Cá Voi Cô Đơn
Chương 73: Đó là một chàng trai cực kỳ, cực kỳ đáng yêu!
Mưa nhỏ rả rích ngoài trời, thời tiết mát mẻ, một tuần nắng gắt cuối thu bị cơn mưa này lặng lẽ đánh tan.
Lúc này đã là cuối tháng chín, dự báo thời tiết nói, thời tiết nóng bức ở Tiền Đường sắp kết thúc.
Đỗ Hằng Tri nhàn nhã đứng bên hành lang, đôi tay cầm một tách trà nóng, anh nhìn thơ thẩn vào một góc trong viện, ánh mắt mang chút tò mò.
Trì Giang Từ Lê* đến bên cạnh, dùng tiếng Anh hỏi: “Lucien, anh đang nhìn gì thế?”
(Ji: Bản gốc tên của Trì Giang trong tiếng Nhật là Ikee, nhưng để thuần Hán Việt hơn thì mình để tên này từ đầu đến cuối bộ truyện, Trì Giang Từ Lê – Ikee Yuri)
Đỗ Hằng Tri uống một ngụm trà nóng, chỉ vào dưới hành lang cách đó không xa, dùng tiếng Anh nói: “Hiện tại không phải tháng chín sao? Hoa Osmanthus phải nở mới đúng, vì sao ở đây lại có một cây hoa anh đào?”
Trì Giang Từ Lê bật cười: “À, đó là giả.”
“Giả sao?” Thật ra Đỗ Hằng Tri cũng đoán là giả, nhưng do anh không đến gần xem, cảm thấy cây hoa anh đào kia rất giống thật. Lúc này nghe được câu trả lời xác nhận, sự tò mò càng lớn hơn.
Lúc này, Trì Giang phu nhân chậm rãi đến bên bọn họ, còn nhẹ nhàng ho khan vài tiếng. Trì Giang Từ Lê vỗ lưng bà, dùng tiếng Nhật nói: “Mẹ, bên ngoài lạnh, mẹ cần mặc nhiều quần áo hơn.”
Trì Giang phu nhân cười tủm tỉm vỗ tay cô, thấy Đỗ Hằng Tri vẫn đang ngắm cây hoa anh đào kia, bà nói với con gái: “Cây hoa anh đào này đặt trong viện, nên ai nhìn thấy đều rất kinh ngạc.”
Trì Giang Từ Lê mỉm cười: “Đây là minh chứng tình yêu của ba và mẹ mà.”
Đỗ Hằng Tri không hiểu tiếng Nhật, quay sang nhìn cô, Trì Giang Từ Lê liền dùng tiếng Anh kể lại câu chuyện xưa về cây hoa anh đào cho Đỗ Hằng Tri nghe.
Năm nay Trì Giang Từ Lê hai mươi tám tuổi, là con gái duy nhất của vợ chồng Trì Giang, trước đây cô vẫn làm việc ở Pháp về thiết kế thời trang.
Khi Trì Giang phu nhân tổ chức sinh nhật 50 tuổi, do công việc nên cô không thể tới Trung Quốc, chỉ nhận được email từ Đổng Thừa, bên trong có hình ảnh và video về bữa tiệc sinh nhật. Cô cũng thấy cây hoa anh đào này, lúc này tới Trung Quốc nghỉ phép làm bạn với ba mẹ mới là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật.
Đỗ Hằng Tri là bạn tốt của Trì Giang Từ Lê ở nước Pháp đi, hơn cô một tuổi, sau khi tốt nghiệp ở Pháp anh đã trở về Tiền Đường làm việc. Mỗi lần Trì Giang Từ Lê tới Tiền Đường đều sẽ gọi anh đến nhà ăn tối.
Nghe xong câu chuyện của Trì Giang Từ Lê, Đỗ Hằng Tri hỏi: “Yuri, ý em là cây này làm thuần thủ công, không phải bằng máy sao? Toàn bộ cây sao?”
Sau khi xác nhận với mẹ, Trì Giang Từ Lê trả lời: “Đúng vậy, làm thuần thủ công, thân cây và cành chính của cây dùng gỗ điêu khắc do một nhà điêu khắc làm. Còn các cành phụ, đóa hoa cùng phiến lá là do một vị đại sư khác làm, bọn họ tới tận nơi để lắp ráp cả một ngày.”
“Anh có thể đến xem thử không?” Đỗ Hằng Tri chỉ vào cây, hỏi.
Trì Giang phu nhân cùng Trì Giang Từ Lê gật đầu: “Tất nhiên có thể.”
Đỗ Hằng Tri buông chén trà, anh mang giày, xuyên qua màn mưa phùn vào hiên trong sân.
Anh cởi giày đi đến bậc thềm, đứng ở tán cây hoa anh đào.
Gió nhẹ thổi quả, Đỗ Hằng Tri ngẩng đầu đánh giá thật kỹ, anh chạm đến một cành cây, còn có cánh hoa cùng nhụy hoa anh đào.
“Làm bằng vải.” Anh nhìn gần hơn, rất rõ ràng, mỗi một đóa hoa đều không giống nhau, dù là màu sắc hay độ lớn nhỏ của cánh hoa, độ uốn lượn, đúng thật không phải sự rập khuôn một nghìn như một của máy móc. Nó rất gần gũi với thiên nhiên, đóa hoa nở rộ, còn cả nụ hoa đang chớm nở, có mấy đóa cố tình làm thưa thớt hơn, tựa như là bị mưa xuân làm cho tơi tả.
Đỗ Hằng Tri về bên canh hai mẹ con Trì Giang, chỉ vào cây hoa anh đào hỏi: “Đây là công nghệ gì?”
Trì Giang Từ Lê dùng tiếng Nhật và tiếng Anh nói: “Nếu nói theo tiếng Trung hẳn là, ‘uôn ha’. Haiz, tiếng Trung của em không chuẩn lắm.” Cô thẹn thùng bật cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Đỗ Hằng Tri rất thông minh, hỏi lại bằng tiếng Anh: “Uốn nóng? Hoa dập nóng.”
“Không sai! Uốn nóng.” Trì Giang Từ Lê nói, “Mẹ của em cũng biết đấy, anh muốn đến thư phòng của mẹ xem thử không?”
Trì Giang phu nhân dẫn hai người trẻ tuổi vào thư phòng, lấy từng công cụ làm hoa giới thiệu cho Đỗ Hằng Tri, Trì Giang Từ Lê hỗ trợ phiên dịch. Trì Giang phu nhân lấy ra hai đóa hoa đông trùng hạ thảo, tự đắc hỏi Đỗ Hằng Tri đoán thử đóa nào là bà làm, đóa nào là vị đại sư kia làm.
Đỗ Hằng Tri nhìn kỹ một chút, lập tức đã đoán ra được, Trì Giang phu nhân buồn bực: “Ôi, thật sự dì không giỏi bằng thầy sao?”
Hai người trẻ tuổi cùng bật cười, Đỗ Hằng Tri cầm hoa đông trùng hạ thảo trong tay, hỏi: “Vị đại sư kia biết làm tất cả các loại hoa sao?”
Trì Giang phu nhân chỉ vào đóa hoa trong tay anh, trả lời: “Cậu ấy biết làm cái này, chứng tỏ trình độ rất cao, các loại hoa thường thấy chắc chắc biết. Nếu chưa học thì chỉ cần đưa hoa thật cho cậu ấy xem, hẳn cậu ấy có thể nghiên cứu, phân tích, thiết kế để tự mình làm ra được.”
Đỗ Hằng Tri nghĩ ngợi, hỏi: “Dì ơi, dì có phương thức liên lạc của vị đại sư đó không? Con cảm thấy rất hứng thú với loại công nghệ này, muốn liên hệ một chút.”
Sau khi Trì Giang Từ Lê phiên dịch cho mẹ, Trì Giang phu nhân gật đầu liên tục: “Có có, trợ lý của ba Yuri có phương thức liên lạc của cậu ấy.”
Đỗ Hằng Tri thuận miệng hỏi: “Anh ấy là người như thế nào ạ?”
Trì Giang phu nhân mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, vỗ tay nói: “Ồ! Đó là một chàng trai cực kỳ, cực kỳ đáng yêu!”
“Đáng yêu hơn con sao?” Đỗ Hằng Tri đã gặp mặt vợ chồng Trì Giang nhiều lần, lúc nói chuyện cũng không cần dè dặt, đôi lúc còn đùa giỡn.
Trì Giang phu nhân nhớ lại dáng vẻ ngượng ngùng của người đàn ông cao lớn ấy, cười không ngậm được mồm: “Đáng yêu hơn con đấy! Tiểu Tri, nếu con gặp được cậu ấy, nhất định sẽ thích. Đó là một chàng trai rất tốt, rất dịu dàng.”
“……” Đỗ Hằng Tri nghe Trì Giang Từ Lê phiên dịch xong, vẻ mặt oán giận nói, “Ôi…… Sao con hơi không vui thế này?”
Trì Giang Từ Lê cười đến bờ vai run run, nói: “Lát nữa em sẽ hỏi trợ lý ba phương thức liên lạc, thế nào? Anh có việc cần nhờ anh ấy sao?”
“Đúng vậy, có một vài ý tưởng.” Rốt cuộc Đỗ Hằng Tri dần nghiêm túc lại, “Gần đây có đơn thiết kế của một khách hàng, anh còn tự hỏi phải làm thế nào. Vừa rồi nhìn thấy cây hoa anh đào, trong đầu anh đột nhiên có một chút cảm hứng. Anh muốn gặp vị đại sư kia, nói không chừng còn có thể hợp tác.”
——
Mấy ngày nay, cuộc sống của Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ thật sự rất an tĩnh.
Nhiều đơn đặt hàng cho Lễ Hán phục như vậy tiết đều phải làm xong trong vòng một tháng, còn có đơn đặt hàng của Họa Thường. Chiêm Hỉ đã nói chuyện với Tô Tô, sẽ giao hàng theo từng nhóm, hạn cuối là tháng 10.
Nói cách khác, trước khi kết thúc tháng 10, Lạc Tĩnh Ngữ sẽ rất bận rộn, đến nỗi một ngày cũng không được nghỉ ngơi. Công việc của Chiêm Hỉ là liên tục cập nhật đổi mới nội dung trên mấy trang mạng xã hội còn phải giao tiếp với khách trên Taobao, trả lời các câu hỏi, cũng có thể coi như hoạt động 24/7.
Bọn họ đã định trước xong đợt rộn này sẽ nghỉ ngơi một tháng, không mở đơn vào lễ Giáng Sinh và Nguyên Đán, chú trọng vào Tết Âm Lịch và Lễ Tình Nhân năm sau, sau đó là Ngày Của Hoa.
Đối với Lạc Tĩnh Ngữ mà nói, công việc hàng năm đều phải theo dõi các lễ hội lớn nhỏ này, nhưng bên cạnh anh có Hoan Hoan, anh không cần phải thức khuya như trước. Hoan Hoan đã nói, tiền có thể không kiếm, sức khỏe quan trọng hơn.
Trí nhớ trên Internet có hạn, dưa tới ùn ùn không dứt, hơn mười ngày sau, chuyện về Phương Húc cùng Quản Như Tiệp trên mạng đã nhạt đi không ít.
Nhưng trong hiện thực, vụ kiện vẫn chưa mở phiên toà.
Shop online “Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa” đã đình chỉ kinh doanh, những món đồ trang sức thô đó đã được trả lại và hoàn tiền với số lượng lớn, Taobao đã can thiệp vào vụ kiện, Phương Húc dù không muốn cũng phải đồng ý, tổn thất một khoản tiền lớn.
Các shop online khác của anh ta cũng bị đóng cửa, các nhân viên chăm sóc khách hàng đều từ chức, do xấu hổ về hành vi trơ trẽn của sếp.
Phía Quản Như Tiệp cũng không ổn, dưới Weibo đều mắng chứt, rất nhiều Netizen đều suy đoán【rrmft0429】 chính là Quản Như Tiệp, giọng nam còn lại trong điện thoại của【rrmft0429】là ông Phương, Nhưng Chiêm Hỉ không công khai xác nhận chuyện này, cảm thấy mình không có quyền này, đây là chuyện của toà án.
Thông qua khởi kiện Weibo, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đã biết 【rrmft0429】 chính là Quản Như Tiệp, cô ta đẩy hết tất cả mọi chuyện lên đầu Phương Húc. Do trên tay cô ta còn nắm giữ mấy đoạn ghi âm trò chuyện giữa hai người, căn bản Phương Húc chống chế không nổi, còn đến xin Chiêm Hỉ giải quyết riêng.
Chiêm Hỉ dẫn Lạc Tĩnh Ngữ đến gặp anh ta, còn có luật sư, La Hân Nhiên cùng Bì Hà đi cùng, năm người đoàn kết, cũng không sợ Phương Húc sẽ làm ra chuyện khác người.
Phương Húc cũng mang theo luật sư, mọi người gặp mặt ở quán trà. Phương Húc không còn dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh như trước, người đàn ông ngoài ba mươi này rõ ràng là hốc hác đi rất nhiều, còn ăn nói khép nép mà cầu xin Chiêm Hỉ, nói ba mẹ mình tuổi già sức yếu, ban đầu anh ta chỉ muốn kiếm một ít tiền. Hiện tại anh ta biết sai rồi, hy vọng Lạc Tĩnh Ngữ có thể rút đơn kiện, anh ta có thể bồi thường tài chính, để cho Lạc Tĩnh Ngữ ra giá.
Chiêm Hỉ không đồng ý.
Bên cạnh cô có nhiều người như vậy, cô không sợ chút nào. Lạc Tĩnh Ngữ không thể nói chuyện, đương nhiên Chiêm Hỉ trở thành người phát ngôn của anh.
Cô chất vấn Phương Húc: “Do chúng tôi có được chứng cứ mới thắng, còn nếu không có thì sao? Kết quả sẽ là gì? Lạc Tĩnh Ngữ sẽ bị anh hủy hoại! Anh ấy vẫn luôn nhớ đến ân tình của anh, nhưng anh lại ra tay nặng như vậy!
Từ đầu tới cuối anh chưa từng tôn trọng anh ấy, chỉ xem anh ấy như một quân cờ có thể kiếm tiền, bắt nạt anh ấy khiếm thính, ỷ vào bản thân từng giúp đỡ mà luôn ức hiếp anh ấy! Nhiều năm như vậy, anh còn cảm thấy anh ấy thiếu nợ mình sao?
Anh ấy muốn làm một mình thì anh liền không vui, phải huỷ hoại anh ấy sao? Hiện tại mọi chuyện bại lộ lại muốn cầu xin anh ấy tha thứ? Xin lỗi nhé, pháp luật không phải trò đùa, dù cho Tiểu Ngư đồng ý, tôi cũng không đồng ý! Toà án phán thế nào thì phán thế ấy, nên bồi thường bao nhiêu tiền, thẩm phán sẽ tính toán. Chuyện này tôi chỉ có một câu, tuyệt đối không giải quyết riêng, bọn tôi cũng không hiếm lạ gì lời xin lỗi của anh.”
Vỏ Tôm cùng La Hân Nhiên cũng lạnh lùng nhìn Phương Húc, Vỏ Tôm còn giơ ngón giữa với anh ta. Vẻ mặt của Lạc Tĩnh Ngữ thì bình thản hơn nhiều.
Anh cũng không ngờ rằng sẽ có ngày Phương Húc sẽ đến cầu xin anh, cẩn thận ngẫm lại, vừa chua xót vừa trớ trêu.
Giọng Phương Húc có chút nức nở: “Rốt cuộc mấy người muốn thế nào mới bằng lòng tha cho tôi? Tôi thật sự biết sai rồi, Tiểu Ngư, tôi sai rồi. Cậu hãy niệm tình anh Phương trước kia giúp cậu mở kinh doanh mà tha cho tôi đi!”
“Phương tiên sinh, quá muộn rồi!” Chiêm Hỉ không mềm lòng, “Chẳng có ai tin anh thực lòng xin lỗi đâu, đến bây giờ anh suy xét cũng chỉ là ích lợi của bản thân, không muốn gánh án trên lưng thôi. Anh đừng lấy chuyện lúc trước giúp Tiểu Ngư để nói nữa! Vốn dĩ anh khinh thường anh ấy, cảm thấy anh không nghe thấy sẽ không có thành tựu, quan niệm này theo tôi hoàn toàn sai! Phương tiên sinh, tôi cùng Lạc Tĩnh Ngữ sẽ chứng minh cho anh và mọi người xem, anh sẽ càng ngày càng phát triển.”
Cảm xúc của Phương Húc mất khống chế, gào lên với Lạc Tĩnh Ngữ: “Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, cậu nói một câu đi, tôi xin cậu hãy tha cho tôi! Anh Phương thật sự nhất thời bị ma ám, anh Phương đối với cậu không tệ mà!”
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn lẳng lặng nhìn anh ta, lúc này anh mới nói một câu thủ ngữ thật dài.
Sau khi Chiêm Hỉ xem xong, nói với Phương Húc: “Tiểu ngư nói, do anh không buông tha anh ấy trước. Còn nữa, anh ấy muốn nói cho anh một câu, trần nhà của anh ấy không thấp, thật ra là do trần nhà của anh quá thấp, mới không thể bao dung anh ấy.”
Phương Húc còn muốn tiếp tục cầu xin, luật sư đã ngăn trở anh ta, thì thầm mấy câu. Cả người Phương Húc trượt dài, ánh mắt nhìn Lạc Tĩnh Ngữ cũng trở nên băng lãnh.
Một số thành kiến đã ăn sâu vào xương cốt, Chiêm Hỉ cũng không quan tâm lúc này trong lòng Phương Húc đang nguyền rủa bọn họ ác độc thế nào. Anh ta có muốn cũng không dám nói ra, bọn họ còn mang theo một cây bút ghi âm đang hoạt động.
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây. Trước khi chia tay, Chiêm Hỉ nói với Phương Húc: “Phương tiên sinh, bảo luật sư bên anh chuẩn bị đi, chúng ta sẽ gặp nhau trên toà.”
Chuyện này hạ màn, Chiêm Hỉ ủy thác chứng cứ cho luật sư. Giấy chứng nhân bọn họ đã có, Quản Như Tiệp cũng đã thừa nhận trên mạng, vụ kiện tụng nhất định sẽ thắng, nhưng phải xem hình phạt cuối cùng nên cân nhắc như thế nào.
Dù Phương Húc và Quản Như Tiệp có thật sự ngồi tù hay không, vụ án này nhất định sẽ được ghi lại, bồi thường dân sự và chi phí tổn hại về tinh thần sẽ không tránh khỏi, quan trọng nhất chính là, Phương Húc cùng Quản Như Tiệp không bao giờ có thể tiếp tục làm ăn trong giới nữa.
——
Chủ nhật, Chiêm Kiệt dẫn Chiêm Khải Uy đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ ăn cơm, còn tự giác mang theo rất nhiều đồ ăn.
Chiêm Hỉ oán giận: “Tiểu Ngư rất bận đấy, còn phải nấu cơm cho anh nữa. Gần đây bọn em đều phải ăn rất đơn giản.”
Chiêm Kiệt xắn ống tay áo nói: “Con gà đó để cậu ấy làm Gà Hoa Điêu, mấy món khác để anh nấu. Còn chuyện hấp cua kia anh cũng xử lý được.”
Chiêm Hỉ nhìn anh như qua một lăng kính mới: “Anh à, anh biết nấu cơm sao?”
Sắc mặt Chiêm Kiệt lạnh lẽo: “Không học để làm, chẳng lẽ mỗi ngày ăn cơm hộp à?”
Cố Tâm Trì cũng ở đây, đáng tiếc Uy Uy đã lâu không tới, chiếc tàu hỏa to lớn kia đã làm xong rồi, lần này nhóc đem theo một bộ khác đơn giản hơn. Hai cậu bé cùng nhau ngồi trên thảm, Quà Tặng vòng quanh bọn họ đi tới đi lui, tò mò nhìn nhiều người trong nhà.
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ ướp hoa điêu vào gà rồi bắt đầu nấu, anh trở về bàn tiếp tục làm hoa, Chiêm Hỉ ở trong bếp cùng ông anh trai.
Chiêm Kiệt mặc tạp dề xắt rau, hỏi cô: “Quốc Khánh em có về không?”
Chiêm Hỉ bị dọa sợ: “Đương nhiên không về! Mẹ đã đánh em phải nằm viện, em còn trở về chịu chết sao?”
Chiêm Kiệt: “……”
Anh nói: “Chuyện của Tiểu Lạc anh đã nói trong điện thoại với ba, hẳn mẹ cũng biết. Nhưng hai người bọn họ đều không dùng Weibo, những chuyện trên mạng đó đều không hiểu, còn…… Tình hình hiện tại Tiểu Lạc đã theo quỹ đạo chưa?”
“Gần như thế.” Chiêm Hỉ dựa vào tủ lạnh nghịch ngón tay, “Đơn đặt hàng vẫn chưa làm xong, ngày nào vất vả, em rất đau lòng.”
Chiêm Kiệt thở dài: “Công việc này của cậu ta cũng không dễ dàng.”
Chiêm Hỉ cười: “Có công việc nào dễ dàng không?”
Sau một lúc trầm mặc, Chiêm Kiệt vẫn nói ra: “Mẹ bảo em Quốc Khánh trở về.”
Chiêm Hỉ ngẩng đầu anh, không hé răng.
Chiêm Kiệt tiếp tục nói: “Mang theo Tiểu Lạc.”
Chiêm Hỉ: “……”
“Đừng nhìn anh như vậy.” Chiêm Kiệt liếc em gái, “Thật ra trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn khuyên nhủ mẹ, đương nhiên bà ấy không đồng ý. Bà nói nếu em nhất định phải ở bên Tiểu Lạc, bà sẽ không nhận đứa con gái này nữa. Anh liền hỏi lại, mẹ cũng đã 60 tuổi, Hoan Hoan chỉ mới 24, mẹ không nhận con gái thì thế nào? Mẹ còn sống được bao lâu nữa?”
Chiêm Hỉ nói thầm: “Em còn không muốn về, tưởng tượng gặp được mẹ lại phiền lòng, nhất định bà ấy sẽ mắng Tiểu Ngư, nói không chừng còn đánh anh ấy. Con người bà cực kỳ sĩ diện, anh bảo làm sao nói chuyện Tiểu Ngư với thân thích và hàng xóm đây? Đến lúc đó lại từng người rồi từng người gọi ‘tên điếc’ này, em chịu không nổi.”
“Tất cả đều phải có quá trình.” Chiêm Kiệt ném đồ ăn vào chảo, bật bếp xào trên lửa lớn, “Trốn tránh cũng không phải cách, nếu bà ấy vẫn không đồng ý, em và Tiểu Lạc dự định cứ như thế sao?”
Chiêm Hỉ nâng cằm: “Dựa vào gì chứ? Bà ấy không đồng ý thì em không thể kết hôn cùng Tiểu Ngư sao? Hộ khẩu cũng không có ở nhà, còn đang bên chỗ anh đấy!”
Chiêm Kiệt trừng cô: “Em đừng nằm mơ! Anh không đưa hộ khẩu cho em.”
Chiêm Hỉ cười nói: “Anh à, anh không hiểu thật hay giả đó? Em mang theo chứng minh thư cũng có thể đến đồn công an làm chứng minh hộ tịch. Em là người trưởng thành một độc lập, muốn kết hôn với ai hoàn toàn có thể tự mình làm chủ. Đã là thời đại nào rồi còn có chuyện giấu hộ khẩu không cho kết hôn?”
“Này!” Chiêm Kiệt tức chết rồi, “Em cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sao? Chiêm Hỉ, anh nói cho em biết, chuyện kết hôn không hề đơn giản, tên nhóc này mơ tưởng vắt chày ra nước mà cưới em, bên chỗ chúng ta còn có phong tục đính hôn đấy! Dù sao cũng phải lễ dạm hỏi có chứ? Không thể thiếu vàng bạc? Vấn đề con cái giải quyết làm sao? Phải thêm tên vào nhà……”
“Stop!” Chiêm Hỉ gào to, “Cái gì mà cái gì! Anh à nồi cháy kia! Nhanh lấy đồ ăn ra đi!”
Nói xong, cô chạy khỏi bếp.
Chiêm Kiệt rống giận vung nồi: “Xe còn chưa mua được đấy! Ảnh cưới cũng phải chụp! Đi hưởng tuần trăng mật cũng không thể thiếu!”
Nhờ Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy, hai người bọn họ mới dám lớn tiếng ồn ào như vậy, nói cả đề tài kết hôn sinh con.
Chiêm Hỉ ngồi bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, khom người hôn anh đến mức khiến anh sửng sốt. Anh nhanh chóng xem thử hai cậu bé ngồi trên thảm, chạm đến ánh mắt khiếp sợ của Uy Uy, vành tai Lạc Tĩnh Ngữ lập tức đỏ lên.
Uy Uy trợn mắt tròn xoe, Cố Tâm Trì lấy tay che kín mắt nhóc, nói như người từng trải: “Em còn nhỏ, đừng nhìn, đừng nhìn.”
Quà Tặng bên cạnh kêu “Meo” một tiếng.
Sau cơm trưa, không khí trong nhà rất hài hòa.
Chiêm Kiệt ngồi xếp bằng trên thảm cùng hai cậu bé xếp Lego, Lạc Tĩnh Ngữ vùi đầu làm hoa trên bàn làm việc, Chiêm Hỉ nằm trên sofa vuốt lông meo, chơi điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, không ai để ý, Chiêm Hỉ lười biếng nhận điện thoại: “A lô, xin chào.”
Một giọng nam tử tế vang lên: “Chào cô, xin hỏi có phải Chiêm tiểu thư, người đại diện của thầy Lạc không?”
Người đại diện của thầy Lạc —— xưng hô này rất thú vị, Chiêm Hỉ nói: “Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Chào cô, tôi họ Đỗ, gọi là Đỗ Hằng Tri. Đổng Thừa tiên sinh đã đưa số điện thoại của cô cho tôi.”
Đổng Thừa tiên sinh…… Chiêm Hỉ nhớ tới người phiên dịch kiêm trợ lý thú vị đó, nhanh chóng nói: “À à, chào anh. Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Đỗ Hằng Tri nói: “Thế này, tôi là một nhà thiết kế thời trang độc lập có công ty ở Tiền Đường. Mấy hôm trước tôi đến nhà Trì Giang tiên sinh làm khách thì thấy được cây hoa anh đào thầy Lạc đã làm. À…… Tôi đang có một khách hàng, gần đây có nhờ tôi thiết kế một bộ lễ phục, tôi có một vài ý tưởng muốn dùng yếu tố hoa giả. Không biết thầy Lạc có cảm thấy hứng thú hay không? Nếu có cơ hội, tôi hy vọng có thể gặp mặt anh ấy để nói chuyện cụ thể, nói không chừng chúng ta có thể hợp tác.”
Chiêm Hỉ nhảy dựng trên sofa, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Kiệt đều chú ý tới sự khác thường, nhìn qua phía cô.
Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, rồi nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt nghi hoặc. Chiêm Hỉ nói vào điện thoại: “Có thể chứ, Đỗ tiên sinh, thầy Lạc lão sư đồng ý gặp mặt nói chuyện cụ thể.”
Đỗ Hằng Tri cười trong điện thoại: “Thật tốt quá, cảm ơn cô. Chúng ta add WeChat đi, đến lúc đó tôi sẽ hẹn thời gian và địa điểm cho cô. Rất mong chờ gặp mặt thầy Lạc.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!