Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 92: 92: Về Nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 92: 92: Về Nhà


Bùi Tiểu Kiệt bị đám học sinh bu như kiến sau giờ học.
Các học sinh đều rất thích và ngưỡng mộ bà, cùng tụ tập lại với nhau để thảo luận khác biệt giữa lớp thi đua hóa học năm hai, khoe khoang kể một số câu chuyện thú vị, mong chờ Bùi Tiểu Kiệt tham gia vào những chủ đề này.
Bùi Tiểu Kiệt không chút khách khí, bà đứng giữa các học sinh, kể một câu chuyện cười nhỏ trong lớp thực nghiệm một cách rất tự nhiên: “Sau đó vừa bước vào cửa, thì nhìn thấy một học sinh, em đó vừa quậy vừa nhìn chằm chằm vào cô, làm như sợ cô không nhìn thấy…”
Lộc Hành Ngâm và một số người khác vẫn ngồi tại chỗ, lặng lẽ tra cứu thông tin, bổ sung ghi chú.
Trong lớp thảo luận lên đến đỉnh điểm, đã bắt đầu than thở về những khó khăn trong đội tuyển quốc gia, Bùi Tiểu Kiệt quay người lại, đột nhiên quay sang bọn họ, thản nhiên hỏi: “Còn các em thì sao? Tỉnh nào?”
Bà nhìn chằm chằm vào Lộc Hành Ngâm——Lộc Hành Ngâm đã thức cả đêm hôm qua, hôm nay cậu phải học hai khóa học cường độ cao, bây giờ đã ghi chép xong một bài học, nên đang nằm sấp cố gắng ngủ.
Lộc Hành Ngâm bất ngờ được nhắc đến, có chút căng thẳng đứng dậy: “Tỉnh S, từ trường Trung học số 7 Thanh Mặc ạ.”
“Ồ…! lần này rất nhiều người đến từ tỉnh S, có một vài trường Trung học bên đó đến nữa.” Bùi Tiểu Kiệt trầm tư, “Gắng chăm chỉ nhé, cố gắng vào đội tuyển tỉnh——Trường Trung học số 7 Thanh Mặc của em, có phải là trường Trung học số 7 Thanh Mặc mười năm trước không?.”
Bọn trẻ gật đầu, có chút khẩn trương.
“Ồ, tiên sinh nhà cô tốt nghiệp ở trường Trung học đó đấy.” Bùi Tiểu Kiệt cười cười gật đầu với họ, sau đó thúc giục, “Tiết đầu cô đã để lại cho các em địa chỉ email, nhớ cho kỹ, có thắc mắc gì thì có thể hỏi cô.

Không theo kịp cũng không sao, nhiều người lần đầu tiên học khoá này cũng không theo kịp, thi đua hay tiến cử đi học không quan trọng bằng sức khoẻ.

Chính sách hàng năm đều thay đổi, ngày mai thi đấu cũng có thể hủy bỏ, có thể đột nhiên tất cả học sinh đều phải học chương trình thi đua, dù sao không có chuyện gì thất bại là xong hết, thân thể vẫn phải là quan trọng nhất.”
Bà đang nói tới Lộc Hành Ngâm, Thẩm Kha và Dịch Thanh Dương bên cạnh họ cười: “Hôm qua cậu ấy không ngủ cả đêm đi nghiên cứu câu hỏi mở rộng đó ạ.”
Lộc Hành Ngâm nói, “Bọn em đã mất một năm thời gian…!Nên cần dành thêm một chút thời gian.”
Bùi Tiểu Kiệt nhìn họ rồi thở dài, trong lòng cảm thấy thích những đứa trẻ này, bà đã nhìn thấy quá nhiều lứa học sinh từ những trường như Trung học số 7 Thanh Mặc, vì vậy bà không nói gì them nữa.
Trong năm ngày, toàn bộ nội dung học đã dạy xong, Lộc Hành Ngâm từ cuộc thảo luận ngẫu nhiên ở trường Trung học số 1 Công Ngọc biết được, khoá này bọn họ đã đến nghe vào năm ngoái rồi, nội dung tổng thể của bài giảng không có nhiều thay đổi.

Vì thế bọn họ đang dành thời gian để đọc (Nghệ thuật viết cơ thế phản ứng hữu cơ) cũng là ART hữu cơ thường được nhắc đến trong Đảo Hoá Học.
Cuốn sách này Lộc Hành Ngâm rất ấn tượng, là một cuốn sách rất dày toàn tiếng Anh, cũng là một trong những cuốn sách mà Thẩm Thanh Vân đánh dấu là “nên đọc cuối cùng”.
“Tiến độ của bọn họ khủng bố hơn khủng bố, nhưng chúng ta không phải tranh với bọn họ.

Mục tiêu của chúng ta là được cử đi học, mấy chuyện còn lại thì vào dội tuyển tỉnh rồi tính sau.” Hoàng Phi Kiện nói.
Mọi người đều cảm thấy có lý.
Sau khi bị đè bẹp ngay từ đầu, thêm sự thôi thúc học hỏi, bọn họ học cách đối mặt với tất cả bằng một tâm thế bình tĩnh: biết rằng có những người giỏi hơn mình, biết rằng có những người đã giỏi mà còn phấn đấu hơn mình tồn tại trên cõi đời này, nhưng bọn họ không vì thế mà bực bội hay thôi bước.
Người duy nhất gặp vấn đề là Lộc Hành Ngâm.
Sau khi Trần Xung xem qua sổ ghi chép cá nhân của bọn họ, ông hỏi cậu: “Lộc Hành Ngâm, em không chỉ học mỗi vô cơ sao, có thể theo kịp không?”
Lộc Hành Ngâm nghiêm túc nói: “Em có thể theo kịp.”
“Muốn vào đội tuyển tỉnh à?” Trần Xung cười nham hiểm.
Lộc Hành Ngâm nói: “Nếu không lọt vào đội tuyển tỉnh, sẽ không được thi trận chung kết.

“Em muốn đoạt nhất tỉnh, muốn tiến cử vào Thanh Bắc.”
Bởi vì cậu thích người xứng đáng học trường tốt nhất.
Sau năm ngày huấn luyện, Lộc Hành Ngâm cố gắng hết sức để theo kịp tiến độ của tất cả các môn học, và khắc ghi cả các điểm kiến ​​​​thức trong lòng, tạm thời sắp xếp dàn ý tương đối hời hợt.
Bùi Tiểu Kiệt và một vị giáo sư khác, cái người mà lúc nào nói chuyện cứ như sắp tắt thở, đã tóm lại kinh nghiệm và phương pháp tính toán hóa học vô cơ của ông, hơn nữa bản thân ông đặc biệt hiểu biết về tính toán, những rào cản trước đây trong lĩnh vực này đã trực tiếp được giải tỏa.

Trong vài lần làm trắc nghiệm, Lộc Hành Ngâm đạt điểm tuyệt đối ở phần vô cơ.
Một điểm khác biệt giữa học sinh thi học sinh giỏi và học sinh ôn thi đại học là các học sinh thi học sinh giỏi phải đối mặt với khối lượng kiến ​​thức nâng cao hơn nhưng môi trường học tập tự do hơn, không thể có thầy cô dạy kèm như ôn thi đại học, 95% các em đó chỉ biết trông chờ vào việc tự học.

Tự học, yêu cầu đầu tiên là tính tự giác và hình thành thói quen, yêu cầu thứ hai là phương pháp học tập.
Sau khóa huấn luyện tại Đại học Z kết thúc, cả nhóm không ngừng nghỉ đã bay đến khoá huấn luyện của Trường Trung học số 2 Đại học Sư phạm Z.
Khóa huấn luyện này hoàn toàn là cơ bản, có lợi thế là có phòng thí nghiệm được trang bị đầy đủ.

Trước đây, ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc, mọi người phải xếp hàng chờ làm thí nghiệm tổng hợp hữu cơ, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai làm thí nghiệm đạt chất lượng.
Điều kiện ở trường Trung học số 2 Đại học Sư phạm Z không tốt bằng ký túc xá của Đại học Z, là vì ký túc xá không có điều hòa.
Lộc Hành Ngâm mấy ngày nay có chút cảm mạo, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cổ họng khô khốc, buổi tối rất lâu không ngủ được.
Mấy ngày qua, cậu không liên lạc với Cố Phóng Vi.
Hai bên đánh cược với nhau, không ai liên lạc trước.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết.
Thỉnh thoảng, Lộc Hành Ngâm lấy điện thoại ra, gõ vài từ rồi lại xóa.
“Không thì chúng ta chia tay đi.”
Gõ phím.
Rồi lại xoá.
Cuối cùng, vẫn không nói gì.
Ở đây có nhiều thi đua sinh đến từ các trường vô danh hơn, bởi vì giáo viên hướng dẫn của bọn họ không phải là Trần Xung, bọn họ không có cách nào liên hệ với khoá huấn luyện tốt như ở Đại học Z.

Một số thi đua sinh thậm chí không có giáo viên hướng dẫn, là tự bọn họ và phụ huynh đã hỏi thăm khắp nơi, lặn lội đường xa tới đây.
Thật như [Thận Độc] đã nói, việc huấn luyện và giảng dạy ở đây phù hợp với họ hơn.

Những ngày rèn luyện ở trường Trung học số 2 cứ như lặp đi lặp lại không dứt, sáng nào cũng dậy đến căng tin trong tình trạng ngái ngủ, bàn ăn ở căng tin trường Trung học số 2 là một chiếc bàn lớn bằng nhôm màu xám bạc có rất nhiều vết trầy xước, trên đó có thể nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo, những bóng người không rõ ràng, tiếng thủy tinh va chạm nhè nhẹ và mùi tủ khử trùng tràn ngập phòng thí nghiệm, ngọn đèn trên cao được bật sáng rực rỡ, mọi người lúc đầu còn thấy mới lạ, vụng về, dần dần trở thành một tay lão thành.
“Kể chuyện ma đay nè, tỷ lệ sản xuất của tớ lại là 4%.”
“Độc lạ Bình Dương đây, tỷ lệ sản xuất của tớ là 120%…”
“Ai đi rửa đũa thủy tinh? Trời đất quỷ thần cái thời tiết gì đây, tay lạnh đến nỗi không có cảm giác luôn rồi…”
Ở đây lạnh hơn thành phố Đông Đồng.

Vào ngày cuối cùng của tiết học thực nghiệm, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, tất cả bọn trẻ trở về ký túc xá để thu dọn hành lý và chuẩn bị về nhà ăn tết.

Có rất nhiều hiệu sách chui bên ngoài trường Trung học này, trong đó có một số lượng lớn sách in lậu và một số sách sao chép không thể mua được ở mấy con đường khác, Thẩm Thanh Vân đã đưa những cuốn sách này cho Lộc Hành Ngâm, vì thế những người khác rất vui mừng đi đào sách.

Dịch Thanh Dương một lần mua hơn ba mười quyển sách, chất đống hơn mười kg, cuối cùng phát hiện ra phí vận chuyển những cuốn sách này thậm chí còn vượt quá giá sách, bị mọi người cười nhạo.
“Quý khách thân mến, do bão tuyết, chuyến tàu từ thành phố Z đến thành phố S bị đình chỉ và tạm thời hủy bỏ.

Xin hỏi phương thức hoàn tiền…”
Trong nhà ga đêm khuya, một đám trẻ con nhìn nhau.
Chuyến tàu về quê đã dừng hoạt động, liệu có kịp về nhà đón giao thừa không?
Trần Xung cũng có chút đau đầu, ông nói: “Chúng ta tìm chỗ ở trước đi.

Đường bị tuyết lớn chặn lại, nếu không được, thầy sẽ nhờ người lái xe vượt tỉnh đến đón, có chậm trễ gì cũng không thể trễ ăn tết.


Lộc Hành Ngâm cúi đầu gửi một tin nhắn cho Cố Phóng Vi.
[Anh ơi, đợt huấn luyện trong kỳ nghỉ đông đã kết thúc.]

Nếu như tàu hoả dừng hoạt động có thể tính là chuyện khác ngoài học tập, như vậy cậu sẽ tận lực cùng hắn chia sẻ.
Hình ảnh: [Nhà ga trống vắng]
Bức tranh được tuyết ngoài cửa kính chiếu sáng, trong sảnh đợi về đêm, những chiếc ghế đẩu đỏ thắp sáng mặt đất xám xịt, mọi người đang mong đợi và háo hức chờ về nhà, những người bán hàng nhỏ hét lên bán lẩu cay xe nóng, một thế giới đầy mùi dầu củi giữa dòng đời.
[Sau khi rời khỏi nhà ga, mới phát giác ra màu sắc của bức ảnh này rất đẹp.]
[Còn nhớ, lần trước đến đại học Z, em đã mua kẹo cao su vị ớt.

Ban đầu tính chừa cho anh một cục, mà không còn dư cục nào luôn, bị đám bạn cướp hết rồi.]
Gửi từng cái một, giọng điệu bình tĩnh nhàn nhã, cố gắng để Cố Phóng Vi nhìn thấy dáng vẻ “chia sẻ” mà hắn thích.
Lộc Hành Ngâm vừa mới gửi vài tin nhắn, thì điện thoại của cậu hiện lên một cuộc gọi, cậu theo bản năng cho rằng đó là Cố Phóng Vi, nhưng hóa ra không phải vậy.
Là Hoắc Tư Liệt.
“Alo? Hoắc Tư Phong có đó không?” Hoắc Tư Liệt ở bên kia hỏi, “cửa hàng bán đồ bên ngoài đóng cửa hết rồi, cậu còn chưa về nữa à? Tôi không muốn đón năm mới một mình đâu, tôi không biết nấu gì hết cả.”
Lộc Hành Ngâm nói: “Tôi đây, bọn tôi đang về, nhưng đường bị tuyết dày chặn lại, không biết khi nào mới có thể về.”
“Ờm, tôi còn tưởng có chuyện gì, gọi luật sư Quý đi, họ sẽ cử một chiếc ô tô đến đón cậu.” Rõ ràng là Hoắc Tư Liệt đã buồn chán đến cực điểm, Lộc Hành Ngâm nghe thấy cậu ta nói nhỏ, bấm số điện thoại cạch cạch ở đầu dây bên kia, “Alo? Luật sư Quý — Ừm ừm ừm! Hoắc Tư Phong học thi đua bên kia bị tuyết lớn chặn lại, mẹ tìm người đến đón nó đi…!Chắc không có gì to tát, chỉ là đường tắc, đám cậu ta có giáo viên đi cùng.”
Diệp Yến ở bên kia xác nhận tình huống, rồi nói: “Được.”
Lộc Hành Ngâm vừa muốn ngăn lại, nhưng bị Hoắc Tư Liệt cắt ngang: “Có chuyện gì vậy, mẹ không bận đâu, một giây là xong xuôi.”
Điện thoại của Lộc Hành Ngâm lại reo lên, lần này là từ một số lạ.
Cậu không lưu, cũng chưa từng liên lạc với số này.
Cậu chần chừ một lúc rồi bắt máy.
Giọng nói dịu dàng có chút khẩn trương của người phụ nữ vang lên: “Alo, Tư Phong sao?”
“……!Con ạ.”
“Con hiện tại ở nhà ga thành phố Z sao? Tổng cộng có mấy người, mẹ sẽ kêu xe tới đón con, nói cho các bạn học cùng thầy cô biết.” Khi Diệp Yến nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên ở đầu bên kia điện thoại, trái tim cô khẽ run lên: “Đừng tắt điện thoại nhé, mẹ đưa con về nhà được không?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN