Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ - Chương 2: Khổng Địch là gay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ


Chương 2: Khổng Địch là gay


Edit: Âu Dương Lạc Cửu

Đường Tiểu Duy vừa mới lên lớp mười hai đột nhiên bận rộn, bài tập nhiều gấp đôi không nói, ngay cả các kỳ thi học kỳ cũng tăng, một bên ứng phó với cuộc thi đồng thời lại phải phòng ngừa Đường Lâm quan hệ nam nữ hỗn loạn, Đường Tiểu Duy bận việc túi bụi.

Sau khi Đường Tiểu Duy kết thúc kiểm tra tháng lần đầu tiên, cô phát hiện mình đột nhiên nhàn rỗi, trường học không vội vàng, Đường Lâm cũng đàng hoàng.

Đường Lâm làm loạn khiến cô lo lắng, nhưng không làm loạn ngược lại khiến cô còn lo lắng hơn, rốt cục không nhịn được hỏi chị gái, Đường Lâm trả lời, không thể nghi ngờ là một quả bom lớn, Đường Lâm nói, chị thật sự yêu, lần này không phải chơi đùa, đây là lần đầu tiên chị muốn toàn tâm toàn ý đối với một người đàn ông, Đường Lâm nói chị muốn làm một cô gái tốt, theo đuổi người đàn ông chị yêu, sau đó hai người kết hôn sinh con sống qua ngày.

Mà người đàn ông chị yêu trong lời nói, không thể nghi ngờ chính là Khổng Địch.

“Đường Tiểu Duy, em xem lúc trước sinh hoạt cá nhân của chị loạn như vậy, Khổng Địch biết sẽ không cảm thấy chị không nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này chứ?” Đường Lâm có chút bận tâm hỏi Đường Tiểu Duy.

Đường Tiểu Duy chưa từng thấy Lâm cẩn thận như vậy, cô bất an, nôn nóng, Đường Tiểu Duy hiểu, lần này Đường Lâm thật sự nghiêm túc.

“Chị vốn không nghiêm túc đối với tình cảm.” Đường Tiểu Duy cười nhạt.

“Đó là trước đây chị chưa gặp anh ấy, hiện tại chị đối với anh ấy là thật sự.” Đường Lâm lập tức phản bác, sau đó lại bắt đầu có chút hưng phấn nói: “Chị muốn cắt đứt quan hệ với những người đàn ông trước kia, nhìn thấy cũng làm như không biết, chị muốn thanh thuần, rụt rè một chút, cho anh ấy thấy chị là một người phụ nữ thích hợp, chị muốn…”

“Vì sao chị lại thích anh ta?” Đường Tiểu Duy đánh gãy lời lãi nhãi của Đường Lâm, hỏi.

Đường Lâm liệt kê rất nhiều lý do để thích Khổng Địch, cái gì mà Khổng Địch là người đàn ông đẹp mắt nhất chị từng gặp, tuyệt đối phong cách; Khổng Địch chẳng thèm ngó tới chị, điều này nói rõ anh ta không bị mỹ nữ mê hoặc, làm bạn trai tuyệt đối an toàn; trong nhà Khổng Địch vô cùng có tiền, đi theo anh ta tuyệt đối sẽ không chịu khổ, không có người phụ nữ nào không muốn gả vào nhà giàu; không người không biết, không người không hiểu, bao nhiêu phụ nữ vì anh ta lục đục tranh đấu với nhau đến đầu rơi máu chảy, nếu muốn thành người phụ nữ của anh ta, còn không phải khó đến tận trời sao…

Đường Tiểu Duy thật sự sợ, lấy trình độ si mê của Đường Lâm đối với Khổng Địch, nếu chị thật sự muốn theo đuổi, Đường Lâm không một lòng nhào vào người Khổng Địch mới là lạ, chỗ dựa duy nhất của Đường Tiểu Duy sẽ không còn.

Đường Tiểu Duy mười sáu tuổi vì bảo vệ chị gái có địa vị duy nhất trong lòng, tìm thám tử tư bắt đầu theo dõi Đường Lâm.

Đường Lâm ngoại trừ thỉnh thoảng đi học, bình thường đều ở một quán bar gọi là Lam Nhiễu, hoặc là theo đám người Lữ Nam, Phương Đạc kia ra vào các chỗ ăn chơi, thăm dò thói quen của bọn họ, Đường Tiểu Duy về tới trường trung học trước kia của cô, một trường học thối rữa rối loạn không khí ngột ngạt dành cho học sinh không có lý tưởng, đây cũng là nguyên nhân nhà họ Đường phải cho cô chuyển trường.

Ở trường trung học này có một loại người làm cho các phụ huynh cắn răng nghiến lợi, ví dụ như Trần Cẩn Húc.

Trần Cẩn Húc không phải là một cô gái xinh đẹp theo kiểu truyền thống, đầu không cao, còn rất gầy, mắt một mí lại vô cùng phong tình, không quá xinh đẹp nhưng lại được rất nhiều người thích, nhất là đàn ông.

Gia cảnh không tốt, còn thiếu tiền, học tập không giỏi, có khí chất vô cùng hoang dã, không thể nói là một cô gái hư, nhưng tuyệt đối không dính dáng đến hình tượng cô gái tốt.

Đường Tiểu Duy tìm được cô ấy, mục đích rất rõ ràng, muốn Trần Cẩn Húc đi quyến rũ Khổng Địch.

“Đường Tiểu Duy, chỉ là chị cậu có bạn trai thôi mà, cậu có cần phải như thế không.” Trần Cẩn Húc đếm tiền mà Đường Tiểu Duy đưa cho, nói.

“Cậu không hiểu đâu, Đường Lâm là chỗ dựa duy nhất của tớ.”

“Ba mẹ cậu đâu?”

Đường Tiểu Duy dừng một chút: “Bọn họ mặc kệ tớ. “

Trần Cẩn Húc cẩn thận nhìn Đường Tiểu Duy, nói: “Thật là một gia đình quái lạ.”

Đường Tiểu Duy hơi không kiên nhẫn: “Cậu chỉ cần để ý tới nhiệm vụ là được rồi.”

Trần Cẩn Húc gật đầu: “Lấy ảnh chụp cho tớ xem một chút, là loại đàn ông nào vậy?”

Đường Tiểu Duy lắc đầu: “Tớ không có hình của anh ta, chỉ biết anh ta gọi là Khổng Địch.”

“Khổng Địch?” Trần Cẩn Húc rất kinh ngạc: “Chắc chỉ là trùng tên thôi, tớ còn tưởng là Khổng Địch kia.”

Đường Tiểu Duy không hiểu Trần Cẩn Húc đang nói cái gì: “Cậu cho rằng người nào là Khổng Địch?”

“Sinh viên đại học năm thứ tư của học viện hàng không, lớn lên cực kỳ đẹp mắt, gặp thần thần mê, gặp phật phật mê, bao nhiêu người cả trai lẫn gái đều xua như xua vịt về phía anh ta.” Trần Cẩn Húc nhìn Đường Tiểu Duy một chút: “Người cậu nói có phải là anh ta không?”

Đường Tiểu Duy cười cười: “Cả trai lẫn gái?”

“Tớ không kỳ thị đồng tính luyến ái.” Trần Cẩn Húc khoát tay: “Không phải, tớ nói, người cậu nói có phải là Khổng Địch kia không?”

Đường Tiểu Duy lắc đầu: “Tớ không biết.”

“Cậu thì biết cái gì chứ?” Trần Cẩn Húc hết lời để nói.

“Tớ chỉ biết Khổng Địch có hai người bạn, một người tên là Lữ Nam một người tên là Phương Đạc.”

Trần Cẩn Húc nháy mắt gật đầu, cười một tiếng: “Vậy được rồi, cái này có khả năng tớ không thể giúp, Khổng Địch là người nào chứ, năm đó hoa hậu giảng đường của học viện hàng không theo đuổi anh ta bao lâu, cuối cùng ở trước mặt anh ta lấy dao nhỏ cắt cổ tay uy hiếp, anh ta đặc biệt kinh ngạc hỏi cô ấy là người nào? Hoàng hậu múa cột trong giới giải trí bởi vì một người phụ nữ khiêu vũ trêu ghẹo anh ta, ở phòng thay quần áo phía sau đài hoàng hậu nổi giận đùng đùng giết người phụ nữ kia, sau khi Khổng Địch nghe nói thì vẻ mặt mờ mịt nói anh ta không biết các cô, tớ còn nghe nói rất nhiều chuyện về Khổng Địch, cậu nói một người đàn ông như vậy, cậu cho tớ chút tiền ấy để tớ đi giải quyết, có phải đánh giá tớ quá cao không.”

Đường Tiểu Duy nghe xong thán phục liên tục, trong lòng cảm thán, sao Đường Lâm lại chọc đến một nhân vật như thế, cô nhìn Trần Cẩn Húc hồi lâu, lại lấy ra từ trong bao một xấp tiền: “Cậu không phải muốn thêm tiền sao.”

Trần Cẩn Húc nhìn tiền trong tay, con mắt tỏa sáng: “Đường Tiểu Duy, tớ nhất định sẽ cố gắng, thế nhưng có thành công hay không không thể dám chắc.”

————– tôi là đường phân cách Trần Cẩn Húc quyến rũ Khổng Địch ——————

Ba ngày sau, Trần Cẩn Húc tìm Đường Tiểu Duy: “Khổng Địch đẳng cấp rất cao, tớ không đủ tư cách, chị cậu cũng đuổi không kịp, cậu làm sao có thể trông cậy vào tớ.”

“Nếu tớ có thể tìm được minh tinh điện ảnh thì cần gì phải tìm cậu.” Một câu nói của Đường Tiểu Duy chặn Trần Cẩn Húc trở về.

“Hóa ra tớ trong suy nghĩ của cậu là người tốt như vậy sao?” Trần Cẩn Húc cười cười, giọng nói có chút chế giễu: “Đường Tiểu Duy, không bằng chính cậu đi thử một chút.”

Đường Tiểu Duy liếc Trần Cẩn Húc: “Không phải nam sinh đều thích cậu sao? Cậu cũng không được, vậy tớ còn đi thử cái gì.”

Trần Cẩn Húc tiếp tục cười: “Đường Tiểu Duy, phải nói cậu thật khờ hay thật ngốc?”

Đường Tiểu Duy không rõ vì sao nhìn Trần Cẩn Húc.

“Ah, cô nàng này thật là ngốc.” Trần Cẩn Húc nhìn biểu cảm của Đường Tiểu Duy nói: “Bọn họ theo đuổi tớ là vì ưa thích tớ, nhưng bọn họ không theo đuổi cậu không có nghĩa là không thích cậu, vì bọn họ không đành lòng theo đuổi.”

Có một loại nữ sinh như thế, là rất cô gái trong lòng rất nhiều nam sinh, cảm thấy cô ấy là thần thánh mà không thể xâm phạm, bọn họ giống như đã thương lượng xong, không người nào theo đuổi cô ấy, chỉ cần có một người dám đi nhúng chàm, bọn họ sẽ cùng nhau tấn công, mà Đường Tiểu Duy là nữ sinh như vậy.

Đường Tiểu Duy không để ý tới Trần Cẩn Húc, không hiểu cô nói gì, chỉ cảm thấy Trần Cẩn Húc đủ ba ngày thì lập tức rút lui có trật tự, điển hình của người chỉ lấy tiền không làm việc, Đường Tiểu Duy liếm kem, dáng vẻ không cho thương lượng: “Tiền tớ đã thanh toán, cậu nhanh tiếp tục làm việc đi.”

Trần Cẩn Húc im lặng nhìn Đường Tiểu Duy, tức giận xoay người rời đi.

Hai ngày sau, Trần Cẩn Húc một lần nữa đi tìm Đường Tiểu Duy: “Đường Tiểu Duy, chuyện này thật sự không phải là do tớ không nỗ lực, có người nói Khổng Địch không thích phụ nữ.”

Đường Tiểu Duy nháy mắt mấy cái, không hiểu lời nói của Trần Cẩn Húc.

“Tớ nghe nói anh ta có mờ ám với người tên Phương Đạc.”

Đường Tiểu Duy vẫn còn có chút ấn tượng đối với Phương Đạc, người đã từng mở cửa xe thể thao chế giễu Lữ Nam, là một người đàn ông tà khí, một đôi mắt khôn khéo không nói nên lời, thì ra hắn ta có gian tình với Khổng Địch.

“Tớ quan sát mấy ngày thì phát hiện, Khổng Địch quả thực vô cùng thân mật với Phương Đạc.” Trần Cẩn Húc vỗ vỗ Đường Tiểu Duy: “Anh ta không thích chị cậu, nói đúng hơn là anh ta không thích phụ nữ, cậu cũng đừng đi theo để thêm bận rộn nữa.”

Trần Cẩn Húc thông báo công việc như thế, Đường Tiểu Duy cũng yên tâm, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, không ngờ sự việc đã bại lộ, Đường Lâm phát hiện hoạt động của các cô.

Rốt cục, Đường Lâm phát hỏa, không thể làm cho Đường Tiểu Duy chạy trở về nhà họ Đường, Đường Lâm lựa chọn bỏ nhà ra đi, sau đó Đường Tiểu Duy bắt đầu cuộc sống ba bữa gặm mì ăn liền ở nhà trọ, Đường Lâm cũng không trở về nữa.

Đường Lâm lúc đi không có để lại tiền cho cô, cô lại không muốn về nhà, hôm nay tan học, kẻ nghèo Đường Tiểu Duy quyết định đi làm công với nữ sinh cùng lớp.

“Đường Tiểu Duy, người nhà cậu không cho cậu tiền à?” Lưu Ân Kỳ hết sức tò mò đối với Đường Tiểu Duy.

“Ừ.” Cô thản nhiên trả lời.

Lưu Ân Kỳ hiển nhiên không tin, trường các cô học là trường trọng điểm của tỉnh, Đường Tiểu Duy là học sinh chuyển tới lớp mười sau học kỳ, nhìn bề ngoài là một học sinh chuyển trường, nói lý ra thì ai chẳng biết tốn rất nhiều phí chuyển trường, cho nên hôm nay lúc Đường Tiểu Duy tìm Lưu Ân Kỳ nói muốn đi làm, Lưu Ân Kỳ quả thật bất ngờ.

Mỗi lần kiểm tra, điểm của Đường Tiểu Duy đều đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, quan hệ với giáo viên ác liệt đến mức không thể xoay sở, các thầy cô không có cách nào quản Đường Tiểu Duy, nên để cô tùy ý, muốn làm gì thì làm, đặc thù đến mức không có một người bạn tốt cùng làm bậy với cô, cô cũng không chủ động giữ gìn mối quan hệ với người khác, vì vậy, quan hệ của cô cùng đại đa số bạn học trong lớp đều là không mặn không nhạt.

“Tiệm bán quần áo của nhà tớ quả thật thiếu một nhân viên phục vụ, thế nhưng mẹ của tớ không muốn nhận trẻ em vào làm.” Lưu Ân Kỳ nói chuyện phiếm với bạn học, trong lúc vô ý nói đến chuyện này, không nghĩ đến Đường Tiểu Duy khi nghe được thì lập tức cảm thấy hứng thú muốn làm.

“Cũng không ai biết tớ là lao động trẻ em.” Đường Tiểu Duy túm quai đeo cặp sách, dáng vẻ không sao cả.

“Chị gái nhỏ à, chỉ cần nhìn một chút, lần biết ngay cậu là trẻ em, còn cần người khác phải nói sao.”

“Nói là mười tám tuổi, bộ dáng lớn lên hơi nhỏ.”

“Người như cậu, dù nói mười sáu người cũng không ai tin.”

“Nhưng tớ thật sự mười sáu tuổi.”

“…”

Đường Tiểu Duy theo Lưu Ân Kỳ đi đến tiệm bán quần áo của mẹ cô ấy, cô nói với mẹ Lưu rằng nếu không tìm được công việc sẽ bị đói, dáng dấp nhỏ bé đáng thương, làm cho mẹ Lưu đau lòng giữ cô lại, ai hỏi đều trả lời, cháu gái ở nhà đến giúp đỡ.

Cô tìm được công việc ở tiệm bán quần áo của mẹ Lưu, xế chiều mỗi ngày tan học, Đường Tiểu Duy không có lớp tự học buổi tối, trực tiếp đi đến hỗ trợ, khi có người thì giúp một tay, khi không có người thì làm bài tập, qua một tuần lễ như vậy, Đường Lâm vẫn không trở về.

Đường Lâm bỏ nhà ra đi cũng không phải lần một lần hai, thời gian lần này dường như tương đối dài, Đường Tiểu Duy dần dần bắt đầu có chút nóng nảy.

Tối hôm đó, cô làm bài tập xong, mẹ Lưu nói cô thay đổi trang phục người mẫu trong tủ kính bày hàng, Đường Tiểu Duy mất rất nhiều sức lực mới thay xong quần áo cho người mẫu, ngồi tại một chỗ nhìn cảnh đường phố. Phố xá ban đêm một mảnh đèn đuốc sáng trưng, những người đi dạo phố kể cả trai lẫn gái đều có nét mặt tươi cười như hoa, hai ba người đi qua, có người phát hiện Đường Tiểu Duy đang ngồi sau tủ kính, hai mắt tò mò nhìn lại, sau đó sẽ cười toe toét rời đi cùng bạn bè.

Trên đường nhiều người như vậy, không có mấy người là một thân một mình, bọn họ đang sống trong độ tuổi thanh xuân khiến người ta hâm mộ, bọn họ đi cùng người yêu của mình hoặc bạn bè, mà Đường Tiểu Duy, không có ai vì cô dừng chân, không có người nào là bạn bè chân chính của cô.

Sau 139 cặp nam nữ đã đi ngang qua, Đường Tiểu Duy thấy người thứ nhất đi qua đây một mình trong đêm nay.

Đây là lần thứ hai cô và Khổng Địch gặp mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN