Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố
Chương 13
Phó Cảnh Dật ngồi xuống, mở ngăn kéo lấy giấy bút ra, tức giận viết: Mất điện thoại không liên lạc được với em, ảnh không tìm được, hoa với kẹo em tặng cũng không còn nữa.
Đồ Ca nghiêng người nhìn anh viết xong, khóe miệng cong lại mở khóa ba lô, lấy ra một ít kẹo đưa cho anh: “Đừng nóng giận, lát nữa em sẽ mua hoa tặng anh, mất điện thoại thì có thể đợi em ở phòng trưng bày, ảnh chụp về sau chụp lại.”
Cơn tức giận của Phó Cảnh Dật biến mất ngay lập tức, mắt anh sáng lên, có chút chột dạ nhìn cô. Điện thoại có ảnh chụp của hai người vào ngày sinh nhật, là ảnh chụp duy nhất.
“Anh dọn hết lego đi, em đi mua hoa cho anh năm phút liền quay lại.” Đồ Ca vừa giận vừa buồn cười: “Em không nói dối anh, ba lô em để ở đây, xe điện dựng bên ngoài.”
Phó Cảnh Dật cúi đầu xuống, đôi má trắng nõn xuất hiện nét ửng đỏ.
Đồ Ca lại cười, đứng dậy nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lão Ngô ngồi xổm hút thuốc ở cửa, bộ dáng giống như bị ai đó vứt bỏ, đáng thương đứng lên, nghe thấy tiếng nhìn thấy bóng lưng cô, muốn nói lại thôi.
“Không sao đâu. Cháu đi mua cho anh ấy vài thứ rồi quay lại ngay. Chú đừng vào để anh ấy bình tĩnh đã.” Đồ Ca mí mắt cong cong: “Anh ấy không cố ý tức giận đâu.”
“Ừm.” Dây thần kinh căng thẳng của lão Ngô đột nhiên thả lỏng.
Đồ Ca xua tay tăng tốc đi về phía cửa hàng hoa.
Cô mua một bông hồng, quay trở lại thấy cửa hàng bán kẹo lại vào mua một hộp kẹo thạch lựu, sau đó đến cửa hàng quà tặng mua cho anh một hộp bút marker và một tập phác thảo.
Cá voi anh vẽ cho cô đặc biệt rất đẹp, vẽ tranh có thể dễ dàng khôi phục trí nhớ của anh.
Lâm Thanh Phong từng nói với cô, anh đặc biệt siêu giỏi, đại học năm hai đã 2 lần giành chức quán quân trong cuộc thi thiết kế, một trong những tác phẩm của anh còn được trường học giữ lại sưu tầm.
Đồ Ca chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Phó Cảnh Dật, cũng không thể tưởng tượng được khi đứng trên bục giảng trông anh sẽ thế nào.
Cô chỉ mong anh bình an vô sự, không bị gia đình coi là gánh nặng, không bị đuổi ra ngoài như cô.
Trở lại phòng trưng bày, những khối lego nằm rải rác trên sàn đã được đặt lại trên bàn.
Phó Cảnh Dật ngoan ngoãn ngồi đó, giống như học sinh tiểu học đang chăm chú nghe giảng trong lớp, ngoan ngoãn còn có chút đáng thương. Anh cúi đầu, mái tóc lòa xòa che mất trán, những hạt mồ hôi trên chóp mũi phản xạ dưới ánh sáng, hai tay đặt trên bàn khẽ run.
Đồ Ca thấy anh khẩn trương, khóe miệng cong lên kéo ghế ngồi xuống, từ trong túi lấy ra từng cái một: “Hoa, kẹo, quà cũng đã hứa thưởng cho anh.”
Phó Cảnh Dật do dự với tay ra ngoài cầm lấy bông hoa hồng, tếp theo là hộp kẹo ngọt, nhưng không cầm lấy bút marker và tập phác thảo.
“Nếu không vui, anh có thể vẽ.” Đồ Ca hiểu được cảm xúc trong mắt anh, nụ cười trên mặt anh mở rộng: “Khi nào muốn vẽ cũng được nhưng mà không được tuỳ tiện tức giận.”
Phó Cảnh Dật gật đầu, cất hoa hồng và kẹo đi như bảo bối.
Quả táo được anh ăn luôn, còn hoa hồng và kẹo ngọt có thể để được lâu, anh luyến tiếc không muốn vứt đi, kết quả bị Hà Vân Tranh mở ngăn kéo lấy đi mất.1
Anh không chỉ tức giận vì thứ đã mất, anh còn tức giận vì bản thân vô dụng, thậm chí còn không nhớ được số điện thoại của cô.
“Lần sau, anh lưu số quan trọng vào sim điện thoại.” Thấy anh không từ chối bút marker và tập phác thảo, Đồ Ca thả lỏng người, lười biếng dựa vào ghế: “Điện thoại mới đâu?”
Mặt Phó Cảnh Dật càng đen hơn, anh cúi đầu, lấy điện thoại ra khỏi ngăn kéo.
Một, hai… Đồ Ca nhìn anh để sáu chiếc điện thoại di động trên bàn, thật lâu cũng không biết nên nói gì.
Phó Cảnh Dật không hiểu, mở to hai mắt nhìn cô.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Đồ Ca hoàn hồn, khóe miệng giật giật mãnh liệt: “Mua điện thoại di động không tốn kém sao?”
Mẫu mã mới hay cũ anh đều có, trên thị trường đều có hết trên đây.
Phó Cảnh Dật lại cúi đầu xuống, sắc hồng trên mặt như muốn nhỏ xuống, lan đến vành tai. Đồ Ca cảm thấy thích thú trước bộ dạng của anh, cầm lấy một cái: “Sim điện thoại đã cấp lại chưa?”
Phó Cảnh Dật vẫn không nói gì, chỉ lấy sim điện thoại ra khỏi ngăn kéo.
Đồ Ca thiếu chút hộc máu.
Cô cài sim điện thoại cho anh, bấm vào liên lạc, thấy các số đều được lưu trên thẻ, tự nhiên không biết phải nói gì. Chắc hẳn cơn giận của anh quá đáng sợ hoặc có thể anh không muốn giao tiếp với người khác, vậy nên không ai nói với anh rằng có số của cô trong thẻ điện thoại.
Sau khi thiết lập xong, Đồ Ca cong mặt mày đưa điện thoại cho anh: “Xong rồi đây, ứng dụng phần mềm mật khẩu anh đã nhớ rõ chưa?”
Phó Cảnh Dật ở bên kia ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn qua, vô cùng vô tội.
“Em đến bệnh viện trước, anh cũng nên về sớm đi, trở về thì nhắn tin cho em.” Đồ Ca không khỏi nở nụ cười: “Không được tức giận nữa, ngủ một giấc thật ngon.”
Anh nhất định mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, quầng thâm dưới mắt dày đặc, giống như trang điểm ma cà rồng vậy, cả người trông đặc biệt mệt mỏi.
Phó Cảnh Dật đặt điện thoại xuống, tự tay cho cô một khuôn mặt tươi cười.
Đồ Ca vác ba lô trên lưng vẫy tay đi ra ngoài.
Lão Ngô vẫn đang ngồi xổm, trên chân có tàn thuốc rơi xuống, vừa nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy.
“Cháu về trước đây ạ, anh ấy ổn rồi. Chú vào dọn dẹp chỗ anh ấy phá giúp cháu, rồi đưa anh ấy về nhà sớm.” Đồ Ca hạ giọng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Anh ấy không nháo nữa đâu.”
“Tôi đi vào ngay. “Lão Ngô cười cười, xoa xoa tay mở rèm đi vào.
Tất cả các khối lego trên mặt đất đã được cất lên, chiếc điện thoại di động mà Phó Minh Chu gửi cho không còn. Lão Ngô bỏ bức tranh đã bị đập vỡ vào túi rác, thỉnh thoảng lại nhìn Phó Cảnh Dật.
Cô nàng Đồ Ca thật sự có biện pháp, một hồi đã làm Phó Cảnh Dật bình tĩnh lại, bà cụ ở nhà ngày nào cũng không ngừng lau nước mắt. Phó Minh Chu cũng đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau, nhưng không phương pháp nào có thể làm dịu cảm xúc của anh.
Nghĩ đến điều này, ông không khỏi cảm thấy có chút may mắn vì khi Phó Minh Chu hỏi ông về tình hình của Phó Cảnh Dật, ông đã lựa chọn giấu giếm.
Có thể thấy cô gái này không hề có ý xấu. Nhưng Phó Cảnh Dật hiện tại như một đứa trẻ, nếu bà lão biết khẳng định sẽ không cho phép hai người giao tiếp, dù sao thì cô con gái nhà họ Hà kia từ khi còn nhỏ đã nói rằng cô ta muốn kết hôn với Phó Cảnh Dật.
Mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, chuông cửa cảm biến bất ngờ vang lên. Lão Ngô quay đầu lại, nhìn thấy Phó Minh Châu theo tiềm thức nhìn Phó Cảnh Dật: “Tốt rồi.”
“Chú Ngô vất vả rồi.” Phù Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, vừa định gọi cho Hà Vân Tranh bảo cô ta không cần tới, phía sau liền truyền đến tiếng chuông cửa cảm biến.
“Cảnh Dật sao rồi?” Hà Vân Tranh chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, giày cao gót giẫm lên sàn gỗ phát ra âm thanh giòn giã.
Phó Cảnh Dật ngồi bất động, tay cầm khối lego lắp ráp, như thể không nghe thấy tiếng nói của bọn họ.
Phó Minh Chu nhíu mày, bất lực quay đầu lại, “Không có việc gì.”
“Không có việc gì thì tốt.” Hà Vân Tranh lương tâm cắn rứt liếc nhìn Phó Cảnh Dật rồi ra hiệu cho Phó Minh Chu đi ra ngoài nói chuyện.
Phó Minh Chu liếc nhìn Phó Cảnh Dật rồi quay người đi theo cô ta ra ngoài.
Buổi chiều Hà Vân Tranh có tới một lần, nghe lão Ngô nói Phó Cảnh Dật trực tiếp muốn cô ta ra ngoài, sau đó anh liền mất bình tĩnh. Lúc đó anh ấy có cuộc họp rất quan trọng, bận rộn đến tận bây giờ.
“Cảnh Dật thích người khác sao? Em tìm thấy hoa hồng khô với kẹo trong ngăn kéo của anh ấy.” Hà Vân Tranh vẻ mặt trịnh trọng: “Anh ấy thân với anh nhất, có bao giờ nhắc đến chuyện này không.”
“Em nhạy cảm quá rồi, hoa hồng với kẹo được tặng vào ngày lễ Giáng sinh, anh cũng có một phần.” Phó Minh Chu giấu vẻ không vui trong mắt cười khổ: “Bây giờ nó không nhớ gì cả, đương nhiên sẽ xem em như người xa lạ, với tư cách là một người anh, anh khuyên em nên từ bỏ.”
Cho dù có ký ức, đối với Hà Vân Tranh anh cũng không cảm thấy quen thuộc, chỉ là sẽ không cự tuyệt cô ta như người xa lạ.
Phó Cảnh Dật không biết mình là ai, cũng không nhớ ai trong số họ. Sau khi trở về Tân Thành anh mất khoảng nửa năm để thích nghi. Hai năm qua chỉ khá hơn trước một chút.
“Em sẽ không từ bỏ, trừ khi anh ấy khôi phục trí nhớ và nói với em rằng anh ấy chưa bao giờ thích em.” Hà Vân Tranh đột nhiên cảm thấy uỷ khuất: “Em thích anh ấy từ khi còn nhỏ.”
Phó Cảnh Dật đối xử với cô ta khác hẳn với người khác, làm thế nào có thể không thích.
Phó Minh Chu mím khóe miệng im lặng.
Một lúc sau, Phó Cảnh Dật và lão Ngô tắt đèn rồi đi ra.
Phó Minh Chu nhìn thoáng qua túi đồ trong tay lão Ngô, trong lòng mơ hồ cảm thấy đồ trong đó là của Phó Cảnh Dật, liếc mắt nhìn Hà Vân Tranh đề nghị: “Đi thôi, anh đưa em về. “
Hà Vân Tranh cúi đầu trầm tư nhìn Phó Cảnh Dật, bực bội quay lại: “Được.”
Cô ta đến đây bằng taxi, xe ô tô đã được gửi đi bảo dưỡng vẫn chưa có thời gian lấy nó. Buổi chiều quay lại studio, bận rộn mãi mà quên không báo cho tài xế ở nhà đón.
Sau khi lên xe, Phó Minh Chu thắt dây an toàn, khởi động xe lái xe đi ra ngoài: “Bác sĩ Lương khoảng thời gian trước có kiểm tra, khả năng khôi phục rất nhỏ.”
“Nói cách khác, anh ấy có thể như thế này hết phần đời còn lại?” Hà Vân Tranh ôm ngực: “Giống như một đứa trẻ, anh ấy sẽ mất bình tĩnh nếu chạm vào đồ của anh ấy, những đồ vật quen thuộc khi mất đi cũng sẽ mất bình tĩnh?”
Phó Cảnh Dật từ khi nhỏ đã như vậy, sau này mẹ anh bỏ công sức đưa anh đi chữa trị, đến khi học cấp 3 dường như đã khôi phục trở thành người bình thường. Không ai biết anh là một bệnh nhân mắc hội chứng Asperger ngoại trừ việc anh không nói nhiều.
“Đúng vậy, sẽ như vậy cả đời.” Phó Minh Chu nhẹ gật đầu: “Bác sĩ Lương nói máu ứ trong não từ từ hấp thu, bốn năm qua mới hấp thu được một ít, nó không ảnh hưởng đến các phẫu thuật không cần thiết khác.”
Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cắt sọ chỉ được 50%, gia đình không sẵn sàng chấp nhận rủi ro.
Chỉ cần Phó Cảnh Dật còn sống, điều đó tốt hơn bất cứ thứ gì.
“Em tưởng sẽ kiên trì thêm hai năm nữa. Có điều sutdio ở Cố Đô vừa mới khai trương, em không có nhiều thời gian ở cạnh anh ấy.” Hà Vân Tranh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy bất bình không nơi nào trút được.
Nếu không có vụ tai nạn ô tô đó, cha mẹ của Phó Cảnh Dật đã không qua đời, anh cũng không bị thương, mất tích hay là mất trí nhớ, có lẽ bây giờ họ đã đính hôn.
“Vân Tranh, chúng ta phải đối mặt với sự thật.” Phó Minh Chu thở dài, sốt sắng nói: “Cảnh Dật không phải người bình thường, ngay từ nhỏ em đã biết. Nó không biết cảm giác thích một người là thế nào.”
Phó Cảnh Dật hẳn sẽ biết cảm giác thích là gì, nhưng người đó không phải là Hà Vân Tranh.
Hà Vân Tranh nhắm mắt lại, chua xót mở miệng: “Em muốn giúp anh ấy tìm lại trí nhớ, anh không cần phải thuyết phục em.”
Trong mắt cô ta, Phó Cảnh Dật từ trước đến nay không phải là người bệnh.
Phó Minh Chu nghiêng đầu, ánh sáng bên ngoài lọt qua khoang xe, khuôn mặt của Hà Vân Tranh ẩn hiện trong bóng tối không nhìn ra được cảm xúc.
Anh ấy lắc đầu, dời mắt đi chỗ khác tiếp tục tập trung lái xe.
Lần trước Hàn Thác nói với anh ấy Đồ Ca có thể biết Phó Cảnh Dật, anh ấy đã đề cập đến tên của Đồ Ca khi trò chuyện với Phó Cảnh Dật, nhưng thấy anh không quan tâm. Ngày hôm sau anh bị mất điện thoại, sau đó liền mất bình tĩnh cho đến tận bây giờ.
Đồ Ca rất phòng thủ đối với mọi người, ít nhất là bề ngoài không quá thân thiện. Anh ấy chưa tìm được cơ hội để hỏi cô, có hỏi cũng vô ích, cô sẽ không nói bất cứ điều gì cô không muốn nói.
Sau khi tiễn Hà Vân Tranh trở về nhà, nghe nói Phó Cảnh Dật thật sự không tức giận nữa mà còn rất vui vẻ, Phó Minh Chu cảm thấy kỳ quái nhíu mày trầm tư đi tìm Lão Ngô.+
_Hết chương 13_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!