Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em - Chương 2: Có lẽ cô ấy chỉ là giấc mộng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em


Chương 2: Có lẽ cô ấy chỉ là giấc mộng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhan Tịch

Beta: TH

Cố Văn Tư thường thức dậy vào lúc sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học đã hình thành trong nhiều năm vẫn luôn được duy trì.

Cô nằm trên chiếc giường đơn trợn tròn mắt, phía trên là đèn chùm màu vàng. Cách bức màn, ánh nắng ban mai đã rọi lên cái chăn của cô, mông lung như một tấm vải đậy lồng hấp.

Vào thời điểm này trong bảy năm qua, hậu cần của nhà hàng vừa đưa nguyên liệu nấu ăn mới đến phòng bếp. Cà chua còn dính giọt nước, thịt dê và thịt bò màu sắc tươi ngon. Bọn họ dựa vào tài liệu để đề cử những món ăn mới lạ khác nhau. Mặc dù các món phụ đã được chuẩn bị từ lúc sáng sớm nhưng hơi tốn thời gian, ngay cả nước sốt cũng phải nếm lại nhiều lần…

Cố Văn Tư nhìn chằm chằm bầu trời, những hình ảnh trong đầu cô cứ lướt qua như một đoạn phim. Cô đột nhiên ngồi dậy.

“Nghĩ nhiều thế làm gì.” Không phải đã quyết định nói lời tạm biệt với quá khứ rồi sao?

Sau khi rửa mặt, cô dùng đũa búi mái tóc dài thành một búi tròn chắc chắn trên đầu. Chiếc áo thun rộng rãi phủ lên cơ thể mảnh mai, ngay cả những điểm lồi lõm cũng không nhìn ra được.

“Sao con lại không ăn diện cho đẹp vào, suốt ngày cứ bận mấy bộ đồ mộc mạc màu trắng chẳng giống cô gái trẻ gì hết.” Bà Tiết Nhã không vui nói, kéo Cố Văn Tư ngồi xuống: “Mẹ thấy con không làm đầu bếp cũng tốt, con có thể học hỏi cách trang điểm và phối đồ của mấy nữ minh tinh mà diện cho đẹp lên.”

“Để cho bọn họ biết, thật ra con gái của mẹ cũng là một cô gái xinh đẹp.”

Advertisement / Quảng cáo

Cố Văn Tư hé miệng cười: “Là vàng thì sẽ sáng mà, ai bảo con có một người mẹ xinh đẹp cơ chứ.”

Khi nghe những lời ấy, bà Tiết Nhã vui vẻ đi đến phòng bếp dọn cơm, đúng lúc ba Cố bưng lồng hấp ra, bên trên là những cái bánh bao nóng hổi vừa mới hấp xong.

“Nửa đêm hôm qua ba con thức để làm bánh cho con.” Bà đặt bát đũa xuống bàn rồi nói: “Khi con còn nhỏ, mỗi ngày ba con đều làm bánh bao hồi hương [1], mấy đứa trẻ kế bên cũng chẳng chịu về nhà ăn cơm, con còn lấy chổi đuổi bọn nó nữa, hahaha.”

Mẹ cô nhớ tới những hồi ức vui vẻ, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cố Văn Tư cúi đầu cắn bánh bao trong tay. Da bánh mỏng nhân lớn, nước sốt hồi hương hòa quyện với thịt băm thấm vào da bánh, hương thơm lan tỏa.

Ba Cố vẫn nghiêm túc ít nói như trước, ông cúi đầu tinh tế đánh giá biểu cảm của cô, hơi do dự hỏi: “Ăn ngon không?”

Văn Tư nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, quai hàm phình lên: “Dạ, ngon lắm ạ!”

Cô suy nghĩ một chút và nói: “Ba đã thêm trứng gà và hạt vừng trắng vào bên trong phải không?”

Hai đôi mắt của hai vợ chồng già bỗng nhiên sáng lên: “Con nếm ra được à?”

Cố Văn Tư sửng sốt, rồi lắc đầu: “Mè trắng nghiền nát có mùi thơm đặc biệt, trứng gà rất trơn.”

Cô không hề do dự, cũng không có một chút đau lòng nào, nhưng chóp mũi của Tiết Nhã cảm thấy chua xót. Bà nhìn sang nơi khác, làm bộ muốn đi lấy nước.

“Văn Tư à, khó khăn lắm con mới được nghỉ ngơi, con cứ ở nhà nghỉ thêm vài ngày nữa đi, cửa tiệm của ba con có thuê người, con không cần đến phụ đâu.” Tiết Nhã nói.

Cố Văn Tư cười nhẹ: “Mẹ đừng lo cho con, con không thích ngồi yên một chỗ. Hơn nữa gần đó vừa mới mở thêm mấy công ty, có lẽ việc kinh doanh sẽ bận rộn hơn nhiều nên con muốn đi phụ giúp.”

Tiết Nhã muốn mở miệng nói nhưng lại thốt không nên lời. Im lặng một lát, Cố Bác Hàm đột nhiên đặt đũa xuống: “Con gái hiếu thuận muốn phụ giúp có gì không tốt, đúng lúc hai ngày nay có người xin nghỉ. Với lại giữa trưa hai chúng ta đều bận rất nhiều việc, lát nữa con đi theo ba.”

Tiết Nhã: Hai người này đúng là cha con ruột mà, tôi không thèm để ý đến hai cha con mấy người nữa.

Mười mấy năm trước ba Cố mở một cửa tiệm nhỏ, phần lớn là mấy món phụ cho bữa sáng như bánh mì, không ăn sau bữa trưa, bữa tối không bán. Khi đó đoạn đường cũng không nhộn nhịp, chỉ vì có một khu phố nhỏ gần đó, những vị khách hay đến đều là người quen.

Thời thơ ấu và niên thiếu của Cố Văn Tư đã trải qua, chính là trách nhiệm làm đầu bếp chính nặng nề của ba với cảnh mẹ rửa rau trên bồn rửa.

Cô còn nhớ rõ, mỗi khi tới chạng vạng chú Thôi hay gọi món rau xào thịt, chú ấy còn gọi một bình Ngưu Lan Sơn [2], một bàn nhỏ đậu phộng hay đậu tầm, một mình vừa nhâm nhi vừa thưởng thức hương vị tuyệt vời đó. Thỉnh thoảng có ý xấu dùng chiếc đũa chấm chút rượu trắng cho cô nếm, lần nào cũng bị mẹ Tiết đánh.

[2] Tên của một loại rượu xứ Trung. – Truyện được đăng tải duy nhất thuộc về wattpad Meow_team ( wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress ( https://meowteam.home.blog/), hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lết chương thay vì đọc ở web lậu.

Tuy nhiên mười năm sau, cửa tiệm đã trải qua nhiều lần sửa chữa, không còn giống trước đây nữa. Hiện nay khách hàng cũng nhiều vì hầu hết là nhân viên văn phòng gần đó, vội vàng mua một phần ăn đóng gói. Khu chung cư cũ cũng phá bỏ di dời đi nơi khác, khách hàng cũ mười năm trước không biết còn mấy người.

“Chú Thôi đâu ạ, gần đây chú ấy có đến không ạ?”

Mẹ Tiết ngẩn ra, cười ra tiếng: “Hắn ta hả, kiên trì mỗi ngày một lít [3] rượu một bàn hạt đậu, nói là ngày nào đó nếu ăn không nổi nữa thì mạng cũng sắp xong rồi.” Văn Tư nghe xong bước chân hơi chậm lại, cha mẹ cô đã bước vào cửa tiệm bắt đầu dọn dẹp.

[3] Đơn vị đổi không chính xác hoàn toàn vì ở đây tác giả để 100 gram rượu. Truyện được đăng tải tại wattpad Meow_team ( wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress ( https://meowteam.home.blog/), hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lết chương thay vì đọc ở web lậu.

Hóa ra quá khứ không phải hoàn toàn không để lại dấu vết gì.

“Đóng gói một phần thịt xào mộc nhĩ!”

Lúc giữa trưa rất ồn ào, từ 12 giờ đến 1 giờ rưỡi chiều nhân viên văn phòng ra vào liên tục, chỗ ngồi trong cửa tiệm không nhiều lắm nên nhiều người đều đang chờ ở quầy.

Ba Cố là đầu bếp chính, ông nhanh chóng đem rau cải đã thái xong đổ vào chảo dầu, những giọt nước trong rau cải phát ra âm thanh “xèo xèo”, hơi nước và khói của dầu hòa vào nhau. Rồi ông đảo qua lại vài cái để cho tất cả nguyên liệu nóng đều hết. Chẳng mấy chốc âm thanh kia không phát ra nữa, dưới cái muôi lớn tỏa ra một mùi thơm đặc trưng.

“Cà rốt hết rồi!” Ba Cố quay ra ngoài hô to lên, Tiểu Chu chịu trách nhiệm thái rau củ lau mồ hôi đầy mặt: “Cháu biết rồi!”

Cậu ta là thanh niên cao gầy, tốt nghiệp chuyên ngành đầu bếp. Người thì ốm, gân xanh trên tay lộ rõ ra, có thể thấy tay cậu ta rất có lực. Bên cạnh cậu ta để cái sọt đựng vỏ khoai tây. Trên tấm thớt gỗ là bắp cải, cậu ta cầm dao rồi thái chẳng chần chừ.

Cố Văn Tư mang món ăn đã xào ra, tình cờ thấy Tiểu Chu đang bận rộn đem một đống bắp cải đã thái xong bỏ vào chậu, ngẩng đầu nhìn thấy cô thì dời mắt đi ngay.

“Đem ra sau bếp giúp tôi với.”

“À, được thôi.”

Advertisement / Quảng cáo

Người càng lúc càng đông, mẹ Tiết phụ trách tại quầy, tay chân lanh lẹ thu tiền khách hàng, còn một em gái khác phụ giúp mấy việc vặt vãnh tên là Tiếu Tiếu. Cô bé cầm khăn lau bàn ăn, tay còn lại cầm bốn năm cái chén đĩa đem đến bồn rửa bát.

“Đóng gói hai phần bánh trứng xào!”

Cô bé quay vào trong hô to, trên khuôn mặt ngăm đen xuất hiện mồ hôi. Cô bé nhìn Tiểu Chu đang thái rau củ, mấp máy miệng lặng lẽ bước đến cạnh bàn cậu ta.

Động tác trên tay cậu ta vẫn liên tục, cà rốt và khoai tây được thái nhỏ giống như tự tụi nó lăn tới dưới dao của cậu ta vậy, lát sao lại đầy cả chậu. Tiếu Tiếu đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên Tiểu Chu thấy Cố Văn Tư đi ra từ phòng bếp nên đã kêu cô lại.

“Tôi thái xong rồi, cô bưng vào giúp tôi đi.” Cậu ta vừa nói xong thì cúi đầu xuống, bàn tay thon dài rắn chắc cầm một bắp cải lớn, dường như toàn bộ tinh thần đều tập trung hết vào rau củ rồi.

Cố Văn Tư ngớ ra, chưa nói lời nào đã đi tới bưng chậu rau củ, Tiểu Chu không ngẩng đầu lên. Tiếu Tiếu đang đứng bên cạnh cậu ta quay đầu trừng mắt nhìn cô, ánh mắt kia giống hệt ánh mắt của mấy bạn nhỏ bị cướp mất kẹo que.

Ánh mắt của Tiếu Tiếu nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ngay cả lúc vì bận rộn mà ướt đẫm mồ hôi, tóc mai bên tai rũ xuống trông rất thục nữ… Người này thật ra không phải lớn lên rất trắng thôi à!

Cố Văn Tư: ( ̄- ̄)

“Trong tháng này cổ phiếu của bách hóa Tư Mật liên tục giảm, tỉ suất của thị trường tiêu thụ cũng giảm. Hôm qua trợ lý tổng giám đốc của công ty bách hóa Thượng Nhân đó đã liên lạc với tôi, hình như có ý muốn cậu góp vốn.”

Lưu Tuấn cầm văn kiện ngồi xuống, hắn ta đẩy cái kính đen trên sống mũi: “Tôi đã tự ý hẹn thay cậu cuối tuần này trao đổi kỹ hơn rồi.”

Người đàn ông trước mặt đưa lưng về phía hắn ta, chỉ để lộ ra phần tóc đã cắt tỉa gọn gàng phía sau. Trước mặt anh là một khu thương mại nhộn nhịp, một số tòa nhà văn phòng đứng sừng sững. Từ tầng lầu thứ 25 nhìn xuống cả khu trung tâm kinh tế đều thu hết vào đáy mắt.

Sao một lúc lâu im lặng, người đàn ông vẫn đang xoay chiếc điện thoại màu đen, dường như chẳng hề nghe hắn ta nói chuyện, Lưu Tuấn bất đắc dĩ thở dài: “Rốt cuộc thì tổng giám đốc của công ty bách hóa cũng là anh ruột của cậu đó…”

Người trước mắt đem điện thoại di động đặt trên bàn phát ra âm thanh “cạch”, dùng hành động ngăn anh ta nói chuyện. Lưu Tuấn bị nghẹn cứng lại, thấy anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ lặng lẽ nhìn dòng xe cộ đông đúc nhộn nhịp dưới lầu.

Mà trên màn hình điện thoại, một tên liên lạc trong danh bạ đang mở, hai chữ [Không Tên] lẻ loi nằm ở đó. Bên dưới là ký lục ghi chép cuộc gọi, từ hôm qua cho đến giờ không biết có bao nhiêu cuộc gọi.

Lưu Tuấn lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, nói đến điện thoại của người này, trong danh mục yêu thích luôn luôn chỉ có một người, không phải cha lại chẳng phải anh em. Cho dù ban giám đốc điều hành công ty cũng không ai biết “Không Tên” này là ai.

Du Việt đứng trước cửa sổ, cảm thấy nóng lòng như có một đôi tay đang gảy đàn “tinh tang” chạm vào tim anh, không thể bình tĩnh được.

Mà đầu sỏ gây tội lại là một đoạn âm thanh điện thoại đã chuyển được【 Tút tút 】

“Tra ra rồi, cô ấy đã trở về?”

Lưu Tuấn giả bộ ho nhẹ, sau đó thì tỏ vẻ đã hiểu hết mọi chuyện, “Chắc là mới về nước hai ngày nay, hôm qua có người thấy cô ấy đang phụ giúp ở cửa tiệm của ba cô ấy.”

“Cô ấy có khỏe không?” Du Việt giả vờ vô tình hỏi và xoay người lại để che giấu cảm xúc, giọng điệu vẫn điềm nhiên.

Lưu Tuấn xoa gọng kính, “Cô ấy trông khá tốt. Lúc trước tôi nghe nói cô ấy đang là phó đầu bếp chính ở nhà hàng Tụ Ngọc bên New York, theo lý thì tiền đồ vô hạn. Bây giờ xem ra cô ấy muốn tới nhà hàng khác.”

Du Việt sửng sốt, đúng vậy, tại sao lúc này em lại về nước?

“Có cần tôi kêu người đến nhà cô ấy…”

“Không cần, đừng làm phiền cô ấy.”

Du Việt yên tĩnh đứng dựa vào cửa kính, Lưu Tuấn nhìn phản ứng của anh, một tay siết lại thật chặt, tay còn lại dấu trong túi.

Anh bỗng nhiên nghĩ, thật ra “Không Tên” cũng không phải người quen gì, có lẽ chỉ là giấc mộng thời niên thiếu mà thôi.

[1] Tiểu hồi hương còn gọi là tiểu hồi, hồi hương (tên khoa học: Foeniculum vulgare). Việt Nam mình còn gọi hồi hương là cây thì là.

~Chuyên mục cùng bạn chiêm ngưỡng món ăn ở cuối chương~

*Menu món ăn hôm nay gồm có:

Advertisement / Quảng cáo

1. Bánh bao hồi hương:

2. Mộc nhĩ xào thịt:

3. Bánh trứng xào:

4. Rượu Ngưu Lan Sơn:

Một vote dành cho editor có tâm nào~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN