Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em - Chương 60: Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em


Chương 60: Chương 60


Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lâm Sơ Diệp hỏi: “Đi ăn cơm trước nhé?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Cô lo lắng lời nói vừa rồi của Ôn Tịch Viễn sẽ khiến Từ Tử Dương cảm thấy không thoải mái, lại không nhịn được nhìn về phía Từ Tử Dương, cười nói: “Từ lão sư có muốn đi cùng không?”
Từ Tử Dương không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp: “Đương nhiên là đi rồi.

Cô không biết đồ ăn của đoàn làm phim khó ăn như thế nào đâu, tôi đã thèm ăn cơm ở ngoài mấy ngày nay rồi.”
Lâm Sơ Diệp thấy anh ta không để trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, cười cười.
Ôn Tịch Viễn liếc mắt một cái biết ngay cô đang lo lắng điều gì: “Anh và cậu ta từ nhỏ đến lớn đã đâm chém nhau như vậy rồi, em không cần phải lo lắng cho cậu ta đâu, da thịt cậu ta dày lắm, không bị thương được đâu.”
“Quan trọng nhất là…” Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái: “Có khi là cậu ta còn không biết vừa nãy chúng ta nói gì nữa.”
Từ Tử Dương đi sát phía sau: “Nói gì là nói gì?”
Anh ta vốn không phải người nhạy cảm gì, chỉ biết sống trong thế giới của chính mình, còn đối với thế giới bên ngoài thì phản ứng có hơi chậm chạp.
Lâm Sơ Diệp nhớ lúc trước người khách thuê căn gác nhỏ kia cũng tên là Từ Tử Dương, tò mò hỏi Ôn Tịch Viễn: “Từ lão sư là người khách thuê căn gác nhỏ kia sao?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, nhìn Từ Tử Dương: “Ừ, xem ra cậu ta cũng không giống như lời đồn?”
Từ Tử Dương: “Lời đồn gì cơ?”
Ôn Tịch Viễn: “Không có gì.”
Lúc này Từ Tử Dương mới nhớ ra, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Tôi và cậu ta từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Lâm lão sư không cần lo lắng, da thịt tôi rất dày, sẽ không bị thương đâu.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu cười, không nói tiếp.
Ngược lại Từ Tử Dương lại vô cùng thắc mắc: “Tôi và cậu ta lớn lên cùng nhau đó, cô không tò mò sao?”
Anh ta nghĩ Lâm Sơ Diệp sẽ không nhịn được mà hỏi chuyện trước đây của Ôn Tịch Viễn, dù gì thì hai người cũng là người yêu rồi còn gì.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, chuyển đề tài: “Đi ăn cơm trước đã.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được, em đi thay quần sao trước.

Hai người đợi một lát nhé.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đi đi.”
Lâm Sơ Diệp đã đi xa, nhưng tầm mắt Ôn Tịch Viễn vẫn dừng trên người cô.
Từ Tử Dương cũng nhìn theo bóng dáng Lâm Sơ Diệp: “Hai người có hơi kỳ quái đó nha, nói không yêu nhau, nhưng lại nhìn giống như một đôi tình nhân.

Nhưng nếu nói hai người yêu nhau thì giống như lại thiếu chút gì đó.”

Ôn Tịch Viễn: “Cô ấy vẫn còn lo lắng.”
Từ Tử Dương không hiểu: “Còn lo lắng gì nữa chứ? Nếu tôi có thể gả cho một phú bà giống như cậu, cả đời cô ấy bảo tôi giặt đồ, nấu cơm hay là bưng nước rửa chân hầu hạ cũng không có vấn đề gì, chỉ cần đừng để tôi tiếp tục viết mấy cái thứ này là được rồi.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn anh ta: “Nếu mà cô ấy hiểu được một nửa như cậu thì tốt rồi.”
Từ Tử Dương lắc đầu: “Đúng là có phúc mà không biết hưởng.

Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời này của tôi là có thể tìm được một phú bà, cả đời không cần phải cố gắng nữa.”
Ôn Tịch Viễn: “Ước mơ của cô ấy là tìm một tiểu bạch kiểm, có thể ở nhà giặt đồ nấu cơm, chăm sóc con cái, còn cô ấy sẽ là người kiếm tiền nuôi gia đình.”
Từ Tử Dương: “Vậy tôi và cô ấy thích hợp với nhau đó chứ.”
Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái.
Từ Tử Dương vẫn không hay biết gì: “Hay là cậu lĩnh chứng với cô ấy trước đi, đem tài sản của cậu chia cho cô ấy một nửa.

Sau đó tôi cưới cô ấy, để cô ấy nuôi tôi, cậu tiếp tục liều mạng kiếm tiền như trước, cả ba đều có lợi!”
Nói xong còn quay đầu nhìn anh: “Dù sao thì cậu cũng chỉ biết kiếm tiền, chẳng có động lực gì cả.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn anh ta: “Cậu tính toán cũng khá đó chứ.”
Từ Tử Dương: “Dù sao cậu và cô ấy cũng không thích hợp, hay là buông tha cho người ta đi.”
Ôn Tịch Viễn: “Không thể nào.”
Từ Tử Dương: “Cậu thật lòng với Lâm Sơ Diệp đó à?”
Ôn Tịch Viễn: “Nếu không thì sao?”
Từ Tử Dương: “Cô ấy có biết cậu vì cô ấy mà thu mua giải trí Thanh Không, còn đầu tư thêm năm ngàn vạn hay không?”
Ôn Tịch Viễn: “Biết.”
Từ Tử Dương: “Cô ấy không cảm động sao? Nếu như là người phụ nữ bình thường, đáng lẽ ra lúc này cô ấy đã phải lấy thân báo đáp cho cậu rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Có cảm động, cho nên cô ấy mới lo lắng.”
Từ Tử Dương khó hiểu nhìn anh.
“Nói như thế này đi.

Cậu thích một loại bánh ngọt kia mà trên thị trường không có loại đó, nhưng cậu có thể làm, chỉ là nó tiêu tốn khá nhiều thời gian và tâm huyết của cậu, hơn nữa kết quả chưa chắc là sẽ thành công, lúc này cậu có muốn ăn thử nó không? Hay là sẽ vứt cái bánh ngọt đó đi?” Ôn Tịch Viễn nói xong, nhìn về phía anh ta.
Từ Tử Dương nhíu mày, có hơi khó chọn.
Ôn Tịch Viễn: “Vấn đề nằm ở chỗ này.

Nếu như hai người chúng tôi kết hôn, trên vai tôi phải gánh vác tương lai của Hoa Ngôn, tôi có trách nhiệm và những thứ khác mà tôi không thể nào kiểm soát hoàn toàn được.

Nếu như cô ấy cưới tôi, chắc chắn cô ấy sẽ phải phối hợp cho kịp với bước chân của tôi.

Nhưng mơ ước lớn nhất của cô ấy là có thể sống một cuộc sống của chính bản thân mình, không muốn bị ai ràng buộc hay khống chế, cô ấy vất vả lắm mới có thể có được cuộc sống mà cô ấy mong muốn, bây giờ vừa mới tận hưởng chưa được bao lâu đã phải quay lại cuộc sống mà chính bản thân mình không thể làm chủ.

Nếu đổi lại là cậu, cậu có do dự lo lắng không?”
Từ Tử Dương không lên tiếng vì làm biên kịch, anh ta có thể hiểu được loại cuộc sống không tự do này.
Có nhiều lúc anh ta cực kỳ thích một nhân vật hay một phân cảnh nào đó, nhưng cuối cùng lại bị yêu cầu sửa lại vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau, đó chính là khoảng thời gian đau khổ nhất trong thời điểm sáng tác của anh ta.
Nhân vật được tạo dưới ngòi bút của mình nhưng lại không được tự mình chọn lựa mà còn phải sửa theo ý người khác, nó cũng giống với việc cuộc sống của chính mình mà bị người khác ràng buộc vậy, Từ Tử Dương không biết là cái nào đau khổ hơn, nhưng đối với người từ trước đến giờ vẫn luôn mù mờ như anh ta, anh ta có thể hiểu được sự mâu thuẫn của Lâm Sơ Diệp.
Nhưng cùng với đó, cũng là sự đau lòng cho Ôn Tịch Viễn.
Từ lúc anh mười bảy tuổi đã phải nghỉ học hai năm để gánh vác gia đình và công ty, phát triển công ty có được địa vị như ngày hôm nay, Từ Tử Dương là người chứng kiến suốt cả quá trình của anh, cũng nhìn thấy anh từ một đứa trẻ non nớt chưa trải sự đời ép chính mình phải trưởng thành nhanh chóng để có thể bảo vệ được tất cả mọi người trong nhà.
Hiện tại Ôn Tịch Viễn đã mạnh đến mức anh muốn bảo vệ ai là có thể bảo vệ, nhưng đồng nghĩa với đó là sự cô độc.
Cho nên Từ Tử Dương thật sự hy vọng Lâm Sơ Diệp có thể ở bên cạnh Ôn Tịch Viễn, dù sao thì cô cũng là người mà anh coi trọng.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một người ngoài, anh ta không biết nên khuyên như thế nào.
Vì vậy trong lúc ăn cơm, Từ Tử Dương cứ nhìn Lâm Sơ Diệp, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
“Biên kịch lão sư, anh có gì muốn nói với tôi sao?” Thừa dịp Ôn Tịch Viễn ra ngoài nghe điện thoại, Lâm Sơ Diệp không nhịn được hỏi Từ Tử Dương.
“Cũng không có gì.

Chỉ là muốn hỏi cô…..” Từ Tử Dương muốn hỏi xem cô đối với Ôn Tịch Viễn là như thế nào, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nhịn xuống, cảm thấy câu hỏi này không cần thiết.

Ôn Tịch Viễn hiểu rõ Lâm Sơ Diệp như thế, Lâm Sơ Diệp cũng chưa chắc không biết gì về Ôn Tịch Viễn, cho nên sửa lại câu hỏi: “Chỉ là nghe nói cô muốn đến thử vai nữ chính của bộ 《Bán trình phong vũ》, chúc cô thử vai thành công.”
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp mỉm cười nói: “Nhưng mà anh nghe được ở đâu thế?”
“Rốt cuộc cậu có bao nhiêu tai mắt trong công ty của tôi thế hả?” Giọng nói trầm thấp cũng với âm thanh kéo ghế vang lên, Ôn Tịch Viễn kéo ghế ra, ngồi xuống: “Sao chuyện gì cậu cũng biết thế?”
Từ Tử Dương “Hứ” một tiếng: “Tôi là biên kịch, là biên kịch đó biết chưa hả? Cậu có thể nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi, nhưng đừng có mà nghi ngờ nhân mạch của tôi.

Trong cái vòng lẩn quẩn này có mấy đạo diễn là tôi không biết đâu, phim của Hoa Ngôn các cậu tôi đương nhiên cũng phải chú ý một chút, biên kịch này lại là bạn học của tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi chuyện nữ chính một chút, người ta đã ngay lập tức nói cho tôi biết có bao nhiêu người tới thử vai, trong đó có một người tên là Lâm Sơ Diệp.

Người quen của tôi, đương nhiên phải tán gẫu một chút rồi.”
“Hả?” Lâm Sơ Diệp hơi bất ngờ.

Từ Tử Dương nhìn cô: “Người bạn biên kịch kia của tôi tuy là chỉ xem một đoạn ngắn phân cảnh của cô diễn, nhưng đánh giá cô rất cao, tôi cảm thấy lần này cô có thể nhận được vai này, cố lên.”
Tuy rằng biên kịch kia là bạn học cũ của anh ta, nhưng anh ta cũng không có quyền lên tiếng cho lắm, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay đạo diễn, nhưng Từ Tử Dương vẫn cảm thấy phần thắng của Lâm Sơ Diệp rất lớn.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp mỉm cười nói.
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp: “Ngày mai anh sẽ tới hiện trường.”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày: “Như thế không tốt lắm thì phải?”
Ôn Tịch Viễn: “Anh chỉ tham dự như một nhân viên bình thường thôi, em cứ yên tâm, anh sẽ không chấm điểm.

Hơn nữa đạo diễn không phải người của công ty, nhà sản xuất cũng không biết anh, em không cần lo lắng, cứ phát huy như bình thường là được rồi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Buổi thử vai được sắp xếp ở tầng tám của cao ốc Hoa Ngôn, lúc Lâm Sơ Diệp qua đó đã có không ít người chờ bên ngoài.

Phần lớn là những nghệ sĩ hàng đầu, có không ít người nổi tiếng, đều là những người Lâm Sơ Diệp từng gặp qua trên TV, nhưng vẫn chưa được gặp ngoài đời bao giờ.
Lâm Sơ Diệp cũng tìm một góc ngồi xuống, yên lặng chờ đến lượt.
Cô tới đây một mình, mấy ngày trước Phùng San San có công tác nên tạm thời rời khỏi đoàn làm phim, Chu Cẩn Thần cũng không thấy bóng dáng đâu.
Không biết là do công ty có việc hay là chuyện gì khác, nhưng anh ta không có ở đây, mấy ngày nay cô cũng được yên tĩnh hơn một chút.
Lâm Sơ Diệp vừa ngồi xuống đã có nhân viên công tác đưa kịch bản thử vai tới cho cô.
Là một bộ phim cổ trang.

Cảnh diễn này của Lâm Sơ Diệp là một cảnh bùng nổ, nữ chính phát hiện nam chính lừa gạt mình, vội vàng chạy về nhà, trơ mắt nhìn thấy người nhà chết thảm trong đám cháy, ngay lúc đó nam chính và nữ phụ cũng chạy tới đây nên bùng nổ cảm xúc, chỉ ngắn ngủi vài phút nhưng lại bao gồm đủ loại cảm giác sốt ruột sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng, phẫn nộ , hiện trường cũng không có diễn viên diễn chung nên tính khiêu chiến khá lớn.
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng đọc qua kịch bản một lần, cô gái bên cạnh tò mò nhìn vào kịch bản trong tay cô, mỉm cười: “Cô cũng diễn cảnh này sao?”
Cô gái chủ động khiến Lâm Sơ Diệp hơi bất ngờ.

Cô biết cô ta, là nghệ sĩ được Hoa Ngôn nâng đỡ trong vòng hai năm trở lại đây, tên là Lưu Tri Nhiên, nhân khí cao, hình tượng trước công chúng rất tốt, độ hảo cảm của người qua đường cũng rất tốt, là một trong những tiểu hoa đán mới.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười trả lời: “Ừm.”
Dường như Lưu Tri Nhiên rất vui vẻ: “Tôi cũng diễn cảnh đó.”
Lại hỏi cô: “Tôi có thể diễn thử trước với cô được không?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Lưu Tri Nhiên: “Tôi diễn thử vai nữ chính, cô diễn vai nữ phụ 2 và nam chính nhé?”

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Cô phối hợp với Lưu Tri Nhiên diễn xong cảnh này, không thể không thừa nhận, người thường xuyên được luyện ở đoàn làm phim so với người chỉ có thể luyện tập ở nhà không giống nhau, tuy rằng chưa đến nỗi là cực kỳ xuất sắc, nhưng có thể co dãn một cách thoải mái.
“Cô diễn rất tốt.” Lâm Sơ Diệp thật lòng khen ngợi.
“Cô diễn cũng không tồi.” Lưu Tri Nhiên cũng mỉm cười khen, đứng lên: “Tôi đi xem đến lượt tôi chưa.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười, gật đầu: “Được.”
Lưu Tri Nhiên ra ngoài một lúc lâu mới trở về, cô ta là người lên sân khấu thứ hai từ dưới lên, Lâm Sơ Diệp là người cuối cùng.
Hai người cùng lúc được gọi vào.
Sau khi vào trong, Lâm Sơ Diệp thấy Ôn Tịch Viễn ngồi ở ghế giám khảo, mặc tây trang, hơi ngả người ra dựa vào thành ghế, khoanh tay trước ngực, trên tay cầm bản danh sách, khuôn mặt bình tĩnh mang theo chút cảm giác uy nghiêm.
Thấy cô đi vào, Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, sự bình tĩnh trong đôi mắt đen dần thay bằng sự ấm áp.

Lâm Sơ Diệp cũng nhìn anh, không dám biểu hiện rõ ràng, chỉ khách khí gật đầu coi như chào hỏi.
Lưu Tri Nhiên bên cạnh cô nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt như sáng lên.
Lâm Sơ Diệp có hơi khó hiểu nhìn cô ấy một cái, sau đó theo bản năng nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn đã khôi phục vẻ bình tĩnh như lúc đầu, nhìn về phía sân khấu.
Lưu Tri Nhiên đã lên sân khấu, nghiêm túc hoàn thành tốt vai diễn.
Sau đó là Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng diễn cảnh này theo cách hiểu của riêng mình.
Cô không biết mình phát huy như thế nào, cho nên sau khi diễn xong, cô vô thức nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Ánh mắt Ôn Tịch Viễn ấm áp, tay đặt trước ngực dơ ngón cái lên với cô.
Lâm Sơ Diệp cười cười, có hơi ngượng ngùng.
Những người khác có vẻ như cũng rất hài lòng, chỉ có đạo diễn là nhíu mày.
Lúc cô chuẩn bị đi xuống, đạo diễn gọi cô lại: “Cô diễn thử vai nữ phụ thứ 2 xem.”
Ôn Tịch Viễn nhíu mày nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn đã ra lệnh cho nhân viên đưa kịch bản tới cho Lâm Sơ Diệp.
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp.
Toàn bộ tâm tư của Lâm Sơ Diệp đều đặt vào kịch bản.
Cô hoàn thành cảnh diễn của nữ phụ thứ 2 một cách thuận lợi.
Đạo diễn quyết định ngay tại hiện trường, giơ bút chỉ về phía Lâm Sơ Diệp: “Thế này đi, cô diễn vai nữ phụ thứ 2.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn ông ta.
Đạo diễn chỉ Lưu Tri Nhiên: “Cô đóng vai nữ chính.”
Nhân viên công tác nhìn nhau, dường như rất bất ngờ với kết quả này.
Ôn Tịch Viễn nhíu mày, ném tài liệu lên bàn cái “Bộp”, đứng lên: “Đổi lại! Lâm Sơ Diệp diễn vai nữ chính, Lưu Tri Nhiên diễn vai nữ phụ 2.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN