Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
Chương 69: Trận chung kết
Edit: Nhan Tịch
Beta: TH
“Người đầu bếp cũng giống như một người kể chuyện, bạn phải truyền tải được thông điệp nhưng đồng thời cũng phải tạo ra được cảm giác hấp dẫn cho món ăn của bạn. Nó không cần phải quá tỉ mỉ trong việc kết hợp với các nguyên liệu bởi vì tất cả những cảm hứng của tôi xuất phát từ đường phố. Và điều quan trọng nhất là kể được một câu chuyện qua từng món ăn.”
Luke Nguyễn
Cứ như mọi khi, trận chung kết bắt đầu vào sáng sớm.
Cố Văn Tư ăn bữa sáng tình yêu do Du tổng làm. Trên người mặc bộ áo đầu bếp màu trắng được mẹ Tiết là cẩn thận. Trên tay áo có dán logo “Nửa món ăn, cả tấm lòng”, cả người chỉn chu.
Cô còn nhớ trước khi bước vào hội trường, mọi người trong đội ngũ hỗ trợ đều cố gắng động viên tinh thần giúp cô.
“Văn Tư, đừng căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được.” Lý Ngọc Giang không giỏi nói lời hay ý đẹp gì, ông cứ đi đi lại lại từng bước nhỏ như thể ông ấy mới là người sắp phải thi đấu, “Không được căng thẳng, không được căng thẳng…”
So với ông ta thì mẹ Tiết bình tĩnh hơn nhiều, “Ba mẹ luôn ở dưới sân khấu dõi theo con, chờ con thắng chúng ta sẽ đi ăn mừng. Ba con cũng được nới lỏng chính sách, thưởng thêm cho ông ấy vài miếng thịt mỡ.”
“Đúng vậy, nếu chị Văn Tư thắng, chúng ta phải để Trần Canh mời khách, đã đến lúc phải làm thịt cái tên keo như kẹo kéo này rồi!”
Mọi người sáp lại gần nhau điều chỉnh bầu không khí, thậm chí không khí xung quanh cũng rất thoải mái. Du Việt tháo chiếc nhẫn cưới trên tay cô rồi móc vào dây chuyền đeo lên cổ, “Tất cả mọi người sẽ luôn bên em.”
Cô cúi đầu xuống chạm vào nó, lúc sực tỉnh lại, cô đã đứng trên sân khấu, đèn pha trên đầu chiếu sáng rực rỡ.
Đứng bên trái cô là Lạc Nhĩ trên mặt anh ta rất nghiêm túc, không hề cười, bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày đã biến mất. Còn người đứng bên phải là sư phụ Chu – Người đang tạm thời dẫn đầu bảng xếp hạng nhưng chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào.
Bấy giờ năm người đứng trên sân khấu, thay vì nói đây là cuộc thi biểu diễn chuyên môn, chi bằng cứ nói đây là trận quyết chiến quơ dao múa đĩa của từng người ở trên kia.
“Trận chung kết vòng thứ ba Vua đầu bếp tranh tài về bánh ngọt, đề bài của cuộc thi lần này là “Bánh sinh nhật”.”
“Không có yêu cầu về nguyên liệu và không hạn chế phong cách. Các thí sinh chỉ cần đúng thời gian quy định làm ra năm tác phẩm để ban giám khảo nếm thử là được. Mỗi giám khảo sẽ chấm điểm và bình chọn theo tiếng gọi trái tim của chính họ. Khán giả trong và ngoài có thể mượn điều này để tham khảo và tiến hành bình chọn, ai dành được nhiều lượt bình chọn nhất người đó dành chiến thắng.”
Tiếng reo hò dưới sân khấu càng kịch liệt hơn trước. Cố Văn Tư biết có rất nhiều người đang nhìn cô, giờ phút này những suy nghĩ trong đầu cô như đèn kéo quân [1] mắc nối tiếp nhau.
[1]Đèn kéo quân hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu.
Bánh kem chocolate chuối caramen, bánh kem phô mai, bánh kem Black Forest, bánh kem mứt dâu…
Cô nhìn sang bên trái, Lạc Nhĩ đang pha bột với vẻ mặt rất tập trung.
Rồi nhìn sang phải, sư phụ Chu đang điều chế mật đường, trên bàn bày vài lọ màu. Khi thấy cô quay đầu, hắn ta nhìn cô rất cảnh giác như sợ bị cô copy.
Ầy…
Cố Văn Tư lúng túng dời mắt, cô nhìn đám người đông nghẹt dưới sân khấu, gậy lighstick lốm đa lốm đốm quơ qua lại. Rất dễ để tìm những người của “Nửa món ăn, cả tấm lòng”, mặt mày của họ rất rạng rỡ.
“Lão Cố, ông nói xem Văn Tư sẽ làm bánh kem gì? Mẹ Tiết hỏi, “Tôi đã từng nếm qua rất nhiều bánh ngọt nhỏ mà con bé làm, nhưng chưa từng có bánh sinh nhật.”
Ba Cố ngồi yên, sừng sững bất động như ngọn núi Thái Sơn, không nhanh không chậm đáp, “Đừng lo nữa, Văn Tư tự có suy tính riêng.”
Mỗi đầu bếp phải chọn lựa rất nhiều để biến nó thành hoa nở. Có người chọn dùng hơn mười loại trái cây, bánh kem đầy màu sắc. Có người thủ công tinh xảo, hình dạng độc đáo, còn có lối nghĩ khéo léo, trang trí tỉ mỉ đáng yêu.
Khi khán giả hò hét hăng hái, Cố Văn Tư một lần nữa cảm thấy tài năng về ẩm thực cô lại trở về trên đỉnh cao kim tự tháp. Người đứng trên sân khấu, ai cũng xưng thần một phương về lĩnh vực của họ, thế mà giờ đây người cùng bọn họ sánh vai là cô.
Bột mì với trứng như tự trượt đến dưới tay cô, bánh kem sắp thành phẩm xuất hiện, dần dần nhiễm màu sắc rực rỡ, hương thơm tỏa ra khắp nơi, cuối cùng tiếng chiêng trống vang lên.
“Đã hết giờ!” Trận chung kết về đội bánh ngọt của Vua đầu bếp tranh tài đã khép lại. Cố Văn Tư dừng việc đang làm, nghe mọi người thở dài y như gánh nặng trên người cuối cùng cũng buông xuống được.
“Chúng tôi sẽ nếm thử dựa theo bảng xếp hạng. Đầu tiên xin mời sư phụ Chu, tên tác phẩm của anh là gì?” Người dẫn chương trình bước đến một bên sân khấu, camera quay cận cảnh.
“Đây là “Tiên hạc diên niên”.” Sư phụ Chu tự hào nói.
Một chiếc bánh kem hình tròn 9 tấc được đặt trên bàn. Hình dạng không đặt biệt mấy nhưng lại rất bắt mắt. Một đàn tiên hạc bay lên từ trung tâm của đế bánh, lượn quanh sinh động như thật, chiều cao hơn mười lăm centimet.
“Xin mời anh Tiết Gia Đường – Bếp trưởng của nhà hàng số 1 Bắc Kinh đưa ra đánh giá.”
Lúc micro được chuyển đến chỗ giám khảo, Tiết Gia Đường hắng giọng, những lời khen ngợi tuôn ra như nước chảy, “Đây đúng là một chiếc bánh kem Fondant [2] rất nghệ thuật, hình dạng hoàn hảo. Hàm ý của tiên hạc diên niên [3] cũng rất truyền thống. Nếu cho điểm, chắc chắn đạt 9,5 điểm.”
[2]Fondant là một vật liệu trang trí bánh làm từ bột đường trắng mịn có thể ăn được, có mùi thơm vani nhẹ.
[3]Ý chỉ những điều đốt đẹp, còn có ẩn ý là chiếc bánh trường thọ.
Tiếng vỗ tay vang lên, ngoại trừ Tiết Gia Đường, bốn giám khảo trên sân khấu đều nếm thử, tuy bọn họ không nói gì nhưng họ lại gật đầu tượng trưng. Sư phụ Chu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thắng chắc ập tới.
Người tiếp theo lên sân khấu là Lạc Nhĩ, khi tác phẩm của anh ta được bưng ra, mọi người đều đưa mắt đánh giá.
“Đây là món bánh gì?”
“Bánh kem ly anh đào.” Chàng trai trẻ rất phấn khích, ánh mắt của toàn bộ khán giả đều tập trung vào anh ta, mái tóc vàng óng ả sáng chói, “Vào ngày sinh nhật tôi, mẹ tôi sẽ mua một chiếc bánh kem như vậy cho tôi. Chúng tôi không mua nổi một chiếc bánh lớn. Đối với tôi tuy chỉ là một ly bánh kem nhỏ bé nhưng là chiếc bánh sinh nhật ngon nhất. Thế nên vì xúc động nên hôm nay tôi đã làm món này.”
Năm vị giám khảo đều im lặng trong chốc lát.
“Đây là sinh nhật trong lòng cậu, vì vậy cũng cảm ơn cậu hôm nay đã để chúng tôi nếm thử.” Người đột nhiên nói chuyện là hội trưởng hiệp hội đầu bếp – Đại sư Phàn Giản. Ông là người có kinh nghiệm lâu năm nhất trong năm người, khi ông mở miệng tất cả mọi người nghiêm nghị kính trọng.
“Phần dưới cùng của bánh là trứng sữa đông lạnh, với lớp chocolate bào vụn và quả anh đào. Phối hợp không tồi, hương vị trong miệng thay đổi rất phong phú. Tôi cảm thấy tác phẩm của cậu xứng đáng đạt 9,5 điểm.” Lúc điểm số ông ấy cho vừa ra, trong chốc lát sư phụ Chu tự tin tràn đầy ban đầu nay đã héo úa. Lời nói của Phàn đại sư có trọng lượng hơn lời Tiết Gia Đường, tầm ảnh hưởng không thể so sánh được.
Trong khán phòng xôn xao cả lên, fan của “Nửa món ăn, cả tấm lòng” cũng hơi lo lắng.
Tác phẩm được đánh giá tiếp theo của một vị sư phụ khác. Đó là chiếc bánh trứng đầy màu sắc dùng hơn chục loại trái cây, bên ngoài phủ các loại thịt quả khác nhau, trông hương vị rất phong phú khác biệt.
“Tôi đã dùng quả táo, dâu tây, đào vàng, kiwi, mâm xôi…vv. Tôi gọi nó là bánh kem giỏ trái cây.” Vị đầu bếp này tràn đầy tự tin, đạt được đánh giá 9 điểm.
Tác phẩm của đầu bếp thứ tư là một chiếc bánh kem rất hoành tráng, gọi là bánh St. Honoré. Xung quanh là những chiếc bánh su kem xếp thành vòng tròn, chính giữa là sợi hạt dẻ cười, lớp kem bơ hình bông hoa vây quanh thành tầng, ngay cả giám khảo cũng khen không ngớt.
Mà khi mọi người vẫn còn kinh ngạc cảm thán với cách bài trí tinh tế khéo léo, thì tác phẩm của Cố Văn Tư được bưng ra.
Một góc cây tròn, béo lùn mũm mĩm.
“Ồ… Sư phụ Cố, tên tác phẩm của cô là?” Người dẫn chương trình không biết nên tìm từ gì, lưỡng lự một lát mới nói, “Nhìn hình dạng rất đơn giản.”
“Gọi là nửa món ăn, cả tấm lòng – bánh kem bơ.”
Cố Văn Tư hoàn toàn không cảm thấy tác phẩm của cô đơn giản, cô đứng thẳng lưng trước ống kính nhìn các giám khảo, trong khán phòng vang lên tiếng xì xào.
“Lúc tôi còn nhỏ, cách đó không xa có một tiệm bánh ngọt Trường Thọ. Mỗi lần đến sinh nhật tôi hoặc mẹ, ba tôi đều sẽ đến đó mua một chiếc bánh kem bơ, trên chiếc bánh trắng mịn phủ quả dâu tây và bốn chữ to ghi “Sinh nhật vui vẻ”.”
“Sau này khi tôi trưởng thành, nếm qua rất nhiều loại bánh, trình độ bậc thầy sáng tạo khác nhau. Nhưng nếm qua nhiều rồi, hương vị làm tôi vương vấn nhất là hương vị thuở ấu thơ.”
“Đây là chiếc bánh sinh nhật có hương vị của ba.” Cô nói, những ngọn nến trên đĩa trước mặt ban giám khảo đã cháy hết, giọt nến rơi trên đế, dùng tay gỡ bỏ mới có thể nếm thử.
Đột nhiên những giọt nước mắt nóng hỏi ầng ậng quanh tròng mắt mẹ Tiết, bà nắm tay ba Cố.
Năm vị giám khảo mỗi người một vẻ khác nhau, Tiết Gia Đường không động đũa, chợt nghe người bên cạnh mở miệng.
“Thật ra lúc trước tôi có xem hồ sơ của sư phụ Cố. Khi vòng tuyển chọn thi đấu ở thành phố, đoàn giám khảo mỹ thực có từng nhận xét, không biết mọi người có nhớ không.” Kim nói.
“[Đây là chiếc bánh sinh nhật tuyệt nhất mà tôi từng ăn, tôi tin nếu bà nội ăn được chiếc bánh do đầu bếp tự tay làm, bà ấy có thể sống thêm 100 tuổi.” -《 Tình yêu với mỹ thực 》Chủ biên blog]”
“Tôi cũng không quen biết vị blog này, nhưng tôi thấy họ nói thật. Bởi vì tình yêu trong tác phẩm của sư phụ Cố rất chân thật, tôi sợ tôi ăn một miếng là hết, nhưng lại không nhịn được muốn bay về nhà.”
“Các bạn không thể tìm thấy tác phẩm nào phù hợp với chủ đề hơn nữa, tôi cho 9,9 điểm.” Cả khán phòng cảm thán vì kinh ngạc.
Người dẫn chương trình cũng kích động, “Được rồi, hiện tại tất cả điểm số đã được công bố, rốt cuộc lá phiếu trong tay năm vị giám khảo sẽ bầu cho ai đây?”
Trong lòng mỗi người đều đang lo sợ: Ngài sẽ bình chọn cho tôi chứ? Ít nhất cũng phải bầu cho tôi một phiếu đúng không?
Nhịp trống vang lên ngày càng dồn dập. Tiết Gia Đường định bí mật hỏi Kim nhưng người ta không thèm để ý anh ta. Mỗi người trong số năm đầu bếp đại diện một thẻ bài có màu sắc riêng. Vào giây cuối cùng từng giám khảo đều giơ lên thẻ bài, muốn gian lận cũng chẳng được.
“Đến cùng họ sẽ chọn ai đây?”
Tiết Gia Đường hồi hộp, trông thấy Cố Văn Tư thì trái lại hoàn toàn, dáng vẻ cô vẫn bình tĩnh. Anh ta hạ quyết tâm, đợi khi nhịp trống dừng lại giơ thẻ bài lên, lập tức nghe thấy tiếng cổ vũ từ khán giả.
Ngoại trừ một giám khảo bầu chọn cho Lạc Nhĩ, còn anh ta thì bầu cho chiếc bánh kem Fondant của sư phụ Chu, thậm chí hội trưởng hiệp hội đầu bếp cũng bầu chọn Cố Văn Tư. Rốt cuộc con nhóc này có thủ đoạn gì?
Phàn đại sư mỉm cười: “Tác phẩm của năm người đều hoàn hảo, nhưng tại sao bây giờ tôi nhớ lại trong đầu chỉ toàn có vị ngọt của bánh bơ kem.”
“Tuổi đời tôi dài nhất, tôi quen thuộc với hương vị bánh kem này hơn mọi người. Tôi chờ mong hai mươi năm, năm nào cũng mong hương vị này. Rồi đến lượt con trai tôi, cháu tôi hết thế hệ này đến thế hệ khác mong chờ. Sư phụ Cố đã thêm các yếu tố của riêng mình vào lịch sử nhiều năm lưu truyền. Đây là chiếc bánh kem bơ rất xuất sắc, xứng đáng đạt được số điểm như thế.”
Dưới sân khấu vỗ tay vang dội, lúc này lượt bình chọn của khán giả bắt đầu đếm ngược. Nhưng mà Cố Văn Tư cùng với người của “Nửa món ăn, cả tấm lòng” không hề quan tâm. Cô đứng trên sân khấu vẫy tay và thấy chuỗi dây ruy băng đầy màu sắc lơ lửng trên đầu. Vào thời điểm này, chữ ký của người tổ chức cuộc thi vua đầu bếp tranh tài thế hệ đầu tiên xuất hiện trên màn hình lớn, dòng chữ xiêu vẹo không đẹp lắm.
[Một đầu bếp nổi tiếng cần phải trải qua rất nhiều, có những lời trách mắng và sự nghi ngờ. Nếu có thể vượt qua biển khổ thì có thể từ đầu bếp trở thành đầu bếp nổi tiếng. Chúng tôi muốn bồi dưỡng một vị đầu bếp nổi tiếng không phải chỉ biết mỗi nấu ăn mà thôi.]
Sau cuộc thi tâm trạng của Cố Văn Tư rất tốt, đúng lúc giữa trưa mặt trời lên cao, chiếu sáng rọi. Mọi người cãi nhau ầm ĩ, chuẩn bị đi ăn mừng một bữa cho đã.
“Em có muốn ở Bắc Kinh chơi vài ngày không?” Du Việt ôm eo cô, Cố Văn Tư ngẩng đầu ngẫm nghĩ, “Ông chủ lớn à, không chậm trễ thời gian của anh sao?”
Du Việt đưa mắt nhìn trợ lý cao cấp Lưu Tuấn ở phía sau, rồi anh đẩy mắt kính, gõ chữ “cạch cạch” trong vòng bạn bè: Ông chủ cũng có cuộc sống, boss làm việc chăm chỉ trong 26 năm cuối cùng cũng mệt mỏi, có việc thì tránh Boss ra. Khi Boss độc thân thì còn có thể chịu khổ được!
Bọn họ đang ở ven đường chờ xe, có người từ đài truyền hình đuổi theo tới, lảo đảo qua lại, “Cố Văn Tư, thật xin lỗi!” Anh ta đuổi theo đến trước mặt ấp úng nói một tiếng. Có vẻ hạ quyết tâm rất nhiều.
Cố Văn Tư quay đầu nhìn thoáng qua anh ta, còn Tiết Gia Đường ngây ngẩn cả người, vừa nãy cô mới cười à?
Cô không hề đáp trả lời xin lỗi của anh ta. Khi chiếc xe chạy cách vài mét người đàn ông vẫn đứng đó, Du Việt hỏi: “Em tha thứ cho anh ta rồi à?”
Cố Văn Tư ngồi bên cạnh dựa vào tay anh, “Đều là người trong quá khứ, hà tất để ý anh ta làm gì. Em không muốn thảo luận về chủ đề của anh ta xíu nào.”
“Nghe có vẻ triết lý đấy, vậy bây giờ em có muốn thảo luận về chủ đề tương lai của chúng ta không?”
“Rất sẵn lòng.”
HOÀN CHÍNH VĂN
– ——–
Menu cuối cùng
Bánh Fondant
Bánh kem ly anh đào
Bánh giỏ trái cây
Bánh kem tiên hạc diên niên
Bánh kem bơ
Bánh St Honoré su kem
Bánh kem Black Forest
Còn ngoại truyện ở phía sau nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!