Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
Chương 4: Tổng giám đốc mắc chứng khó khăn trong việc chọn lựa
Beta: TH
Một chiếc xe màu đen hiệu Phaeton ít xuất hiện dừng ngay trước cửa công ty, hai người đàn ông một người đi trước một kẻ theo sau cùng bước vào cửa kính xoay tròn.
Khi nhân viên ra vào nhìn thấy hai người, đều dừng lại chào hỏi sếp.
“Bách hóa Thượng Nhân có ý định muốn đầu tư vào công ty của chúng ta, ngoài ra một số công ty của doanh nhân ngoài ngành cũng đang rất quan tâm.”
Lưu Tuấn cầm chiếc máy tính bảng trên tay, chợt nhìn thấy cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đang ngại ngùng liếc mắt đưa tình với mình, không kìm được nên anh ta vừa vẫy tay vừa mỉm cười cô gái nọ. Khi quay đầu lại thì Du Việt đã bước vào thang máy.
Anh ta vội vàng bước vào, lúc cửa thang máy sắp đóng lại anh ta thổi một nụ hôn gió với cô gái lễ tân bên ngoài.
Trong thang máy giờ chỉ còn hai tên đàn ông, một người thì với bộ dạng “người sống chớ lại gần”, còn người kia thì “người nào cũng tiếp”.
Du Việt nhìn con số trên màn hình thang máy đang tăng lên, tò mò hỏi: “Cậu đang qua lại với cô lễ tân kia à?”
Lưu Tuấn đang vuốt kiểu tóc, khi nghe câu hỏi của Du Việt thì cười ha ha mất hết cả hình tượng.
“Du tổng à, mỗi ngày tôi đều ở bên cậu, cậu không biết tôi độc thân 26 năm sao?”
Du Việt nhìn cái cà vạt màu hồng quyến rũ của anh ta: “Tôi chỉ biết rõ ban ngày cậu là người độc thân còn buổi tối là nhân viên tự do, cậu thế nào tôi không can thiệp vào.”
Lưu Tuấn híp mắt, “Không phải đâu, tôi thấy cậu còn chưa phân biệt rõ được cái gì gọi là thích, cái gì gọi là yêu nữa kìa.”
Người trước mặt không thèm để ý đến anh ta, đã sải bước ra ngoài.
Lưu Tuấn vừa đuổi theo vừa cợt nhả, “Du tổng, thật ra cậu rất quan tâm tình cảm riêng tư của nhân viên phải không? Cậu không hề lạnh lùng chút nào cả.”
Du Việt đẩy cửa văn phòng, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề có hứng thú với vấn đề cậu quen bao nhiêu người bạn gái cả.”
Lưu Tuấn mặt dày kéo ghế ngồi đối diện với anh: “Đó không gọi là bạn gái, mà phải gọi là bạn nữ giới.”
Anh ta nhìn Du Việt mở laptop trên bàn, chiếc cốc sứ màu trắng bên cạnh đựng đầy nước ấm. Thư ký đã chuẩn bị chu đáo hết cả, văn kiện nên xem hôm nay đều được đặt ngay ngắn.
Ánh mắt của Lưu Tuấn dừng lại một góc, nơi đó treo bức ảnh chụp hồi tốt nghiệp cấp ba. Bức ảnh lớn này được gắn vào khung tranh bằng gỗ tinh xảo. Trong ảnh là các thanh niên thiếu nữ mặc đồng phục với vẻ mặt nhìn hơi ngố kết hợp với phong cách lạnh lùng ngập khắp nơi trong văn phòng, hoàn toàn chẳng phù hợp chút nào.
Đúng thật là… Chấp niệm sâu quá trời.
“Với ai cậu cũng có thể cười được à.”
Ngòi bút của Du Việt xoẹt xoẹt trên giấy viết xuống những dòng chữ gì đó, “Tôi thấy một nửa phụ nữ trong công ty này đều là bạn bè nữ giới của cậu hết rồi.”
Da Lưu Tuấn mặt dày lên: “Cậu đang nói móc tôi đó hả.”
Anh ta xem biểu tình chuyên chú của Du Việt, không nhịn được cúi người kề sát lại thấp giọng nói: “Tôi có thể cười với hàng vạn người nhưng chỉ có thể khóc với một người, chỉ là bây giờ tôi còn chưa gặp được người đó mà thôi. Không phải kẻ hèn này đang tìm kiếm người thương trong một rừng hoa đẹp đó sao~”
Ngòi bút trên tay anh dừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy biểu hiện nghiêm túc đứng đắn của Lưu Tuấn.
“Tôi chưa từng thấy người nào đem chuyện “không biết xấu hổ” mà nói như thể quang minh chính đại được như cậu.”
Du Việt lười quan tâm anh ta, “Quen biết cậu 5 năm, cậu có năng lực làm việc rất tốt. Bây giờ tôi cảm thấy tôi không để ý tới sinh hoạt cá nhân của cậu là chính xác.”
Lưu Tuấn: (/≧▽≦)/~┴┴
“Vậy… Quý ngài đây không định quen thêm một ít bạn bè nữ giới à? Cái đó, tôi nói là lúc xã giao ấy, bạn học cũ trước kia… Cũng có thể liên lạc với nhau mà ha ha ha…”
Anh ta cười gượng, thấy động tác của Du Việt chợt dừng lại nhưng biểu hiện thì không có gì khác thường.
“Cô ấy không thân với tôi.”
Trên mặt anh không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ nói một câu hời hợt thế là xong.
Lưu Tuấn không thể không thở dài trong lòng. Tôi quen biết cậu 5 năm, tận mắt nhìn thấy tâm nguyện ẩn sâu nơi đáy lòng của cậu dần dần tan biến, càng ngày càng mỏng manh.
Bởi vì là người rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên nên không cách nào cam tâm làm bạn bè được.
“Không nói về chuyện này nữa.” Du Việt mở tài liệu, “Cậu biết vì sao tập đoàn đứng đầu ngành công nghiệp bách hóa như Thượng Nhân lại nóng lòng muốn hợp tác với chúng ta không? Trong khi doanh thu của bách hóa Mật Tư thậm chí còn không bằng một nửa của tập đoàn đó.”
Lưu Tuấn đẩy mắt kính, “Bởi vì vị trí khác nhau. Bách hóa Thượng Nhân chủ yếu tham gia vào các siêu thị thương mại quy mô lớn nên việc đầu tư và mở rộng phát triển là rất lớn. Mà bách hóa Mật Tư của chúng ta chủ yếu nhằm vào những phí tiêu dùng của các mặt hàng từ sau thập niên 80 đến 00, quy mô nhỏ hơn nhiều.”
“Giờ thì chúng ta đã tìm được vị trí của riêng mình, con đường này cũng dần trở nên hoàn thiện hơn rồi.”
“Giống như chúng ta có thể mở một chi nhánh trước cửa trường học nhưng Thượng Nhân thì không làm được. Nhưng công ty đó có thực lực về tài chính hùng hậu, cậu dự định sẽ đầu tư gì trước? Bất kể là thương hiệu nào, cuối cùng cũng trở thành thương hiệu dưới tên của Thượng Nhân. Bọn họ sẽ chặn hết tất cả con đường của chúng ta.”
Giọng nói của anh hơi chậm lại, “Lão già đó vẫn cứ thích chơi mấy thủ đoạn thế này.”
Lưu Tuấn: Cậu nói cha cậu như thế không tốt lắm đâu, a ha ha ha (~ ̄▽ ̄)~
Khi cuộc hội nghị qua video bắt đầu, ông chủ của công ty mới nổi ở phía đối diện rõ ràng rất tin tưởng về sự phát triển của bách hóa Mật Tư. Một đám thư ký xinh đẹp đứng kế bên hắn ta vẫn không ngừng liếc mắt đưa tình.
“Vậy chúng ta có thể lên kế hoạch về việc hợp tác, tôi thấy chúng ta có thể sắp xếp thời gian bàn bạc kĩ hơn.” Lưu Tuấn vừa đẩy mắt kính vừa đề nghị.
Ông chủ ngồi phía đối diện cũng gật đầu, hắn ta vừa ra hiệu thì nữ thư ký với cặp môi đỏ mọng bên cạnh đã đi tra lịch làm việc.
“Cuối tuần Chu tổng của chúng tôi có thời gian rãnh. Du tổng, ngài xem hôm nào thì thuận tiện gặp mặt bàn bạc được?” Cô thư ký xinh đẹp kia rất tự nhiên mời anh lựa chọn, nhưng mọi người trong văn phòng đột nhiên im lặng hết.
Lưu Tuấn nhìn Du Việt vẫn bình tĩnh thản nhiên thì thầm hét lên: Không xong rồi!
Ngay lập tức cả hai đầu video đều im lặng, nhìn Du Việt vẫn bình tĩnh thản nhiên như thế nhưng trong đầu năm chữ kí không ngừng quay tới quay lui: Thứ hai thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu, mỗi ngày đều có hoạt động hội nghị thường kỳ ký tên ra quyết án. Còn phải đi nhìn lén Văn Tư nữa…
Nên chọn ngày nào đây? Thứ hai thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu…
“Du tổng?” Đợi một lúc không thấy phản hồi lại, còn tưởng rằng mạng bị lag, cô thư ký cảm thấy kỳ lạ lên tiếng nhắc nhở.
Du Việt giật mình mỉm cười nói, “Tôi để trợ lý tôi xem hành trình lát sau sẽ nói với cô.”
Phía đối diện không nói gì nhưng cũng chấp nhận rồi, Lưu Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
Ai tin rằng vị tổng giám đốc sát phạt quyết đoán trong công việc lại là người một khi gặp phải vấn đề gì liên quan đến lựa chọn thì như một tên lính tử trận vậy.
Đây là lý do vì sao trước mặt anh cũng chỉ có một cây bút, một quyển sổ ghi chú, một cái điện thoại, ngay cả ống đựng bút cũng không dùng.
Nếu để một mình anh đi vào siêu thị, chắc hẳn dù cho một ngày một đêm cũng không ra được!
–
Lúc này Du Việt đang ngồi trong văn phòng rộng rãi lướt chiếc di động màu đen, anh đang sửa lại thông tin liên lạc qua điện thoại.
“Không Tên”, một dòng chữ quen thuộc trong lòng, làm cho anh đổi rồi lại nhấn hủy, cứ lặp đi lặp lại như thế không dưới mười lần
Cố Văn Tư, Văn Tư, Tiểu Cố, Tiểu Văn Tư… Thật đau khổ khi mắc chứng khó khăn trong việc lựa chọn, mỗi cái tên đều rất đáng yêu.
“Du tổng, đi ăn cơm cùng nhau không?” Lưu Tuấn vừa gõ cửa vừa tiến vào, anh nhanh chóng đổi lại thành hai chữ “Không Tên”, sau đó làm bộ như không hề có chuyện gì cả.
“Đi thôi.”
Tại sao lại gọi là “Không Tên”? Có lẽ tại vì đó là bí mật dấu ở đáy vực sâu thăm thẳm, không ai biết nó là gì.
Công ty Bách Hóa Mật Tư là một trong những doanh nghiệp địa phương mới nổi, phát triển nhất ở Thương Thành trong năm năm qua. Trên đại sảnh ở lầu một có bảng hiệu [MISSING Mật Tư] với dòng chữ hoa to đùng.
“Chào Du tổng.”
“Du tổng, trợ lý Lưu.”
Các nhân viên chuẩn bị đi ăn trưa cũng không dám đi lại bắt chuyện cả. Nãy giờ những người quanh đây chỉ nói tối đa là mấy câu chào hỏi, chỉ cần họ nhận được một cái gật đầu nhẹ đáp lại lời chào của Du Việt thì họ cũng phấn khởi không ngừng.
“Hay là chúng ta đến nhà hàng Bát Giới đi, tôi nghe nói nhà hàng đó có một nữ đầu bếp chính rất xinh đẹp vừa mới đến.” Lưu Tuấn đang lướt di động, bỗng nhiên lại bị người phía trước cản đường.
“Có chuyện gì không?”
“Cậu là Du Việt phải không!” Người đàn ông mặc tây trang mừng rỡ, biểu hiện của hắn ta khi tình cờ nhìn thấy người hàng xóm sát vách y như vừa gặp được ba Mã Vân [1] vậy.
[1] 马云: Jack Ma (tên gốc Mã Vân, sinh ngày 10 tháng 9 năm 1964) là một nhà kinh doanh người Trung Quốc có tầm ảnh hưởng lớn, nhà đầu tư, diễn viên, nhà từ thiện nổi tiếng. Chi tiết xin mời tra google. – Bản edit chỉ được đăng tải và cập nhật hoàn thiện, nhanh nhất tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
“Ồ, cậu đi làm ở chỗ này à?” Người đàn ông giả bộ lơ đãng lướt sơ qua bọn họ, sau đó nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh mà ghen tị đỏ cả mắt, “Thật là đẹp.”
Du Việt chẳng có biểu cảm gì chỉ suy nghĩ một lúc lâu, “Cậu là Vương Phong?”
“Vậy mà cậu còn nhớ rõ tên tôi nữa.” Hiển nhiên là người bạn học cấp ba này rất vui mừng rồi, cảm giác như bọn họ đã bước thêm bước nữa tới gần đến quan hệ anh em chí cốt.
Lưu Tuấn kế bên: Mỗi ngày nhìn thấy mấy trăm lần, tiện thể nhớ kỹ mà thôi. Anh trai à, đừng nghĩ nhiều nữa nhé.
Chắc do thấy ánh mắt của hai người kia nhìn mình nên hắn ta thấy hơi lúng túng, Vương Phong bèn giải thích: “À, hôm nay tôi tới đây phỏng vấn trùng hợp lại gặp được hai cậu.”
Du Việt gật đầu, Vương Phong hơi do dự hỏi, “Ờ thì, chức vụ của cậu trong công ty này là gì vậy?”
Du Việt đang định nói thì Lưu Tuấn đứng bên cạnh đã chen vào đáp: “Tôi là trợ lý của tổng giám đốc!”
Đôi mắt Vương Phong hơi sáng lên, “Vậy hả! Hai cậu đều là trợ lý của tổng giám đốc, đúng là rất lợi hại đó nha!”
Du Việt:…
Nói linh tinh nửa ngày cuối cùng cũng ra tới cửa công ty. Vương Phong có cảm giác càng nhiều người đang nghe trộm bọn họ, nên cũng tin tưởng chắc chắn bạn học cấp ba đang làm trợ lý của tổng giám đốc.
“Như vậy, nếu mọi người đều ở Thượng Thành thì dễ bàn rồi. Lần sau mở buổi họp lớp đi, cũng bảy năm rồi chúng ta chưa gặp lại nhau.”
Thấy Du Việt gật đầu, Vương Phong cực kỳ vui vẻ. Hắn ta vẫy tay và chạy qua trạm xe buýt bên kia đường, khi ngoảnh đầu lại thì thấy hai người đã ngồi vào chiếc xe màu đen.
“Tại sao lại ngồi xe Passat [2]? không phù hợp với thân phận trợ lý của tổng giám đốc xíu nào”
[2] Xe Passat là một loại xe tầm trung được sản xuất năm 1973 tại thị trường Châu Âu. – Bản edit chỉ được đăng tải và cập nhật hoàn thiện, nhanh nhất tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
Lưu Tuấn đang ngồi bên trong “chiếc xe Passat cũ” mở menu điện tử trên điện thoại di động của mình: “Cậu ăn phần ăn riêng hằng ngày hả, tôi thấy món ăn hôm nay cũng không tệ đâu.”
Anh ta lẩm bẩm thêm, “Để tôi xem tôi nên ăn gì cái đã…”
“Không.” Du Việt ngắt lời anh ta, anh vẫn nhìn chằm chằm vào những người ra vào cửa tiệm của ba Cố không chớp mắt, “Cậu mua giúp tôi phần cơm hộp đi.”
“Bảo cô ấy muốn làm món gì cũng được.”
Lưu Tuấn: Chứ không phải do cậu bị mắc chứng khó khăn trong việc phải lựa chọn à?
–
Hôm nay không có món ăn nào cả~ Chào ngày mới tốt lành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!