Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ - Chương 37: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ


Chương 37: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: nhinhii1721

“Tại sao bây giờ dì mới nhớ tới bảo vệ con? Từ nhỏ tới giờ con nhớ đều là Đường Lâm quan tâm con.” Đường Tiểu Duy liếc nhìn Đường Quân Trúc, trên mặt đều là sự châm chọc.

Đường Quân Trúc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, bà không còn làm ra vẻ thoải mái nữa, “Những thứ này, chúng ta đã thảo luận quá nhiều rồi, không muốn lãng phí thời gian gặp nhau quý báo của chúng ta, con cũng biết mẹ sẽ không ở lại trong nước quá lâu, về nhà với mẹ, mẹ rất nhớ con.”

Đúng vậy, đã tranh luận quá nhiều lần rồi.

Khi đó, Đường Quân Trúc chịu áp lực từ ba mẹ và có nguy cơ thôi học vẫn dứt khoát kiên quyết sinh Đường Tiểu Duy, lén lút làm mẹ sáu năm, năm Tiểu Duy sáu tuổi, anh ba và vợ của anh ấy chuyển từ công ty nước ngoài về trong nước, Đường Thành nhân cơ hội này tuyên bố với bên ngoài Tiểu Duy là con gái của bọn họ, sẽ không có ai nghi ngờ gì, dù sao bọn họ không ở trong nước nhiều năm như vậy, cũng từ lúc đó, Tiểu Duy chính thức có thân phận, có ba mẹ và gia đình hoàn thiện, bà có thể đi học mà không sợ người khác mắng con không cha, có thể đi ra ngoài chơi mà không sợ thân phận con riêng của Đường gia bị bại lộ, bà có thể viết mẹ rất dịu dàng ba rất tuấn tú ở trên sách, quan trọng nhất là bà không cần phải sống trong bóng tối, dù sao, Đường gia cũng không phải là một gia đình bình thường!

Khi đó Đường Tiểu Duy có thói quen gọi Đường Quân Trúc là mẹ, vì tránh nghi ngờ, năm thứ hai bà được ba của mình đưa ra nước ngoài du học, lúc tốt nghiệp nhận được thông báo trong nhà, kêu bà trở về kết hôn, là thông báo bà kết hôn, hai chữ rất cứng rắn, môn đăng hộ đối cùng với một người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt.

Đường Quân Trúc chờ ba của Đường Tiểu Duy nhiều năm như vậy, bà làm sao có thể tiếp nhận sự sắp xếp này? Bà nhất định sẽ không tiếp nhận sự sắp xếp này, vì vậy trốn ở nước ngoài thêm nhiều năm, những năm này, bà lén lút trở về, đi theo sau lưng Tiểu Duy cùng cô đi học, núp ở góc cây chờ cô tan học, lấy danh nghĩa mợ hai mua quần áo cho cô, nghe cô giáo nói về tình hình học tập của cô, thường xuyên dặn dò Đường Lâm phải bảo vệ tốt em gái của cô.

Sau khi ông cụ không còn thúc ép nữa, bà mới quang minh chính đại trở về, Đường Tiểu Duy lạnh như băng dùng hai chữ “cô út” đẩy bà ra xa, bà núp vào trong chăn khóc giống như cô gái nhỏ, ngày thứ hai mang theo đôi mắt sưng thức dậy làm điểm tâm cho cô, phát hiện ánh mắt của cô cũng có chút sưng, lúc hai tầm mắt giao nhau, giống như vẫn còn tồn tại thứ gì đó.

Vì vậy, bà không chút giấu ghiếm nói ra hết những nổi khổ trong lòng cho cô nghe, bà không phải là không cần cô, là không thể cần cô, Đường Tiểu Duy lớn lên đã có ý nghĩ của chính mình, cô sẽ tranh luận, sẽ phản bác, nhưng mà lý do luôn là cố tình gây sự, có lúc Đường Tiểu Duy bị Đường Quân Trúc thuyết phục, cô bắt đầu nghi ngờ quyết định của Đường Quân Trúc là vô cùng chính xác, nhưng mà mỗi lần ý nghĩ này vừa ló ra, sự ra đi của Đường Quân Trúc ngay lập tức bóp chết ý nghĩ vừa nảy ra, tất cả lý do cũng không thể che dấu sự thật là đã bị vứt bỏ.

Vì vậy, lần sau Đường Quân Trúc trở về, vẫn nghe được hai chữ “cô út”, sau đó hai người không ngừng giải thích, tranh luận và phản bác, cô không còn gọi cô út nữa mà đổi thành gọi Đường Quân Trúc, đây nói lên quan hệ của hai người đã khá ổn định.

Thật ra thì, Đường Tiểu Duy không có vô tình như đang biểu hiện ngoài mặt, cô khao khát Đường Quân Trúc, là sự khao khát mà người bình thường không thể hiểu, là khi trời đầy mây nhắc nhở cô mang theo dù, trời lạnh nhắc cô mặc thêm áo, là sự khao khát mỗi lần họp phụ huynh bà đều có thể xuất hiện, là sự khao khát mong bà nhìn lại mỗi lần bà rời đi trong giấc mơ.

Lúc bà không có ở đây, cô mắng bà ghét bà hận bà một ngàn một vạn lần, còn thầm hạ quyết tâm cả đời này không để ý tới bà, nhưng mỗi lần nhìn thấy, cô đều không thể nổi giận, nội tâm không ngừng tuôn ra kỳ vọng muốn thân thiết với bà, sự lạnh nhạt của cô không thể kiên trì được lâu khi ở trước mặt của Đường Quân Trúc, ai kêu cô có thời gian lại nghĩ đến nỗi khổ tâm của bà.

Có lẽ, Khổng Địch nói đúng, trong lòng muốn cái gì thì làm cái đó, đừng đè nén, mới có thể vui vẻ.

Đường Tiểu Duy nhìn Đường Quân Trúc, có chút nhục chí, mỗi lần trở về đều như thế này, cô liền đoán chừng mình nhớ bà cũng không đáng sợ như vậy.

“Mẹ không hy vọng lần gặp mặt này vẫn tốn nhiều thời gian giải hòa như trước, thời gian của chúng ta có hạn, nghe lời, đi theo mẹ đi.”

Đường Tiểu Duy không quen bị bà dắt, hoặc là còn đang ồn ào với bà nên không được tự nhiên, tóm lại không muốn dễ dàng tha thứ cho bà như vậy, vì vậy không muốn thân mật với bà như thế, dùng sức muốn rút tay ra, lại bị Đường Quân Trúc nắm chặt, “Cái tay này của mẹ từng cứu rất nhiều người, con đừng cho nó cơ hội giết người.”

Đường Quân Trúc hung dữ nói.

Đường Tiểu Duy không giãy giụa nữa, vô tội nhìn Khổng Địch, dùng ánh mắt tố cáo, anh xem,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN