Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ - Chương 32: Cá voi cũng biết ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ


Chương 32: Cá voi cũng biết ghen


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng ngủ của hắn có một chiếc cửa sổ sát đất vô cùng lớn, bên ngoài cửa sổ là rừng cây và những ngọn núi xa xăm. Sau khi màn đêm khoan thai buông xuống, ánh trăng sẽ tràn vào khung cửa, phủ lên căn phòng những vệt sáng lăn tăn bàng bạc. Mềm mại, dịu êm, kết thành từng mảnh, hệt như sóng gợn mặt hồ.

EDITOR: LAM 

Mỗi một tầng trong căn biệt thự này đều có một phòng tắm. Lúc thường, Thời Tự dùng tầng một, còn Hạ Tê Kình dùng tầng hai. 

Hạ Tê Kình cố tình tắm rửa một cách chậm chạp, tắm lâu đến mức trầy da tróc vảy, mãi đến khi không thể kéo dài thời gian thêm được nữa mới lết từng bước một đi ra. Bộ đồ ngủ mà Thời Tự đưa cho cậu gồm một chiếc áo phông rộng thùng thình in họa tiết thỏ Mashimaro và một cái quần đùi tứ giác màu trắng cùng tông.

Thời điểm Hạ Tê Kình đẩy cửa tiến vào, Thời Tự đang ngồi làm việc trước máy tính xách tay.

Thời Tự áy náy nói với cậu, “Có chút việc đột xuất cần xử lý, sẽ xong ngay thôi.”

Hình như là video trò chuyện nhóm, Hạ Tê Kình loáng thoáng nghe được giọng của Mễ Yên và Đường Giang, chắc là câu lạc bộ bước nhảy xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.

Hạ Tê Kình gật đầu sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn học để tránh máy quay lia tới. Cậu cứ tưởng một khi bước vào phòng, Thời Tự sẽ ngay lập tức quấn lấy mình, dụ dỗ đòi xem tuyến thể, thật không ngờ bản thân lại bị người ta bỏ xó, cậu đành phải lặng lẽ chui vào một góc, ngụy trang thành kẻ vô hình. Mặc dù có lý do chính đáng, đối phương cũng không cố tình nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy lúng túng.

Đường Giang nghe được câu nói vừa rồi của Thời Tự nên mới cất tiếng trêu ghẹo, “Ây dô, đang ở cạnh bạn gái hả?”

Thời Tự thoáng khựng lại, “Không phải.”

Đường Giang, “Chậc, giấu giếm làm gì, thế ban nãy em nói chuyện với người nào? Giờ này rồi mà còn ở cạnh nhau, không phải bạn gái thì là ai?”

Thời Tự đánh trống lảng, “Tập xong động tác chưa? Còn nhiều chuyện nữa em đi ngủ liền đấy, anh tự mình tập đi.”

“Đừng vậy mà.”. Đường Giang vội vàng quỳ lạy, “Anh tập động tác tiếp theo nè, thề là không nói nhảm gì nữa đâu.”

Đường Giang chính là cây hài chủ chốt của câu lạc bộ bước nhảy, chuyên phụ trách khuấy động bầu không khí, kiểu cách nói chuyện cũng vì vậy mà tùy ý chứ không câu nệ quá nhiều. Song, hắn là một người rất có chừng mực, một khi biết đối phương không muốn tiếp tục đề tài, hắn sẽ ngay lập tức dừng lại và chuyển sang một chủ đề khác.

Đường Giang ngừng nói, Mễ Yên lại bất thình lình mở miệng, “Chẳng phải cậu nói, học kỳ này cậu sống một mình ở bên ngoài sao?”

Thời Tự, “Ừ.”

Mễ Yên, “Tôi luôn muốn thuê một căn nhà bên ngoài khuôn viên trường học. Chỗ ở của cậu có xa trường lắm không?”

Thời Tự, “Không xa, khoảng 20 phút đi xe.”

Mễ Yên cười nói, “Vậy bữa nào cậu dẫn tôi tới xem nhé? Để tôi nhìn thử coi có loại phòng thích hợp không.”

Thời Tự, “Hình như mảnh đất này không thuộc dạng cho thuê. Về cơ bản, đây là nơi mua để sinh sống.”

Mễ Yên hiền hòa đáp, “Không quan trọng, coi như là xem trước thôi, dù sao sau khi tốt nghiệp tôi cũng sẽ mua nhà.”

Thời Tự nhìn chằm chằm vào màn hình, thuận miệng nói, “Ừ.”

Mễ Yên ngập ngừng hỏi, “Bất tiện cho cậu lắm ư? Nếu bạn gái của cậu…”

Thời Tự thản nhiên mở miệng, “Tôi không có bạn gái.”

Mễ Yên mím môi cười, “Đùa chút thôi, cậu có hay không lẽ nào tôi lại không biết.”

..

Ước chừng khoảng 10 phút sau, Thời Tự kết thúc cuộc gọi video.

Hạ Tê Kình cử động đôi bàn chân đã tê rần của mình, cậu đứng dậy rồi nói, “Tôi về ngủ đây… Ngủ ngon.”

Thời Tự đặt máy tính xách tách lên trên cái kệ đầu giường, bởi vì kinh ngạc nên mới giương lên mí mắt, “Sao bỗng dưng lại muốn đi?”

Hạ Tê Kình dụi mắt, “Không có gì, chỉ là có chút buồn ngủ thôi.”

Thời Tự lặng lẽ nhìn Hạ Tê Kình sắp sửa bước ra khỏi cửa, hắn đột nhiên lên tiếng, “Cậu giận đấy à?”

Hạ Tê Kình, “Không.”

Vừa mới chạm được đến cánh cửa thì khuỷu tay đã bị người tóm lấy.

Thời Tự không lên tiếng phân bua mà là bế cậu lên giường, nhét vào trong chăn, sờ soạng cổ của cậu, “Người của cậu sao lại lạnh thế?”

Tại vì trong phòng bật điều hòa, Hạ Tê Kình sợ làm nhiễu nước xuống sàn, cậu lại còn đi chân không tới đây đứng trên nền nhà những mười mấy phút đồng hồ, thế nhưng cậu không muốn nói, lười nói.

Thời Tự mở miệng giải thích, “Tớ thật sự không cố ý lơ cậu, vừa nãy chuyện gấp lắm, cuối tuần này có một cuộc thi nhảy, người trong câu lạc bộ đành phải tập trung lại cùng nhau biên đạo.”

Hạ Tê Kình, “Tôi hiểu mà, tôi không trách cậu.”

Thời Tự dè dặt nhìn người trước mặt, “Vậy…”

Hạ Tê Kình cũng chẳng hiểu vì sao mình lại giận dỗi vô cớ, nhưng cậu tắm rửa nãy giờ cũng đã hơn mười mấy phút, nhiệt khí tản đi, toàn thân phát lạnh, thế nên cậu đành khép lại cổ áo rồi nói, “Hôm nay… Tới đây thôi, người tôi lạnh, tuyến thể không có phản ứng.”

“Là do điều hòa thấp quá hay sao?”. Thời Tự gấp gáp chỉnh nhiệt độ lên cao, “Là lỗi của tớ, tớ ủ ấm tay cho cậu nhé?”

Thời Tự đặt đôi tay của Hạ Tê Kình vào trong lòng bàn tay của mình, chậm rãi xoa xoa, hắn còn dùng chăn bao bọc khắp người cậu, đến cả góc chăn cũng bị hắn đè lại một cách cẩn thận.

Thời Tự, “Hiện tại cậu có thể kể tớ nghe lý do vì sao cậu tức giận được không?”

Hạ Tê Kình, “Đã bảo là không có rồi mà.”

Thời Tự nhịn cười, “Còn dám nói không, vừa nãy mặt cậu chù ụ như cái bánh bao chiều vậy đó.”

Hạ Tê Kình phụng phịu mặc kệ hắn.

Thời Tự, “Vậy thì thế này, để tớ đoán, nếu đúng, cậu chỉ cần gật đầu thôi.”. Nói xong, hắn bắt đầu hào hứng đoán già đoán non, “Có phải do sàn nhà quá lạnh không?”

Lời vừa dứt, hắn đã ngay lập tức phản bác lại chính mình, “Không đúng nha, thầy Tiểu Hạ là một người khoan dung độ lượng sao có thể vì sàn nhà lạnh lẽo mà tức giận được? Chắc chắn không phải lý do này.”

“Thầy Tiểu Hạ” khẽ nhếch lên khóe miệng nhưng rồi lại nhanh chóng đè xuống.

Thời Tự tiếp tục đoán, “Hay là vì tớ nói mình không có bạn gái?”

Hạ Tê Kình trợn mắt xem thường.

Thời Tự vội vàng phủ định, “Không thể nào, tớ vốn dĩ không có bạn gái, chuyện này có gì đâu mà phải tức giận?”

“Hay là… Do tớ đồng ý cho người khác đến xem qua biệt thự?”

Lần này Hạ Tê Kình phản ứng rất nhanh, “Cậu dẫn người khác tới xem phòng ở thì mắc mớ gì đến tôi?”

Thời Tự cố gắng nhịn cười, “Ừ, lỗi của tớ, tớ nói sai.”

“Cậu sai ngay từ đầu cơ.”. Hạ Tê Kình tận lực bày ra dáng vẻ hờ hững, “Căn biệt thự này là của cậu, tôi làm gì có liên quan, sao tôi phải tức giận, mắc cười ghê.”

Thật ra, Hạ Tê Kình đã hiểu được nguyên nhân rồi nhưng cậu không thể nói, nếu nói sẽ khiến người ta cảm thấy quá phận, cũng sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Alpha luôn có dục vọng chiếm hữu dành cho Omega; tương tự, Omega cũng sẽ có dục vọng chiếm hữu đối với lãnh thổ của mình, thậm chí dục vọng chiếm hữu này của Omega không xuất phát từ tình yêu mà là từ sự khát khao an toàn bẩm sinh của họ, bọn họ không thích cuộc sống nay đây mai đó, lang thang đầu đường xó chợ.

Lúc còn ở ký túc xá, bởi vì tất cả mọi người đều là Omega cho nên giữa bọn họ không tồn tại cảm giác đề phòng cũng như tranh đoạt, việc tin tức tố trộn lẫn cùng nhau là điều hết sức bình thường. Song, một khi Omega đã tiến vào lãnh địa của Alpha, bản năng tìm bạn đời sẽ khiến họ cảnh giác ngay tức khắc, bản năng này chi phối buộc họ phải chạy quanh khắp nhà, tại mỗi cái ngóc ngách trong căn phòng phóng thích ra tin tức tố của mình nhằm mục đích xua đuổi đối thủ cạnh tranh. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến căn biệt thự lúc nào cũng thoang thoảng hương muối biển vị vải thiều.

Hạ Tê Kình biết rất rõ điều này nên mới lợi dụng chứng lãnh cảm của Thời Tự để đánh một canh bạc, những tưởng rằng chỉ cần chủ nhân của ngôi biệt thự bị lãnh cảm thì cậu sẽ không sản sinh ra dục vọng chiếm hữu lãnh thổ. Tuy nhiên, đó lại là một nước đi sai lầm.

Ngày từ ngày đầu tiên đặt chân đến đây, chờ cho đến khi cậu kịp hoàn hồn lại thì chính cậu đã chạy loanh quanh khắp nơi rồi. Lúc bị Thời Tự hỏi đến, cậu cũng chỉ có thể giả ngu ậm ờ cho qua chuyện, “Chưa từng thấy qua nhà nào lớn như vậy nên nhịn không được ngó nghiêng chút thôi, ha ha ha ha ha ha.”

Song, những lời thế này cậu không định kể cho Thời Tự nghe, ngay cả tuyến thể ra sao mà cậu ta còn không biết thì liệu rằng mấy thứ như vậy cậu ta nghe có hiểu không? Biết đâu chừng người ta còn nghĩ mình lươn lẹo ấy chứ.

Nghĩ đến đây, Hạ Tê Kình dần lấy lại bình tĩnh.

Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, Thời Tự vẫn luôn giữ nét cười trên môi, dường như tâm trạng đang tốt lắm.

Thời Tự, “Nếu cậu không thích, tớ sẽ từ chối Mễ Yên, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Hạ Tê Kình quẫn bách, “Cậu muốn thì cứ nhận, không muốn thì cự tuyệt, chuyện này không dính líu tới tôi, tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của cậu.”

Thời Tự nén cười, “Ừ, tớ tình nguyện mà.”

Hắn dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên gò má của cậu sau đó nói, “Hình như ấm hơn được một chút rồi nè.”

Hạ Tê Kình xấu hổ, “Cảm ơn cậu… Tôi về ngủ đây.”

Nói xong thì tính đứng dậy rời đi nhưng lại bị Thời Tự tóm lấy mắt cá chân kéo trở lại.

“Cậu nghĩ tớ bị mất trí nhớ hay gì?”. Thời Tự thì thầm vào lỗ tai của cậu, “Làm người không thể thất hứa nha, thầy Tiểu Hạ.”

Hạ Tê Kình bất chợt cảm giác có một luồng khí nóng từ sau gáy chậm rãi tràn lan theo câu nói kia, toàn thân cậu ngay lập tức nổi da gà nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, “Ai thất hứa? Chẳng qua tôi thấy hiện tại đã khuya, sợ cậu mệt mỏi thôi.”

Thời Tự, “Tớ không mệt.”

Hạ Tê Kình, “Mai có lịch học còn gì?”

Thời Tự, “Mười giờ mới đi.”

Hạ Tê Kình giãy giụa, “Vậy buổi sáng cậu không tới câu lạc bộ bước nhảy à?”

Thời Tự, “Vốn là thế, nhưng hiện tại theo tớ lớp sinh lý quan trọng hơn một chút.”

Gò má của Hạ Tê Kình có hơi đỏ, cậu tìm không ra lý do nào nữa rồi, hết cách, đành phải cắn môi nói, “Cậu… Qua bên kia ngồi đi.”

Thời Tự nghe lời thả cánh tay đang khống chế Hạ Tê Kình ra, hắn ngồi thẳng lưng, nhìn cậu bước tới cạnh giường, đứng phía dưới vầng trăng. Phòng ngủ của hắn có một chiếc cửa sổ sát đất vô cùng lớn, bên ngoài cửa sổ là rừng cây và những ngọn núi xa xăm. Sau khi màn đêm khoan thai buông xuống, ánh trăng sẽ tràn vào khung cửa, phủ lên căn phòng những vệt sáng lăn tăn bàng bạc. Mềm mại, dịu êm, kết thành từng mảnh, hệt như sóng gợn mặt hồ.

Dưới ánh trăng dịu dàng, Hạ Tê Kình chậm rãi cởi cúc áo.

Một viên.

Hai viên.

Khoảng cách giữa những viên cúc áo rất xa, chỉ sau hai lần gỡ bỏ, cổ áo đã rộng mở thênh thang.

Hạ Tê Kình vừa định kéo lại phần cổ áo sao cho giống với lúc trước khi tắm thế nhưng cổ áo lại đột nhiên bị người nắm lấy tóm ngược ra sau, thao tác thành thục lưu loát, nước chảy mây trôi.

Thời Tự gạt cổ áo sang một bên rồi nhìn chằm chằm bờ vai trắng nõn mịn màng, kế đó lại đến phần tuyến thể đỏ nhạt sau gáy.

Dưới ánh trăng, tuyến thể trông như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc được chế tác một cách tinh xảo.

Hạ Tê Kình bồn chồn không yên, “Nơi này chính là, ừm, tuyến thể, trước kia lúc cậu giúp tôi tiêm thuốc ức chế đã từng sờ qua, hiện tại, nếu cậu muốn thì cũng…”

Bề mặt tuyến thể bất thình lình nóng ran.

Thời Tự cúi xuống, hôn lên tuyến thể của cậu.

٩(●ᴗ●)۶ Chuyên mục hình ảnh:

❧Thỏ Mashimaro:tho

❧Quần đùi tứ giác:dui

tho

dui

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN