Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 46: 46: Tha Lỗi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 46: 46: Tha Lỗi


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Khi Dịch Thanh Dương gọi điện đến, Cố Phóng Vi đã bắt đầu giải thích cấu trúc hệ thống cơ bản cho cậu, Lộc Hành Ngâm nhìn vào cuộc điện thoại, ra hiệu cho hắn im lặng, ấn trả lời.
Cố Phóng Vi đem Tiểu cương thi nhét vào trong lòng cậu, nó là một cục tròn, Lộc Hành Ngâm thẳng lưng ngoan ngoãn ôm lấy nó, hơi nghiêng đầu chờ Dịch Thanh Dương nói.
Dịch Thanh Dương đã có được số điện thoại di động của cậu vào tuần trước, mặc dù cả hai đã trở thành bạn bè trên mạng xã hội nhưng tình bạn cách mạng thực sự được thiết lập sau khi “ngồi xổm với nhau ở cục cảnh sát”.
“Tiểu Lộc, cậu có ở trường không? Tớ mới sắp xếp lại hộc tủ, định vứt những cái tài liệu cơ bản lớp 10, nhưng tớ nghĩ chắc cậu có thể sử dụng, nên đã gửi đến bàn học của cậu trước.

Cậu thấy có ích thì giữ đi, không xài thì ném hộ tớ.

Tớ nhìn qua rồi, chủ yếu là do năm lớp 10 tớ không hiểu nên trực tiếp mua sách tổng ôn tập cuối năm, có ngàn đề tuyển sinh, mấy cái sau khó quá tớ không dùng được.

Nếu muốn sử dụng, cậu phải sắp xếp thời gian thật tốt nha.”
Lộc Hành Ngâm nói: “À…!vậy thì tôi vẫn ——”
“Không có gì, không có gì.” Dịch Thanh Dương tựa hồ đoán được tâm tư của cậu bên kia, “Chúng ta trước đó không quen biết, tớ bán sách cũ, nên cậu trả tiền không thành vấn đề.

Nhưng đồ tớ đưa anh em lại lấy tiền thì không có nghĩa khí, cậu lấy đi.

Bây giờ cậu có thời gian không?”
Lộc Hành Ngâm nhìn Cố Phóng Vi thì thầm: “Có, hôm nay nghỉ.”
Cố Phóng Vi không có không biết cậu đang gọi ai —— nói theo logic thì Lộc Hành Ngâm vừa mới đến Trung học số 7 Thanh Mặc, sẽ không có có quan hệ tốt với ai như vậy, không biết vì sao, Cố Phóng Vi lập tức nghĩ đến Dịch Thanh Dương, tên lúc trước đã dẫn Lộc Hành Ngâm đến quán net, khuôn mặt của hắn lập tức trở nên đen thùi.
Mặc dù biết Dịch Thanh Dương hạng nhất, qua lời nói cũng biết hắn là người không tồi, nhưng người này luôn cho hắn cảm giác nguy cơ “cướp em trai”.

Cố Phóng Vi nghĩ kỹ hơn, có vẻ như Dịch Thanh Dương chỉ kém hắn vài phiếu trong số những nhân vật mưa gió được liệt kê trong diễn đàn của trường.
Khuôn mặt Cố Phóng Vi thanh tú tinh xảo, lẩm bẩm: “Em ấy không rảnh.”
Lộc Hành Ngâm lại quay sang một bên, cố gắng thoát khỏi sự can thiệp từ Cố Phóng Vi: “Tìm tôi có việc gì sao?”
“Cậu không bận thì bọn mình đi net đi, lần này đổi chỗ, đi sớm chút, tại chỗ này hơi xa, trọng nhất là 20 tệ bốn máy tính trong một phòng, có thể chơi qua đêm!” Dịch Thanh Dương có chút phấn khích, “Thế nào, có muốn thử không?”
“Ý cậu là ở lại qua đêm trong tiệm net?” Ngay khi Lộc Hành Ngâm hỏi xong, Cố Phóng Vi đã trở nên lo lắng, “Không được!”
Hắn bực bội đi tới giật lấy điện thoại của Lộc Hành Ngâm, vừa muốn đưa tay ra thì, Lộc Hành Ngâm bảo vệ Tiểu cương thi trong lòng, vội vàng đặt nó xuống đệm dưới bàn trà, nhưng Cố Phóng Vi đã nắm chặt cổ tay cậu chọt lét, “Em trai ơi, em xem anh đã đợi em lâu như vậy…”

Cả người hắn cúi xuống giữ cậu lại, siết chặt eo và vai cậu, giữ thật chặt.
Lộc Hành Ngâm sợ nhột, đè hắn cào một lúc lâu, cố gắng cười ổn định giọng nói, chật vật nói chuyện với người gọi điện thoại, một bên nói: “Được, khi nào? Mấy người các cậu, tôi dẫn thêm người khác đến được không?”
“Hôm nay bọn tớ chỉ có hai người, cậu dẫn người khác tới vừa đủ luôn.” Dịch Thanh Dương tựa hồ nghe thấy bên kia có chút thanh âm, “Là Cố Phóng Vi à?”
Cố Phóng Vi hừ lạnh một tiếng: “Tiệm net? Phòng tôi có hai máy tính, em muốn chơi, cần đến tiệm net à?”
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn: “Ồ, không phải đâu.

Nếu anh không đi thì thôi, cậu đến con phố thương mại nhỏ đối diện trường học đi, gọi tầng dưới của Cửa hàng tiện lợi Sâm Sâm, tôi ở tầng ba, xuống ngay.”
Cố Phóng Vi: “???”
Cố Phóng Vi nghiến răng: “Máy Tính Nhỏ không có lương tâm! Tôi có nói là tôi không đi đâu?”
Lộc Hành Ngâm vô tội nói: “Anh nói mà.”
Cố Phóng Vi cay đắng véo má cậu: “Tôi không có nói thằng không đi, không có nghĩa là không đi, đôi khi tôi nói không đi, cũng không nhất định có nghĩa là không đi, em không biết đoán ý à?”
Lộc Hành Ngâm liếc hắn một cái, Cố Phóng Vi cảm giác cậu đang nhìn đồ ngu xuẩn.
Cuối cùng, Cố Phóng Vi xám xịt đi theo.
Hắn không nản lòng, vẫn lấy một chiếc ba lô to, bỏ con rô-bốt nhỏ và vài cuốn sách tham khảo cơ bản vào đó, định ra ngoài nhắc cậu.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện dẫn họ đi qua vô số ngóc ngách, đến một tiệm net vô cùng bí mật, đồng thời thiết lập một phòng rất thuận tiện cho chiến thuật rút lui.
Hôm nay họ đổi trò chơi để Lộc Hành Ngâm chơi ở chế độ đối kháng, có lẽ là vì họ cho Lộc Hành Ngâm trước đó luôn nhặt được những vật liệu rác rưởi đẹp mắt, thực sự làm người xem xấu hổ.
Cố Phóng Vi xem bọn họ mở trò chơi, cười cong môi, khoanh tay ngồi nhìn một lúc, sau đó đợi công cụ mô hình hóa trong máy tính tải xuống.
Hắn không chơi game chỉ tập trung làm công việc của mình.

Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện nhiệt tình mời hắn chơi cùng, Cố Phóng Vi thản nhiên nói: “Tôi không chơi, bán ac rồi, chỉ có thể xem các cậu chơi, đừng làm Máy Tính Nhỏ nghiện là được.”
Hắn không hề nao núng ra vẻ cần làm chính sự, thỉnh thoảng cùng mấy nam sinh tán gẫu về trò chơi, lối chơi nào mạnh nhất, bọn họ thích đội nào nhất, ai có thể sử dụng thao tác ghê gớm.
Lộc Hành Ngâm tập trung chơi.
Nhưng trò đối kháng này cũng khiến cậu chơi với một phong cách khác.

Bản đồ là một phong cách khám phá bí mật, cậu dần quên mình đến đây để đánh nhau, bắt đầu đi du lịch.

Các nhân vật trò chơi khác nhau có các kỹ năng khác nhau cũng có một số cơ chế đặc biệt thú vị, cậu có thể giữ các kỹ năng trống mà không lặp lại giống nhau.
Dịch Thanh Dương cuối cùng cũng đi theo hướng đó: “Cậu đó! Hố đen trò chơi!”

Lộc Hành Ngâm vẫn muốn chơi trò chơi tuần trước, cậu hỏi tên và thành thật thừa nhận: “Tôi vẫn thích trò chơi đó, lần trước chơi thấy Đi đến một nơi rất đẹp, có rất nhiều hoa với sông băng.”
Cố Phóng Vi nói: “Vậy thì em cũng có thể chơi một trò chơi khám phá độc lập, sau này anh sẽ mua cho bạn một máy chơi game.”
Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ về sở thích của Lộc Hành Ngâm, khi hắn bị đau đầu vì tính quá nhiều thứ, hắn sẽ ngả người ra sau khi rảnh rỗi rồi quay đầu lại để xem Lộc Hành Ngâm đang làm gì.
Lộc Hành Ngâm điều khiển nhân vật để làm nhiệm vụ, nhưng không giống như những người thăng cấp sức mạnh bên cạnh cậu, có mục đích mạnh mẽ.

Cậu đi đi rồi dừng, thường đi lang thang ngày càng xa vì cậu tìm thấy một nơi thú vị và hấp dẫn, khi cậu không còn nơi nào để đi, cậu quay lại làm nhiệm vụ tiếp theo.

Cậu thích điều khiển nhân vật bay qua sông băng, tiếp tục mở ra xem bản đồ thế giới trong trò chơi, cũng thích lặn xuống nước để quan sát thế giới dưới nước.
“Công cụ vật lý của trò chơi này rất tốt, nhưng nếu muốn nói tốt nhất…” Cố Phóng Vi đề cập đến một cái tên khác mà Lộc Hành Ngâm chưa từng nghe đến, “Chờ anh có tiền, dẫn em chơi thử.

Nhìn nhiệm vụ em vừa làm.

Em được yêu cầu giữ một chai nước ảo cho đến hết, đập vỡ nó rồi bắt đầu lại.

Đây là một trò chơi nhỏ rất điển hình dựa trên một động cơ vật lý, va chạm và cân bằng, vật lý nghe lén, những thứ này cũng có thể được sử dụng cho Tiểu cương thi, mặc dù phương pháp sử dụng không giống nhau..

Đừng nhìn Tiểu cương thi là vỏ tròn, là do tôi bỏ phần thiết kế động lực.

Ban đầu, nó giống một người máy hơn, nhưng bất kể tôi làm gì, nó cũng không thể đứng yên…!”
Cố Phóng Vi nghiêm nghị nói, “Trời cao đã phái em đến đây, là để cứu những Tiểu cương thi khỏi biển lửa đó.

Em chịu được nó xấu như vậy không?”
Lộc Hành Ngâm bất động như núi như cũ: “Đừng nói chuyện nữa, em dọn chai nước.”
Cậu nín thở, cẩn thận nhìn vào màn hình, như thể đó là một chai nước thật.
Cố Phóng Vi hoàn toàn bất lực, hắn lại đưa tay ra tức giận véo cậu một lần nữa: “Đồ vô lương tâm!”
Hắn im lặng, nép mình trước máy tính trong tiệm net, tức giận tiếp tục gỡ lỗi mô hình.
Thỉnh thoảng, thì thầm với con rô-bốt nhỏ trong ba lô của mình: “Mày xem, anh Tiểu Lộc của mày nói không giữ lời gì cả”

“Xem đi, em ấy không biết tốt xấu gì hết, còn không lo học, lo chạy đi chơi game.”
“Chơi game thì thôi đi, còn không chơi game với tao mà cứ đòi chạy ra ngoài chơi game với người khác tốn tiền chơi.”

Sau một lát, đám trẻ gọi đồ ăn trên máy tính, quán net giao mì thịt bò và cơm chiên.
Lộc Hành Ngâm mua mì bò và bánh rán cho Cố Phóng Vi, chọc chọc hắn: “Anh à, đừng giận nữa.”
Cố Phóng Vi bực bội cắn bánh rán: “Hừ.”
Lộc Hành Ngâm không để ý hắn, tạm thời đặt thứ đang cầm xuống, bắt đầu ăn mì.
Bọn họ gọi mì cắt lát, tay nghề của cửa hàng không tốt lắm, rõ ràng là sản xuất theo dây chuyền, gia vị đều chất đống dưới đáy mà không trộn lẫn, dầu mè, nước cốt gà, ớt bột đều được cho vào, nhưng sợi mì vẫn dai mịn, ngon hơn mì ăn liền.
Cố Phóng Vi ăn vài miếng, có lẽ cảm thấy không hợp khẩu vị nên đã ngừng ăn.

Hắn buồn ngủ, vừa mới hớp vài ngụm canh nóng, liền dựa vào thành ghế sau bắt đầu ngủ gà ngủ gật, hai tay trắng nõn chống má, nghiêng đầu ở trên sô pha.

Người máy nhỏ bị hắn đè lên, vặn vẹo phản kháng, lúc sau có lẽ là hết pin, không còn phát ra âm thanh.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện vừa ăn vvừa trò chuyện ở đó, trao đổi đồ ăn với nhau.

Lộc Hành Ngâm chọn một vài viên mì cắt lát của mình, và lấy một cái chân gà hầm và một nắm cơm chiên Dương Châu.
Lộc Hành Ngâm dùng đầu ngón tay bưng chiếc bát nhựa ấm, hơi nước bốc lên nghi ngút, cậu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện, hai người có thể nói nhỏ một chút được không.

Cố Phóng Vi anh ấy đang ngủ.”
Hai nam sinh thò đầu ra từ phía sau máy tính thì thấy Cố Phóng Vi đã ngủ, nên nhanh chóng tỏ ra đã hiểu hạ giọng xuống.
Dịch Thanh Dương muốn uống súp của Lộc Hành Ngâm nên lẻn đến ngồi cùng cậu, thấy Cố Phóng Vi đang ngủ say, cậu ta đột nhiên tò mò hỏi: “Cậu ấy thực sự là anh cậu sao?”
Lộc Hành Ngâm nói: “Không phải anh ruột”
“Chắc chắn rồi, hai ngườinkhông giống nhau.” Dịch Thanh Dương có chút ghen tị hỏi: “Gia đình cậu ấy có giàu không? Thi chơi chơi cũng được 650 điểm mà.”
Hoàng Phi Kiện cũng nói: “Đúng vậy, thi tháng tuần sau bọn tớ cũng không biết làm sao đây.

Thầy Trần nói bài thi lần này khó hơn lần trước, Lộc Hành Ngâm cậu chuẩn bị chưa? Học bù tới đâu rồi?”
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: “Sắp bắt kịp tiến độ.”
“Vậy thì tốt! Kỳ thật không gạt cậu, một tháng đuổi kịp cũng tương đối dễ dàng, tớ trước đây là bất ngờ tới đây, dù sao nội dung lớp 10 đơn giản, dễ dàng tiếp thu, lớp 11 bọn mình mới là vở kịch lớn.

“Hoàng Phi Kiện nói.
Lộc Hành Ngâm ăn một bát mì, đứng dậy vươn vai rồi ngồi trở lại trước máy tính.
Cậu treo máy, một mình ở trong non xanh nước biếc, nhân vật thoảng ngẩng đầu lau kiếm, tựa hồ đang nhìn cậu.

Tiến độ của cậu thực sự đã đuổi kịp.

Hai môn trước đây cậu bị kéo điểm nặng: tiếng Anh cậu học thuộc từ vựng cơ bản, môn sinh học cậu nhanh chóng xây dựng hệ thống kiến ​​thức với sự giúp đỡ của Tạ Điềm, ​​còn các môn khác như toán học và vật lý cậu không ôn tập sách giáo khoa, đi tra cứu câu hỏi, càng đi càng trôi chảy, tiến bộ vô tình đuổi kịp.
Đây là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của cậu.
Cố Phóng Vi ngủ thiếp đi bên cạnh cậu, giọng nói trong trẻo.

Hắn có lẽ không ngủ thoải mái trên chiếc ghế vải thấp, lông mi hắn rất dài, nhưng đôi lông mày lại mang lại sự điềm tĩnh nghiêm túc mà hắn thường có khi ở một mình.
Bình thường thờ ơ vô kỷ luật, nhưng khi ngủ say, trong lòng tựa hồ có tâm sự.
Lộc Hành Ngâm vươn đầu ngón tay ra, từ xa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú sắc bén của hắn.
Giữa mùi nhựa nóng, khói và đồ ăn, cậu rút tay lại, cụp mắt xuống lau nhẹ chiếc bàn trước mặt, sau đó cúi người cầm lấy cuốn sách mà Cố Phóng Vi mang đến.
Đó là một cuốn sách to dày bằng cục gạch có năm từ trong tiêu đề, bốn từ trong số đó cậu không nhận ra.
Lộc Hành Ngâm vẫn đang treo máy, mở hai lần một trang phiên dịch, sau đó nhỏ giọng hỏi Dịch Thanh Dương mượn một cây bút chì, đánh dấu nhẹ nhàng.
Cậu biết đây là sách của Cố Phóng Vi, nhưng Cố Phóng Vi không nói với cậu có được để lại dấu vết hay không, nên cậu đã chọn phương pháp này.
Một từ đơn, thấy lần nào đánh dấu lần đó, sẽ tự nhiên nhớ nghĩa của từ đó khi nhìn thấy nó nhiều lần.
Nửa giờ sau, Lộc Hành Ngâm chỉ xem xong trang đầu tiên, đánh dấu tất cả các từ và hiểu ý nghĩa của nó trên cơ sở tiếng Trung.

Nhưng theo nội dung lý thuyết được đề cập trên trang này đã được xác định, vẫn còn nhiều phần mà cậu không hiểu.
Cậu hỏi từng người một.
Ma trận biến đổi D-H.
Góc Euler.

Hai người đối diện cũng chơi mệt rồi, ngủ gục trên bàn.
Lộc Hành Ngâm dụi mắt, những vết bút chì nông gần như không thể nhìn thấy, phần trống được lấp đầy bởi một lõi đơn giản.
Bà chủ tới thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cuốn sách trong tay Lộc Hành Ngâm, tò mò hỏi: “Cháu là sinh viên đại học à? Đây không phải là nội dung cấp ba.” Hầu hết những người đến đây đều là học sinh cấp ba, còn có nhiều người đến để làm bài tập về nhà.

Lộc Hành Ngâm rõ ràng là không làm bài tập phổ thông.
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, thì thầm, “Cháu không phải, cháu chỉ đang học chơi.”
Những điểm kiến ​​​​thức vô tình lãng phí hay những lý thuyết công thức không nằm trong kế hoạch cuộc đời của cậu, cậu chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy ánh sáng đom đóm trong đêm tối.
Biết là vô nghĩa nhưng vì thích nên cam nguyện.

“Học” ít nhất là một cái cớ hợp lí..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN