Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 54: 54: Cố Ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 54: 54: Cố Ý


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Khi Lộc Hành Ngâm trở lại lớp, Khúc Kiều thuận miệng hỏi: “Này, hoa khôi hôm nay không đi cùng cậu à?”
Lộc Hành Ngâm ngồi xuống bàn, mở bài kiểm tra còn dang dở của ngày hôm qua ra, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
Cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Cố Phóng Vi trước trong phòng thuê, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy…!có thể sẽ không đến vài ngày.”
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ cảm thấy mình có chút hư, chẳng hạn như câụ bỏ rơi Cố Phóng Vi bỏ chạy sau khi kết thúc.
Nói ra khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng.
Cậu luôn là một đứa trẻ không thể chịu đựng được quá nhiều thứ chồng chất —— giống như những gì cậu học được ở thành phố Đông Đồng, hắn có cuộc sống của riêng mình, những gì hắn làm hàng ngày chỉ đủ để duy trì hoạt động ban đầu của mình, thực sự không có cách nào để bị phân tâm bởi những thứ khác.
Bây giờ mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo, cuối cùng cậu không còn phải mệt mỏi như vậy nữa, cậu có thể hoàn toàn thư giãn, không phải chịu đựng hay đè nén bất cứ điều gì.

Tất cả những khúc mắc trong lòng đều trở thành dư vị của một cơn ác mộng, như cậu có thể chôn huy chương vàng dưới gốc cây hoa hoè, cũng có thể đưa ánh mắt lần đầu nhìn thấy thiếu niên chơi dò mìn trong phòng hiệu trưởng vào một ảo mộng, nghĩ tới, nhưng không hề vì thế mà trầm mê, rối loạn tinh thần.
Nếu điều này là dở hơi, thì cậu thẳng thắn thừa nhận điều đó.
Hôm nay Tống Lê đến dạy bài mới, cả lớp ai cũng có vẻ mệt mỏi không vui lên được.
Tống Lê soạn giáo án xong vỗ tay: “Làm sao vậy? Buổi trưa ăn không no hay ngủ không ngon? Tiết trước các em học tiết thể dục đúng không? Chơi quá mệt không học nổi môn toán luôn rồi?”
Ông luôn là người thầy gần gũi nhất với học sinh ban 27.

So với Tạ Điềm là giáo viên chủ nhiệm, ông không nghiêm khắc bằng, nhưng ông luôn nhọc lòng vì bọn họ.
Cả lớp im phăng phắc, bơ phờ.
Học sinh Ưng Tài trên trời tới đây, sự lo lắng và sợ hãi của cả khối dần tăng lên.

Thời gian trôi qua, ban 27 cũng dần cảm nhận được tác động của việc sửa biên chế: giáo viên thể dục và giáo viên tiếng Anh lớp bọn họ từ chức rồi.
Cả khối đã không chuẩn bị tốt cho việc này, lịch trình dạy học tổng thể cũng bị xáo trộn.
Một nam sinh ở hàng ghế đầu nói: “Giáo viên thể dục đã từ chức.

Tiết trước bọn em sinh hoạt tự do.”
Tống Lê cười: “Không tốt lắm.

Trước đây các em luôn sợ tiết học thể dục, phải chạy cái này cái kia mà.”
Rõ ràng ông cũng không có tâm tư dạy nên chỉ kéo một cái ghế, ngồi xuống tâm sự với bọn họ: “Thầy cô thay đổi nhiều lắm, nhưng nhà trường nhất định sẽ thu xếp.

Hôm nay không phải đã nhắc trong lễ chào cờ sao? Học tập là việc của các em.

Trong tình hình hiện tại, lo lắng có ích đâu.

Hay kỳ thi tháng không thi? Nói áp lực, học sinh lớp Ánh dương còn áp lực hơn các em.

Ở trường chúng ta, nội dung sách giáo khoa lớp 12 bị cô đọng còn hai năm, Ưng Tài trực tiếp bị nén xuống một năm.

Như hôm nay thầy Lý ban 1 đã nói với chúng ta, bài kiểm tra phần đường conic khó nhất —— hôm qua thầy cũng đã gửi cho các em bài này để làm, thì học sinh của Ưng Tài đã làm nhuần nhuyễn rồi.

Mọi người đều có áp lực, áp lực quá lớn khiến mọi thứ đều khó khăn.

Nếu em không thể làm được gì thì lo lắng có ích sao? Thay vì lo lắng ở đây, tốt hơn là các em nên nghe bài giảng của thầy cô.”
“Vậy thầy Tống, thầy cũng đi sao?” Có người hỏi.
Tống Lê bị mắc kẹt một lúc.
Giống như tất cả các giáo viên, không phải ông không biết hướng sửa biên chế của Thanh Mặc.

Hầu hết các giáo viên không phải lo lắng về việc từ chức, hoặc chỉ cần tìm một cách tốt để thoát khỏi rồi từ chức.

Thân phận giáo viên của Tống Lê rất đáng xấu hổ, không tính nhóm lão sư có trình độ chuyên môn sâu nhất và kinh nghiệm giảng dạy phong phú nhất, cũng không tính những giáo viên đặc cấp như Trần Xung hay Khang Mân không chút lo lắng về tương lai, nhân duyên luôn suôn sẻ.
Ông đã ba mươi lăm tuổi, không còn là một giáo viên trẻ non nớt với cả một thân nhiệt huyết, niềm đam mê đã bị dập tắt từ lâu bởi áp lực tầm thường của học sinh, phụ huynh và lãnh đạo nhà trường.

Ông không có tài năng của một nhà giáo nổi tiếng, lăng kính cùng hào quang mà ông xem đối với nghề giáo viên đã mờ đi rồi.
Giáo viên bàn bên cạnh đã nghỉ việc đã đến một trường cấp ba tư thục đang trong giai đoạn chuẩn bị, cũng đã trở thành đối tác, lời mời cũng đã được gửi đến cho ông.
Tống Lê vẫn còn do dự.
Ông mơ hồ nói: “Lo xem thầy đi hay ở, sao không nghe thầy giảng bài trước.

Mấy em sống chết muốn thầy vậy, thầy mới muốn đi đó.”
Học sinh ban 27 lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bầu không khí thoáng chốc tốt hơn.
Lại bắt đầu kêu réo: “Thầy Tống đừng đi mà! Đừng vứt bỏ bọn em mà hu hu hu.”
Tống Lê bất đắc dĩ: “Im lặng, yên lặng! Mấy em đó…”
Một bóng người lướt qua cửa trước, Lộc Hành Ngâm liếc mắt nhìn qua, tay cầm bút hơi khựng lại.
Tống Lê cũng chú ý, nhưng bóng người vụt đi sau khi đi ngang qua cửa.

Cửa sau bị đẩy mạnh một cách bất ngờ, Khúc Kiều quỳ trên ghế của Cố Phóng Vi bò tới, nhanh chóng mở cửa sau cho hắn.

Cố Phóng Vi đẩy cửa ra.
Hắn vẫn mặc đồng phục học sinh, bên ngoài là gió mùa đông lạnh lẽo, đôi mày đen nhánh gần như đóng băng.
Cùng lúc đó, Tống Lê lại phàn nàn: “Cửa chính sao không đi, báo cáo còn có thể làm khó được em sao?”
Cố Phóng Vi ánh mắt rơi vào Lộc Hành Ngâm trên người, dừng một chút, hắn ngước mắt lên nói.

nói: “Xin lỗi thầy Tống, em tưởng cửa sau mở sẽ không làm phiền các bạn khác học.”
Hắn và Tống Lê thường phàn nàn với nhau nói đùa với nhau, mặc dù Tống Lê khá không thích cách cư xử tệ hại của hắn trong lớp, nhưng ông vẫn có chút thiên vị.
Tống Lê mở to mắt: “Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Bỏ đi, mau ngồi xuống, tôi giảng tiếp đây.”
Cố Phóng Vi ngồi xuống.
Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nhìn các slide bên cạnh bảng đen, lưng thẳng tắp, chiếc cổ trắng như tuyết lộ ra giữa cổ áo đồng phục học sinh và mái tóc đen.
Dường như không có phản ứng gì với sự xuất hiện của hắn.
Đồng tính luyến ái.
Thanh âm thiếu niên trong trẻo nhẹ nhàng ở bên tai.
Em thích anh.
Em thích.
Thích anh.
Cố Phóng Vi cảm thấy não mình sắp nổ tung, theo bản năng bắt đầu xoay bút lần nữa, đôi tay thon thả khéo léo của hắn kẹp chặt ống đựng bút màu đen, xoay nó một vòng, như thể hắn đang bồn chồn.
—— thích.
Hắn mất thăng bằng, đầu bút bay ra với một tiếng “xoát”.
Chiếc bút vừa lúc bay lên bàn Lộc Hành Ngâm, cạch cạch lăn lộn một hồi, va vào hộp bút kêu cái cộp.
Cố Phóng Vi sửng sốt, nhất thời không biết nên làm gì, chỉ ngây người đứng đó.
Ngược lại là Lộc Hành Ngâm nhặt nó lên nhìn, sau khi nhận ra đó là cây bút của hắn, cậu quay lại đặt nó lên bàn.
Cổ tay tái nhợt của thiếu niên rất gầy, cho dù quấn dày như vậy trong mùa đông, vẫn có thể nhìn thấy đường nét mảnh khảnh do cổ tay áo siết chặt.
Khi cậu nghiêng người, biểu cảm cũng rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt trầm lặng ngoan ngoãn.
Trong mười phút cuối cùng còn lại để làm sách bài tập, Trần Viên Viên vừa viết vừa nói chuyện với Lộc Hành Ngâm.
“Hầu Hào bọn mình đến nhà ổng dạy kèm, cậu có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không? Ổng liên tục ám chỉ tặng quà gửi tiền cho ổng, có nghĩa là ổng sẽ mở lớp phụ đạo để học thêm, mở bếp lò nhỏ, để bọn mình trả tiền nếu muốn”.

Trần Viên Viên thấp giọng nói: “Cậu không đi may thật, có một nữ sinh không muốn trả tiền, bị ổng chửi một hồi, nói cổ làm sao có thể so Ưng Tài người ta.”
Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu và hỏi: “Vậy thì làm gì?”
“Dù sao tớ cũng không có tiền, tớ sẽ không đi.” Trần Viên Viên nháy mắt và vỗ vai cậu, “Không phải có cậu sao.”
“Có tôi?” Lộc Hành Ngâm cười nhẹ.

“Ừm, tôi đã bàn bạc với Khúc Kiều.

Tóm lại, bọn tớ không thể làm mất quá nhiều thời gian của cậu, nên trước tiên tớ muốn hỏi cậu có muốn giúp bọn tui không, thầy Tiểu Lộc—— sau này bọn tui lấy cơm cho cậu ha, thấy sao?” Trần Viên Viên xoa tay.
“Các cậu không cần lấy cơm cho tôi, nói thẳng muốn tôi giảng được rồi.” Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói, “Nhưng các cậu phải nghe cho kỹ, ta sẽ không lặp lại nhiều lần, cũng sẽ không phung phí thời gian nữa.

Từ giờ trở đi —— thầy Hầu nếu tiếp tục không lên lớp dạy như thế này, tôi sẽ sử dụng thời gian của tiết hóa học để giảng cho các cậu.”
“Nói không rút lời!” Tiếng chuông vào học vang lên, Trần Viên Viên nhảy dựng lên, “Vậy chúng ta đi căn tin trước đi, cậu muốn ăn gì Tiều học bá?”
“Không cần.” Lộc Hành Ngâm cũng đứng dậy, phía sau Cố Phóng Vi cũng đứng dậy, ánh mắt dõi theo cậu.
Lộc Hành Ngâm vẫy tay với Trần Viên Viên: “Tối nay tôi ăn tối với Dịch Thanh Dương và những người khác, cậu không cần phải lo lắng cho tôi.”
Các sinh viên của ban 27 giải tán như chim thú.
Theo tiếng ầm ầm ăn cơm cảu cả khối, Lộc Hành Ngâm lại ngồi xuống thu dọn cặp sách.
Cậu dọn hết sách vở trong cặp, cố hết sức nhét vào ngăn bàn, không nhét được thì cầm lên bước ra ngoài, muốn tìm tủ sách của mình.
Cậu đeo cặp đi học trên vai, ôm một chồng sách trên tay, Cố Phóng Vi theo cậu ra ngoài.
Trong hành lang xa xa có thể nhìn thấy hoàng hôn đỏ như máu, gió lạnh thổi qua, hành lang chất đầy rương sách rất yên tĩnh, chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Biểu cảm của Cố Phóng Vi rất phức tạp, lần đầu tiên khi Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên nhìn hắn, cậu phát hiện trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó có chút bối rối, như thể tổ chủ nhiệm khối đang vẫy đèn pin truy bắt người, hắn thở hổn hển dẫn cậu đi ra khỏi ngõ hẻm tối tăm, trong mắt thậm chí còn có chút hoảng sợ.
Cậu nhẹ giọng nói: “Anh ơi.”
“Em đang nói đùa, hay là đang lừa anh?” Cố Phóng Vi trầm giọng hỏi.
Lộc Hành Ngâm mở tủ sách, nhét sách vào, xếp ngay ngắn, bình tĩnh nói: “Là thật.”
Cố Phóng Vi lại ngừng nói.
Lộc Hành Ngâm thu dọn đồ đạc và đứng dậy, đeo chiếc dây đeo ba lô còn lại của chiếc cặp sách lên lưng, nhìn về hướng cầu thang, rồi đi xuống cầu thang qua hành lang.
Cố Phóng Vi vẫn còn ngây người một lúc lâu, khi cậu đi xuống một tầng, hắn đuổi kịp và nói: “Em, em ——”
“Đó là lý do tại sao em không thích anh đối xử tốt với em như vậy.”
Lộc Hành Ngâm ngắt lời hắn.

Cậu nhìn thấy ban 1 vừa tan học, cả đám ùa tới, cậu nhanh chóng đi xuyên qua hành lang, vẫy tay với Thẩm Kha, Dịch Thanh Dương và những người khác ở đầu bên kia, giọng nói lãnh đạm như thể họ đang nói về một đề nào đó.
“Trước đây không nói, hiện tại cảm thấy nói ra cũng không muộn, anh cũng…!Không thích có đồng tính luyến ái bên người, nhưng em không biết, thực xin lỗi.”
Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên và lặng lẽ nhìn hắn, với nụ cười bình yên trong mắt cậu.
Cố Phóng Vi cau mày, khoảnh khắc ánh mắt hắn tiếp xúc với Lộc Hành Ngâm, hắn cảm thấy như thể mình bị thiêu đốt, não hắn sắp ngừng hoạt động.
Hắn chưa bao giờ thay đổi sắc mặt trong việc người khác giới theo đuổi, bởi vì hắn đã quen khi nhìn thấy quá nhiều, có lẽ đây là lần đầu tiên —— khi hắn được người em trai quen thuộc vừa yêu thuơng của mình tỏ tình, khi cậu nhìn bằng ánh mắt thẳng thắn nhưng điềm tĩnh như vậy, hắn lại không biết phải làm gì.
Cố Phóng Vi nhìn cậu, cau mày tiến lên một bước, nhưng Lộc Hành Ngâm toàn thân căng thẳng —— có phần thận trọng, cậu lùi lại một bước, nhẹ nhàng giơ tay lên để cản trước người.
Cậu rõ ràng nhớ Khúc Kiều và Trần Viên Viên đã từng thảo luận, một nam sinh đã theo đuổi Cố Phóng Vi, sau đó bị tên thẳng nam này đánh gãy ba cây xương sườn.
Lộc Hành Ngâm ngẩng mặt lên, vẫn mỉm cười, trông rất dịu dàng và ngoan ngoãn: “Anh, anh định đánh em sao?”
Vừa nghe cậu nói, Cố Phóng Vi cảm thấy đầu óc ong ong —— Lộc Hành Ngâm giống như virus nhét vào chương trình cuộc đời hắn vậy, cậu có thể phá vỡ kế hoạch, can thiệp vào cảm xúc của hắn mọi lúc mọi nơi, hắn nghiêng người nhìn cậu và trầm giọng hỏi: “Em nghĩ tôi sẽ đánh em? Chúng ta ngồi xuống nói lại vấn đề này.

Em có biết không thể nói đùa chuyện tính hướng không? Tại sao đột nhiên….”
“Em biết, em không nói đùa.

Em trời sinh như vậy.

Nhưng em không muốn nói chuyện với anh, bởi vì lời nói của anh rất dễ hiểu lầm.” Lộc Hành Ngâm thẳng thắn từ chối hắn, nghiêm túc lùi về sau một vước, “Sau này, khi anh nói chuyện……cũng tránh xa em ra.

Anh muốn nói gì, thì có thể nói rõ ràng với em ngay bây giờ.”
Cố Phóng Vi là lần đầu tiên nghe Lộc Hành Ngâm nói.

Hắn sững người vì một đoạn dài như vậy.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng hỏi: “Anh sẽ hẹn hò với em sao? Hay —— từ bỏ seeing với cô gái khác?”
Trước khi Cố Phóng Vi có thời gian để nói, Lộc Hành Ngâm đã thở dài, nhẹ nhàng nói: “Sẽ không, cho nên anh, không có cách để giải quyết vấn đề này, để chúng ta quay lại bình thường.”
Thẩm Kha và những người khác đến, Từ Tinh đang ở cửa cùng với một người bạn thân, và có vẻ như họ sẽ thành lập một nhóm để ăn cùng nhau.
Lúc này nhìn thấy Cố Phóng Vi ở đây, cô sững người một chút, chắc là nghĩ rằng hắn đến đón cô đi ăn tối —— nên cũng bước tới.
“Lộc Hành Ngâm! Đi lối này đi, chúng ta đã có giấy nghỉ phép rồi.” Dịch Thanh Dương chạy tới trước, nắm lấy vai Lộc Hành Ngâm, “Anh em, kiểm tra xem cậu đã thu dọn đồ chưa, giấy nghỉ phép có tiền thẻ trường của cậu.”
Thẩm Kha bưng một túi lớn trà sữa nóng, từ trong đó lấy ra một cái cốc đưa cho cậu, “Đây, cái này của cậu, hôm nay Hoàng Phi Kiện mời cả lớp uống trà sữa —— Trường Trung học Ưng Tài cũng có phần, để cho bọn họ xem sức mạnh địa chủ của chúng ta!”
Các học sinh xung quanh cùng cười.
Lộc Hành Ngâm đã kiểm tra những thứ cậu mang theo, nhưng không có gì bị bỏ lại.

Bọn họ vội vã rời khỏi trường học, Lộc Hành Ngâm quay lại nhìn Cố Phóng Vi, nhẹ nhàng nói: “Vậy em đi trước.”
Từ Tinh đi tới, như thể cô muốn nói chuyện.

Những người xung quanh lại bắt đầu la ó: “Yo yo yo – thực sự có chuyện! Chuyện gì vậy mấy người này! Đi ăn đi!”
Giữa những giọng nói ồn ào, Cố Phóng Vi nhìn chằm chằm vào Lộc Hành Ngâm, có chút khó chịu.

Thẳng đến Từ Tinh đi tới kéo ống tay áo của hắn, mới nhỏ giọng nói: “Tôi không phải tới tìm cậu, cậu đi ăn cơm trước đi.”
Đang nói, Dịch Thanh Dương cùng Lộc Hành Ngâm khoác vai nhau, vừa vừa ồn ào, chuẩn bị rời đi, hắn đuổi theo mấy bước liền kéo lại.
Lộc Hành Ngâm mất cảnh giác bị hắn kéo, trong đôi mắt đen của cậu có chút nghi ngờ.
Hoàng Phi Kiện: “?”
Dịch Thanh Dương gãi đầu: “Cố Phóng Vi, cậu cũng muốn đi sao?”
“Tôi đi.” Cố Phóng Vi nhìn chằm chằm Lộc Hành Ngâm ánh mắt nói, đôi mắt hoa đào tràn đầy cảm khái.
“Vậy cậu có xin phép không?”
“Tôi có giấy chứng chỉ ngoại trú.” Cố Phóng Vi đưa tay nắm lấy cổ tay Lộc Hành Ngâm, giọng trầm xuống, “Em tôi không đến thành phố nhiều, tôi sẽ đi cùng em ấy.”
“Không cần đâu.”
Ngược lại, Lộc Hành Ngâm có vẻ rất thoải mái, cậu nhìn hắn, giống như đang an ủi hoặc dỗ dành, do dự một chút, nhét trà sữa ấm vào tay hắn, “Cho anh nè.”
——Thật sự rất dễ dàng, không cần ngoan ngoãn, không cần khép mình nữa, từ nay về sau ở trước mặt Cố Phóng Vi, cậu có thể hoàn toàn ngang ngược, phản nghịch.
Ngay cả Cố Phóng Vi cũng không biết làm sao.
“Em đừng nóng giận, cũng đừng đi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN