Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 32: Hazel
HAZEL XEM XÉT ĐẾN VIỆC NHANH CHÓNG CHẠY KHỎI ĐY.
Cô không tin Nữ hoàng Hylla, và chắc chắn cô cũng không tin vào quý bà Otrera kia. Chỉ còn lại ba nhân viên an ninh trong phòng. Tất cả họ đều đứng cách ra xa.
Hylla chỉ được trang bị một con dao găm. Với một nơi ở sâu dưới lòng đất như thế này, Hazel có thể tạo ra động đất trong phòng ngai hoặc triệu hồi một tảng diệp thạch hay vàng thật lớn. Nếu gây ra được một trận hỗn loạn, cô có thể thoát thân và đi tìm những người bạn của mình.
Không may là, cô đã từng nhìn thấy các chiến binh Amazon đánh nhau. Mặc dù nữ hoàng chỉ có một con dao duy nhất, Hazel ngờ là cô ta vẫn có thể thoải mái sử dụng nó. Mà Hazel thì lại không có vũ khí. Họ đã lục soát người cô, nhờ trời, họ đã không lấy mẩu củi của Frank ra khỏi túi áo khoác, nhưng thanh kiếm của cô đã bị lấy đi.
Nữ hoàng dường như đang đọc ý nghĩ của cô. “Quên chuyện trốn thoát đi. Dĩ nhiên, bọn ta tôn trọng sự cố gắng của cô. Nhưng bọn ta sẽ phải giết cô đấy.”
“Cám ơn vì lời cảnh báo.”
Hylla nhún vai. “Đó là điều chí ít mà ta có thể làm. Ta tin cô đến trong hòa bình. Ta tin Reyna đã cử cô đến đây.”
“Nhưng cô sẽ không giúp?”
Nữ hoàng chăm chú nhìn vào vòng cổ đã lấy của Percy. “Chuyện đó quá phức tạp,” cô ta nói. “Các chiến binh Amazon luôn có một mối quan hệ không mấy gắn kết với các á thần khác – đặc biệt là các nam á thần. Bọn ta đã chiến đấu vì Vua Priam trong Cuộc Chiến Thành Troy, nhưng Achilles đã giết nữ hoàng Penthesilea của bọn ta. Nhiều năm trước đó, Hercules từng trộm dây thắt lưng của Nữ hoàng Hippolyta – là cái mà ta đang đeo. Bọn ta phải mất nhiều thế kỷ mới sửa được nó. Còn lâu hơn thế nữa, vào buổi ban sơ hình thành nên quốc gia Amazon, một anh hùng tên là Bellerophon đã giết chết nữ hoàng đầu tiên của bọn ta, Otrera.”
“Ý cô là quý bà…”
“… người vừa mới rời đi, đúng thế. Otrera, nữ hoàng đầu tiên của bọn ta, con gái thần Ares.”
“Thần Mars?”
Hylly cáu kỉnh. “Không, chính xác là thần Ares. Thời đại của Otrera còn xa xưa hơn cả thời đại La Mã, khoảng thời gian mà tất cả các á thần đều là người Hy Lạp. Không may, một vài chiến binh của bọn ta vẫn thích cách sống trước đây. Những đứa con của thần Ares… họ luôn là những kẻ xấu xa nhất.”
“Cách sống trước đây…” Hazel đã nghe được lời đồn đãi về các á thần người Hy Lạp. Octavian tin rằng họ tồn tại và đang bí mật lật đổ người La Mã. Nhưng cô chưa bao giờ thật sự tin vào điều đó, ngay cả khi Percy đến trại. Anh ấy không có vẻ gì của một người Hy Lạp xấu xa, đầy mưu mẹo. “Ý cô là, các chiến binh Amazon là sự trộn lẫn… giữa người Hy Lạp và La Mã sao?”
Hylla tiếp tục nhìn chăm chăm vào cái vòng cổ – những hạt đất sét, bảng tên dành cho tân binh trong giai đoạn thử thách. Cô ta tháo chiếc nhẫn bạc của Reyna ra khỏi sợi dây và đeo nó vào tay mình. “Ta cho là họ đã không dạy cô điều đó ở Trại Jupiter. Các vị thần có nhiều diện mạo. Thần Mars, thần Ares. Thần Pluto, thần Hades. Là người bất tử, họ thường có nhiều nhân cách. Họ là người Hy Lạp, La Mã, người Mỹ – một sự kết hợp của tất cả các nền văn hóa mà họ đã gây nên sự ảnh hưởng trong nhiều niên kỷ qua. Cô có hiểu không?”
“Tôi… tôi không hiểu lắm. Các chiến binh Amazon đều là á thần sao?”
Nữ hoàng xòe hai tay ra. “Tất cả chúng tôi có vài dòng máu bất tử, nhưng rất nhiều chiến binh của tôi là hậu duệ của các á thần. Một vài người là chiến binh Amazon qua vô số các thế hệ. Vài người khác là con cái các tiểu thần. Kinzie, người đã đưa cô đến đây, là con gái một nữ thần cây. À… cô ấy đây rồi.”
Cô gái với mái tóc nâu vàng tiến về phía nữ hoàng và cúi chào.
“Các tù nhân đã được giam giữ an toàn,” Kinzie báo cáo. “Nhưng…”
“Hử?” nữ hoàng hỏi.
Kinzie nuốt xuống như thể có vị gì tồi tệ trong miệng. “Otrera muốn bảo đảm rằng người của bà ta canh gác nhà tù. Tôi xin lỗi, thưa nữ hoàng.”
Hylla bặm môi lại. “Không sao. Ở lại đây đi, Kinzie. Chúng ta vừa mới nói về, à, tình cảnh hiện tại.”
“Otrera,” Hazel đoán. “Gaea đã đưa bà ta quay lại từ cõi chết và khiến cho nội bộ của các chiến binh Amazon lục đục.”
Nữ hoàng thở dài. “Nếu đó là kế hoạch của bà ta thì nó hiệu quả đấy. Otrera là một huyền thoại với bọn ta. Bà ta đã lên kế hoạch lấy lại ngai và hướng bọn ta đến một cuộc chiến chống lại người La Mã. Rất nhiều chị em của ta đã đi theo bà ta.”
“Không phải tất cả,” Kinzie cằn nhằn.
“Nhưng Otrera là một hồn ma!” Hazel nói. “Bà ta thậm chí còn không…”
“Có thật?” Nữ hoàng cẩn trọng nhìn kỹ Hazel. “Ta đã làm việc cho nữ phù thủy Circe trong nhiều năm. Chỉ cần nhìn là ta biết ngay đó có phải là một linh hồn quay trở lại hay không. Cô chết vào năm nào hả, Hazel – một chín hai mươi? Một chín ba mươi?”
“Một chín bốn hai,” Hazel đáp. “Nhưng… nhưng tôi không do Gaea đưa quay trở về. Tôi hồi sinh là để ngăn bà ta lại. Đây là cơ hội thứ hai của tôi.”
“Cơ hội thứ hai của cô…” Hylla đưa mắt nhìn các dãy xe nâng phục vụ cho chiến tranh, giờ đã trống không. “Ta biết các cơ hội thứ hai. Cậu nhóc đó, Percy Jackson – cậu ta đã hủy hoại cuộc sống trước đây của ta. Cô ắt sẽ không nhận ra ta vào lúc đó. Ta mặc áo đầm và trang điểm. Ta là một nữ thư ký được ca tụng, một con búp bê Barbie đáng nguyền rủa.Kinzie chụp ba ngón tay lên phía trên tim mình, y như cử chỉ bỏ bùa mà mẹ Hazel trước đây đã dùng để né tránh Đôi Mắt Tà Ác.
“Đảo của Circe là nơi an toàn cho Reyna và ta,” nữ hoàng tiếp tục câu chuyện. “Chúng ta là con gái của nữ thần chiến tranh, Bellona. Ta muốn bảo vệ Reyna khỏi tất cả sự bạo lực đó. Rồi Percy Jackson thả những tên cướp biển ra. Chúng đã bắt cóc chúng ta, Reyna và ta đã học cách trở nên cứng rắn. Chúng ta khám phá ra rằng mình giỏi sử dụng vũ khí. Trong bốn năm qua, ta luôn muốn giết chết Percy Jackson vì những gì mà cậu ta đã khiến bọn ta phải chịu đựng.”
“Nhưng Reyna đã trở thành pháp quan của Trại Jupiter,” Hazel nói. “Cô trở thành nữ hoàng của chiến binh Amazon. Biết đâu đây mới là số mệnh của cô.”
Hylla sờ vào vòng cổ trong tay mình. “Chẳng bao lâu nữa, có thể ta sẽ không còn được làm nữ hoàng.”
“Người sẽ chiến thắng!” Kinzie khẳng định.
“Như Ba Nữ Thần Mệnh đã thông báo,” Hylla lãnh đạm nói. “Cô thấy đấy, Hazel, Otrera đã đưa ra lời thách đấu tay đôi với ta. Mọi chiến binh Amazon đều có quyền đó. Vào nửa đêm nay, chúng ta sẽ đấu với nhau vì ngôi vị nữ hoàng.”
“Nhưng… cô giỏi mà, đúng không?” Hazel hỏi.
Hylla cố nở nụ cười khô khốc. “Giỏi, đúng thế, nhưng Otrera là người sáng lập ra các chiến binh Amazon.”
“Bà ta già hơn cô nhiều. Có thể đã lâu rồi bà ta không luyện tập, bà ta đã chết từ xưa lắc xưa lơ cơ mà.”
“Ta hy vọng là cô đúng, Hazel. Cô biết đấy, đó là một trận chiến một mất một còn…”
Cô ta đợi Hazel hiểu ra. Hazel nhớ lại những gì Phineas đã nói ở Portland – việc ông ta có đường tắt trở về từ cõi chết, nhờ vào Gaea. Cô nhớ đến cách những ả gorgon đã cố tái tạo lại trong sông Tiber như thế nào.
“Ngay cả khi cô kết liễu bà ta,” Hazel nói, “bà ta cũng sẽ sống lại. Chừng nào Thanatos còn bị trói, bà ta sẽ không chết.”
“Chính xác,” Hylla nói. “Otrra cũng đã bảo với chúng ta rằng bà ta bất tử. Vì thế, cho dù ta đánh bại được bà ta trong tối nay, bà ta chỉ đơn giản là quay trở lại và thách thức ta lần nữa vào ngày mai. Chẳng có luật nào phản đối việc thách đấu nữ hoàng nhiều lần. Bà ta có thể miệt mài đấu với ta vào mỗi đêm, cho đến khi bà ta khiến ta mệt mỏi. Ta không thể giành phần thắng.”
Hazel nhìn vào cái ngai. Cô hình dung ra Otrera đang ngồi trên đó với chiếc áo đầm lụa nguyên chất và mái tóc màu bạc, ra lệnh cho các chiến binh của bà ta tấn công Rome. Cô mường tượng ra giọng nói của Gaea vang vọng khắp cả hang động này.
“Phải có cách nào đó,” cô nói. “Các chiến binh Amazon không phải có… sức mạnh đặc biệt hay thứ gì tương tự như thế sao?”
“Không hơn mấy so với các á thần khác,” Hylla nói. “Bọn ta có thể mất mạng, giống hệt bất cứ người phàm nào khác. Có một nhóm cung thủ đi theo nữ thần Artemis. Họ thường bị nhầm lẫn với các chiến binh Amazon, nhưng Các Thợ Săn từ bỏ việc bầu bạn với nam giới để có được cuộc sống gần như vô tận. Bọn ta, những chiến binh Amazon – bọn ta thích tận hưởng cuộc sống theo cách trọn vẹn nhất. Bọn ta yêu, bọn ta chiến đấu, bọn ta chết đi.”
“Tôi nghĩ các cô ghét đàn ông chứ.”
Hylla và Kinzie đều bật cười.
“Ghét đàn ông?” nữ hoàng nói. “Không, không, bọn ta thích họ. Bọn ta chỉ thích cho họ thấy ai là người đứng đầu mà thôi. Nhưng nói chuyện đó lúc này là không thích hợp. Nếu có thể, ta sẽ tập hợp quân đội của mình và đến hỗ trợ cho em gái ta. Không may là quyền lực của ta mỏng manh quá. Khi ta chết trong trận đấu – và nó chỉ là vấn đề thời gian – Otrera sẽ là nữ hoàng. Bà ta sẽ đưa quân đến Trại Jupiter, nhưng bà ta sẽ chẳng giúp em gái ta đâu. Bà ta sẽ gia nhập vào đội quân của tên khổng lồ.”
“Chúng ta phải ngăn bà ta lại,” Hazel nói. “Các bạn tôi và tôi đã hạ được Phineas, một trong số các tay sai khác của Gaea ở Portland. Nói không chừng chúng tôi có thể giúp!”
Nữ hoàng lắc đầu. “Cô không thể can thiệp. Là nữ hoàng, ta phải tự mình tham gia thi đấu. Ngoài ra, các bạn cô đang bị cầm tù. Nếu ta thả họ ra, lời ta nói sẽ chẳng còn sức thuyết phục. Hoặc ta xử tử ba người các ngươi như những kẻ xâm phạm, hoặc Otrera sẽ làm thế khi bà ta trở thành nữ hoàng.
Hazel ỉu xìu. “Vậy tôi đoán là tất cả chúng ta đều đi tong. Tôi là lần thứ hai.”
Trong cái lồng đặt ở góc, con Arion hí lên giận dữ. Nó chồm lên và đạp móng vào các thanh lồng chắn.
“Hình như con ngựa cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của cô,” nữ hoàng nói. “Thú vị đấy. Nó bất tử, cô biết chứ – là con trai của thần Neptune và nữ thần Ceres.”
Hazel chớp mắt. “Hai vị thần có con là một con ngựa sao?”
“Một câu chuyện dài.”
“Ồ.” Khuôn mặt Hazel nóng rực vì sự xấu hổ.
“Nó là con ngựa nhanh nhất thế giới,” Hylla nói. “Pegasus nổi tiếng hơn nhờ vào đôi cánh, nhưng Arion lại chạy nhanh như gió dù là trên mặt đất hay ở đại dương. Không có sinh vật nào địch lại tốc độ của nó. Bọn ta phải mất nhiều năm mới bắt được nó – một trong số các chiến lợi phẩm đáng giá nhất đấy. Nhưng nó chả thích bọn ta lắm. Con ngựa không cho ai cưỡi nó hết. Ta nghĩ nó ghét các chiến binh Amazon. Và việc nuôi nó rất đắt đỏ. Nó sẽ ăn bất cứ thứ gì, nhưng nó lại thích ăn vàng hơn cả.”
Phía sau cổ Hazel nhói đau. “Nó ăn vàng?”
Cô nhớ cách đây nhiều năm con ngựa này đã đi theo cô lúc ở Alaska. Cô từng nghĩ là nó đang ăn các cục vàng hiện ra theo từng bước chân cô.
Cô quỳ xuống và áp tay mình lên sàn nhà. Ngay lập tức, phiến đá vỡ ra. Một khối vàng có kích thước bằng một quả mận từ lòng đất trồi lên. Hazel đứng dậy, chăm chú nhìn chiến lợi phẩm của mình.
Hylla và Kinzie trố mắt nhìn cô.
“Sao cô…?” Nữ hoàng hổn hển nói. “Hazel, cẩn thận đấy!”
Hazel tiến về phía lồng ngựa. Cô thò tay qua các thanh chắn, và con Arion thận trọng ăn khối vàng trong tay cô.
“Không thể tin được,” Kinzie nói. “C cuối cùng thử làm điều đó…”
“Giờ có một cánh tay bằng kim loại,” nữ hoàng nói nốt. Cô ta nhìn Hazel với vẻ thích thú mới, như thể đang quyết định liệu có nên nói tiếp hay không. “Hazel… chúng tôi đã mất nhiều năm để đuổi bắt con ngựa này. Từng có tiên đoán rằng một ngày nào đó nữ chiến binh dũng cảm nhất sẽ chế ngự được Arion và cưỡi nó giành chiến thắng, báo hiệu một thời đại mới cho sự phồn vinh của các chiến binh Amazon. Thế nhưng chẳng có chiến binh Amazon nào có thể chạm vào nó, chứ đừng nói đến việc chế ngự. Ngay cả Otrera cũng đã thử và thất bại. Hai người đã chết khi cố cưỡi nó.”
Lẽ ra điều đó chắc sẽ làm Hazel lo sợ, nhưng cô không tài nào hình dung nổi là con ngựa xinh đẹp này sẽ làm đau mình. Cô lại thò tay qua các thanh chắn và xoa lên mũi Arion. Nó dúi mũi vào tay cô, rì rà rì rầm một cách thỏa mãn, như thể đang nói, Cho thêm vàng đi? Ngon quá.
“Tao sẽ cho mày thêm, Arion.” Hazel thoáng nhìn nữ hoàng, vẻ châm chọc. “Nhưng tao nghĩ mình đã được lên lịch xử tử rồi.”
Nữ hoàng Hylla nhìn qua nhìn lại Hazel và con ngựa một vài lần. “Thật không thể tin được.”
“Lời tiên tri,” Kinzie nói. “Liệu có khả năng… không?”
Suýt nữa thì Hazel có thể nhìn thấy các bánh răng chuyển động trong đầu nữ hoàng, hình thành nên một kế hoạch. “Cô có lòng can đảm, Hazel Levesque ạ. Và có vẻ như Arion đã chọn cô. Kinzie?”
“Vâng, thưa nữ hoàng?”
“Cô nói những kẻ theo phe Otrera đang canh giữ nhà tù sao?”
Kinzie gật đầu. “Lẽ ra tôi nên đoán được điều đó. Tôi xin lỗi…”
“Không, không sao.” Đôi mắt nữ hoàng lóe lên – cách mà con voi Hannibal làm mỗi khi nó được thả ra để tiêu diệt một pháo đài. “Otrera sẽ thấy hổ thẹn khi những kẻ vào hùa với bà ta không hoàn thành tốt nhiệm vụ đó – nếu, ví dụ như, họ bị đánh bại bởi người ngoài và để xảy ra một vụ vượt ngục.”
Kinzie bắt đầu mỉm cười. “Đúng thế, thưa nữ hoàng. Vô cùng hổ thẹn ấy chứ.
“Dĩ nhiên,” Hylla tiếp tục, “không ai trong số các nhân viên an ninh của ta biết đến nhiệm vụ đó. Kinzie sẽ không loan bất cứ tin tức nào về vụ đào thoát.”
“Chắc chắn là không,” Kinzie đồng ý.
“Và chúng tôi không thể giúp cô.” Nữ hoàng nhướn mày với Hazel. “Nhưng bằng cách nào đó, nếu cô chế ngự được nhân viên an ninh và giải thoát cho những người bạn của mình… nếu, giả dụ như, cô lấy được một chiếc thẻ chiến binh Amazon của các nhân viên an ninh…”
“… với chức năng bán chỉ bằng một cú quẹt thẻ,” Kinzie nói, “nó sẽ mở các cánh cửa nhà giam chỉ với một cú quẹt thẻ.”
“Nếu… lạy trời!… điều như thế xảy ra,” nữ hoàng nói tiếp, “cô sẽ tìm thấy vũ khí của bạn mình và quân nhu trong phòng gác của nhân viên an ninh nằm kế bên. Và ai hay biết gì cơ chứ? Nếu cô thoát ra được và quay trở lại phòng ngai trong khi ta ra ngoài chuẩn bị cho cuộc đấu tay đôi… ừm, như ta đã đề cập đến rồi đấy, Arion là con ngựa chạy rất nhanh. Sẽ là một nỗi hổ thẹn nếu nó bị đánh cắp và sử dụng cho vụ đào thoát.”
Hazel có cảm giác như thể mình bị nhét vào một ổ điện. Luồng điện tràn khắp người cô. Arion… Arion sẽ là của cô. Tất cả những gì cô cần phải làm là giải cứu các bạn mình và đánh nhau để tìm đường thoát ra khỏi một quốc gia toàn các chiến binh được đào tạo bài bản.
“Nữ hoàng Hylla,” cô nói. “Tôi… tôi không phải là một chiến binh giỏi cho lắm.”
“Ồ, có nhiều kiểu đánh nhau mà, Hazel. Ta thấy cô khá tháo vát đấy chứ. Và nếu lời tiên tri là chính xác, cô sẽ giúp cho đất nước của các chiến binh Amazon có được sự thịnh vượng. Nếu cô giải cứu Thanatos suôn sẻ, ví dụ thế…”
“… Otrera sẽ không tái sinh nếu bà ta bị giết,” Hazel nói. “Cô chỉ phải đánh bại bà ta… ừm, mỗi đêm cho đến khi chúng tôi thành công.”
Nữ hoàng gật đầu thật dứt khoát. “Dường như cả hai chúng ta đều có các nhiệm vụ bất khả thi đang chờ đón.”
“Nhưng cô đang tin tôi,” Hazel nói. “Và tôi tin sẽ chiến thắng, cho dù cuộc chiến có diễn ra vô số lần đi nữa.”
Hylla chìa chiếc vòng cổ của Percy ra rồi thả nó vào tay Hazel.
“Ta hy vọng là cô đúng,” nữ hoàng nói. “Nhưng cô càng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì càng tốt, đúng không?”
Hazel nhét chiếc vòng cổ vào túi quần. Cô bắt tay nữ hoàng, tự hỏi liệu việc làm bạn này có quá nhanh không – nhất là với người vừa mới ra lệnh tống giam cô.
“Cuộc nói chuyện này chưa bao giờ tồn tại,” Hylla bảo Kinzie. “Hãy đưa tù binh của chúng ta đến nhà giam và trao cô ta cho nhân viên an ninh của Otrera. Và Kinzie này, hãy chắc là cô đã rời đi trước khi bất cứ chuyện gì không may xảy ra nhé. Ta không muốn những bề tôi trung thành của ta phải chịu trách nhiệm giải thích cho vụ vượt ngục.”
Nữ hoàng mỉm cười một cách tinh quái, và đây là lần đầu tiên, Hazel cảm thấy ghen tị với Reyna. Cô ước gì mình có một người chị như thế.
“Tạm biệt, Hazel Levesque,” nữ hoàng nói. “Nếu số mệnh của hai chúng ta đều kết thúc vào đêm nay… ừm, ta rất vui vì gặp được cô.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!