Cá Voi Cô Đơn - Chương 85: Ngoại truyện 4: Năm này qua năm khác (3) - Chị gái Bánh Đậu Xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Cá Voi Cô Đơn


Chương 85: Ngoại truyện 4: Năm này qua năm khác (3) - Chị gái Bánh Đậu Xanh


Sinh nhật 27 tuổi của Lạc Tĩnh Ngữ sắp đến rồi, Chiêm Hỉ vẫn do dự không biết nên tặng món quà gì.

Vì thế, cô đã thực hiện một cuộc khảo sát nhỏ, hỏi một vài người bạn nên tặng quà gì vào ngày sinh nhật của bạn trai

La Hân Nhiên nói trong điện thoại: “Tặng cái beep đấy, sinh nhật Vỏ Tôm, anh ta đều tập hợp một đám bạn ăn ăn uống uống. Lần trước mấy cậu tặng quà nhưng tớ vẫn không tặng đấy thôi, anh ta không để bụng chuyện này.”

Chiêm Hỉ biết hình thức chung sống của La Hân Nhiên và Vỏ Tôm như thế, không lấy làm tham khảo.

Triệu Tình Tình và Tiểu Tạ yêu đương chưa đầy một năm, cô ấy rất quan tâm đến sinh nhật của Tiểu Tạ. Tiểu Tạ là fan của manga anime, cho nên cô ấy đã tặng một anime hanmade mà anh luôn muốn nhưng không nỡ mua, sau khi nhận được nó, Tiểu Tạ cực kỳ thích thú.

Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút, dường như Lạc Tĩnh Ngữ không phải người đặc biệt nghiện đồ gì, chụp ảnh chỉ là một trong những sở thích của anh, nhưng anh đã có ba máy ảnh, cũng không sử dụng chúng nhiều. Có vẻ không cần thiết mua thêm máy ảnh khác.

Tiểu Miêu phục vụ trong cửa hàng cũng có bạn trai, Chiêm Hỉ hỏi cô, Tiểu Miêu e thẹn nói tiền lương của cô bé không nhiều lắm, nên lúc sinh nhật đã đan một chiếc khăn len cho bạn trai.

Quà handmade sao……

Ban đầu Chiêm Hỉ cũng nghĩ tới tự tay làm một món quà cho Lạc Tĩnh Ngữ, nhưng…… năng lực thủ công của cô, có lẽ đời này không thể hơn được anh.

Lạc Tĩnh Ngữ thậm chí còn biết đan áo len, sử dụng máy may, anh nói khi còn nhỏ từng đi theo học Diêm Nhã Quyên cách may vá.

Chiêm Hỉ nghe vậy không nhịn được cười, thầm nghĩ mình vẫn không nên múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh, trong nhà có một nghệ nhân bậc thầy, đưa mấy thứ này chẳng khác nào học sinh giao bài tập cho giáo viên,không chừng còn bị anh chấm điểm.

Viên Tư Thần tặng quà tương đối phổ biến hơn, cô cùng bạn trai yêu đương ba năm, đã dự định năm nay kết hôn, cô nói năm đầu tiên mình tặng một bộ mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam, năm thứ hai tặng một cặp vợt cầu lông, năm thứ ba tặng một đôi giày thể thao.

“Sinh nhật bạn trai năm ngoái, em có tặng quà không?” Viên Tư Thần hỏi trong điện thoại.

Chiêm Hỉ nói: “Có ạ.”

“Tặng gì?”

Chiêm Hỉ cười: “Một cây…… Đèn sàn.”

“……” Viên Tư Thần im lặng một lúc, “Em cũng sáng tạo đấy.”

Chiêm Hỉ nói tiêp: “Lúc đó anh ấy còn tặng em nồi áp suất nữa!”

Viên Tư Thần thiếu chút nữa cười đến đau sốc hông: “Vậy hai người rất xứng đôi rồi, hay là em nhìn thử trong nhà thiếu cái gì thì mua cái đó đi.”

Trong nhà thiếu cái gì nhỉ?

Hình như không thiếu thứ gì.

Chiêm Hỉ chống cằm trầm tư suy nghĩ, nhớ lại nhà Chiêm Kiệt và nhà Lạc Tĩnh Ngữ có điều gì khác biệt không, đột nhiên cô nghĩ ra, trong nhà Lạc Tĩnh Ngữ có một thứ vẫn chưa có, lại thứ mà đại đa số gia đình đều có, đó chính là —— TV!

Trong ấn tượng Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ hầu như không xem TV, sẽ thiếu thông tin dựa vào nó. Cô ừng thấy anh mua sách, tất cả đều là sách nghệ thuật và thiết kế. Một số ít tiểu thuyết là do Lạc Hiểu Mai đưa, hoặc do Chiêm Hỉ mua. Anh có một vài bộ truyện tranh, nhưng nói rằng mình đã tiết kiệm tiền để mua chúng khi còn học trung học, dùng để xem trao đổi với các bạn cùng lớp.

Thật ra Lạc Tĩnh Ngữ không bài xích việc đọc sách, nhưng Chiêm Hỉ nghi ngờ rằng anh mắc chứng khó đọc viết, hơn nữa còn bị điếc, độ khó tăng gấp đôi.

Có một số việc không phải bắt buộc anh làm thì sẽ tiến bộ, hiện tại trình độ Lạc Tĩnh Ngữ trò chuyện trên WeChat đã tốt hơn nhiều so với một năm trước, nhiều lỗi ngữ pháp đơn giản đã được Chiêm Hỉ sửa đúng lại. Nhưng một hai phải bắt anh đạt tới trình độ như Lạc Hiểu Mai, Nhạc Kỳ, thì Chiêm Hỉ cảm thấy vẫn rất khó, hơn nữa cô cho rằng điều này không quá quan trọng.

Cô không muốn gây áp lực cho anh, tựa như anh chưa bao giờ gây áp lực cho cô.

Chiêm Hỉ đứng ở vị trí khác suy nghĩ một chút, nếu cô luôn nói với Lạc Tĩnh Ngữ diễn đạt văn bản của anh không tốt, chậm chạp, ngữ pháp khó hiểu, hiểu từ ngữ kém và sử dụng thành ngữ lộn xộn, hy vọng anh có thể cải thiện, đọc và viết nhiều hơn…… Có thể xuất phát điểm là tốt, nhưng Tiểu Ngư nhất định sẽ không thoải mái.

Anh không phải cố ý, tính cách của anh không phải phá hoại. Lạc Tĩnh Ngữ làm chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc, anh không thể làm tốt việc đọc và viết, điều này liên quan nhiều đến khuyết tật bẩm sinh và môi trường sống.

Là người bạn đời thân thiết nhất, Chiêm Hỉ sớm đã hiểu ra, điều anh cần là sự động viên chứ không phải những lời chỉ trích gay gắt chứ, càng không nói đến chế giễu.

Việc yêu cầu sự tiến bộ của các cặp đôi là rất bình thường, nhưng phải dựa trên nguyên tắc khách quan, bình đẳng và tự nguyện.

Nói cách khác, nếu bạn nam nặng hơn 100kg, huyết áp và lipid trong máu sẽ bị ảnh hưởng, bạn gái nghe bác sĩ hướng dẫn và hy vọng có thể giảm xuống còn 80kg, chàng trai cũng muốn khỏe mạnh, nên sẵn sàng tập thể dục nhiều hơn. Đây chính là phương thức giao hòa giữa các cặp đôi.

Nếu cô gái nặng 60kg ở mức bình thường, nhưng bạn trai lại cảm thấy cô không đủ thon thả, hy vọng cô có thể giảm đến 50kg, dựa vào ngôn ngữ cùng hành động mà cứ cách ha ba ngày lại trêu chọc cô. Chiêm Hỉ thấy, bạn trai như vậy không có cũng được.

Cho nên, cô sẵn sàng cho Lạc Tĩnh Ngữ đủ thời gian để anh chậm rãi tiến bộ, không đưa ra bất kỳ yêu cầu cứng nhắc nào đối với anh về khả năng đọc viết. Hai người có thể đến được với nhau, sự tôn trọng và bao dung lẫn nhau thực sự rất quan trọng, Chiêm Hỉ tin tưởng Tiểu Ngư cũng nghĩ như vậy.

Sau khi suy nghĩ, Chiêm Hỉ quyết định tặng một chiếc TV lớn cho Tĩnh Ngữ, để họ có thể cùng nhau xem phim truyền hình khi ở nhà. Lạc Tĩnh Ngữ không nghe được âm thanh cũng có thể xem phụ đề, đây cũng là một kiểu đọc nhập liệu, nếu có điều gì không hiểu, Chiêm Hỉ có thể giúp cậu ấy giải thích bằng ngôn ngữ ký hiệu, nghĩ đến cảnh tượng hai người ôm nhau xem TV, thực sự cũng rất lãng mạn đấy.

TV cần được lắp đặt và mở đường truyền, không thể tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật nên Lạc Tĩnh Ngữ đã “nhận” món quà sinh nhật này trước hai ngày.

Vào ngày nhân viên tới cửa, Lạc Tĩnh Ngữ ngây ngốc nhìn Chiêm Hỉ thảo luận với nhân viên, bọn họ di chuyển sofa đối diện nhà cây cho mèo cùng đồ vật yêu thích của Quà Tặng, đồng thời trực tiếp lắp chiếc TV lớn lên tường rồi lấy cái tủ mà Chiêm Hỉ đem lên từ 802 tạm thời làm tủ TV, các hộp linh tinh đều đặt trên ngăn tủ.

Quà Tặng không hài lòng với sự sắp xếp này, nhà cây cho mèo đổi tới rồi một xa lạ, không gian hoạt động bị rút ngắn lại, nó đang nũng nịu kêu meo meo bên chân Lạc Tĩnh Ngữ.

Lạc Tĩnh Ngữ bế mèo nhỏ lên, nhìn nhân viên đang khoan cái giá trên tường, rồi lắp đặt TV lớn lên đó.

Sao anh không nghĩ ra phải lắp một chiếc TV nhỉ?

Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy bản thân mình cũng có nguyên do, cẩn thận nghĩ lại, trước kia anh cũng chưa từng nghĩ tới phải mua sofa. Ở một mình, tai lại không nghe thấy, TV không bao giờ là thứ cần thiết đối với anh. Nhưng bây giờ thì khác, thường xuyên có khách đến nhà như anh trai và cháu trai Hoan Hoan, bạn bè cũng có, người thân, hàng xóm cũng tới, về sau có lẽ còn có ba mẹ Hoan Hoan và cô dì chú bác, nếu trong phòng khách không có lấy một chiếc TV, thật sự sẽ rất nhàm chán.

Chờ đến đường truyền của TV được nhân viên điều chỉnh thử xong và rời đi, Chiêm Hỉ vui vẻ mở TV, kéo Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sofa, chọn một trang web video để mở, dùng điều khiển từ xa chọn những bộ phim truyền hình, điện ảnh, chương trình tạp kỹ…… Nói với Lạc Tĩnh Ngữ: “Tiểu Ngư, sau này chúng ta có thể ngồi đây xem phim đó!”

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn phòng khách của mình, từ sau khi quen Chiêm Hỉ, phòng khách trở nên càng ngày càng chật, thêm một cái sofa, một bàn trà, một cái tủ, một tủ giày, một bộ bàn ăn, còn có một đống đồ của mèo, hiện tại lại thêm một chiếc TV, nếu không phải căn hộ này có phòng khách rộng, thật sự rất khó để nhét thêm.

Nhưng càng chật chội, căn hộ này càng ngày càng giống một cái tổ ấm gia đình, mỗi ngày Lạc Tĩnh Ngữ tỉnh dậy, mở mắt đã nhìn thấy cô gái đang ngủ say bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

Hai ngày sau, Chiêm Hỉ sắp xếp xong công việc ở phòng trà rồi cùng Lạc Tĩnh Ngữ tan tầm về nhà trước, tổ chức sinh nhật Tiểu Ngư.

Lạc Hiểu Mai vừa mới sinh con được vài ngày nên chưa được xuất viện, Lạc Minh Tùng cùng Diêm Nhã Quyên hằng ngày đến bệnh viện thăm con gái và cháu ngoại, tất nhiên không có thời gian rảnh rỗi đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ ăn sinh nhật, bọn họ đều nhắn mấy câu chúc mừng cho anh trên WeChat, Lạc Hiểu Mai còn gửi một bao lì xì, chúc em trai sinh nhật vui vẻ.

Chiêm Hỉ không muốn tổ chức sinh nhật cho Tiểu Ngư ở phòng trà, bởi vì…… Sinh nhật năm trước của Lạc Tĩnh Ngữ thật sự quá tệ, cô mất kiểm soát cảm xúc, nên dự định năm nay sẽ chỉ có hai người, an ủi Tiểu Ngư đã từng bị cô tổn thương vào ngày sinh nhật.

Bánh sinh nhật do Chiêm Hỉ tự tay làm, Mộng Mộng ở phòng trà đã cầm tay chỉ cô, làm một bánh kem chiếc dâu tây thêm sữa tươi nho nhỏ hình tròn đơn giản nhất.

Bữa tối cũng do Chiêm Hỉ làm đầu bếp, Lạc Tĩnh Ngữ dựa vào cửa bếp nhìn cô, tài nấu nướng của cô cũng chỉ như vậy, không biết nấu những món phức tạp, cô hấp bốn con cua lông và nướng một đĩa cánh gà trong lò vi sóng, thêm nấm hương và củ cải, rất nhanh sẽ xong canh củ cải.

“Ăn cơm thôi!” Chiêm Hỉ hỏi Lạc Tĩnh Ngữ, “Anh có muốn uống rượu không? Uống một chút nhé?”

Lạc Tĩnh Ngữ cười gật đầu, lấy một chai rượu vang đỏ từ trong ngăn tủ, Chiêm Hỉ tò mò hỏi: “Đây là chai rượu năm trước sao? Anh đã hỏi em có muốn uống hay không đấy?”

Nó đấy! Lạc Tĩnh Ngữ mở rượu vang đỏ, rồi tìm hai cái ly chuyên biệt để uống rượu vàng, Chiêm Hỉ tấm tắc: “Thú vị đấy, ở nhà còn muốn thưởng rượu nữa? Anh trai của em toàn nốc trực tiếp.”

Lạc Tĩnh Ngữ: “……”

Hai người ngồi vào bàn đối diện nhau, nâng ly rượu lên chạm vào, Chiêm Hỉ cười lộ lúm đồng tiền như hoa: “Tiểu Ngư, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Lạc Tĩnh Ngữ cũng cười rộ lên, nhớ lại ngày này năm trước, Hoan Hoan ngồi trên bàn ăn khóc loạn, anh ngồi xổm trước mặt cô và không ngừng giúp cô lau nước mắt, tựa như sắp phải chia xa, hiện tại ngẫm lại thậm chí có chút buồn cười.

Không cần phải khóc nữa, phải thật hạnh phúc và vui vẻ, Lạc Tĩnh Ngữ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đối diện, gắp một con cua giúp cô lột vỏ.

Khi ăn gần xong các món, Chiêm Hỉ mang bánh kem dâu tây ra, đặt trước mặt Lạc Tĩnh Ngữ thắp một ngọn nến, vỗ tay nói: “Anh ước đi!”

Lạc Tĩnh Ngữ chớp mắt nhìn cô, vẫn không nhắm mắt nguyện cầu, Chiêm Hỉ hỏi: “Sao thế?”

Tiên sinh Thọ Tinh* nói: 【 Có phải em đã quên rồi hay không? 】

(Ji: Bạn nào hiểu về Trung Quốc, mình nghĩ cũng hiểu từ này nhỉ, Thọ Tinh* – người sinh nhật)

Chiêm Hỉ cầm điện thoại chuẩn bị chụp hình cho anh lúc ước, thắc mắc hỏi: “Đã quên cái gì?”

Ngón trỏ tay phải của Lạc Tĩnh Ngữ đặt lên cổ, đôi môi hơi mở ra, đầu hơi đong đưa vài cái, anh đang nói chính là —— ca hát.

Trái tim Chiêm Hỉ lập tức trở nên mềm mại, trực tiếp ngồi lên đùi anh, kéo tay anh chạm lên cổ mình, hát thật nhẹ nhàng: “Happy birthday to you, happy birthday to you…”

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn khuôn mặt cô, lòng bàn tay cảm nhận được sự rung động trên cổ của cô, khi cô hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, anh không buông ra mà ôm chặt lấy cô nhắm mắt ước nguyện, sau đó mở mắt thổi tắt ngọn nến.

Bánh kem Chiêm Hỉ làm không tệ lắm, dù sao cũng được làm dưới sự hướng dẫn của đầu bếp bánh ngọt. Sau khi ăn một miếng bánh lớn, Lạc Tĩnh Ngữ đưa tay với Chiêm Hỉ, cô cắn nĩa nhìn anh, hỏi: “Gì thế?”

Lạc Tĩnh Ngữ quơ tay: 【 Quà, quà sinh nhật. 】

Chiêm Hỉ chỉ vào TV: 【 TV chính là quà sinh nhật! 】

Lạc Tĩnh Ngữ trợn to mắt: 【 Thật à? 】

Nhìn dáng vẻ khó tin của anh, Chiêm Hỉ bật cười, Lạc Tĩnh Ngữ còn đang hỏi: 【 Thật không? TV chính là quà? 】

Chiêm Hỉ bĩu môi: “Sao nào? Không thích? Chẳng phải anh còn đưa em nồi áp suất sao?”

Chuyện nồi áp suất này đối với ấn tượng của hai người bọn họ cực kỳ sâu sắc, Chiêm Hỉ thấy ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ thất vọng rầu rì, cô liền bật cười: “Được rồi, TV là quà đấy, nhưng còn có một món quà nhỏ. Chờ chút, em đi lấy.”

Cô còn chuẩn bị một món quà nhỏ, là một quyển album, sau khi cùng Lạc Tĩnh Ngữ rửa tay, hai người ngồi cạnh nhau trên sofa cùng xem.

Lạc Tĩnh Ngữ mở trang đầu tiên, nhìn thấy bức ảnh năm một tuổi của mình được chụp trong một studio, khuôn mặt tròn tròn trắng nõn, đôi mắt ngây ngốc, miệng đang cười lộ ra bốn chiếc răng trên dưới.

Còn có những bức ảnh chụp anh khi còn bé, hơn một tuổi, hơn hai tuổi, hơn ba tuổi…… Trong một bức ảnh anh ba tuổi, trên album xuất hiện một hình của một đứa trẻ hơn một tuổi, đó là Chiêm Hỉ.

Khi còn bé cô thực sự rất đáng yêu, không không, bây giờ cô cũng rất đáng yêu! Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ảnh chụp Hoan Hoan còn bé, đôi mắt tựa như quả nho lớn, ngón trỏ chạm lên mặt cô trên album, cong môi mỉm cười.

Anh biết rồi, đây là một quyển album quá trình trưởng thành của anh và Hoan Hoan.

Khi Chiêm Hỉ về nhà Nguyên Đán đã chọn vài tấm hình khi còn nhỏ mang đến Tiền Đường, scan lên máy tính, sau khi cô mười tuổi, đa phần đều là dùng máy ảnh kỹ thuật số để chụp. Còn ảnh lúc nhỏ của Lạc Tĩnh Ngữ là cô đến tìm Cao Nguyên hỗ trợ scan qua, và tìm Chu Liên để lấy những tấm hình Tiểu Ngư lúc trung học.

Chiêm Hỉ thậm chí còn đến tìm Từ Khanh Ngôn, quả nhiên bên đại sư Tư vẫn còn lưu trữ một vài ảnh chụp Tiểu Ngư học lớp tạo hoa, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn khiến Chiêm Hỉ thấy được Lạc Tĩnh Ngữ từ mười chín đến hai mươi bas tuổi.

Lúc đó anh thật sự rất gầy! Gương mặt đều hóp lại, cằm tựa như bị dao gọt, nhưng ánh mắt anh vẫn ôn hòa kiên định, khiến mọi người biết chàng trai này không bị đánh gục bởi cuộc sống, trong anh ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

Phần sau cuốn album chính là ảnh chụp một mình hoặc hình của Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ bên nhau, ở Cung Thiếu Niên, ở công viên Wetland Ngày Của Hoa, ở 1504, ở Thượng Hải, ở Lễ hội Sáng tạo, ở thành phố ven biển kia, ở phòng trà Cá Mừng Vui, ở Phú Xuân Trấn……

Mỗi bức ảnh đều không gì khác ngoài nụ cười ngọt ngào của bọn họ, bên cạnh ảnh chụp còn có một tờ note nhỏ mà Chiêm Hỉ ghi lại thời gian cùng địa điểm chụp hình. Lạc Tĩnh Ngữ lật xem, một năm mình cùng Hoan Hoan đi qua này, có tiếng cười vui, có nước mắt, còn có những thử thách cùng vượt qua, hốc mắt dần dần ướt đẫm.

Thật sự vô dụng mà, vừa rồi anh còn nghĩ không được rơi nước mắt nữa.

Chiêm Hỉ phát hiện thật lâu anh vẫn không ngẩng đầu lên, đến gần bỗng thấy, trời ạ! Đôi mắt Tiểu Ngư đã đỏ lên, bị cô chọc tới khóc sao?

“Tiểu Ngư?” Chiêm Hỉ kéo tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng quay đầu đi, khịt mũi, lau đôi mắt. Chiêm Hỉ không muốn khóc chút nào, nắm lấy cằm anh để anh quay đầu lại, dùng thủ ngữ nói, 【 Tiểu Ngư, hôm nay là sinh nhật của, đừng khóc, phải vui vẻ, phải cười lên! Đây chỉ là một món quà nhỏ, là kỷ niệm của hai chúng ta. 】

Cô chưa dứt lời, khi múa hai tay xong, Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu, hít một hơi, một giọt nước mắt trượt xuống.

Chiêm Hỉ: “……”

Lạc Tĩnh Ngữ lấy lại bình tĩnh một lúc mới ngừng rơi nước mắt, ngón tay vuốt ve album, đôi mắt lưu luyến không rời.

Chiêm Hỉ ôm anh, nói: 【 Về sau, mỗi năm chúng ta đều làm một quyển album ghi lại cuộc đời của mình, được không? 】

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô thật sâu, cuối cùng, cười gật đầu.

Đêm nay Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ dịu dàng, tiếng thở dốc của anh bên tai Chiêm Hỉ từ nhẹ nhàng chậm chạp trở nên càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng nặng, nhưng anh vẫn rất dịu dàng.

Trong một khoảnh khắc nào đó, trong cổ họng anh phát một âm thanh khó khống chế, cả người Chiêm Hỉ cũng run rẩy theo thân thể anh. Sau đó, anh khóa chặt cô trong vòng tay của mình, nương theo ánh sáng ấm áp ở đầu giường, tỉ mỉ quan sát gương mặt cô, rồi hôn nhẹ lên môi.

Mồ hôi từ ngọn tóc chảy xuống, Chiêm Hỉ trong lòng ngực anh nhắm mắt lại, thỏa mãn nghe tiếng anh thì thầm bên tai: “Hoan Hoan, Hoan Hoan……”

——

Tết Âm Lịch, tháng giêng, Lạc Tĩnh Ngữ một mình xách túi lớn túi nhỏ đựng quà tặng lên xe đến Phú Xuân Trấn, ở nhà Chiêm Hỉ ba đêm, cùng cô ngủ chung một phòng.

Chiêm Kiệt trở thành đối tượng “tấn công” của Trì Quý Lan, hỏi khi nào anh chấp nhận xem mắt, thậm chí còn hỏi anh muốn tái hôn với Tần Phỉ hay không, nếu anh không thể nói, Trì Quý Lan sẵn sàng đến xin lỗi Tần Phỉ xem thế nào.

“Mẹ! Con xin mẹ đừng xáo trộn chuyện của con!” Chiêm Kiệt bị nhắc mãi đến mức nổ đầu, lớn tiếng nói, “Con và Tần Phỉ không thể nữa rồi! Cô ấy đã bắt đầu cuộc sống mới, mẹ hiểu không đấy?”

Hai mẹ con lại bắt đầu cãi nhau, Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Cường bên cạnh cắn hạt dưa xem diễn, đến khi Chiêm Kiệt nói thẳng nếu mẹ tiếp tục lải nhải nữa anh sẽ lập tức bỏ nhà đi, Trì Quý Lan mới lầm bầm nhưng không dám hé răng.

Đúng là Tần Phỉ đã bắt đầu cuộc sống mới.

Chiêm Hỉ vẫn giữ liên lạc với cô, sau khai trương Cá Mừng Vui, Tần Phỉ đưa Uy Uy đến ăn cơm, nói với Chiêm Hỉ, cô mua nhà và xe, cũng đã đổi công việc, thu nhập hàng năm có thể tốt hơn, nhưng sẽ bận rộn hơn.

Cô đưa ba mẹ đến Tiền Đường cùng sống với mình, ngày thường sẽ giúp cô đưa đón Uy Uy đi học, cô sẽ phụ trách việc học của Uy Uy. Việc bố mẹ ly hôn có phần nào ảnh hưởng đến tâm lý của Uy Uy, Tần Phỉ sẽ cố gắng giảm bớt sự ảnh hưởng này, ngày nghỉ cô sẽ cùng con trai ra ngoài chơi, nghỉ đông và nghỉ hè còn mang theo ba mẹ cùng con trai đi du lịch.

Chiêm Hỉ lén lút hỏi Tần Phỉ: “Chị Phỉ, chị có tìm bạn trai nữa không?”

Tần Phỉ cười: “Không có ý định, nhưng nếu gặp được người thích hợp thì có thể thử xem, chị còn trẻ mà!”

Chiêm Hỉ nhìn cô, Tần Phỉ đã 35 tuổi, trông đẹp hơn trước khi ly hôn, rạng rỡ và tràn đầy sức sống.

Uy Uy gặp cha mỗi tháng hai lần, cậu bé từ bài xích ban đầu đến chờ mong bây giờ, Chiêm Hỉ cảm thấy mối quan hệ giữa anh trai và con mình cũng đã thay đổi rất nhiều.

Tuy nhiên, rất nhiều chuyện đã xảy ra, Chiêm Kiệt học tập như thế nào để làm một ba tốt, nhưng cuối cùng vẫn không cơ hội nối lại duyên cũ với Tần Phỉ, rạn nứt do chính anh tạo ra, vĩnh viễn sẽ không khép lại.

Lạc Tĩnh Ngữ theo Chiêm Hỉ tham gia đám cưới của Doãn Lị và Tiểu Lưu, gặp được rất nhiều người thân của Chiêm Hỉ, mọi người đều đối xử tử tế với anh.

Không thể loại trừ sẽ có người thầm thảo luận về khuyết tật của anh, nhưng như thế thì sao?

Cuộc sống của Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ rất tốt đẹp, tình cảm ổn định, sự nghiệp thăng hoa. Người có mắt đều nhìn ra được, Tiểu Lạc biết đau lòng, Hoan Hoan rất hạnh phúc, lúc hai người xuất hiện trước mặt mọi người luôn nắm tay nhau, nụ cười trên mặt rất tự nhiên và ngọt ngào, không chút miễn cưỡng.

Ngày Của Hoa một năm nữa lại đến, văn phòng trên tầng hai của phòng trà Cá Mừng Vui tựa như ngọn núi nhỏ.

Nhạc Kỳ hiện tại rất có kinh nghiệm trong việc đóng gói, Lạc Tĩnh Ngữ cũng sẽ giúp anh. Lần này việc kinh doanh rất hot, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi bán hàng trước Ngày Của Hoa hai thán, lần đầu tiên Chiêm Hỉ thử mời một người mẫu Hán Phục chụp hình tuyên truyền, hiệu quả cực kỳ tốt.

Nhân viên trong phòng trà phàn nàn với Chiêm Hỉ kinh doanh quá tốt khiến bọn họ quá nhiều việc lo không hết, Chiêm Hỉ cũng cảm thấy như vậy, vì thế cô thuê thêm hai người trẻ tuổi, một người hỗ trợ bếp, một người làm phục vụ. Như thế, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ có thể nghỉ một ngày mỗi tuần mà không cần phải quay như chong chóng.

Người bận rộn nhất thật sự là Lạc Tĩnh Ngữ, trọng tâm của thủ công là tự tay chế tác, trong quá trình không thể để cho người khác hỗ trợ bất kỳ công đoạn nào, dù là cắt vải đơn giản nhất, anh cũng phải tự mình làm. Cho nên, khi bắt đầu mở đơn, Lạc Tĩnh Ngữ hầu như làm từ sớm đến tối muộn, ngoại trừ ăn cơm ngủ đi WC, anh vẫn luôn ngâm mình trong phòng làm việc.

Hiện tại anh tạm thời chưa nghĩ đến chuyện thuê công nhân, các khách hàng tìm tới Cá Mừng Vui là vì tay nghề của thầy Lạc, dựa vào chất lượng, Lạc Tĩnh Ngữ kiểm soát chất lượng rất nghiêm ngặt, thà rằng thiếu cũng phải làm thật tinh xảo.

Sau đầu xuân, Chiêm Hỉ bắt đầu học lái xe, sáng nào cũng đến trường dạy lái xe, nhưng không làm trễ nải công việc ở phòng trà.

Lạc Tĩnh Ngữ bận rộn một thời gian, cuối tháng 4, anh đến Thượng Hải học bồi dưỡng hàng năm, Chiêm Hỉ không đi, vẫn tận tâm quản lý phòng trà.

Lễ hội Sáng tạo Tiền Đường vẫn sẽ được tổ chức vào tháng Bảy, ban tổ chức đã bắt đầu đăng bài từ tháng 5. Khi Chiêm Hỉ chưa nghĩ xong có nên tham gia hay không thì cô nhận được cuộc gọi từ ban tổ chức mời thầy Lạc tham gia, hơn nữa hứa sẽ dành một gian hàng ở lối đi chính cho anh, còn được tuyên truyền vào loại hình quan trọng.

Chiêm Hỉ rất ngạc nhiên, hiện tại Lạc Tĩnh Ngữ ở Tiền Đường có chút danh tiếng, càng ngày càng nổi trong giới, ban tổ chức sẵn sàng giảm phí đăng ký cho anh ấy và hy vọng rằng anh ấy có thể tham gia triển lãm.

Sau khi thảo luận với Tiểu Ngư trên WeChat, Chiêm Hỉ đã đồng ý, cô muốn một vị trí tốt gấp đôi năm trước. Chiêm Hỉ đã sớm bắt đầu thiết kế chủ đề và hoạt động năm nay của gian hàng, đồng thời cố gắng làm cho nó trở nên mới lạ và độc đáo, để nhiều người có thể trải nghiệm sự khéo léo tinh tế của thầy Lạc, thưởng thức được vẻ đẹp của các tác phẩm.

Lạc Tĩnh Ngữ sẽ ở Thượng Hải một tháng rưỡi, rất ít liên lạc với Chiêm Hỉ, Chiêm Hỉ biết anh đang đi học, rất bận rộn với bài tập về nhà, nên cô sẽ không trò chuyện nhiều cùng anh.

Cô có rất nhiều thông tin liên lạc của các đối tác, vài nơi rất có thành ý, vài chỗ là lừa đảo, Chiêm Hỉ sẽ cẩn thận sàng lọc, sau đó trao đổi với đối tác nghiêm túc.

Mỗi ngày cô đều rất bận rộn, học lái xe, trông cửa hàng, cập nhật nội dung trên các trang mạng xã hội, lên ý tưởng cho Lễ hội Sáng tạo, giúp Lạc Tĩnh Ngữ liên lạc với các khách hàng đến tận cửa…… Chiêm Hỉ ngồi trong gian chủ đề “trúc” nhỏ nhất ở lầu hai của phòng trà, cô rời mắt khỏi laptop, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa hè đang đến gần, cây đại thụ càng ngày càng tươi tốt, cành lá xum xuê gần như chắn toàn bộ khung cảnh trên đường phố, đập vào mắt là một mảng xanh rộng lớn.

Chiêm Hỉ chống cằm nhìn màu xanh kia, nhấp một ngụm trà lài, trong lòng không khỏi nhớ đến người đó.

Đã một tháng không gặp, cô vốn tưởng rằng ngày nào cũng gặp nhau, không gặp nhau một tháng rưỡi cũng chẳng là gì, nhưng sau ngần ấy thời gian, Chiêm Hỉ phát hiện mình vẫn rất nhớ anh.

Không thể gọi điện thoại, không thể nghe giọng của anh, mỗi ngày chỉ có thể gọi video dùng thủ ngữ nói chuyện vài phút, nhìn mặt đối phương.

Nhưng cô vẫn không nghĩ sẽ đến Thượng Hải gặp anh và ở cùng anh mấy đêm, bởi vì cô biết anh đang nỗ lực vì ước mơ của mình, còn cô ở lại Tiền Đường cũng là vì ước mơ của mình mà phấn đấu.

Nói cách khác, anh và cô đều đang nỗ lực vì tương lai của bọn họ.

Có một điều thú vị hơn, ban đầu Chiêm Hỉ không phát hiện ra, khi Mộng Mộng tán gẫu nói với cô, chính là ——một tháng gần đây, hình như cổ đông Chiêm Kiệt tới Cá Mừng Vui càng thường xuyên.

“Hả?” Chiêm Hỉ không hiểu, “Nhiều lần sao? Em không cảm thấy thế.”

“Haiz! Tiểu Miêu cũng chú ý tới mà.” Mộng Mộng lớn hơn Chiêm Hỉ ba tuổi, là người phụ nữ đã kết hôn, cô đến gần nói nhỏ bên tai Chiêm Hỉ, “Mọi người đều cảm thấy, hình như anh Chiêm coi trọng chị gái Bánh Đậu Xanh kia.”

“Ai là chị gái Bánh Đậu Xanh?” Chiêm Hỉ không hiểu ra sao.

Mộng Mộng nói: “Là một chị gái cứ cách ba bốn ngày sẽ ngồi trong cửa hàng cả một buổi trưa, tuổi không lớn, có lẽ ngoài 30, đeo mắt kính, mỗi lần đến đây đều gọi trà hoa và bánh đậu xanh, mang theo laptop gõ chữ, cũng không biết đang làm gì.”

Ánh mắt Chiêm Hỉ thấp thoáng ánh sáng nhiều chuyện: “Vậy liên quan gì đến anh trai của em?”

“Ha ha.” Mộng Mộng chọc vào đầu của Chiêm Hỉ, “Anh trai của em đấy, cùng đã tiếp cận người ta rồi, hôm đó em không ở đây, hai người bọn họ nói chuyện rất lâu. Tháng trước, chiều chủ nhật chị gái Bánh Đậu Xanh tới, anh Chiêm cũng tới, em không cảm thấy mỗi tuần đều tới rất kỳ lạ sao?”

“Oh Wow! Trời ơi!” Chiêm Hỉ cảm thấy mình thật chậm chạp, cho rằng Chiêm Kiệt do Lạc Tĩnh Ngữ không ở đây mà mỗi chủ nhật sẽ đến đây giúp cô, không nghĩ tới ông anh lại là Người uống rượu không say vì rượu* đấy!

(Ji: *Nguyên văn là 醉翁之意不在酒 – xuất phát ý nghĩa của thành ngữ kẻ say không phải vì rượu mà là cảnh đẹp trong núi, tựa như ý định ban đầu không phải ở đây, mà là cái khác, hoặc với động cơ kín đáo – theo Baidu)

Vì vậy, vào một buổi chiều chủ nhật, Chiêm Hỉ đến nằm vùng ở tầng một, thành công thấy được chị gái Bánh Đậu Xanh kia, là một người phụ nữ trí thức, đeo kính gọng vàng, lông mày mỏng, môi mỏng, khí chất thanh tao, điềm đạm.

Bên cạnh cô là một ấm trà thơm và một đĩa bánh đậu xanh, cô lười biếng nằm trên ghế, một lúc sau mới gõ chữ trên laptop.

Nửa tiếng sau, Chiêm Kiệt tới, Mộng Mộng cùng Chiêm Hỉ đằng sau quầy bar véo tay lẫn nhau, vẻ mặt lại bình tĩnh, nhìn Chiêm Kiệt chậm rãi đi đến bên cạnh người phụ nữ kia, sau chào hỏi liền ngồi đối diện.

Chiêm Hỉ mặc đồng phục, cô ngẩng đầu ưỡn ngực qua bên đó, mỉm cười hỏi Chiêm Kiệt: “Thưa ngài, xin hỏi anh có muốn gọi chút đồ uống gì không?”

Khóe miệng Chiêm Kiệt giật giật, anh ngẩng đầu nhìn cô, hơn nửa ngày không nói.

Chị gái Bánh Đậu Xanh không phản ứng.

Chiêm Hỉ đùa dài, lại hỏi: “Anh trai à! Anh muốn uống trà gì? Em pha cho anh.”

Chiêm Kiệt: “……”

Cuối cùng chị gái Bánh Đậu Xanh cũng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đầy thắc mắc, Chiêm Hỉ vẫy tay với cô, cười như kẻ ngốc: “Hey, chào chị!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN