Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ
Chương 27: “Lão phật gia” và Tình Nhi
Edit: Jin Mi
Nhà ông hai của Khổng Địch ở đầu thôn Tây, mặt ngoài nhà bọn họ vô cùng lớn, hai cánh cửa lớn màu đỏ thẫm đang rộng mở, đinh tán bên trên sáng bóng. Giống như những cây đinh được hàng triệu người chạm qua trong bảo tàng Cung điện Quốc gia, không dính một hạt bụi.
Bên trong sân rất rộng, được trải bằng si măng, đi theo ông tư vào nhà chính. Bà cụ đang ngồi vị trí chính tọa uống trà, mỗi cái nhấc tay đều toát lên vẻ khí chất, một vài người ngồi gần đó đang cùng bà nói chuyện, sau lưng là một cô gái dịu dàng ít nói, khéo léo xoa bóp vai của bà.
Đường Tiểu Duy đi vào, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Cô cảm thấy bà nội của Khổng Địch giống hệt như Thái hậu triều đại nhà Thanh, hơn nữa, phía sau bà còn có một Tình nhi đang đứng, lại càng giống hơn.
Vừa nãy bà cụ còn khí thế uống trà, bộ dáng của bậc bề trên, thấy ở cửa sau có người đi vào, lập tức kích động đứng phắt dậy: “Tiểu Địch đấy à? Ai u, tiểu tâm can của bà, bảo bối của bà, sao con lại tới đây?”
Đường Tiểu Duy nhìn thấy lão Phật gia bỗng nhiên biến thành bộ dạng cụ bà, hết chỗ nói.
Bà lão vội vã đi về phía trước, Tình nhi phía sau vội vàng theo sát đỡ lấy, Khổng Địch hai ba bước đi tới, đưa tay dìu bà cụ nhà anh: “Bà nội, bà ngồi đó, con đi qua.”
Tiếp theo ngay sau đó, là hỏi han đủ loại, bà cụ thấy cháu trai của mình thì hưng phấn như đánh tiết gà, coi như quanh ta không người, thốt ra một tràng đủ loại vấn đề như con béo rồi gầy rồi, ăn uống đủ không, sao không về nhà, người bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, nhất thời rất náo nhiệt.
Cuối cùng đợi cho mọi người nói xong, Khổng Địch mới có cơ hội nói chuyện, kéo Đường Tiểu Duy đến trước mặt bà cụ, giống như dâng vật quý: “Nhìn này, vợ con đó, đẹp tuyệt.”
Lúc này bà cụ mới chuyển hướng nhìn đến trên người Đường Tiểu Duy, bà cụ lập tức biến thành lão Phật gia, ánh mắt sắc bén vèo vèo bắn tới trên người Đường Tiểu Duy, nếu là các cô gái nhỏ khác gặp phải cảnh này thì chắc chắn chống đỡ không nổi, chân không mềm nhũn thì cũng là bị dọa cho khóc, nhưng Đường Tiểu Duy là ai, là người sống dưới nanh vuốt của ông cụ ở nhà mười sáu năm, độ sắc bén trong ánh mắt của ông cụ ở nhà chẳng hề kém cạnh cụ bà đây, cho nên, cô trấn tĩnh lại, không nhún nhường không lên tiếng.
Lão Phật gia nhìn một hồi, mặt không chút biểu cảm quay sang chỗ khác, không biết là vừa lòng hay bất mãn, bà đưa tay ra, Tình nhi phía sau lập tức bưng chén trà đưa tới tay bà, bà uống một hớp, cũng không liếc mắt nhìn một cái hỏi: “Tên là gì?”
“Đường Tiểu Duy.”
“Ta hỏi tên lá trà.” Bà cụ vẫn không ngẩng đầu lên như cũ.
“Hoàng Sơn mao phong.” Tình nhi cúi đầu dịu dàng trả lời, tóc đen dài rơi xuống, nói xong cô áy náy nhìn Đường Tiểu Duy cười cười.
Đường Tiểu Duy chau mày, không thèm để ý.
Nhưng Khổng Địch không vui, chau mày nhìn bà cụ, Đường Tiểu Duy nhân lúc trước khi anh nói chuyện, nhanh chóng kéo anh lại.
Dĩ nhiên Khổng Địch hiểu ý của cô, nếu bây giờ anh vì cô mà đối đầu với bà cụ, nhất định bà cụ sẽ trút hết tức giận lên người Đường Tiểu Duy, lúc này Khổng Địch tuyệt đối không thể lên tiếng, nhưng anh là người bao che khuyết điểm như vậy, làm sao có thể nhịn được, quen tùy hứng, nên rất không kiêng nể chút nào, nhưng Đường Tiểu Duy véo tay anh, nặng tay gớm đấy.
Khổng Địch nghe lời vợ, chịu đựng.
Giằng co một lát, bà cụ đặt tách trà lên bàn nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Cảm ơn” Đường Tiểu Duy dừng một chút rồi nói câu đó.
Lúc này trên mặt bà cụ mới lộ ra ý cười, nhìn về phía Đường Tiểu Duy: “Không sợ ta lần này vẫn nói là lá trà à?”
“Càng sợ bà nói chuyện với con nhưng con không trả lời hơn.” Đây chẳng phải là để cho bà cụ bắt sơ hở rồi thêm một trận quở trách sao, Đường Tiểu Duy nghĩ trong lòng.
Nét cười của bà cụ ngày càng rõ rệt: “Con bé này, khí chất không tệ, vẫn còn có chút đầu óc, chỉ là nịnh bợ ta quá rõ ràng.”
“Còn không phải là do nhìn trúng cháu trai của bà sao, nếu không thì ai nịnh bợ bà chứ.” Đường Tiểu Duy thẳng thắn, để ông cụ ở nhà chèn ép nhiều rồi, Đường Tiểu Duy luôn muốn phản kháng, nhưng từ lâu không có can đảm, nguyên do có lẽ bởi vì từ nhỏ đã thuận theo số phận, vì thế, lần này không thể vừa bắt đầu đã thuận theo bà cụ nhà anh như vậy, bằng không còn phải chịu đàn áp, tính chờ lúc nào mới đối mặt!
Ánh mắt sắc bén của bà cụ lại quét tới, Đường Tiểu Duy thản nhiên đón nhận: “Mới vừa nói khí chất không tệ, cô liền lộ mặt, tính tình thẳng thắn như vậy về sau sẽ phải chịu khổ.”
“Con che chở mà, làm sao có thể chịu khổ.” Khổng Địch thản nhiên nói, dáng vẻ kia tùy ý như là đang nói, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Bà cụ nhìn nhìn Khổng Địch và Đường Tiểu Duy một chút, không lên tiếng, dời mắt từ trên người hai người đi, rồi cùng với người xung quanh nói tới nói lui, không để ý bọn họ nữa.
Tâm tình của Khổng Địch không tệ, vô cùng kiêu ngạo về việc bảo bối nhỏ nhà mình ngang bướng như vậy.
Anh dẫn Đường Tiểu Duy tìm ghế ngồi, nắm tay cô: “Nơi này vào mùa đông cửa lớn đều mở, trong nhà còn lạnh hơn bên ngoài, cục cưng có lạnh hay không?”
Đường Tiểu Duy lắc đầu.
“Có đói bụng không? Chúng ta giày vò mấy tiếng đồng hồ cũng chưa ăn tử tế.” Anh còn nói.
Đường Tiểu Duy lắc đầu.
“Có muốn tắm nước nóng sau đó đi ngủ hay không?”
Đường Tiểu Duy gật đầu: “Anh cũng muốn sao?”
Khổng Địch gật đầu.
“Tiểu Địch, con vậy mà trở thành người nói chuyện yêu đương.” Bà cụ dồn hết lực chú ý lên trên người bọn họ, thực ra bà thật không ngờ, từ sau khi Khổng Địch từ Mĩ trở về, thằng bé đã khác thường trầm mặc ít nói, lúc nào tâm trạng tốt, có thể mở miệng cùng người khác nói đùa hai câu, còn tâm tình không tốt thì dù ngươi có là Thiên Vương, thằng bé vẫn không để ý như thường.
“Trước đây con cũng như vậy mà.” Khổng Địch nói.
“Chỉ khi tâm trạng tốt mới có thể như vậy.” Bà cụ nói.
“Thời điểm hiện tại tâm trạng của con đều tốt.” Khổng Địch trả lời.
Bà cụ đầy thâm ý nhìn Đường Tiểu Duy nửa ngày, rũ mắt suy nghĩ một chút kéo Tình Nhi phía sau đến: “Trân Trân, hai ngày trước chẳng phải con hỏi Khổng Địch sao, chẳng phải giờ nó tới rồi à, bà nhớ rõ khi còn bé các con toàn cùng nhau chơi đùa.”
Cô gái được kêu là Trân Trân, rất đơn thuần dịu dàng ít nói, gò má cô ửng đỏ lặng lẽ nhìn Khổng Địch, rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng giống như tiếng muỗi kêu vâng một tiếng.
Bà cụ cười vỗ vỗ tay cô ấy, giống như tiếp cho cô ấy thêm can đảm.
Đường Tiểu Duy nói thầm trong lòng, thì ra lão Phật gia thích như vậy, đơn thuần e lệ, bộ dạng giống như con cừu nhỏ có thể kích thích ham muốn bảo vệ vô hạn của đàn ông, quay đầu nhìn về phía Khổng Địch, phát hiện anh đang cầm một cái ấm tay bảo nghiên cứu, hoàn toàn không chú ý lời nói lúc đó của lão Phật gia và biểu cảm thẹn thùng của Trân Trân kia.
Nếu là người đàn ông khác có lẽ sẽ lo lắng một chút, tên hâm Khổng Địch này lại hoàn toàn không hề quan tâm, trong mắt của anh, có thể chia người làm ba loại, một loại là người nhà và đám Phương Đạc, một loại là Đường Tiểu Duy, loại thứ ba, người khác!
Về cơ bản, loại người thứ ba là loại anh không đếm xỉa.
“Tiểu Địch, bà vẫn rất thích Trân Trân, đứa nhỏ này cũng không tệ đâu, tính tình thuần khiết, con bé sắp tốt nghiệp trường sư phạm, bà quyết định sau khi con bé tốt nghiệp thì gả vào nhà chúng ta.” Lão Phật gia hạ thánh chỉ.
“Gả vào nhà chúng ta? Bà cưới vợ bé cho ông à?” Trên mặt Khổng Địch lộ vẻ ngạc nhiên.
Bà cụ vỗ tay lên bàn: “Tiểu tử thúi, con lặp lại lần nữa.”
Khổng Địch cau mày suy nghĩ rồi nói: “Bà nội, không được, ông nội với người là cặp vợ chồng cùng chung hoạn nạn, ông sẽ không đồng ý.”
Bà cụ hết sức cưng chiều đứa cháu này, nếu lúc này mà là người khác nói như vậy, không chừng đã bị mang ra ngoài chém, nhưng đối với Khổng Địch, bà cụ chỉ tức giận mím chặt môi, nhưng cuối cùng chỉ phun ra bốn chữ: “Con cứ giả vờ đi.”
Còn Trân Trân đứng sau bà cụ đã xấu hổ tới muốn khóc.
Mọi người bên cạnh xem vô cùng thích thú, mà lại ngại cho mặt mũi bà cụ nên không dám cười thái quá, không khí quỷ dị này chưa kéo dài bao lâu, ngoài cửa có rất nhiều người bước vào, tiếng trò chuyện trong phòng càng thêm náo nhiệt.
Mọi người nghe nói Khổng Địch đến đây nên đều gặp mặt đại thiếu gia này, không chừng sau này đây là người thừa kế duy nhất của Khổng gia, chẳng khác thái tử gia là mấy, ngay sau đó là một hồi chào hỏi, nào là tướng mạo tuấn tú, nhân trung chi long(*), lời như thế nhiều vô kể.
(*) Nhân trung chi long: Có nghĩa là để mô tả tài năng xuất chúng và phi thường.
Trong lúc đó Đường Tiểu Duy nhận một cú điện thoại, là Trần Cẩn Húc, cô vừa mở miệng thì hỏi Đường Tiểu Duy ở đâu.
“Tử Cấm Thành.” Đường Tiểu Duy thuận miệng trả lời.
“A? Để làm gì vậy?” Trần Cẩn Húc phản xạ có điều kiện hỏi.
“Phục vụ lão Phật gia.” Đường Tiểu Duy nói với vẻ đương nhiên.
“Bắt kịp phong trào xuyên không đang dậy sóng?” Trần Cẩn Húc cười hỏi.
Đường Tiểu Duy nhìn lão Phật gia đang ngồi ở ghế chủ, thấy bà nâng cằm nói chuyện giống hệt nữ vương, thật cảm thấy chính mình có thể xuyên không.
……..
Hai người nói vài câu sau đó cúp điện thoại, Đường Tiểu Duy phát hiện trong phòng này có thêm rất nhiều người, thấy nhà bọn họ nhiều người như vậy, rất là tò mò, vừa hỏi thì phát hiện tất cả đều là người bên nhà mẹ đẻ của bà cụ, người già trung niên thậm chí đến trẻ em, từng tốp từng tốp một.
Khổng Địch lạnh nhạt đáp lại câu hỏi của những người đó, người khác biết tính tình của thiếu gia Khổng Địch, thấy anh không muốn phản ứng thì tự giác đi nịnh bợ bà cụ.
“Khổng Địch, nhà anh nhiều người quá đấy, giới thiệu cho em đi.” Đường Tiểu Duy nhìn mọi người trong phòng này, cảm thấy có chút mơ hồ, muốn cho Khổng Địch giới thiệu chính là vì về sau gặp phải không gọi sai người, tránh bị xấu hổ.
“Uh…” Khổng Địch suy nghĩ nghiêm túc một chút, dùng cằm chỉ về một người trung niên gần mình nhất: “Đây là…người thân của anh, bên kia…là người thân của anh, đằng kia cũng là người thân…”
Cần anh nói sao, Đường Tiểu Duy cảm thấy bản thân thật quá mơ mộng hão huyền, vậy mà để cho Khổng Địch làm người giới thiệu.
Lúc này, một bé trai mười bốn mười lăm tuổi dẫn một bé gái ba bốn tuổi chạy vào, Đường Tiểu Duy nhìn khuôn mặt có màu đỏ cao nguyên* của hai đứa trẻ thì cảm thấy vô cùng đáng yêu: “Hai đứa bé kia thì sao, anh biết bọn chúng không?”
*Đỏ cao nguyên: những vảy hoặc màu đỏ xuất hiện trên mặt những người sống ở cao nguyên trong một thời gian dài.
Khổng Địch nhìn một chút, nói: “Em trai và em gái.”
“Khổng Địch, đó là chú nhỏ và cô nhỏ của con.” Một người phụ nữ bên cạnh tốt bụng sửa lại.
Khổng Địch nghe xong, à à một tiếng, buồn bực ngả đầu vào bả vai Đường Tiểu Duy, không nói nữa.
Sau đó Khổng Địch cùng với bà cụ ăn cơm chiều, nói là cùng ăn còn không bằng nói là nhìn, Khổng Địch vô cùng kén ăn, Khổng Địch hầu như không chạm đũa trong bữa cơm này, chờ tất cả ăn xong, Khổng Địch mượn chiếc xe honda của một trong những người chú của anh, muốn dẫn Đường Tiểu Duy trọ ở khách sạn trên thị trấn.
“Bảo bối à, mình con đi thôi, để con bé ở lại với ta.” Lão Phật gia nói tiếp: “Sau khi tới đó nhớ bảo người ta làm một chút gì đó cho con ăn.”
Câu kia khiến ông hai hoảng sợ, lời nói này sao giống như cơm nhà bọn họ không thể ăn, thật ra cháu trai là người mà bà cụ yêu thương, khi Khổng Địch ở nhà đồ ăn đều có người đặc biệt xử lý, điều này không thể trách ông hai được.
“Đi khách sạn làm gì, ở đây còn nhiều phòng lắm.” Ông ba nghe bọn anh nói muốn đi ra ngoài ở, vội vàng ngăn cản.
“Bảo bối nhà tôi có nhiều tật xấu, mền không thoải mái, ánh đèn không nhu hòa chẳng hạn thì thằng bé không ngủ được, không có việc gì, để nó đi đi.” Lão Phật gia rất hiểu cháu trai nhà bà.
“Bà nội, ở đây rất lạnh, con phải dẫn Đường Tiểu Duy cùng đi.” Khổng Địch nói.
“Bà đã quen, con bé có cái gì mà không quen.” Bà cụ nhìn lướt qua Đường Tiểu Duy: “Ngủ cùng một giường với Trân Trân, phòng kia có lò sưởi.”
Đường Tiểu Duy bĩu môi nhìn Khổng Địch, không vui.
Từ nhỏ Đường Tiểu Duy đã không có cảm giác an toàn, muốn cô và Khổng Địch tách ra ở một nơi xa lạ như vậy thì đương nhiên cô rất không muốn.
Khổng Địch cũng không vui, từ khi cua được Đường Tiểu Duy về tay, ngoại trừ đi ngủ hai người chưa bao giờ xa cách, khoảng cách xa nhất giữa bọn họ không quá mười mét, lần này một người ở trong thôn còn một người ở thị trấn, anh thật sự không quen.
“Bà nội, hai chúng con không thể xa nhau.” Khổng Địch khoanh tay, nhìn lão Phật gia, trông có vẻ tùy ý, thực ra rất kiên định.
Giọng nói còn chưa dừng lại, Trân Trân đã đi tới, cầm lấy tay Đường Tiểu Duy, hơi xấu hổ, ôn nhu dịu dàng là có bao nhiêu nữ tính: “Em gái, buổi tối em với chị ngủ chung sao, chị sẽ ủ ấm chăn cho em trước nên không lạnh đâu, thật đấy.”
Nhìn người ta xem, hiểu chuyện cỡ nào, thân thiện cỡ nào, điều đó khiến Đường Tiểu Duy câm nín, thế này còn có thể từ chối sao? Bây giờ mà từ chối, lập tức thể hiện bản thân quá tùy hứng, thêm nữa là không cho người khác mặt mũi, chắc chắn lập tức bị so sánh là không bằng Tình nhi, có sự đối lập rất rõ ràng, lúc này nếu mà là người khác tất nhiên Đường Tiểu Duy sẽ không để ý, nhưng đây là cô cháu dâu mà lão Phật gia, không thể coi thường.
Meo, đồng ý!
Vì vậy Đường Tiểu Duy ấm ức gật gật đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!