Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em - Chương 16: Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em


Chương 16: Chương 16


Trong phòng rất tối.
Bóng tối như thế này rất dễ kích thích những khát vọng từ tận sâu trong đáy lòng.
Lâm Sơ Diệp uống say nên cũng rất nhiệt tình hưởng ứng, giống như con bê non nớt mới sinh không sợ con hổ dũng mãnh to lớn.
Cô ôm chặt cổ Ôn Tịch Viễn, kéo anh lại gần mình, môi lưỡi dây dưa dần chuyển từ vụng về sang thuần thục.
Lâm Sơ Diệp giãy dụa muốn đảo khách thành chủ nhưng đều bị Ôn Tịch Viễn đàn áp, hai bên giằng co, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Từ phòng khách tới phòng ngủ, hai người như không thể khống chế bản thân, quấn quýt lấy nhau.

Nhưng ở thời khắc cuối cùng, Ôn Tịch Viễn đột nhiên phanh gấp, rốt cuộc vẫn nhớ người trong ngực đang là một con sâu rượu.
Lâm Sơ Diệp không biết tại sao lại dừng lại, mờ mịt nhìn Ôn Tịch Viễn, ánh mắt vẫn mơ màng.
Ôn Tịch Viễn lấy chăn đắp lên người cô, sau đó ôm cô vào lòng.
“Ngoan, ngủ đi.”
Lâm Sơ Diệp thuận miêng đáp “Ờm” một tiếng, nằm không nhúc nhích.
Men rượu vẫn còn, lại vừa mới vận động tiêu hao thể lực nên Ôn Sơ Diệp ngủ rất nhanh.
Ôn Tịch Viễn không thoải mái như cô, cả người vẫn còn khó chịu, ngủ cũng không ngon giấc, sợ cô nửa đêm chạy đi nôn hay gì đó, nên canh chừng tới gần sáng mới thiu thiu chợp mắt được một chút.
Đồng hồ sinh học trước nay của Lâm Sơ Diệp vẫn luôn hoạt động tốt, cho dù có ngủ muộn đến mấy thì đến giờ cũng tự động tỉnh.
Đầu đau giống như bị người ta dùng búa đập mạnh vào, trên người cũng có chút cảm giác đau đớn không quá quen thuộc, hơn nữa……
Lâm Sơ Diệp vội vàng xốc chăn lên, …… quần áo đâu rồi…..
Lâm Sơ Diệp kinh hãi kéo chăn lại, vừa mới tỉnh nên đầu óc có chút mụ mị, mơ màng không nhớ mình đang ở đâu, hoảng sợ co người lại, còn chưa kịp phản ứng lại thì có một bàn tay dừng trên lưng cô, cách lớp chăn, sau đó cả người bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
“…..” Lâm Sơ Diệp hoảng sợ ngẩng đầu, đập vào mắt là Ôn Tịch Viễn đang ngủ say, đại não cô có chút mơ hồ.
Một màn nóng bỏng đêm qua hiện lên trong đầu cô.
Lâm Sơ Diệp: “……”
Cô lén nhìn Ôn Tịch Viễn, anh vẫn còn đang ngủ say cũng không biết có phải do bản năng tìm kiếm hơi ấm của con người hay không, anh ôm thắt lưng của cô, kéo cô vào trong ngực, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô.
Trước mặt cô là lồng ngực săn chắc của Ôn Tịch Viễn, hô hấp nhẹ nhàng, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp ẩn hiện, xung quanh chóp mũi đều là hơi thở ấm áp của anh.
Mặt Lâm Sơ Diệp đỏ bừng, cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi ngực anh, cẩn thận xuống giường.
Cũng may quần áo được đặt ở trên bàn, không bị rơi vãi khắp nơi như tưởng tượng.
Lâm Sơ Diệp cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh, không dám ở lại lâu, vội vàng để lại một mảnh giấy, ghi vài chữ “Tôi về trước” sau đó nhanh chóng chạy về.
Lúc cô trở về nhà bà ngoại thì vừa vặn gặp Phó Viễn Chinh xuống lầu.
“Tối qua không về à?” Phó Viễn Chinh hỏi.
Lâm Sơ Diệp cố gắng bình tĩnh: “Vâng, tối qua em tụ họp với mấy người bạn, uống hơi nhiều nên ở lại nhà của Diệp Hân.”
Phó Viễn Chinh gật đầu, tầm mắt đảo qua vết hồng hồng ở cổ.
“Cổ.” Anh nhắc nhở.
Lâm Sơ Diệp: “Hả?”
Phó Viễn Chinh chỉ chỉ vào cổ của mình.
Lâm Sơ Diệp theo bản năng mở camera của điện thoại ra xem.

“…….” Người lập tức hóa đá.
Phó Viễn Chinh ho nhẹ, hỏi cô: “Người kia là ai?”
“…….” Lâm Sơ Diệp ấp úng, “Là, là một người bạn cùng lớp.”
Nói xong lại không nhịn được mà giải thích: “Không, không phát sinh chuyện gì cả, không phải như anh nghĩ đâu.

Chỉ, chỉ là uống hơi nhiều, không cẩn thận nên quá trớn một chút thôi.”
Phó Viễn Chinh: “Ừ, em là con gái, chú ý bảo vệ bản thân một chút.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, xấu hổ đi về phòng.
——-
Ôn Tịch Viễn mở mắt ra, phát hiện trong phòng không có ai.
Anh nhíu mày, xốc chăn đứng dậy, đảo mắt tìm kiếm xung quanh, phát hiện không thấy Lâm Sơ Diệp, chỉ thấy tờ giấy cô để lại trên bàn trà.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Tôi về trước.”
Hoàn toàn không phải nét chữ duyên dáng như thường ngày.
Ôn Tịch Viễn lắc đầu cười, bỏ tờ giấy xuống, cầm điện thoại di động đặt trên bàn lên.
Điện thoại hiển thị có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Ôn Thư Ninh.
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm một hồi, ấn gọi lại.
“Có chuyện gì?” Anh hỏi.
Ôn Thư Ninh: “Lời này không phải là chị nên hỏi em sao? Tối qua em làm cái gì, gọi điện thoại cả đêm cũng không bắt máy.”
Ôn Tịch Viễn: “Có việc.”
Ôn Thư Ninh: “Việc gì mà bận đến mức không thể nghe điện thoại?”
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ: “Nói chuyện của chị đi.”
Ôn Thư Ninh: “Hà Minh U nói em vẫn ở thành phố Ninh?”
Ôn Tịch Viễn: “Ừm, quên vài thứ.”
Ôn Thư Ninh: “Quên gì thế?”
Ôn Tịch Viễn không trả lời cô: “Không có chuyện gì thì em cúp máy đây.”
“Từ từ.” Ôn Thư Ninh ngăn anh lại: “Cũng không có chuyện gì, nếu em vẫn còn ở thành phố Ninh thì về nhà ăn bữa cơm đi.”
“Không….” Ôn Tịch Viễn vừa định nói “Không cần”, tay hơi miết tờ giấy Lâm Sơ Diệp để lại, sửa lại lời nói, hỏi cô: “Hôm nay Hà Minh U mấy giờ đi học thêm?”
“Hai giờ chiều.” Ôn Thư Ninh ngạc nhiên: “Sao thế? Gần đây em có vẻ quan tâm thằng nhóc đó thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Không có gì, em qua đó ăn cơm.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Ôn Tịch Viễn đi rửa mặt, thay bộ quần áo rồi đi qua bên Ôn Thư Ninh.
Ôn Thư Ninh vừa chuẩn bị cơm trưa xong, thấy anh mở cửa đi vào không nhịn được lải nhải: “Chị còn nghĩ em tới đây ăn cơm tối cơ đấy, sao qua sớm thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Em vẫn chưa ăn trưa.”
Nói xong đã tự đi tới bàn ăn, ngồi xuống.
Hà Minh U đang ăn cơm trưa, thấy Ôn Tịch Viễn tới liền ngoan ngoãn chào một tiếng “Cậu”, xong lại cực kỳ tò mò ghé sát vào người Ôn Tịch Viễn, nhỏ giọng hỏi anh: “Cậu, sao ngày đó cậu lại đi chung với cô giáo của cháu thế?”

Ôn Thư Ninh lấy cơm cho Ôn Tịch Viễn, nghe xong liền nhướng mày nhìn Ôn Tịch Viễn: “Có chuyện gì à?”
Ôn Tịch Viễn nhìn hai mẹ con Ôn Thư Ninh và Hà Minh U, biểu cảm tò mò giống nhau y như đúc, liếc Hà Minh U một cái:
“Thằng nhóc này đúng là do chị sinh ra rồi đấy.”
Hà Minh U không để ý câu nói châm chọc này của anh, còn kéo cái ghế lại gần Ôn Tịch Viễn một chút: “Cậu, tối qua cháu đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, dù sao cô giáo của cháu vẫn còn độc thân, cậu cũng độc thân, , sinh con ra chắc chắn cũng sẽ đẹp.

Cháu cảm thấy hai người ở bên nhau là cực kỳ đẹp đôi, cháu cực kỳ tác hợp cho hai người.”
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu nhìn cậu nhóc: “Sao cháu lại cố chấp với việc con của cô giáo cháu sinh ra có đẹp hay không vậy?”
“………” Hà Minh U vò đầu: “Đó là bởi vì cháu nghe được cô giáo nói thừa dịp hai năm này rảnh rỗi thì muốn sinh con chứ gì nữa.”
Nói xong lại kéo ghế lại gần hơn một chút nữa: “Cậu có muốn không, cháu hỏi cô giáo giúp cậu.”
Ôn Tịch Viễn đẩy cậu nhóc ra: “Không cần đến cháu.”
Hà Minh U lại xích vào: “Cậu xem cậu đã độc thân ba mươi năm rồi, điều đó chứng minh chỉ dựa vào cậu là không đủ đâu.”
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu nhìn cậu nhóc: “Thật là muốn giúp cậu à?”
Hà Minh U hăng hái gật đầu.
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Được, buổi tối mang bài tập đến chỗ cậu.”
Hà Minh U cảnh giác: “Để làm gì ạ?”
Ôn Tịch Viễn: “Làm bài tập.”
Hà Minh U lập tức cách xa Ôn Tịch Viễn: “Cháu không giúp nữa.”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải cháu muốn là được đâu.”
Ôn Thư Ninh cũng khuyên cậu nhóc: “Cậu của con hồi trước là học bá, có cậu phụ đạo cho con có phải là tốt hơn không.”
Hà Minh U kiên quyết lắc đầu: “Con không cần.

Ban ngày phải đi học đã khổ lắm rồi, còn bắt buổi tối phải làm bài tập nữa chứ.”
Ôn Tịch Viễn: “Ai bảo cháu không thừa hưởng được chút xíu thông minh nào từ mẹ cháu, học bá không làm, lại muốn đi làm học sinh cá biệt.”
Ôn Thư Ninh nhắc nhở Ôn Tịch Viễn: “Chuyện đó, buổi tối nếu em có bị cao huyết áp thì cũng đừng trách chị, chị cũng đã cố hết sức rồi.”
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn vẻ mặt kháng cự của Hà Minh U: “Không sao, đánh đòn là được rồi.”
Hà Minh U: “……….”
Ôn Tịch Viễn: “Chút nữa cậu đưa cháu đi học.”
Hà Minh U: “……….

Tại sao chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải cháu rất quý cậu của mình sao? Còn bỏ tiền ra thuê một người giả làm cậu đi học cùng với cháu, hôm nay cậu đi miễn phí với cháu.”
Hà Minh U: “…….”

Sau khi ăn xong, Hà Minh U bị Ôn Tịch Viễn xách lên xe, còn có một cặp đầy sách vở làm bạn đồng hành.
Hà Minh U cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa.
———
Lâm Sơ Diệp ở nhà nghỉ ngơi một buổi, một giờ chiều mới tới trung tâm dạy thêm.
Vừa tới liền thấy xe của Ôn Tịch Viễn đậu ở đó, hình như cũng vừa mới tới, Ôn Tịch Viễn đang xuống xe.
Lâm Sơ Diệp ngại ngùng cúi đầu, giả bộ như không nhìn thấy.
Chuyện hôm qua cô vẫn còn nhớ như in, bây giờ vẫn chưa thích ứng được.
Hà Minh U lúc xuống xe thấy cô giáo, hưng phấn gọi: “Cô giáo.”
Lâm Sơ Diệp không thể không quay người lại, tiếp tục giả vờ như không thấy Ôn Tịch Viễn, trên mặt duy trì nụ cười khách khí, nói với Hà Minh U: “Em tới sớm thế.”
Hà Minh U: “Vâng, cậu em đưa em tới.”
Lâm Sơ Diệp không thể không nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn cô, không nhúc nhích.
Lâm Sơ Diệp kiên trì chào hỏi: “Chào cậu của Hà Minh U.”
Ôn Tịch Viễn bình tĩnh: “Chào cô giáo Lâm.”
Lâm Sơ Diệp xấu hổ gật đầu, tay chỉ chỉ phía sau: “Cái kia….

Tôi còn phải đi chuẩn bị lên lớp, tôi đi trước nhé.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừm.”
Lâm Sơ Diệp xoay người đi.
Hà Minh U nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Sơ Diệp, hoang mang vò đầu: “Kỳ lạ thật, không phải ngày hôm đó cậu và cô giáo Lâm rất thân sao? Sao hôm nay lại giống như lúc hai người mới gặp thế.”
Ôn Tịch Viễn không để ý tới cậu nhóc, một tay cầm cặp, đi vào trong trung tâm: “Đi thôi.”
“……..” Hà Minh U không thể tin được chạy theo:”Cậu còn muốn đi vào trong nữa hả?”
Ôn Tịch Viễn: “Không thì sao có thể nói là quan sát cháu chăm chú được?”
Hà Minh U: “………”
Hai giờ bắt đầu vào lớp, Lâm Sơ Diệp bước lên bục giảng, theo thói quen quan sát hết cả lớp, liền nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang ngồi ở phía cuối, đối diện là Hà Minh U.
Lâm Sơ Diệp: “…..”
“Cái kia, cậu của Hà Minh U có chuyện gì sao?” Lâm Sơ Diệp nhịn không được hỏi.
Ôn Tịch Viễn ngẩng đầu nhìn cô: “Không có gì.”
“Tôi đã xin Diệp hiệu trưởng tới dự thính.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”
Cô nhìn về phía Hà Minh U.
Hà Minh U nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp, vẫn là vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Lâm Sơ Diệp cho cậu nhóc một ánh mắt đồng tình.
Buổi học này là buổi học dài nhất mà Lâm Sơ Diệp từng dạy.
Cô cảm thấy Ôn Tịch Viễn không phải là tới đây để quan sát Hà Minh U, mà là quan sát cô.
Cũng may cuối cùng cũng hết tiết.
Lâm Sơ Diệp dùng hết tất cả những kỹ năng diễn xuất của mình, giảm nhẹ sự tồn tại của ánh mắt kia hết sức có thể, cực kỳ chuyên nghiệp dạy hết buổi.
Sau khi kết thúc, cô trở về văn phòng.
Diệp Hân cũng ở đó, thấy Lâm Sơ Diệp đi vào, tò mò hỏi cô: “Này, có phải tối qua quan hệ giữa cậu và Ôn Tịch Viễn có bước tiến lớn không? Hôm nay anh ta cũng đuổi tới tận đây rồi còn gì nữa.”
“Anh ấy là đưa cháu đi học.” Lâm Sơ Diệp nói, cúi người nhìn về phía Diệp Hân:”Nhưng cậu cũng thật là, hiệu trưởng Diệp, cha mẹ của học sinh có thể tùy tiện vào trong lớp sao?”

Diệp hân: “Chuyện này không phải là vấn đề của học sinh đó sao, nếu học sinh đó ngoan ngoãn nghe lời như những đứa khác thì còn cần cha mẹ đến giám sát sao.”
Lâm Sơ Diệp không thể phản bác.
Diệp Hân tiếp tục tò mò chuyện của cô và Ôn Tịch Viễn: “Nói mau, không nhìn ra là cậu còn che chở cho Ôn Tịch Viễn đấy nhé, tối qua còn phản bác lại Chung Thụ Khải nữa chứ, đúng là giết người không thấy máu đó nha.

Cậu không biết đâu lúc hai người đi rồi mặt của cậu ta khó coi như thế nào, còn tưởng có thể mượn cớ mà bôi nhọ Ôn Tịch Viễn, không ngờ người ta lại là đại boss chứ đùa.”
Lâm Sơ Diệp không nói đó chỉ là do cô bịa ra thôi, cô không muốn nhìn Ôn Tịch Viễn bị Chung Thụ Khải chế nhạo.
“Chung Thụ Khải với Ôn Tịch Viễn rốt cuộc là có mâu thuẫn gì chứ? Sao lại phải làm như thế với Ôn Tịch Viễn.” Lâm Sơ Diệp không nghĩ ra, trong trí nhớ hai người cũng không có xích mích gì.
“Chắc là liên quan tới Tiết Ninh.” Diệp Hân cũng không chắc chắn lắm, “Đoán chừng là do hiểu lầm gì đó, dù sao bắt đầu từ học kỳ sau của lớp mười hai cô ta liền dính lấy Ôn Tịch Viễn.

Nhiều năm như thế rồi mà vẫn không thay đổi.”
Lâm Sơ Diệp “Ồ” một tiếng, nghĩ đến thái độ của Tiết Ninh đối với Ôn Tịch Viễn tối qua, cảm thấy có lẽ chuyện này khá quan trọng.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa.
Hà Minh U ngó ra ngoài, nửa người còn ở trong lớp học, chỉ có cái đầu ngó vào gọi Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo, em có chỗ không biết làm.”
Lâm Sơ Diệp không thể không đi qua phòng học.
Những học sinh khác đã ra về, trong phòng học chỉ còn Ôn Tịch Viễn và Hà Minh U ở lại.
Ôn Tịch Viễn đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại.
Bóng lưng ngược sáng anh tuấn, rõ ràng chỉ mặc một chiếc áo khoác đen bình thường, một tay cầm điện thoại một tay đút túi quần, nhưng không hiểu sao lại mang tới cảm giác anh ở tít trên cao, là ngọn núi mà người bình thường không thể chạm tới được.
Lâm Sơ Diệp nhíu mày, không rõ tại sao lại sinh ra ảo giác như thế.
Ôn Tịch Viễn đang đưa lưng về phía cô như cảm nhận được cô đang nhìn mình, chậm rãi xoay người.
Đôi mắt vừa đen lạnh lùng chạm vào ánh mắt của cô, Lâm Sơ Diệp lập tức dời ánh mắt, đi về phía Hà Minh U.
“Chỗ nào không biết làm?”
Hà Minh U chỉ toàn bộ trang sách bài tập: “Toàn bộ ạ.”
Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, đi tới, khép sách bài tập của cậu nhóc lại: “Để buổi tối rồi làm.”
Sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo Lâm, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, lảng tránh ánh mắt của Ôn Tịch Viễn: “Buổi tối tôi còn có chút việc.”
Hà Minh U vốn đang nghĩ làm sao để có thể không cần làm bài tập buổi tối, đầu óc nhanh chóng nghĩ ra một cớ.
Cậu nhóc nhìn Lâm Sơ Diệp với vẻ đáng thương: “Cô giáo, buổi tối cô đi ăn cơm cùng với chúng em đi mà, em có rất nhiều bài tập không biết làm.”
Cậu nhóc cảm thấy chỉ cần cô giáo ở đó, cậu của cậu nhóc sẽ không rảnh để phụ đạo cho nhóc đâu.
Lâm Sơ Diệp khó xử, không phải cô không rảnh mà là không dám đối mặt với Ôn Tịch Viễn.
Hà Minh U tiếp tục mở to đôi mắt cầu xin cô: “Được không ạ? Cô giáo ơi.”
Lâm Sơ Diệp biết thằng nhóc này có ý đồ với mình, nhưng vẫn không kìm lại được đôi mắt tròn to đang làm nũng kia, cuối cùng quyết định mình phải chiếm thế thượng phong, liền gật đầu đồng ý.

sau đó cô cùng với Ôn Tịch Viễn và Hà Minh U tới siêu thị mua đồ ăn rồi trở về nhà của Ôn Tịch Viễn.
Sau khi bước vào nhà anh, cô có hơi xấu hổ, từ phòng khách đến phòng ngủ, chỗ nào cũng tràn ngập hình ảnh dây dưa nảy lửa tối qua.
Hơn nữa hình như còn là do cô chủ động.
“Cái kia, quán của mợ tôi còn có chút chuyện, nên xin phép đi trước, bữa cơm tối nay…..”
Lâm Sơ Diệp muốn từ từ đi ra bên ngoài, ai ngờ còn chưa bước được bước nào đã bị Ôn Tịch Viễn nắm lấy cổ tay.
“Ăn xong rồi đi.”
Sau đó bị túm vào bếp, “Cạch” một tiếng, cửa phòng bếp cũng bị đóng lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN