Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 89: 89: Trung Học Số 1 Công Ngọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 89: 89: Trung Học Số 1 Công Ngọc


Khuôn viên của trường Đại học Z rất lớn, giống như một thành phố thu nhỏ.
Toàn bộ trường Đại học và các danh lam thắng cảnh như “Hồ Tuyết Quang” và “Tháp Thu Sơn” đã hỗ trợ nền kinh tế du lịch của toàn thị trấn nhỏ.

Hàng năm, vô số người đổ về để tham quan hồ và tháp, cùng với tỏ lòng kính trọng đối với ngôi trường Đại học được thành lập trong chiến tranh này, nó mang đậm bản sắc nơi đây hoà lẫn phong cách học đường tươi mát, ngay từ khi bước vào trường đã có thể nhìn thấy khu rừng bạch quả sum suê cao lớn.
Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ nhìn thấy một khu rừng bạch quả lớn như vậy, ngay cả trong mùa đông, nó vẫn rực rỡ choáng ngợp, giống như bước vào một cung điện bằng vàng.

Tòa nhà dạy học và con đường chính ẩn mình trong một khu vực cây cối um tùm, xuyên qua những lớp vàng rơi vương vãi, là một thế giới độc nhất vô nhị.
“Bạch quả mùa đông là do học sinh ở đây trồng, chỉ có ở khu vực này.” Người đón tiếp là học sinh ở đây, dẫn bọn họ đi vào đăng ký, đồng thời phát quần áo Trại Đông, tự hào giới thiệu với bọn họ: “Nhưng ở khu vực gần ký túc xá của mọi người, còn có vườn canh tác và nhà kho sản xuất của riêng của chúng tôi.

Trường của chúng tôi là một trường rất hiếm có trong ngành khoa học kỹ thuật, có thế mạnh trong ngành nông nghiệp, đứng đầu trong các chuyên ngành Đại học quốc gia.”
Thỉnh thoảng, tốp năm tốp ba học sinh đi bên đường cầm sách trên tay theo tiếng chuông reo vào lớp, hoặc trò chuyện vui cười bên nhau.
Không chỉ Lộc Hành Ngâm, mà tất cả những người khác đều tò mò dõi theo, hơi chìm trong suy nghĩ thần —— mặc dù có rất nhiều trường Đại học nổi tiếng ở Thành phố S, nhưng không có trường nào nổi tiếng như Đại học Z, cũng không uy nghiêm và tráng lệ như Đại học Z.
“Chúng ta trước đi học trường Đại học H, nhà ăn ngoại trừ đồ ăn ngon, thì rất nhỏ, chỉ có bốn tòa nhà, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy sân chơi.” Thẩm Kha nói: “Nơi đó cũng là trường Đại học C, chị tớ học lớp dự bị ở đó, đi tắm phải đi ngang qua sân chơi, muốn về lại ký túc xá nữ lại phải đi qua sân chơi nữa, đúng thật là…”
Dịch Thanh Dương nhìn song nước lấp lánh phía xa, cùng sân bóng xanh biếc bên kia bờ hồ, ánh mắt lấp lánh: “Tớ thích nơi này! Ở đây tốt quá!”
Trần Xung bật cười, hình như đây không phải là lần đầu tiên ông thấy học sinh phản ứng như vậy: “Đại học Z tuy tốt, nhưng cũng có nhiều trường đại học tốt hơn, chúng ta sẽ xem trước các trường khác sau Vòng loại toàn quốc.

Chỉ cần các em thi tốt, Trại Thu Vàng của Bắc Đại hay Trại Thành Chí của Thanh Hoa không phải là không thể, tất nhiên, các trại hè khi đó đều gắn liền với việc ký kết hợp đồng.”
“Sau vòng loại toàn quốc hả thầy?” Hoàng Phi Kiện hỏi, “Không phải lúc đó đã có kết quả sao, sao còn có Trại hè nữa, cái này là cách nói ký hợp đồng với Trại Đông hay sao ạ?”
“Những hoạt động cắm trại này sẽ do trường chủ nhà tổ chức, độ khó cũng giống như thi đua, nếu vượt qua còn có thể được hiệp định nhập học lấy điểm thấp.

Chủ yếu là cấp cho giải nhì, giải ba hoặc giải nhất cấp tỉnh, nhưng cũng rất khó.” Trần Xung nói, “Xét cho cùng, mặc dù giải nhì cấp tỉnh của chúng ta có thể được tiến cử đi học, nhưng không được tiến cử vào Thanh Bắc [1].

Hai là, giải nhất của các tỉnh thi đua mạnh, có sức cạnh tranh quá gay gắt nên tỉnh ta không đạt được tư cách tiến cử vào Thanh Bắc.Trên thực tế, những hoạt động huấn luyện trong trại này cũng là một ngưỡng vô hình đối với TOP các trường đại học để loại bỏ ảnh hưởng của các chính sách của tỉnh, chọn những hạt giống thực sự tốt từ khắp cả nước, không bỏ sót một hạt nào.”
[1] Viết tắt của hai trường đại học đứng đầu TQ gồm Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, đây là ngôi trường danh giá mà mọi sĩ tử TQ hướng đến, các nàng có thể tham khảo trên fb hay youtube về truyền thuyết của hai trường này.

Tiến cử đi học ở đây là do nền giáo dục ở TQ có chính sách Thi học sinh quốc gia mà đoạt được giải sẽ được tuyển thẳng vào đại học nào đó, khá giống ở VN mình được mấy cái giải quốc gia được tuyển vào Đại học ấy, ngoài ra ở mình còn có viết thư giới thiệu + giáo sư đề cử, tui đọc khá nhiều truyện nhưng chưa thấy bên đó có viết thư giới thiệu.
Chênh lệch vài tháng.
Thanh Mặc sửa biên chế đã bỏ lỡ vòng sơ tuyển quốc gia, và cũng bỏ lỡ cơ hội của tất cả học sinh.

Khi mọi người nghĩ đến điều này, đều cảm thấy trong lòng có một tảng đá lớn đè nặng.
Tại lễ khai mạc Trại Đông, tất cả các trường lần lượt ngồi vào chỗ.

Trong khán phòng, bầu không khí dần dần trở nên trang nghiêm, giữa các trường khác nhau, các học sinh khác nhau có sóng gió ngầm chảy cuồn cuộn, ngay cả giữa các huấn luyện viên thi đấu các trường cũng có khá nhiều mâu thuẫn.
Các giáo viên thi đua từ các trường chạy tới chào hỏi, thăm dò hỏi: “Thầy cô đến từ trường nào vậy?” Muốn do thám tình hình địch nhân, nếu có hảo cảm, thì họp nhau bàn chính sách năm mới và kiểu đề Vòng loại toàn quốc vừa kết thúc không lâu.
“Xin chào, thầy đến từ trường nào vậy?”
Trần Xung trả lời, “Trường trung học số 7 Thanh Mặc.”
“Trường Trung học số 7 Thanh Mặc…?” Hai giáo viên đi qua nhìn nhau, mỉm cười lắc đầu, bày tỏ rằng họ chưa nghe qua.

Tuy nhiên, vẫn bắt tay một cách lịch sự rồi rời đi.
Trần Xung không quan tâm, ông lấy danh sách chỗ ngồi, nhỏ giọng giới thiệu với từng đứa trẻ của Thanh Mặc: “Mấy đứa nhìn ở kia, khu A hang đầu ấy, Trung học số 7 Thanh Dương, chỉ khác chúng ta có một chữ, nhưng năm ngoái bọn họ có cả bảy thành viên vào đội tuyển quốc gia!”
“Bên trái hàng 1 khu A trường Trung học Trực thuộc Đại học sư phạm H, đội tập huấn cũng có nhiều thành viên.

Năm ngoái có 5 thành viên, còn có cả huy chương vàng Olympic quốc tế nữa.”
“Bên cạnh chúng ta, trường trung học trực thuộc Đại học G ở thành phố G, là một ngôi trường tấc đất tấc vàng, mỗi năm chỉ tuyển 200 học sinh.

Tỷ lệ Thanh Bắc trên 80%, tỷ lệ trường trọng điểm trên 100%.

Một lớp chỉ có 200 học sinh, năm ngoái có hai người lọt vào đội tuyển quốc gia, năm trước có một học sinh đạt huy chương vàng quốc tế, trong ngành có tin đồn rằng trường Trung học trực thuộc Đại học G không phải không cạnh tranh lại người ta, mà là không ai thèm đi.

Chỉ có 200 học sinh, học sinh không giàu thì cũng quý, 80% đi du học nước ngoài, tham gia thi đua cũng chỉ để lấy bằng cấp.”


Trường nào cũng là trường nổi tiếng, nhắc đến như sấm vang bên tai, có trường dù chưa được thầy cô, phụ huynh truyền tai nhau nhưng chỉ nghe tên trường, cũng có những trường có khu vực gắn liền với nơi nào đó, hoặc các tên của “Trường trung học trực thuộc Đại học X” đã có thể khiến mọi người cảm thấy choáng váng.
Loại áp lực này không phải vì tỷ lệ tốt nghiệp của họ cao hay tư bản họ dựa lưng có nhiều tiền thế nào, mà là do thái độ hăng hái của mỗi học sinh và giáo viên, cùng sự nghiêm túc thảo luận về thi đua, khiến mọi người cảm thấy: Quả thực họ đang dùng hết sức lực và thái độ chuyên nghiệp nhất để đối với chuyện “Thi đua”.
“Năm nay có một số tiền bối được mời đặc biệt, thầy biết họ.

Còn có một số học sinh nổi tiếng khoá này, thầy cũng biết.” Trần Xung cười nhạt chỉ cho bọn họ thấy, “Bên kia đó, là học sinh Phồn Tinh, năm ngoái đã giành được giành được huy chương vàng IPHO (Olympic Vật lý Quốc tế), đứng hạng nhất cả lý thuyết lẫn thực nghiệm.

Năm nay, chuyển sang đấu với hóa học với lý do “đến chơi”.”
Hoàng Phi Kiện, Dịch Thanh Dương, Thẩm Kha đều chết lặng.
“Nữ sinh đeo tai nghe ngoài cùng bên trái là học sinh lớp 12 của Đại học Khoa học Công nghệ Z, em đó đã nhận được học bổng toàn phần của một số trường danh tiếng.

Chỉ đến đây để kiếm thêm thành tích lý lịch.”
“Còn có……”
Bọn trẻ không nói gì.

Kỳ vọng vào một ngôi trường danh giá, thực tế nhìn thấy rõ sự tương phản giữa mình và các trường khác khiến tảng đá lớn trong lòng ngày càng thêm chật chội.

Ngay cả đội hình trường Trung học Ưng Tài ở hàng sau vốn luôn kiêu ngạo lúc này cũng im lặng: Năm nay bọn họ có học sinh đạt giải tỉnh, thậm chí giải nhất tỉnh, nhưng lại là giải nhất tỉnh của tỉnh S?
Điểm số đoạt giải nhất là 45.
Khi ai đó hỏi điểm số bao nhiêu, họ sẽ chỉ cười một cách khó hiểu: “Thì ra là người tỉnh S.”
Bạn là người tỉnh S, nhưng bạn kém hơn người khác nên chỉ có thể nghe người khác tranh luận các chủ đề nâng cao hơn như nghe kinh thánh, mà bản thân bạn một chữ cũng nghe không hiểu.

Ngay cả huấn luyện viên hàng đầu, cũng chỉ có thể ngồi trên băng ghế dự bị.

Làm sao mà cam lòng?
Khi tất cả các trường đi lên để lấy thời gian biểu, thẻ trường tạm thời và thẻ ký túc xá, Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu lên và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên sân khấu.
Nhóm học sinh đi ngang qua cậu ở cửa hàng quà vặt nhà ga hôm qua đeo phù hiệu trường màu vàng cà phê, hiên ngang ngẩng cao đầu, tinh thần phấn chấn.
Tất cả mọi người trong sảnh đều bị thu hút sự chú ý, ngay cả tiếng thảo luận ồn ào chưa kịp tắt do cũng dừng lại.
Loa phát thanh vang lên: “Sau đây là trường Trung học số 1 Công Ngọc.

Xin mời học sinh trường Trung học số 1 Công Ngọc đến lấy tài liệu.”
“Trường trung học số 1 Công Ngọc nổi tiếng với cách quản lý quân sự hóa và kết quả thi đại học như ma quỷ nhập.

Năm ngoái, trường họ cử sáu học sinh đi đào tạo trong đội tuyển quốc gia, nhưng đây không phải chỗ đỉnh nhất.

Mà là toán, vật lý, hóa học, sinh học, mỗi môn đều có thành viên thuộc đội tuyển quốc gia.

Trong tất cả các môn thi đấu, bọn họ đã giành được tổng cộng 166 huy chương, nhiều hơn 21 huy chương so với trường Trung học Thanh Dương.”
“Bọn họ là trường mạnh nhất danh xứng với thực.

Bọn họ ở tỉnh Q, số lượng tài liệu tham khảo dùng để thi đại học là 800.000, nằm top 200 trong kỳ thi Đại học của tỉnh đều là học sinh trường bọn họ, hơn nữa mỗi người trong số đó đều đạt 700 điểm trở lên.”
Lần này, Trần Xung không cần phải nói bất cứ điều gì, nhưng các cuộc thảo luận từ các học sinh xung quanh đã hạ thấp giọng nói.
Mọi người đang theo dõi họ: Khác với sự cứng nhắc và buồn tẻ dưới sự “quản lý quân sự hóa” mà giới truyền thông đồn thổi, và cũng khác với tin đồn “học sinh Công Ngọc chỉ biết đi thi”, học sinh của trường Trung học số 1 Công Ngọc bồng bột, sắc bén, và cả chín chắn.
Thẩm Kha thấp giọng nói: “Học sinh trường đó thi đua sinh học đoạt được nhiều nhất giải thưởng, toán học cùng vật lý học lực cũng không quá ghê gớm, nhưng sinh vật có thể đoạt được nhiều giải thưởng như vậy, cũng rất cừ.”
Dường như có một chuỗi sự khinh thường trong giới thi đua này, người ta thường cho rằng các cuộc thi toán học và vật lý là khó nhất và đòi hỏi “trí thông minh” nhất, hóa học ở giữa và sinh học ở phía sau.

Điều này dường như cũng có lý: dù một người có chăm chỉ học một môn có năng khiếu đến đâu cũng không thể so sánh được với nguồn cảm hứng lóe lên của một học sinh thông minh.

Đây là một vấn đề làm người ta cảm thấy thất bại nhưng cũng rất thực tế.
“Chính là như vậy.

Người có thể đối mặt với thi cử, sao có thể nói không làm được những việc khác chứ?” Trần Xung cứ như vậy nhìn lên sân khấu, tựa hồ đã lâu không quen việc này, “Thi là điều đầu tiên trong cuộc đời mỗi người cần phải vượt qua, đòi hỏi sự kiên trì lâu dài và phương pháp đúng đắn.

Trên đời không nhiều thiên tài như vậy.

Nếu một đứa trẻ có thể bình tĩnh và học hỏi để đi thi, Tâm trạng, tính cách và năng lực của học sinh đó đều vượt trội hơn nhiều so với những người cùng trang lứa.

Cái gọi là tài năng, chỉ số IQ cao là một tài năng, chăm chỉ là một tài năng, và có thể kiên trì trong môi trường áp lực cao như vậy cũng là một tài năng “
Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu nhìn Trần Xung: “Có vẻ như thầy rất thích trường Trung học số 1 Công Ngọc.”
“Thầy rất thích trường Trung học đó, bởi vì nó thực tế.

Nhưng thầy cũng không thích nó quá, tạo áp lực quá mực đến ngột ngạt, thầy vẫn hy vọng các em có một cuộc sống học sinh tương đối bớt vất vả hơn.”Trần Xung nói: “Người ta rất mạnh, nhưng người ta cũng có áp lực rất nặng.

Một tỉnh có kỳ thi đại học lớn làm sao có thể có lợi thế cho một tỉnh yếu như tỉnh S của chúng ta?”
“Nhưng đó cũng là phương pháp được tất cả học sinh và giáo viên trong trường các em đó lựa chọn và công nhận.” Trần Xung cảm thán, “Tất cả đều là số phận, nhưng mấy ai có thể dung máu và nước mắt để nở một vòng hoa, âu cũng tuỳ số trời thôi.” [2]
[2] Ý là học tài thi phận đó
Lộc Hành Ngâm nghiêm túc nhìn những người trên sân khấu, đôi mắt cậu lấp lánh.
Hậu trường:
Tôi tin rằng mọi người đều có thể đoán được trường nguyên mẫu của Công Ngọc.

Tại sao tôi lại sử dụng bút danh trong truyện, một là tôi đã pha trộn nguyên mẫu của các trường trung học khác nhau, hai là vì nhu cầu xung đột kịch tính, tôi cũng sẽ viết về nội dung tiêu cực của từng trường.
Điều làm cho truyện này khác với những truyện trước đó của tôi là nhiều cảm xúc và trải nghiệm của các nhân vật trong truyện đến từ kinh nghiệm thi đua của chính tôi, và tôi nhìn tất cả những điều này từ góc độ cá nhân cũng như phiến diện.

Một số người có thể tranh luận với tôi rằng “Học sinh từ trường nguyên mẫu Công Ngọc thực sự không giỏi, cũng không gớm lắm” hay “Tại sao cô lại mất nhiều thời gian giới thiệu nhiều trường như vậy, làm loãng cả truyện”, tôi chỉ có thể nói, đây là những gì tôi nhận được, và chính những lời này đã khiến tôi bị sốc.
Ba là gần đây tui hơi bận nên đăng trễ, thứ lỗi cho tui ~ nha.

Mei: Trênkia là tác giả nói chữ hong phải editor, editor hong đăng truyện là do một nhân cáchkhác của editor đi đọc truyện bê đê nên lười ròi.
P/s: Chắc Công Ngọc là hình mẫu của THPT trực thuộc Đại học Renmin Trung Quốc có 65 giải nhất nhì ba toàn quốc cũng có thể là Ngoại ngữ Trịnh Châu đoạt giải môn sinh nhiều lắm, tui có phải người Trung đâu biết chắc.

Tham khảo một số trường chuyên ở VN mình đi ha:.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN