Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 56: 56: Cao Thủ Ở Đây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 56: 56: Cao Thủ Ở Đây


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Nghe nói Trần Xung lúc đầu bị đau răng, sau khi nhổ răng khôn thì bị nhiễm trùng, rồi ông lại bị thêm cảm lạnh, mãi mà không hết, nên suýt nữa bị viêm phổi.

Chính các giáo viên trong trường thấy có điều không ổn nên đã vội đưa ông đến bệnh viện trên thị trấn.

Bệnh viện thị trấn điều kiện nằm viện không tốt, sau đó đưa đến bệnh viện Tam Giáp đứng đầu tỉnh lỵ, khu vực phồn hoa nhất thành phố S, phải qua hai khu lớn với mất một tiếng rưỡi xe buýt mới tới.
Bọn họ với học sinh Ưng Tài tranh luận không kéo dài lâu.

Đi được nửa đường xe buýt vào trung tâm thành phố, dòng người nối đuôi nhau lên xuống, dần dần khuất bóng.
Lộc Hành Ngâm dựa vào cửa sổ, cùng Dịch Thanh Dương đứng dậy nửa chừng và nhường cho một vài người lớn tuổi, khi đám đông đã đông đúc, đám trẻ từ trường Trung học số 7 Thanh Mặc đều đứng dậy nhường cho họ ngồi.
Dịch Thanh Dương chú ý tìm một chỗ trống, luôn sẵn sàng để Thẩm Kha và Lộc Hành Ngâm ngồi: “Thẩm Kha là con gái, Lộc Hành Ngâm sức khỏe không tốt, còn xa thành phố, nên cậu ngồi đi.”
“Tôi không sao.” Lộc Hành Ngâm mỉm cười, “Khi tôi ở quê nhà…!cậu đã bao giờ đi xe ba gác chưa? Chỗ tôi chỉ có xe một chiều để đi đến chợ dược liệu, tài xế chạy xe hậu cần và bán buôn dược liệu ở chợ giỏi lắm, chạy xe mất bốn tiếng, đứng suốt một đoạn đường.”
Không phải là không có chỗ ngồi, chỉ là chiếc xe không chỉ vận chuyển dược liệu mà còn vận chuyển gia cầm sống và rau củ, dưới đáy khoang trộn lẫn với dầu mỡ, bùn đất đen kịt, đôi khi còn có thể nhìn thấy phân gà trong đó.

Có người mặc kệ, cứ ngồi dưới đất, cậu thích sạch sẽ, biết bà Lục giặt một đôi giày, giặt một bộ quần áo cho cậu mất bao lâu.
“Woa, còn có cái này sao?” Hoàng Phi Kiện cùng Thẩm Kha đều là sinh ra ở thành thị, cũng chưa từng nghe nói qua cảnh tượng như vậy, nhưng Dịch Thanh Dương hai mắt sáng lên: “Cái này tớ biết, tớ đã từng ngồi ở trên đó khi còn nhỏ, nhưng nó không lớn như thế này, mà là xe ba bánh, chỉ lái xe bên bờ cánh đồng, một đường gió cô bé lọ lem thổi [1], rất thoải mái.”
[1] 一路沙灰姑娘吹風: Không hiểu
Một nhóm người trò chuyện rôm rả, Hoàng Phi Kiện Trần ngồi nửa ghế, ngồi siết chặt với Dịch Thanh Dương.

Họ ồn ào yêu cầu Lộc Hành Ngâm cũng đến: “Đến, đến, ngồi lên đùi bọn tui nè! Ghế dành riêng!”
Lộc Hành Ngâm chui vào góc đám đông, chỉ mỉm cười và không chịu đi.
Thẩm Kha cũng nghiêng đầu mỉm cười và nói với họ: “Cậu ấy ngại.”
Trong bệnh viện thành phố có người ra vào, Trần Xung nằm ở khu phòng bệnh bình thường.
Màn giường ngăn mấy vách, người nhà giường bên ngoài nhìn thấy bọn họ mặc đồng phục học sinh Thanh Mặc đi tới, liền kêu lên: “Thầy Trần, học sinh của thầy lại tới thăm thầy này, đúng thật học trò khắp thiên hạ.”
Bên trong Trần Xung nghe thấy lời nói nhìn sang, màn giường bị kéo ra, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý: “Này, mấy em còn chạy ra thăm tôi sao? Được trường học đồng ý chưa?”
“Lại đây.” Trần Xung nhìn thấy hai học trò cưng của mình ở đó, cười hạnh phúc đến mức biến thành một bông hoa cúc đỏ, vỗ liên tục vào giường: “Lại đây, lại đây, Thẩm Kha và Lộc Hành Ngâm lại đây, ở đây có trái cây mấy em ăn đi.

Để tôi giới thiệu một vài học sinh của tôi ở Thanh Mặc, Dịch Thanh Dương làm quen với nhau đi, đây là học trò cũ của tôi, lần này tình cờ ghé qua thăm tôi.

Em ấy là một học bá nha!”
Sau khi nói chuyện hồi lâu không vào chính sự, ông vẫn dùng giọng điệu phóng đại của mình để cố hết sức khen ngợi bọn họ: “Có thắc mắc gì thì cứ hỏi em ấy!”
Lộc Hành Ngâm phát hiện ra bên cạnh có một nam sinh cao gầy bên giường của Trần Xung, anh ta mặc một chiếc áo khoác mùa đông bình thường, nhìn không thể biết anh ta thuộc trường nào.
Cậu bé rõ ràng đã quen với thói diễn của ông, cười bình tĩnh nói: “Chào mấy em, đừng nghe thầy Trần nói nhảm.

Anh là học sinh lớp 12 trường Trung học Phồn Tinh, anh tên Thẩm Thanh Vân.

Thanh Vân trong Thẳng thượng Thanh Vân.”
“Woaa Phồn Tinh!” Hoàng Phi Kiện Những người khác lập tức bối rối, “Phồn Tinh tới thành phố bọn em?”
Lộc Hành Ngâm cũng cẩn thận nhìn qua.
Tất cả họ đều biết Trần Xung từng dạy ở trường Trung học Phồn Tinh và là một trong những huấn luyện viên thi đua, nhưng thính giác trực tiếp nghe là hai chuyện khác nhau.
“Ừm, mấy ngày nay kết quả thi đua đã có, anh muốn tới gặp thầy Trần, thầy Trần vừa tới đây, nói là vị bệnh, nên anh vội vàng chạy tới xem.” Thẩm Thanh Vân ngồi sang một bên nhường chỗ cho bọn họ, cười nói: “Anh không vội, mấy em đến thăm thầy Trần, tâm sự trước đi.”
“Khoẻ rồi khoẻ rồi, vừa lúc nhân cơ hội này xuất viện dẫn mấy em đi ăn lẩu!” Trần Xung hai mắt sáng lên.
Một đám học sinh vội vàng đỡ ông xuống: “Thầy đừng manh động nha ——”

Thành thật mà nói, thật khó cho Trần Xung, nhưng ông đã gọi đồ ăn mang đi, gọi một nồi súp thịt bò trong và đĩa nhúng cho mỗi học sinh có mặt, một đám người ăn xung quanh giường bệnh.
“Vậy, Ưng Tài ép người lắm sao?” Trần Xung cười sau khi nghe Thẩm Kha và Hoàng Phi Kiện nói những gì đã xảy ra ở trường những ngày này, “Không phục sao? Không phục thì chơi bọn họ luôn! Không phải mấy ngày nữa sẽ có kỳ thi tháng sao?”
Ông già học lời cổ vũ trẻ trâu nhưng không có hiệu quả gì mấy, lúc này trong phòng bệnh yên tĩnh lại.
Khi đề tài này được đưa ra, ngay cả những đứa trẻ ban 1 cũng có chút ủ rũ cụp đuôi.
Họ nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ là —— một đám bị bỏ rơi.

Và rất có thể hiện trạng sẽ không thể thay đổi.
Những người khác đều lo lắng, nhưng chỉ có Dịch Thanh Dương nói: “So thi với bọn họ, bọn họ học nhanh hơn bọn em rất nhiều.

Bài toán đường conic do thầy Lý đưa ra, bọn họ 20 phút làm xong, còn bọn em mất hơn 40 phút.”
“Đó là bởi vì thời lượng huấn luyện không theo kịp, nó có liên quan đến lịch trình giảng dạy của Thanh Mặc.” Nhìn thấy bộ dạng của họ, trong lòng Trần Xung đã rõ rành rành.
Ông thở dài, thuận miệng hỏi Thẩm Thanh Vân: “Tới em nói, cho mấy đứa này nghe chút.”
“Vừa rồi…!giải thưởng cấp tỉnh được công bố.” Thẩm Thanh Vân trầm giọng nói, “Giải nhất năm nay là tám mười lăm người, em xếp hạng thứ tư nên đội tuyển tỉnh chọn top 20 cũng không sao, nhưng có một tình huống năm nay, đáng lẽ phải là lễ trao giải nhất tỉnh và nhì tỉnh, văn phòng tuyển sinh đại học sẽ trực tiếp ký hợp đồng rồi cử đi học.”
“Làm sao vậy? Năm nay em không được cử đi học à?” Trần Xung hỏi.
Những người khác đều đang nghĩ đến chuyện của mình, chỉ có Lộc Hành Ngâm là còn vểnh tai lên.
“Không phải nói quá đâu, năm ngoái khi em ký hợp đồng, gần như tất cả 20 trường đại học hàng đầu đều đến, TOP3 tỉnh mới có thể ký với một trường đại học tốt.” Thẩm Thanh Vân đưa tay đưa cho ông một lá thư ký kết, “Nhưng đến năm nay chỉ có một vài trường đại học đến, không có mấy trường đứng đầu nào, theo quy định trước đây, giải nhất cấp tỉnh ít nhất có thể ký hợp đồng với Thanh Bắc, nhưng năm nay em không thấy, nên em muốn hỏi thầy, có chuyện gì vậy?”
“Không phải giáo viên từ văn phòng tuyển sinh vừa mới đến sao?” Trần Xung rõ ràng rất quan tâm, “Đây là một tình huống hiếm gặp.

Hàng năm đều đề nghị hủy bỏ cử đi học, nhưng mấy năm nay cũng có huỷ đâu.

Sao giừo mấy trường hàng đầu không đền rồi? Bên thầy cũng chưa nhận được tin gì.

Kế hoạch của em bây giờ là gì? Với thứ hạng của em, không khó để lọt vào đội huấn luyên tỉnh rồi sau đó tham gia vòng chung kết quốc gia cơ mà?”
“Em không muốn tiếp tục thi đua, thầy Trần.” Thẩm Thanh Vân nói, “Em đã chậm trễ một năm học lại, bây giờ em đã ký thêm một năm, vừa bù đắp chỗ phí của em, em dự định học trước đại học, nên em sẽ không tiếp tục tham gia vào trận chung kết.”
“Không sao, tương lai là điều quan trọng nhất, cần suy nghĩ cho kỹ vào.” Trần Xung nói.

Thẩm Thanh Vân im lặng một lúc, khi lại mở miệng, giọng nói của anh ta có chút nghẹn ngào: “Em thật xin lỗi thầy, thầy ơi.”
Anh ta đột nhiên trở nên xúc động, phòng bệnh trong chốc lát im lặng.
Các học sinh khác nhìn anh ta ngạc nhiên.
“Này, sao lại xin lỗi thầy.” Trần Xung xua tay, “Thầy đã ở Thanh Mặc rồi, em học ở Phồn Tinh, liên quan gì đến thầy?”
“Là bởi vì…!”
“Được, những thứ vô nghĩa đừng nhắc lại.” Trần Xung nhìn về phía cuối giường, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Lộc Hành Ngâm đang gọt táo ở cuối giường.
Đứa trẻ này rất ngoan lại ưa nhìn, từ tận đáy lòng càng rất kính trọng yêu quý thầy cô, sau một vài buổi học, có thể thấy Lộc Hành Ngâm làm bài tập luôn nhanh luôn tốt, cậu cũng cực kỳ nghiêm túc nghe giảng bài.
Gọt một quả táo cũng làm người ta thích.
Lộc Hành Ngâm tay khéo léo, vỏ táo cạo tròn vo mà không gãy, đầu ngón tay gầy gò tái nhợt bị nước chảy xuống làm vấy bẩn, cậu cầm lấy quả táo, dùng nước đun sôi rửa qua, sau đó lau khô rồi đưa qua.
Trần Xung đổi chủ đề: “Lộc Hành Ngâm, em có suy nghĩ gì về kỳ thi tháng không?”
Lộc Hành Ngâm giật mình, con dao gọt trái cây trong tay cũng dừng lại: “Em không có suy nghĩ gì.”
“Không suy nghĩ à, em đã chuẩn bị chưa? Em thi hơn đám Ưng Tài không?” Trần Xung hỏi.
Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu, bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ.
Khác với câu trả lời của những người khác, cậu nói: “Em không biết, nhưng em sẽ làm bài kiểm tra thật tốt.

Em đã làm một số bài kiểm tra chất lượng từ những năm trước, em vẫn đang tìm kiếm các phương pháp nhắm mục tiêu.”
Thẩm Kha xen vào: “Em cũng đang xem.”
“Không tồi, đây chính là tư duy cạnh tranh.

Coi như là thi cử bình thường cũng giống nhau —— bản thân thi cử chính là cạnh tranh.

Chỉ cần là cạnh tranh, dựa vào tiền đề nhất định có thể tiến hành nghiên cứu Trần Xung nói: “Các loại câu hỏi của bài kiểm tra chất lượng thực sự rất đặc trưng.

Theo nguyên tắc công bằng, thầy sẽ không nói cho các em biết.

Mấy em có thể tự mình tìm ra, nhưng các em nên rõ ràng.”
“Mấy em đều hoảng sợ khi giáo viên của cả khối chuyển đi.

Khi học sinh Ưng Tài đến, nhiều người không thể bình tĩnh để học.

Đừng nói đến lớp bình thường, ngay cả học sinh lớp Ánh dương cũng chắc chắn sẽ không thể thích ứng.


Ông nhìn mọi người xung quanh, “Nhưng hệ thống dạy học ban đầu của Thanh Mặc sẽ giữ lại, rất có thể là ở các em.

Kỳ thi tháng này và kỳ thi thống nhất toàn thành phố vào cuối tháng, chỉ có các em học tập tiến bộ mới có thể lấy lại thể diện cho Thanh Mặc.”
Tất cả mọi người thẳng sống lưng, lắng nghe cẩn thận.
Trần Xung nói: “Thầy nói những lời này không phải là để áp lực mấy em, thuyền qua cầu liền thẳng, bên cạnh là sư huynh của các em —— tuy không học cùng trường, nhưng đều là học trò của thầy, thì là sư huynh của các em.

Nó năm lớp 12 bị huỷ bỏ thành tích thi đua, hợp đồng với Thanh Hoa Bắc Đại bay mất, nên học lại một năm.”
Thẩm Thanh Vân cúi đầu lắng nghe bên cạnh, khẽ cười.
“Mấy em xem nó rồi nhìn lại mình.

Đời người có lúc thăng trầm.

Điều chỉnh tâm lý, bất cứ lúc nào cũng nổ lực vươn mình, mới là điều quan trọng nhất.” Trần Xung nói.
Các học sinh của Thanh Mặc lắng nghe cẩn thận, suy nghĩ kỹ.
Sau khi Lộc Hành Ngâm gọt xong quả táo, cậu đứng dậy đưa nó cho Trần Xung.
Trần Xung cầm lấy quả táo, thở dài: “Thầy đang bệnh, đúng là đang hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đế a—— Thẩm Thanh Vân!”
Thẩm Thanh Vân nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: “Đồ nhi có.”
Trần Xung hếch cằm với Lộc Hành Ngâm: “Đây là tiểu sư đệ thuộc hệ thi đua, ít nhất cũng là hạt giống của đội tỉnh, cẩn thận dẫn về cho ta.

Vi sư sinh bệnh không có sức lực, tiểu sư đệ giao ngươi trông nôm, đừng làm nó lười biếng.

Lần này ngươi xin nghỉ phép, đi giúp đỡ các sư đệ sư muội, xem bọn nó đối phó với kỳ thi tháng như thế nào.”
Thẩm Thanh Vân nói: “Tuân lệnh!”
Lộc Hành Ngâm sửng sốt, có chút thất thần nhìn Trần Xung.
Trần Xung gặm một quả táo: “Làm sao, vào lớp nâng cao, không đi thi đua thì đi đâu hả? Không muốn đi? Hay em cảm thấy tự tin trong kỳ thi tháng này và không cần nhờ sư huynh sao?”
“Em…!Không, không có.” Lộc Hành Ngâm hơi lúng túng, “Em vẫn chưa quyết định.”
“Vậy thì để sư phụ quyết định cho con.” Trần Xung nhẹ nhàng nói, “Mấy đứa các em, nếu có hứng thú với thi đua, thì có thể thêm số liên lạc của nó, nó sẽ nói với em mọi thứ, nếu nó nói không rõ, mấy em có thể đến gặp tôi khiếu nại, tôi sẽ xử nó, bây giờ mấy em đi trở về trước đi, thi kỳ thi tháng này thật tốt.

Đây mới là chuyện quan trọng hơn việc đến thăm giáo viên lung ta lung tung.”
*
“Thì ra là thế.

Trường của mấy đứa vậy sao.”
Trên đường trở về, Thẩm Thanh Vân cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề logic trước và sau khi sửa biên chế trường Trung học số 7 Thanh Mặc.

Anh ta cười lạnh nói: “Loại trình độ thi đua của Ưng Tài như thế còn dám khoe? Sư đệ sưu muội đừng lo lắng, trước tiên xem kỳ thi tháng, giặc mạnh ta cũng mạnh, thứ như thi cử, trước nay đều chừo giặc tới, nước dâng nâng nền.

Những người giỏi nhất khối 11 Trung học số 7 Thanh Mặc, them anh nữa, xác định dạng bài thi, còn không có niềm tin thắng bọn giả vờ kia sao?”
Theo một nghĩa nào đó, Thẩm Thanh Vân thực sự cùng một mạch với Trần Xung —— Già còn mắc bệnh trẻ trâu, cực kỳ dễ dàng bốc cháy nhiệt huyết.

“Dịch Thanh Dương, đứng nhất khối.”
“Hoàng Phi Kiện, đứng thứ bảy khối.”
“Thẩm Kha, đứng thứ mười hai khối, bình thường đứng top 5 khối, nhưng kỳ thi toán tháng trước bị lật xe.”
“Còn có Lộc Hành Ngâm…!Sư đệ, em có chuyện gì sao?” Thẩm Thanh Vân hỏi Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm có chút xấu hổ: “Em không học cùng ban với bọn họ.

Em học ban 27, hạng mấy trăm lận.”

“Anh theo bọn em về Thanh Mặc, có chỗ ở không đó?”
Sau khi lũ trẻ hăng hái như vậy, Dịch Thanh Dương chợt nghĩ ra một vấn đề mấu chốt nên hỏi Thẩm Thanh Vân.
Trần Xung đã đưa cho Thẩm Thanh Vân giấy chứng nhận nhập học của trường, để Thẩm Thanh Vân vào trường cùng bọn họ với than phận là một “Đàn anh truyền cảm hứng”.

Thanh Mặc thường có những đàn anh đàn chị đã trúng tuyển vào các trường đại học tốt trở lại để phát súp gà, bảo vệ trường sẽ không nghiêm ngặt lắm.
Thẩm Thanh Vân xua tay: “Thầy Trần bảo anh đến ở nhà thầy ấy, nhưng vợ thầy và con gái thầy Trần đều ở đấy, anh không muốn làm phiền thầy, nên đến khách sạn gần đó thuê phòng là được.”
“Sao anh không đến ký túc xá của bọn em? Bạn trong ký túc xá bọn em rất tốt.” Dịch Thanh Dương nói.
Thẩm Thanh Vân nói: “Cũng hơi phiền rồi.

Nếu mấy đứa bị bắt, thì giải thích thế nào?”
Nghe cuộc thảo luận của bọn họ, Lộc Hành Ngâm đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhẹ nhàng nói: “…!Em sống trong một ký túc xá một mình, quản lý ký túc xá cũng không kiểm tra.”
“Không thì anh ở cùng với em đi, có giường ngủ.” Lộc Hành Ngâm Nhìn Thẩm Thanh Vân, cậu do dự một lúc, “Anh không muốn thì thôi, tùy anh vậy.”
“Ở một mình? Quản lý ký túc không kiểm?”
Cả đám nhìn nhau, đều bắt đầu cảm thấy đây là một ý kiến ​​​​hay, Thẩm Thanh Vân ngay lập tức đồng ý: “Tiều sư đệ quá đỉnh, vừa lúc tiết kiệm tiền cho anh luôn, anh có làm phiền em không đó?”
“Không có gì.” Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói.

Hoàng Phi Kiện: “Đệt! Lạnh chết bố rồi.”
Dịch Thanh Dương quan tâm Thẩm Kha: “Lạnh như vậy, có muốn mượn áo khoác của tớ không?” Cậu ta vừa ôm áo mình, mặt lạnh đến tái nhợt.
Thẩm Kha nói: “Xuỵt—— nhỏ tiếng thôi, đã gần mười hai giờ, đèn cũng đã tắt từ lâu.”
Bọn họ hạ thấp giọng, run rẩy một đường chạy hướng cổng trường.
Cánh cổng đã đóng, bên ngoài phòng bảo vệ có ngọn đèn vàng ấm áp, một người cao gầy đang khoanh tay chờ đợi ở đó.
Đôi mắt hoa đào, lông mi dài đen nhánh, mí mắt rũ xuống, tựa hồ có thể đọng sương trên mi.
Bảo vệ nghe thấy động tĩnh, đi ra nhìn hắn, lại liếc hắn một cái: “Bạn học, cháu còn chờ ai sao? Định chờ cả đêm à?”
“Chờ em cháu.” Giọng nói thiếu niên nghe không rõ cảm xúc gì.
Lộc Hành Ngâm nhìn sang, ánh mắt cậu vừa gặp Cố Phóng Vi.
Cậu giật mình.
Cố Phóng Vi cuối cùng cũng động đậy, có lẽ là do bị lạnh quá lâu, thanh âm có chút khàn khàn: “Chuyện khác đừng nói nữa, đi về ngủ.

Sức khỏe của em không tốt, về muộn như vậy lại còn trời lạnh nữa, tôi sau này sẽ không thể giải thích với ông nội được.”
“Anh.” Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm áp bốc hơi trắng, “Em muốn trở về ký túc xá, có đàn anh ở đây.”
“Anh về trước đi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN