Cá Voi Cô Đơn
Chương 79: Con gái đã lớn thật rồi
Buổi tối, Chiêm Hỉ nhận được cuộc gọi từ anh trai.
Chiêm Kiệt nói: “Hoan Hoan, ngày mai hãy đến tham gia lễ của đính hôn Lily, dẫn theo Tiểu Lạc. Mẹ đã bảo đảm, sẽ không gây khó dễ cho Tiểu Lạc.”
“Em không tin lời của bà ấy.” Giọng Chiêm Hỉ rất lạnh, “Em tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Tiểu Ngư.”
“Thật sự mẹ đã bảo đảm, ba cũng có nghe thấy.” Chiêm Kiệt thở dài, “Buổi chiều em vừa đi khỏi, mẹ đã khóc rất lâu, anh và ba thẳng thắn nói hết với mẹ. Sau đó anh thấy có cơ hội liền đem mấy thứ Tiểu Lạc mua ra, bà ấy vừa nhìn thấy đã nói với anh, nếu đã tới rồi thì ngày mai cũng đến để bà gặp thử. Lần trước mẹ gặp Tiểu Lạc, chẳng phải lúc ấy Tiểu Lạc vừa mới bị đánh sao, thế nên mẹ không thấy rõ lắm dáng dấp của cậu ta, muốn ngày mai gặp lại.”
Chiêm Hỉ vẫn nói: “Em không tin, mỗi một chữ bà ấy nói em đều không tin.”
“……” Chiêm Kiệt giải thích, “Hoan Hoan, em nghe anh nói, hôm nay ở nhà người thân đều nghe thấy, có lẽ ngày mai càng có nhiều người biết, cũng không thể giấu được. Thêm nữa, ngày mai là lễ đính hôn của Lily, là ngày tốt đẹp mừng vui, chẳng lẽ mẹ còn khiến người khác ngột ngạt vào lúc đó sao? Vậy dì cả chẳng phải tức chết rồi? Em dẫn Tiểu Lạc đến gặp gỡ chào hỏi, không cần ở cả ngày, kết thúc lễ rồi về Tiền Đường cũng không muộn. Hơn nữa, ba cũng muốn gặp cậu ta, ông ấy chưa gặp đấy.”
Chiêm Hỉ không thể đáp lời, cô bĩu môi, ôm đầu gối tựa vào giường, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi bên cạnh nhìn cô, do không nghe được Chiêm Kiệt nói, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Anh nghĩ Tiểu Lạc có thể gặp được mọi người.” Chiêm Kiệt tiếp tục khuyên bảo, “Chuyện cao ráo thì không còn lời gì để nói, tính tình tốt bụng, mọi người đều đã biết tai của cậu ấy không thể nghe, thực sự em đừng lo lắng. Như thế này, anh bảo đảm với em, ai dám làm khó dễ cậu ta, dù là mẹ, anh cũng sẽ giúp em chặn đầu, được không?”
Chiêm Hỉ suy nghĩ một lát, nói: “Em hỏi anh ấy một chút, không biết anh ấy có bằng lòng không. Mợ nhỏ phiền chết em rồi, tố chất cực kỳ cao.”
“Nhà bên đó cũng chỉ có đến đó, cũng không phải em không biết, sao còn tức giận chứ? Gặp chưa tới hai lần nữa.” Chiêm Kiệt nói, “Thật đó, dẫn theo Tiểu Lạc đi, từ nhỏ quan hệ của em với Lily là tốt nhất, chị ấy đính hôn em đã đến rồi không đi, chị ấy sẽ không vui đâu.”
“Chút nữa em sẽ nhắn WeChat cho anh.” Chiêm Hỉ nói, “Em thương lượng cùng Tiểu Ngư.”
Cúp điện thoại, Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, hỏi: “Tiểu Ngư, anh muốn ngày mai cùng em tham gia lễ đính hôn của chị họ không?”
Buổi chiều Hoan Hoan chạy đến đây khóc lóc, vẫn chưa kể chi tiết mọi chuyện với Lạc Tĩnh Ngữ nhưng anh cũng có thể đoán được, đơn giản là người trong nhà Hoan Hoan biết anh là người câm điếc, không đồng ý.
Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện tâm tình của mình tốt hơn rất nhiều, nếu như trước kia, có lẽ anh sẽ tự bế. Lúc này anh lại cảm thấy thái độ của người nhà Hoan Hoan như vậy rất bình thường, chấp nhận được anh mới không bình thường đấy.
Có lẽ cũng là do Hoan Hoan đã cho anh đủ niềm tin, còn có “Anh trai vợ” cùng “Ba vợ” ủng hộ, anh cũng không phải một mình chiến đấu, còn có đồng đội và viện quân.
Anh nghĩ chỉ cần anh biểu hiện thật tốt, để người nhà Hoan Hoan nhìn thấy được tình cảm của anh với Hoan Hoan, thì rào cản này sớm muộn cũng sẽ qua.
Lạc Tĩnh Ngữ không muốn trốn tránh chút nào, gật đầu với Chiêm Hỉ, nói: 【 Anh sẵn sàng đi cùng em đến gặp người nhà, anh không sợ. 】
“Tại sao phải sợ? Sợ người ta ăn mất anh à?” Chiêm Hỉ nói rồi ôm lấy anh, “Tiểu Ngư, em và mẹ đã cãi nhau, em cảm thấy quan hệ giữa mẹ và em…… sẽ không bao giờ giống như lúc còn nhỏ nữa.”
Lạc Tĩnh Ngữ xoa má trái của cô, buổi chiều anh phát hiện má trái của cô hơi lạ, lúc hỏi thì cô nói là bị mẹ tát.
Mấy tháng trước vì chuyện của Lạc Hiểu Mai, Lạc Tĩnh Ngữ cũng bị Diêm Nhã Quyên tát. Anh nghĩ thầm, vì sao mấy bà mẹ lại thích tát con nhỉ? Thật đau, lúc bị tát, đầu óc tựa như ngu luôn.
Anh nghiêm túc nói với Chiêm Hỉ: 【 Ngày mai, em đừng để cho mẹ đánh. Nếu như bà ấy tức giận thì cứ để bà ấy đánh anh, anh không sợ đau. Em là phụ nữ, không thể bị đánh được, đánh anh là được. 】
Chiêm Hỉ sắp cười chết: “Đánh ai mà chả được! Ngày mai hẳn là mẹ em sẽ bình tĩnh hơn một chút, nhưng nếu bà ấy nói mấy lời không tốt với anh, làm chuyện không tốt với anh, chúng ta lập tức đi ngay.”
Tình cảm mẹ con trong nhà Lạc Tĩnh Ngữ rất hòa hợp, trong lòng không khỏi áy náy: 【 Nếu không do anh, mẹ em sẽ không tức giận. Anh rất buồn. 】
Chiêm Hỉ lắc đầu: “Tất cả không phải do anh, mà là do bản thân em. Mẹ con bọn em có quá nhiều mâu thuẫn, em đã nghĩ biện pháp giải quyết chính là ít gặp mặt đi. Có một câu là ‘Xa thơm gần thối’, anh từng nghe chưa?”
Lạc Tĩnh Ngữ cau mày, không hiểu nổi từ ngữ không thông dụng này. Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ giải thích từng chữ với anh: 【 Giữa người với người, khoảng cách xa sẽ thơm, khoảng cách gần sẽ thối. 】
“Xa thơm gần thối, anh hiểu chưa?” Cô ngửa mặt hỏi anh.
Lạc Tĩnh Ngữ chợt hiểu ra, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó anh buông ra, hai mắt tỏa sáng, nói: 【 Là lúc em ở gần, rất thơm. 】
Hai người bọn họ vừa mới tắm xong, đúng thật là hương thơm ngào ngạt.
Chiêm Hỉ phát hiện Lạc Tĩnh Ngữ rất để ý đến cuộc sống của bản thân, dù ở khách sạn buổi tối, anh cũng đem theo dầu gội và sữa tắm thường dùng, còn có khăn tắm, bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng của bản thân, chẳng biết là do bảo vệ môi trường hay thói quen sạch sẽ nữa.
Anh chưa dứt câu, Chiêm Hỉ đã chạy đến ngửi hương thơm trên người anh như chú cún con. Tiểu Ngư cũng thật thơm, mang chút hương sữa của dầu gội và sữa tắm ị, cô nhìn vào đôi mắt anh, thật đẹp, đôi lông mi, con ngươi đen nhánh trong vắt ngây thơ tựa như trẻ con.
Nếu có thể, xin hãy để anh giữ được sự giản dị và trong sáng này, xã hội có thiện có ác, Chiêm Hỉ không muốn anh bị khí xấu xa ăn mòn.
Anh có thể trở nên thành thục, trở nên ổn trọng, tâm lý trở nên cứng cỏi mạnh mẽ hơn, nhưng xin đừng khiến anh biến thành người có tâm tư kín đáo, nghĩ một đằng nói một nẻo, muốn toàn diện tất cả.
Điều này, người như thế đã quá nhiều rồi, còn Lạc Tĩnh Ngữ chỉ có một.
Chiêm Hỉ thấy Lạc Tĩnh Ngữ hơi động liền nhanh chóng nghênh đón đòn đánh tới của anh, nhưng mà còn hậu quà…… Ồ, may mắn trên tủ đầu giường của khách sạn cũng có.
Do không có âm thanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lúc Mèo con cùng Cá nhỏ chơi đùa vẫn mở đèn trần để anh có thể nhìn thấy mặt của cô, thông qua đó cảm giác được cảm xúc của cô.
Nhưng điều này rất khiến Mèo con thẹn thùng, vốn dĩ còn la tay mơ, đương nhiên hy vọng xung quanh tối tăm để có cảm giác an toàn, nhưng Cá nhỏ không đồng ý.
Ngủ trong phòng tối tăm cũng không sao, nhưng chơi trò chơi, vừa không nghe được cũng nhìn không được, một chút phản hồi cũng không có, với anh mà nói thì quá khó khăn.
Chú cá nhỏ thật đáng thương, Mèo con mềm lòng, đồng ý với anh.
Nhưng mà Cá nhỏ này chẳng biết tốt xấu, mở đèn vẫn chưa thỏa mãn, đôi lúc còn đứng đắn làm động tác hỏi Mèo nhỏ mấy vấn đề hơi khó mở miệng, chẳng hạn như:
【 Em có kêu lên không? Phụ nữ cũng sẽ kêu sao? 】
【 Em đau không? 】
【 Em có thoải mái không? 】
【 Anh có phát ra tiếng không? 】
【 Thật sự anh phát ra tiếng sao? Có khó nghe không? Anh không biết, nhịn không được. 】
【 Em thích anh rên hay không rên? 】
【 Anh có giỏi không? 】
……
Thật phiền phức! Mèo con hận không thể ném con cá này xuống biển một lần nữa, không muốn chơi nữa, đồ trẻ con!
Tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ không cho rằng mình trẻ con, anh cảm thấy bản thân đã hoàn toàn biến thành một người đàn ông rất tuyệt vời, rất lợi hại!
Chỉ là rất nhiều kiến thức anh không hiểu, không hiểu nên không biết, cũng không biết hỏi thế nào. Anh muốn quan tâm đến cảm nhận của phụ nữ, không thể chỉ lo cho mình.
Nếu Hoan Hoan không thích anh phát ra tiếng, anh có thể nhịn, cho dù việc đó vất vả, nhưng cũng coi là rất để tâm. Còn nếu Hoan Hoan nói cô thích, thích nghe thấy âm thanh của anh, thật sự rất sướng.
Lạc Tĩnh Ngữ khó giải thích chuyện âm thanh anh sao có thể gợi niềm vui sướng? Càng không thể tưởng tượng ra cảm giác khi Hoan Hoan nghe thấy âm thanh của anh.
Từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh đều nói với anh, giọng của anh không dễ nghe, rất nhiều người chán ghét. Anh có thể chịu đựng không phát ra tiếng trước mặt người khác hơn mười mấy năm, tựa hồ trở thành bản năng, chỉ có ở trước mặt Hoan Hoan, anh mới có thể thả lỏng.
Hoan Hoan nói với anh, trước mặt cô đừng che giấu bản thân, muốn phát ra tiếng thì phát ra tiếng, ho khan, hắt xì, hắng giọng, ngáp…… thế nào cũng được, không cần băn khoăn, muốn bắt chước người khác nói chuyện cũng được, toàn bộ cô đều thích nghe.
Sau khi cô nói những lời này, gương mặt Lạc Tĩnh Ngữ liền chôn xuống hõm vai của cô, vuốt ve làn da, ngửi hương thơm ngào ngạt của cô, đôi mắt dần dần trở nên ướt đẫm.
Điều đáng tiếc lớn nhất trong cuộc đời của anh là không thể nghe được giọng của Hoan Hoan.
Có một nhà văn từng viết《 Nếu cho tôi ba ngày ánh sáng 》, anh nghĩ, anh cũng không cần ba ngày có thể nghe được âm thanh, cũng không quan tâm những âm thanh khác, anh chỉ muốn nghe thử giọng của Hoan Hoan.
Dù chỉ nghe được vài giây, anh cũng có thể nhớ suốt đời.
——
Tiền Đường không có phong tục lễ đính hôn, Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng tham gia lễ đính hôn, Chiêm Hỉ nói nghi lễ không cần quá chú ý, chỉ cần tập hợp người đến nhà gái chào hỏi mà thôi.
Lạc Tĩnh Ngữ mặc áo sơmi mới mua, cùng giày da, tóc vuốt một ít keo, soi gương trong phòng.
Chiêm Hỉ đứng bên cạnh, giơ ngón tay cái trước gương: “Đẹp trai đấy!”
Lạc Tĩnh Ngữ cũng cảm thấy mình rất đẹp trai, lúc mặc đồ này gặp Đỗ Hằng không quen cho lắm, hiện tại đã quen hơn, ngẫm lại mình đã hai mươi bảy, đúng là đã đến lúc phải mặc trang phục lịch sự hơn.
Anh là một người đàn ông rất tuyệt vời, rất giỏi giang!
Haha.
Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ bắt taxi đến nhà dì cả, càng gần điểm đến, Lạc Tĩnh Ngữ càng cảm thấy hồi hộp.
May mà Hoan Hoan vẫn nắm lấy tay anh, có thể giảm bớt sự bất an trong lòng.
Tới nhà dì cả, Chiêm Hỉ xuống xe liền phát hiện có rất nhiều anh họ chú bác đứng ngoài sân, trên mặt đất có mấy cây pháo, chắc là chuẩn bị cho chàng rể tới.
Có người thấy cô, vui mừng thốt lên: “Hoan Hoan tới, Hoan Hoan tới!”
“Này, người đó chính là bạn trai của con bé sao?”
“Nghe nói tai không thể nghe, là người câm điếc.”
“Người câm điếc thì sao? Người ta là nhà nghệ thuật gia, thu nhập hơn bốn mươi vạn đấy!”
“Vóc dáng cao thật, cực kỳ đẹp trai, rất xứng với Hoan Hoan.”
“Thật không nhìn ra là người câm điếc, dáng vẻ thật tốt.”
……
Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đến chào người thân, trên mặt Lạc Tĩnh Ngữ treo nụ cười chân thành và ấm áp, không có chút gượng ép nào.
Mấy người thân quen thuộc cũng đã đến, Chiêm Hỉ dẫn Lạc Tĩnh Ngữ giới thiệu cho anh, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ không thể chào hỏi. Chiêm Hỉ chỉ nói đơn giản với anh, đây là chú bác nào, đó là anh họ nào, Lạc Tĩnh Ngữ liền gật đầu thăm hỏi, còn hào phóng bắt tay với mọi người.
Chiêm Kiệt nghe được tin liền chạy ra sân, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy anh trai bỗng cảm thấy yên tâm hơn. Chiêm Kiệt vỗ cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ: “Tới rồi sao? Rất đẹp trai.”
Lạc Tĩnh Ngữ cười gật đầu, làm động tác: 【 Chào anh trai. 】
Chiêm Kiệt: “……”
Chiêm Hỉ đã dạy Chiêm Kiệt động tác “Anh trai” trong thủ ngữ, cô nói Tiểu Ngư đang gọi anh, anh nên tự hiểu đi.
Lúc ở Tiền Đường, Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng “Gọi” anh chính thức như vậy, xem như Chiêm Kiệt đã gặp phải lần thứ 2, trong lòng rất cảm động, còn có chút chua xót.
Có người đến đưa thuốc lá cho Chiêm Kiệt và Lạc Tĩnh Ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào bản thân rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Chiêm Kiệt giúp anh nói chuyện: “Tiểu Lạc nhà bọn tôi không hút thuốc.”
Lạc Tĩnh Ngữ trợn tròn mắt nhìn ba chữ “Nhà bọn tôi” trong miệng của Chiêm Kiệt, ngay sau đó cong cong vành mắt, hận không thể ôm lấy anh vợ.
Chiêm Kiệt nói với Chiêm Hỉ: “Đi thôi, anh dẫn em vào, ba mẹ đều ở bên trong. Yên tâm, sẽ không sao đâu! Hôm nay là ngày lành, mọi người đều vui vẻ.”
Chiêm Hỉ lại nắm lấy tay Lạc Tĩnh Ngữ, theo Chiêm Kiệt ra khỏi sân.
Nhà dì cả đã được trang trí riêng cho lễ đính hôn của Doãn Lị, khắp nơi dán chữ Hỉ đỏ thẫm, trên bàn phòng khách được chuẩn bị đồ ăn theo phong tục đính hôn, toàn bộ ngôi nhà tràn ngập không khí mừng vui.
Người trong phòng nhìn thấy Chiêm Hỉ tới, bỗng náo loạn, Trì Quý Tiên tiến lên trước gọi cô: “Hoan Hoan tới rồi sao? Ái chà! Đây chính là bạn trai của con sao? Thật tuấn tú, hoàn toàn không giống lần trước gặp mặt đấy!”
Lạc Tĩnh Ngữ đáng thương, lần trước bị hai chị em Trì Quý Lan, Trì Quý Tiên mới vừa gặp đã đánh thành đầu heo, ấn tượng một màn bi thương đầu tiên như vậy không biết qua bao lâu người ta mới quên được.
Trì Quý Tiên mau chóng chấp nhận sự thật Lạc Tĩnh Ngữ là một cậu bé vô cùng đẹp trai, bảo Chiêm Hỉ giới thiệu Lạc Tĩnh Ngữ cho mọi người, ai cũng rất muốn trông thấy anh đấy.
Mắt Đa Đa sáng lấp lánh nhìn người “Anh rể họ tương lai” này, thiếu chút nữa thét chói tai, ôi ôi ôi…… Quá đẹp trai, chẳng khác gì chàng trai bước ra từ truyện tranh.
Chiêm Kiệt hộ tống bên cạnh, sẽ không có ai nói lời sai trái dưới anh em họ, cho nên, toàn bộ Chiêm Hỉ nghe được đều là khen ngợi.
Kỳ thật những lời khen tặng này cũng không trái lương tâm đám người thân, bề ngoài bạn trai của Hoan Hoan thật sự rất xuất sắc! Chàng trai vừa cao vừa thẳng tắp, bờ vai rộng lớn, trang phục màu xám khiến anh trở nên tiêu sái bất phàm, dưới hai chân là đôi giày da bóng lưỡng.
Kiểu tóc của anh rất soái, da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, tính tình hiền lành và nhút nhát không thể thấy được ở những chàng trai trẻ ở thành phố, còn do tính chất “Nghệ thuật”, mọi người cảm thấy anh ngẩng đầu cũng đủ mang hơi thở nghệ thuật nồng đậm.
Mợ nhỏ ngồi bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, khi mọi người đang bàn luận xem Chiêm Hỉ có dẫn bạn trai đến không, bà đã nói chắc chắn sẽ không, dẫn đến chẳng phải khiến người ta chế giễu sao?
Kết quả thật sự dẫn theo người ta đến.
Mợ nhỏ nghe nói Chiêm Hỉ và bạn trai đã ở ngoài cửa, nghĩ cách đâm chọt để trả hận cho chuyện hôm qua Chiêm Kiệt chọc tức bà, nhưng khi nhìn thấy người, bà chẳng còn tự tin nào.
Nhìn thử Lạc Tĩnh Ngữ xem, tự tin làm sao! Nhìn lại thằng con trai bên người mình đang chơi game, tới tham gia lễ đính hôn cũng không biết gội được cái đầu, mặt mày còn lỗ rỗ, mợ nhỏ liền nhụt chí, còn mặt mũi nào mà nói người ta nữa.
Hơn nữa Chiêm Kiệt còn ở đây, nói rồi sợ phải ăn đòn đấy.
Lạc Tĩnh Ngữ mơ hồ trải qua nghi thức rửa tay, cuối cùng được xông ra khỏi đám đông, Chiêm Kiệt gọi anh lên lầu, nói ba mẹ đang trên đó. Trì Quý Tiên không yên tâm, cũng theo đi lên.
Vào khuê phòng của Doãn Lị, Chiêm Hỉ nhìn thấy chị họ mặc bộ váy cưới màu đỏ, đang ngồi ngay ngắn trên giường, đồng thời cũng gặp được ba mẹ của mình.
Lạc Tĩnh Ngữ chính thức xuất hiện trước mặt Chiêm Cường cùng Trì Quý Lan, trái tim đập thình thịch, nhìn ba mẹ Hoan Hoan ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười ôn hòa.
Anh tự nhủ đừng căng thẳng, đừng lo lắng, trong trường hợp thế này, mẹ Hoan Hoan hẳn sẽ không đánh người…… Đâu nhỉ?
Chiêm Cường nhìn người bên cạnh con gái, quả nhiên nhân tài, hơn hẳn tất cả nam thanh niên ngoài phòng, nếu không nói, sao có thể nhìn ra là một người câm điếc?
Ông đi đến, không biết làm sao để nói chuyện cùng anh, nói với con gái: “Hoan Hoan, đây là…… Con giới thiệu đi?”
“Ba, đây là bạn trai con, Lạc Tĩnh Ngữ. Ba có thể gọi anh ấy là Tiểu Ngư.” Chiêm Hỉ nói với Chiêm Cường, rồi khua tay với Lạc Tĩnh Ngữ, 【 Tiểu Ngư, đây là ba của em. 】
Cô cố ý dùng thủ ngữ, ngày thường, Lạc Tĩnh Ngữ đọc khẩu hình của cô không có áp lực, nhưng trong phòng này, cô không muốn để anh một mình khua tay múa chân, quyết định dù người khác nói gì cô đều biểu đạt như thế, để mọi người biết, cô không hề có rào cản giao tiếp với anh.
Lạc Tĩnh Ngữ dùng thủ ngữ chào hỏi Chiêm Cường: 【 Chào chú ạ, con là Lạc Tĩnh Ngữ, lần đầu gặp mặt, xin hãy giúp đỡ con nhiều hơn. 】
Chiêm Hỉ phiên dịch lại cho ba, rồi nói với ông, Tiểu Ngư có thể xem hiểu khẩu hình, lúc nói chuyện với anh chậm một chút là được.
Chiêm Cường nhìn hai người nói bằng hành động, cảm giác vừa xa lạ vừa e dè, nhưng ông vẫn bắt tay với Lạc Tĩnh Ngữ, rồi vỗ lên cánh tay anh: “À à, được được, vóc dáng cũng cao thật, sắp cao bằng trần nhà rồi.”
Lạc Tĩnh Ngữ: “?”
Chiêm Hỉ bật cười: “Ba!”
Chiêm Cường phục hồi tinh thần lại: “Không không không, này…… Con ngoan, dù sao cũng là một đứa trẻ ngoan!”
Chiêm Hỉ biết ba cũng rất căng thẳng mới nói năng lộn xộn như thế.
Lúc này, Chiêm Kiệt gọi Trì Quý Lan: “Mẹ, đến đây gặp Tiểu Lạc đi.”
Bên cửa, Trì Quý Lan đứng thẳng bên cạnh dì cả không nhúc nhích, chỉ quan sát Lạc Tĩnh Ngữ từ rất xa.
Ban đầu quả thực không có chút ấn tượng gì về “Người câm điếc”, chỉ cảm thấy đây là một chàng trai vừa cao vừa soái. Nhưng khi bắt đầu nói chuyện với Chiêm Cường, Trì Quý Lan mới rõ ràng nhận ra anh chính là một người khuyết tật, không nghe được, cũng không biết nói, cảm giác trong lòng bà thật khó diễn tả.
Bà thấy con gái mình cũng dùng thủ ngữ trước mặt người nhà rất thoải mái hào phóng, như thể rất quen thuộc. Ánh mắt hai người đối diện tràn đầy ý cười ôn nhu, tựa như ánh mắt của người khác không hề tồn tại, Trì Quý Lan cũng không biết bản thân nên có thái độ như thế nào.
Lúc Chiêm Kiệt gọi bà, còn cố chấp không muốn cất bước, chị em bên cạnh khuyên bảo, còn có người đẩy bà bước tới, cuối cùng bà cũng đi mấy bước về phía trước.
Thấy mẹ Hoan Hoan đi tới, Lạc Tĩnh Ngữ lại bắt đầu căng thẳng, không sợ gì khác, chỉ sợ bà đánh người. Anh lặng lẽ tiến lên phía trước, để bản thân che chắn trước mặt Chiêm Hỉ, hành động nhỏ này bị Trì Quý Lan thấy được, trong lòng thật vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Bà không đến quá gần, xụ mặt xuống, Chiêm Hỉ nói: “Mẹ, đây là Lạc Tĩnh Ngữ, bạn trai của con.”
Không quan tâm đến phản ứng của mẹ, cô nói với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Tiểu Ngư, đây là mẹ của em. 】
Ôi! Hãy mau để cơn sóng này qua đi, căn bản Chiêm Hỉ không muốn tìm hiểu tâm tư của mẹ, không muốn biết rốt cuộc bà ấy đứng đây xụ mặt cho ai xem? Không lẽ trong lòng lại nghĩ đến mấy lời châm chọc nữa sao? Ra oai phủ đầu Tiểu Ngư sao? Vẫn muốn cô đến lấy lòng cầu hòa sao?
Thôi bỏ đi! Loại xiếc này thật sự khiến người khác mất đi kiên nhẫn.
Cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ đến tham gia lễ đính hôn, hoàn toàn đều vì thể diện của ba, anh trai cùng Doãn Lị. Chiêm Hỉ hoàn toàn không quan tâm thái độ của mẹ đối với Lạc Tĩnh Ngữ, chấp nhận được thì chấp nhận, không thể được thì thôi, thích làm gì thì làm, đừng nổi điên khiến khó coi là được.
Khi một người có tâm lý như vậy, bên kia có thể nhận thức được điều đó, Trì Quý Lan nhanh chóng phát hiện, có lẽ về sau dù bà có làm gì, con gái cũng sẽ không quan tâm nữa.
Trì Quý Lan không nói chuyện, Lạc Tĩnh Ngữ ngoan ngoãn dùng ngữ chào hỏi: 【 Chào dì ạ, con là Lạc Tĩnh Ngữ, dì có thể gọi con là Tiểu Ngư. 】
Chiêm Hỉ mở miệng phiên dịch, thấy mẹ còn đang sững sờ, cô hoàn toàn mất kiên nhẫn, kéo Lạc Tĩnh Ngữ đến bên Doãn Lị giới thiệu hai người với nhau.
【 Đây là chị họ của em, Doãn Lị, anh còn nhớ rõ tờ kết toán đó không? Là chị ấy giúp anh xem, chị ấy là kế toán. 】 Chiêm Hỉ nói với Lạc Tĩnh Ngữ xong, trên mặt Lạc Tĩnh Ngữ liền lộ ra vẻ cảm kích, quơ tay nói với Doãn Lị, rồi bảo Chiêm Hỉ lấy một hộp trang sức trong túi đưa cho Doãn Lị.
Doãn Lị ô cùng ngạc nhiên, trong hộp trang sức là một chiếc trâm màu đỏ thẫm, trên nhụy hoa còn có trái tim nho nhỏ màu vàng, đó là trang sức Lạc Tĩnh Ngữ đặc biệt mua một chiếc hoa tai để làm ra.
“Wow! Thật đẹp! Cảm ơn cậu.” Doãn Lị cực kỳ thích, mấy chị em họ sôi nổi vây quanh xem, Chiêm Hỉ nói với cô, đây là tài năng của Lạc Tĩnh Ngữ, anh là một đại sư làm hoa có danh tiếng, trâm cài áo này là anh đích thân làm ra, mỗi một cánh hoa hoàn toàn chế tạo bằng thủ công.
Trì Quý Lan: “……”
Lạc Tĩnh Ngữ chú ý tới ánh mắt của mẹ Hoan Hoan, trong lòng rất áy náy, vốn dĩ anh muốn tặng cho mẹ Hoan Hoan một chiếc trâm cài bằng vàng, nhưng Hoan Hoan nói khoan hẵng làm, làm xong cũng không nhận được lời hay ý đẹp, nói sau đi.
Bây giờ Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy…… Không làm, thì hình như cũng không được, trông dáng vẻ của mẹ Hoan Hoan rõ ràng là không vui.
Như vậy cũng xem như đã gặp mặt người nhà.
Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ không còn là tiêu điểm của mọi người, sau khi trở ra ngoài, anh yên lặng ngồi vào một góc, đợi lễ đính hôn bắt đầu.
Có vài bạn nhỏ tiểu học thấp chũn rất tò mò với Lạc Tĩnh Ngữ, xúm lại vây quanh, từng nhóc hỏi anh mấy vấn đề không hề kiêng kỵ:
“Chú ơi, chú không nghe thấy một chút nào sao?”
“Mẹ con nói chú không biết nói, là thật sao?”
“Chú có thể nghe thấy con đang nói không? A —— con lớn tiếng như vậy chú cũng nghe không thấy sao?”
……
Chiêm Hỉ biết Tiểu Ngư sẽ không so đo với mấy nhóc, nhưng mấy vấn đề này thật sự không lễ phép. Cô suy nghĩ tìm cách thoát khỏi đề tài này, nói: “Các con có muốn học thủ ngữ không?”
Bốn, năm đứa nhóc hoan hô: “Muốn ạ!”
“Nào, dì Hoan Hoan và chú Tiểu Ngư dạy các con nhé. Chú Tiểu Ngư sẽ làm hành động, các con đoán thử ý nghĩa của nó, được không?”
“Được ạ!”
Thế nên anh bắt đầu trò chơi, Lạc Tĩnh Ngữ làm các động tác sống động dễ hình dung, ví dụ như “Gà”, “Rắn”, “Bơi lội”, “Chạy bộ”… mấy nhóc đoán liên tục không biết mệt, Chiêm Hỉ giúp anh công bố đáp án. Sau đó, mấy nhóc học được không ít từ, từng đứa chậm rãi khoa tay múa chân cho Lạc Tĩnh Ngữ:
【 Chú Tiểu Ngư, rất vui được gặp chú. Chú rất soái, con rất thích chú! 】
Đây là Chiêm Hỉ dạy bọn nhỏ, khiến mặt Lạc Tĩnh Ngữ đỏ lên, Chiêm Hỉ bên cạnh cười ha ha.
Phía xa, Trì Quý Lan lén quan sát anh, Chiêm Hỉ chưa từng liếc mắt qua phía mẹ.
Khi tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc từ ngoài cửa sổ vang lên, Chiêm Hỉ biết chú rể sắp tới rồi.
Cô nói với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Bên ngoài đang đốt pháo, rất ồn. 】
Lạc Tĩnh Ngữ cùng cô đứng lên, nắm tay ra ngoài xem náo nhiệt.
Chàng rể Tiểu Lưu mang sính lễ rất phong phú, hàng chục xấp tiền trăm tệ buộc bằng sợi dây đỏ trên nắp hộp khiến Lạc Tĩnh Ngữ sợ hãi, anh lén đếm thử, mẹ ơi! Mười sáu xấp?
Anh nhanh chóng tự tính toán tiền tiết kiệm của mình, phát hiện còn kém rất xa.
Anh còn kế hoạch cùng Hoan Hoan mở cửa hàng tốn rất nhiều tiền, vậy thế thì anh càng không có tiền để cưới Hoan Hoan……
Con cá ngớ ngẩn này thật sự không biết phong tục Phú Xuân Trấn, tuy rằng lễ dạm hỏi rất nhiều của hồi môn, nhưng đi tới đi lui, kỳ thật chỉ đi ngang sân khấu mà thôi.
Sau buổi lễ, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đến chúc mừng Doãn Lị cùng Tiểu Lưu, sau khi nói chuyện với Chiêm Kiệt, anh chào tạm biệt mọi người, chuẩn bị về Tiền Đường.
Chiêm Hỉ bảo Chiêm Kiệt nói với ba để ông ấy nói với mẹ, bà đang cáu kỉnh, Chiêm Hỉ không muốn đến nói chuyện.
Anh đã đi ra khỏi sân, đột nhiên Chiêm Hỉ nghe thấy giọng của ba sau lưng.
“Hoan Hoan, Hoan Hoan, ba!”
Cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ xoay người lại, liền thấy Chiêm Cường chạy đến phía trước thở hổn hển, lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc phong bì dày màu đỏ, nhét vào tay Lạc Tĩnh Ngữ.
Lạc Tĩnh Ngữ kinh ngạc nhìn ông.
“Tiểu Lạc, đây là của chú và…… Dì cho con.” Chiêm Cường nhìn con gái, giải thích, “Mẹ con biết, thật sự bà ấy biết. Ba không lừa con, đều là ý của hai người.”
Chiêm Hỉ: “……”
Chiêm Cường lại nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ: “Xin lỗi, Tiểu Lạc, lần này chiêu đãi không chu toàn, không để cậu vào nhà ngồi. Đồ cậu mua chúng tôi đều nhận được, quá nhiều rồi, thật sự…… Haiz…… Chú thật ngại. Như vậy đi, Tết Nguyên Đán con hãy cùng Hoan Hoan về nhà ăn cơm, dì và chú sẽ nấu cho con ăn thật ngon. Thế nào, được không?”
Chiêm Hỉ: “……”
Hạnh phúc đến quá đột ngột! Lạc Tĩnh Ngữ hiểu khẩu hình môi của ba Hoan Hoan, còn chưa hỏi ý kiến Hoan Hoan đã vội vàng gật đầu, khua tay một tràng.
Chiêm Cường bảo con gái giúp ông phiên dịch, Lạc Tĩnh Ngữ cũng nhờ Hoan Hoan phiên dịch, hai người nhìn cô chằm chằm.
Chiêm Hỉ nhìn cả hai, bỗng bật cười, cô ôm lấy cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ nói: “Con biết rồi. Ba, Nguyên Đán con và Tiểu Ngư sẽ trở về, nhưng chỉ ở được muộn một chút. Gần công việc của tụi con rất bận, thật sự không ở được lâu.”
“Ồ ồ, được được, trở về là tốt rồi, trở về là tốt.” Chiêm Cường hoàn thành nhiệm vụ, cười rất thoải mái.
Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ chào tạm biệt Chiêm Cường, xoay người lần nữa rời đi.
Chiêm Cường nhìn theo bóng hình con gái cùng “Con rể” nắm tay rời đi, lặng lẽ lau mắt.
Con gái đã lớn thật rồi, ông cũng vậy.
Một ngày nào đó cánh chú chim nhỏ sẽ đủ cứng cáp và bay khỏi tổ, làm sao ba mẹ có thể ngăn cản được?
Hy vọng…… Người kia cũng có thể cố gắng nghĩ thông suốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!