Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 83: 83: Kỳ Nghỉ Đông Nghỉ Tết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 83: 83: Kỳ Nghỉ Đông Nghỉ Tết


Kỳ thi thống nhất toàn thành phố diễn ra nhanh hơn mọi người mong đợi.
Cố Phóng Vi lần này không có tài liệu tham khảo, theo cách nói của hắn, Kỳ thi dựa trên điểm trung bình, tôi không thấy quan trọng.” Nội dung bài thi đơn giản và tương đối cơ bản.
Thành tích của Lộc Hành Ngâm trong kỳ thi này không tốt bằng lần trước, khi điểm số được công bố, cậu xếp hạng nhì toàn khối, còn Dịch Thanh Dương vững vàng leo lên vị trí hạng nhất.
Nhưng lần này, Lộc Hành Ngâm đã đạt được một thành tích: toán và môn tổng hợp đạt điểm tuyệt đối, còn tiếng Anh và ngữ văn thì vẫn hơi yếu.

Tạ Điềm phân tích cho Lộc Hành Ngâm: “Cơ sở của em vẫn có một số vấn đề nhất định.

So với những người khác, em có ít thời gian hơn để học chuyên sâu vào các điểm kiến ​​​​thức chi tiết hơn trong một năm, cho nên đừng gấp gáp.”
Thành tích ban 26 đã tiến bộ rất nhiều dưới sự hướng hẫn của Tạ Điềm, ​​điểm sinh học đã từ từ leo lên vị trí thứ ba, thậm chí vượt qua bảng xếp hạng ba lớp Ánh dương, còn toán học đã được cải thiện một cách nhảy vọt.
Tống Lê rất chi là đắc chí: “Chà, để tôi nói cho biết, tôi từ trường Trung học số 1 Công Ngọc về, tất nhiên là có tác dụng nhất định.

Bây giờ tiết của tôi không ai ngủ gật nữa.”
Ông chỉ có một chút bệnh thích khoe khoang, tất cả các giáo viên trong văn phòng đều nhường ông, chắp tay cười nói: “Chúc mừng thầy Tống.”
“Báo —— lần này thành phố có kết quả, tớ chỉ là đi theo đám lớp trưởng đến văn phòng đoàn nghe.” Nam sinh mắt hí trong lớp vội vàng chạy lại, thần bí nói: “Kỳ thi thống nhất thành phố lần này, Ưng Tài đứng nhất.”
Nói xong cái này, những người khác trầm mặc một lát, thật lâu sau mới có người nói: “Đánh không lại, thật sự đánh không lại mà……!”
“Nhưng chúng ta đứng thứ hai thành phố!!!” Tên nhiều chuyện đập bàn “Bang”phấn khích hét lên: “Chúng ta cao hơn trường Trung học số 5!!! Chúng ta đứng thứ hai toàn thành phố!!!”
“Báo cáo!! Những người đến từ trường Trung học Ưng Tài đó! Đi rồi! Hôm nay đi rồi! Nhà trường đã có câu trả lời rõ ràng cho phụ huynh, cải cách Thanh Mặc tạm thời bị đình chỉ!” Tiếng động của lớp bên cạnh càng lớn hơn, một nam sinh lớn tiếng chạy xung quanh truyền tin tức này, vẫy chiếc điện thoại trên tay.
“Lớp nào không nộp điện thoại di động??” Phía dưới lại vang lên một tiếng rống, thanh âm chủ nhiệm Chu so với bình thường uy nghiêm càng uy nghiêm, “Đứng lại!! Lớp em bị trừ mười điểm!”
Nam sinh kia không quan tâm, bỏ mặc mọi cảm xúc gào lên: “Mới vừa rồi mẹ gọi cho tớ! Chúng ta sẽ không thay đổi biên chế! Không thay đổi! Chúng ta không cần làm trường lưu ban của ai đó!”
…!
Khi Ưng Tài vừa đi, trời cao biển rộng.
Thanh Mặc tổ chức một buổi lễ chia tay tương đối đơn giản, giống như khi họ đến chào hỏi, ai dẫn đội đến chào họ cũng có trách nhiệm tiễn họ.
Vết thương trên mặt Trình Mẫn Quân vẫn chưa lành.
Những đứa trẻ mặc đồng phục đỏ thẫm đều im lặng, không có vẻ kiêu ngạo và khí chất như khi mới đến.

Trong tháng này ở Thanh Mặc, đặc biệt là sau kỳ thi hàng tháng trước, tất cả sự kiêu ngạo của chúng đều bị dập tắt, ai cũng trở nên ôn hòa và khiêm tốn.

Nhưng bọn họ vẫn như ngày đầu ưỡn ngực, duy trì vẫn luôn tiếp thu được giáo dục quý tộc, khí chất tuyệt đối sẽ không mất mặt.
Lộc Hành Ngâm được một số cô gái xin số điện thoại và tài khoản xã hội.
Một cô gái đứng trước mặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Cậu rất xuất sắc, mấy ngày nay tớ chưa nói chuyện với cậu, trước khi đến chúng ta cũng không biết chuyện trường cậu tái cơ cấu, hiện tại đã ổn rồi.

Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”…!Vấn đề của Trình Mẫn Quân thì bọn tớ thảo luận rồi, bọn tớ sẽ không nói cho giáo viên biết ai với chuyện gì đã xảy ra, bởi vì lỗi của chuyện này thực ra không phải của cậu.”
“Cảm ơn.” Lộc Hành Ngâm bình thản cảm ơn.

“Ai, trường của bọn họ thực sự rất tốt.

Mặc dù ký túc xá không có máy sưởi nhưng thức ăn trong nhà ăn rất ngon.” Suốt quãng đường ra khỏi trường, nghe thấy bọn họ thì thầm, “Phòng học hơi nhỏ, nhưng mỗi lớp là một lớp, trường mình vẫn có chế độ chia lớp, tớ đến giờ vẫn chưa nhớ hết tên những người trong lớp mình.”

Trong vòng một tháng, vô số thứ đã thay đổi.
“Xảy ra rất nhiều chuyện.” Dịch Thanh Dương nhìn rặng mây đỏ phía đường chân trời thở dài, “Ưng Tài trên trời đến, chúng ta sửa biên chế, kỳ thi tháng trước, mở lớp thi đua…!Rất nhiều chuyện đã xảy ra.


Gió lạnh, Lý Cố vẫn đang nói chuyện với giáo viên chỉ huy của Ưng Tài, Lộc Hành Ngâm đứng từ xa xa nhìn qua.
Đồng phục học sinh đỏ sẫm của trường Trung học Ưng Tài như hòa vào màu hoàng hôn.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, sau đó bị kéo vào một cái ấm áp rắn chắc vòng tay.
Cố Phóng Vi hơi cúi đầu vùi vai, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Em đang suy nghĩ gì đó?”
Lộc Hành Ngâm không ngờ Cố Phóng Vi sẽ đi theo mình vào lúc này, cậu nhanh chóng đưa tay, cố gắng kéo ra vòng tay của Cố Phóng Vi đang ôm mình, nhỏ giọng nói: “Bây giờ bên ngoài có rất nhiều người.

Đừng làm như vậy.”
“Mấy đứa con trai hay vậy lắm, nhìn không ra đâu.

Người khác thấy em căng thẳng quá mới thấy lạ thôi.” Cố Phóng Vi ăn vạ không nhúc nhích, vẫn ôm cậu từ phía sau, cảm giác rất thoải mái.
Lộc Hành Ngâm một mình đứng thẳng, không cần nhìn cũng có thể nhận ra biểu cảm của người phía sau: đôi mắt hoa đào hơi cong, nụ cười nhếch mép bỡn cợt.
“Bạn trai của tui được cô em nào đó xin số điện thoại, tui còn không được đến xem hả? Thật quá là bất công…” Cố Phóng Vi thì thầm, giọng nói mềm mại, trầm thấp lại mơ hồ, tựa như làm nũng.
Lộc Hành Ngâm cố gắng một lúc mới thoát ra khỏi vòng tay của hắn, vẻ mặt vẫn tương đối bình tĩnh.
Lúc trước cậu luôn đỏ mặt, thời gian dài như vậy dần dần thành thói quen.
Cố Phóng Vi cùng cậu song song đi về.
“Tiểu cương thi mới đã gửi về tới.” Bông tuyết chậm rãi rơi xuống, lạnh lùng lướt qua đôi mi và lông mày hai người, Cố Phóng Vi mở miệng nói, sương trắng chậm rãi bay lên, “Kỳ nghỉ đông tới gần, anh nghỉ đông về nhà, sau đó mang Tiểu cương thi nâng cấp thêm, nếu suôn sẻ, có thể liên hệ với một số nhà đầu tư xem có thể thương lượng đầu tư hay không.”
“Ừm.” Lộc Hành Ngâm nói.
Cậu không biết trả lời câu hỏi như thế nào nên im lặng.

Tất cả mọi thứ về Cố Phóng Vi, mặc dù cậu đã cố gắng hết sức để làm quen với nó, nhưng cậu thực sự vẫn không hiểu thế giới đó —— học sinh bình thường làm mấy thứ đó, giỏi hơn chút thì có thể nhận được giải thưởng, nhưng đối với bọn họ mà nói là chuyện xa vời để khởi nghiệp, mà Cố Phóng Vi không chỉ là mơ mộng, hắn chỉ cần một cuộc điện thoại từ người nhà, là có người đầu tư
Mà cậu thì không thể làm để giúp hắn cả.
Lộc Hành Ngâm muốn quay lại Thành phố Đông Đồng, nhưng đây là năm đầu tiên cậu trở về, biện minh không ở lại Thành phố S thì rất khó khăn.

Và nếu cậu quay lại thành phố Đông Đồng quá thường xuyên, bà Lộc cũng sẽ lo lắng.
Cậu chậm rãi bước đi, chậm rãi suy nghĩ, Cố Phóng Vi đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo mặt cậu: “Kỳ nghỉ đông không gặp anh, em có nhớ anh không?”

“Chắc không đâu.” Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi: “…”
Tay hắn hơi dùng sức, tức giận nói: “Đồ vô lương tâm.”
Lộc Hành Ngâm quay mặt lại, nhìn hắn cười.
“Anh muốn đưa em phiên bản gốc của người máy nhỏ để em chăm sóc.” Cố Phóng Vi nói, “Đặt nó ở phòng thuê anh không yên tâm, kỳ nghỉ đông anh sẽ không ở đó, để nó ở lại với em, có chuyện gì thì nói với nó.”
“Nói với nó, anh cũng đâu nghe được.” Lộc Hành Ngâm ánh mắt đen láy, “Nó không biết phụ em nấu cơm nữa.”
“Nói với nó, anh không nghe được, thì em gọi điện thoại cho anh!” Cố Phóng Vi thản nhiên nói, “Nghiêm túc mà nói, xa cách nơi đất khách quê người hơn một tháng, em không được bỏ quên anh, ít nhất mỗi ngày gọi hai cuộc.”
Hắn nghiêm túc nhìn Lộc Hành Ngâm, và ý nghĩ ngay từ đầu đã giấu kín trong lòng hắn ngày càng mạnh mẽ —— rời khỏi Thanh Mặc, Lộc Hành Ngâm sẽ không chủ động liên hệ hắn, mối liên hệ giữa hắn và cậu tựa chừng sẽ đột ngột cắt đứt cho đến lúc sẽ không còn gì cả.
“Nhất định phải gọi điện thoại cho anh.” Giọng nói của Cố Phóng Vi cực kỳ nghiêm túc, “Nếu không anh sẽ giận em.”
*
Trước kỳ nghỉ đông, bọn họ lại thi hai kỳ thi lớn.
Học sinh lớp thi đua có kết quả thi cuối kỳ sớm hơn dự kiến, nhiệm vụ bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông cũng khác với các lớp khác: Ngoài bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông do giáo viên giao trong lớp bình thường, còn có tiến độ của lớp thi đua.
Trong suốt kỳ nghỉ đông, họ gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Trần Xung vào căn phòng tối bộ tư lệnh, thông báo sự việc: “Các em đang tiến bộ nhanh nhất.

Trong kỳ nghỉ đông nên xem mấy cuốn sách, làm được bao nhiêu thì làm, có thắc mắc thì gọi điện hỏi thầy.

Thầy đang liên hệ giúp các em các khóa đào tạo trong kỳ nghỉ đông, lúc đó mấy em sẽ tham gia mấy buổi toạ đàm.

Cho nên các em nên báo cho người nhà, trước mắt thì có buổi toạ dàm ở Đại học thành phố H và Đại học Y thành phố O.

Học phí đào tạo, danh sách chi phí đi lại và lô sách gốc mới, mấy em lấy danh sách này đưa cho phụ huynh xem, nếu có thể giành được cơ hội này, thầy sẽ dẫn đội đi cùng các em.”
Đồng thời, Trần Xung cũng nói: Một chuyện khác đã được thông báo: “Theo tiến trình bình thường của cuộc thi, vào tháng 3, tức là tháng các em trở về sau kỳ nghỉ đông, chúng ta sẽ chuẩn bị nộp một đăng ký tham gia Hiệp hội hóa học tỉnh dưới danh nghĩa của trường.

Bắt đầu từ tháng 5, tất cả các lớp học sẽ bị đình chỉ và công tác chuẩn bị sẽ được thực hiện.

Cuộc thi sẽ kéo dài đến tháng 9 năm nay.”
“Giữa tháng 5 đã nghỉ học sao?” Một đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ hiện đang học lớp 11, từ tháng 5 đến tháng 9 sẽ nghỉ học, tương đương với việc học bốn phần năm chương trình học kỳ hai lớp 11.
“Đúng vậy, trên thực tế là tháng năm nghỉ học là thời gian của hầu hết các cuộc thi đua ở trường.

Chúng ta ít hơn những người khác một năm, vì vậy mọi người nên chuẩn bị tâm lý.

Kỳ nghỉ đông này không chỉ là thi đua, mà là tất cả các nội dung phổ thông, các em phải giống như trường Trung học Ưng Tài học xong hết tất cả.” Trần Xung nói, “Các em đã học xong môn hóa rồi, các môn các cũng cần phải theo kịp.”
“Đm! Tu La tràng [1] à!” Hoàng Phi Kiện kinh ngạc tái nhợt, “Ba mẹ tớ vốn định dẫn tớ đi Tam Á chơi…!Bây giờ xem ra, nên quên đi luôn.”
[1] Theo Phật giáo dùng để chỉ chiến trường thảm khốc, hay chiến trường tình tay ba.
Thẩm Kha đề nghị: “Chúng ta cùng nhau đến thư viện thành phố học nhé? Hiệu quả ở nhà luôn rất thấp.”
“Được nha, được nha!”
Dịch Thanh Dương nói: “Nhà tớ ở nông thôn, không có cách nào, chắc tự học một mình.”
Lộc Hành Ngâm không nói gì.
Cậu không biết làm thế nào để sắp xếp kỳ nghỉ đông của mình.
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống danh sách mà Trần Xung đưa cho họ.
Chi phí giáo trình cộng với chi phí huấn luyện và chi phí đi lại ước tính không hề nhỏ.

Ít nhất là học phí một năm của cậu.
Cậu không có tiền trong người, tiền tiêu vặt để sửa chữa không thể giải quyết nhu cầu cấp thiết này.
“Cố Phóng Vi đâu? Em ấy không ở đây à?” Trần Xung tùy tiện đưa danh sách cho Lộc Hành Ngâm, “Em có rảnh thì đưa cho em ấy, với tư chất của em ấy muốn đi thì đi không thì thôi.

Có mấy buổi toạ đàm và hoạt động ở Trại Đông [2] do các giáo sư các trường Đại học tốt nhất đến giảng bài, nên không được bỏ lại phía sau, ngay cả ở trường Trung học Phồn Tinh, những khóa đào tạo này cũng cần phải lắng nghe.”
[2] Đông Lệnh Doanh – ( Winter Camp, gọi tắt là WC) bắt đầu từ năm 1995.

Một hoạt động đào tạo kéo dài một tuần được thực hiện hàng năm trong kỳ nghỉ đông.

Trại đông kéo dài trong 8 ngày, bao gồm các bài giảng, bài giảng, thảo luận, kiểm tra, v.v.

Các trại viên tham gia Trại Đông được chia thành trại viên chính thức và trại viên không chính thức.

Các tuyển thủ và người hướng dẫn của đội tuyển quốc gia là những người cắm trại chính thức, và những người cắm trại không chính thức bị hạn chế đăng ký tự nguyện.

Giảng viên của trại đông là các giáo sư cao cấp đến từ các trường đại học nổi tiếng và là người hướng dẫn của các học sinh đạt huy chương vàng quốc tế.

(Ban đầu, Trại Đông đóng vai trò là kết quả tuyển chọn của đội tuyển quốc gia, nhưng bây giờ nó đóng vai trò loại bỏ một nhóm người khỏi đội huấn luyện.)
Ông nhìn Lộc Hành Ngâm với sự tin tưởng và coi trọng: “Đừng bắt chước em ấy, thi đua, hay thi đại học, kỳ nghỉ đông này, em cả hai cái cũng không được tụt lại phía sau.”
*
“Luật sư Quý.”
“Trường trung học số 7 Thanh Mặc đã đạt được 7,27 điểm, 6,74 điểm, 7,53 điểm và 3 điểm trong ba kỳ thi hàng tháng cuối cùng của học kỳ này và kỳ thi thống nhất toàn thành phố.

Trường Trung học số 7 Thanh Mặc đã duy trì độ khó như kỳ thi tháng đầu, hệ số khó mỗi lần đều trên 5.

Mà thiếu gia Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ rớt khỏi top 10 cả khối.”

“Đồng thời, thiếu gia đã giành được Thành phố trao danh hiệu thanh niên gương mẫu danh dự cho trường Trung học số 7 Thanh Mặc.

Phần thưởng sẽ cộng thêm năm điểm, tổng cộng là 86,663132 điểm.”
“Hoắc Tư Liệt, Hoắc Tư Đốc đâu?
“Các kỳ thi tháng sau đều bình thường, hiện tại tổng điểm là 132,073.” Đầu bên kia điện thoại tạm dừng, “Thiếu gia Hoắc Tư Liệt nói…!cậu ấy trong lúc huấn luyện thể thao vô tình bị đứt gân gót chân, đang hồi phục nên cậu ấy đã bỏ lỡ ba kỳ thi hàng tháng liên tiếp và kỳ thi thống nhất toàn thành phố.

Điểm của cậu ấy vẫn là 82,66.”
“Nói cách khác…!Hoắc Tư Liệt, tạm thời bị loại.”
*
Vào ngày nghỉ đông, Quý Băng Phong lái xe đến đón Lộc Hành Ngâm về nhà.
Cố Phóng Vi đã trở lại nước ngoài ba ngày trước đã đưa cho cậu phiên bản gốc của người máy nhỏ.

.

Tìⅿ ????r????????ện ha???? ????ại ( T????????MT???? UY????????.ⅴn )
Con đường xe chạy đến thành phố trở nên ngắn hơn, Lộc Hành Ngâm ôm Tiểu cươgn thi suốt quãng đường, khi trở về nhà, cậu cho rằng mình sẽ gặp phải tình huống giống như lần trước: áp lực của một gia đình dồn về cậu, nhưng lại không có.

Biệt thự của nhà họ Hoắc trống rỗng vắng vẻ, trong ngôi nhà tráng lệ và tinh xảo chỉ có các dì và người làm vườn.

Hoắc Tư Liệt đang ngồi trên sô pha phòng khách ăn pizza một mình.

Nhìn thấy Lộc Hành Ngâm trở lại, cậu ta nói: “Chào buổi sáng.

Kỳ nghỉ đông này chỉ có hai chúng ta.”
Lộc Hành Ngâm không hiểu ý cậu ta, vì vậy cậu ngước đôi mắt ấm áp lên nhìn cậu ta.
Giọng nói của Hoắc Tư Liệt nghe có chút bực bội: “Tết năm nay bố mẹ tôi có thể sẽ không về, bọn họ ra nước ngoài rồi.

Ban đầu vốn định đưa hai đứa tôi đi trượt tuyết, nhưng lại nói vết thương của tôi chưa lành nên chỉ đưa Tư Đốc đi à.”
“Nhưng vết thương của tôi rõ ràng đã lành…” Cậu ta lẩm bẩm, đưa tay ra để mân mê mắt cá chân.

Vết khâu đã đóng vảy, khớp gót chân vẫn có thể cử động linh hoạt.

“Ba mẹ sẽ không đưa tôi đi.

Nói gì mà thương gân động cốt tới một trăm ngày…”
Cậu ta đột nhiên nhớ đến Lộc Hành Ngâm đang đứng bên cạnh, là con ruột của, không đáng cho cậu ta kể khổ, nên khịt mũi chột dạ nói, “Ba mẹ cũng không đưa cậu đi sao.”
“Tôi phải học trong kỳ nghỉ đông.” Lộc Hành Ngâm nghĩ đến việc gọi cho Cố Phóng Vi, nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt, một lúc sau mới dừng lại, “Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, tôi lên lầu trước.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN