Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra
Chương 10
_ Khụ … Cái đó … Tại vì lúc ấy Đại Thần vẫn chưa truyền thông tin cho tôi xem nên tôi nhận đại … – Vân thiếu niên ho nhẹ đáp .
_ Hừ … Vậy còn chuyện cưa cẩm nữ chính là sao đây , người anh em ? – Tôi khoanh tay cười đê tiện.
_ Hắc … Ít ra phải tìm chút thú vui chứ ! Nếu không tôi còn không phải chán chết sao ?!
_ Phá couple sẽ bị trời phạt đó anh bạn
_ Ây da … Tiểu Tuyết cô nương , tôi cảm thấy cô cũng có ý định tác thành cho bọn tôi còn gì ?! – Vân Ẩn liếc tôi .
_ Khụ … Mà tên thật của ngươi là gì ? – Tôi lúng túng chuyển đề tài .
_ Bổn công tử phong lưu tiêu sái tên hai chữ – Vũ Hoàng
_ Vậy ta gọi ngươi A Vũ đi ! Phải rồi , ngươi nói đến giúp ta vậy sao ngay từ đầu không nói cho ta biết mà phải diễn như vậy ?
_ Chậc … Tôi định là sau khi hoàn thành đoạn kịch tình của Vân Ẩn liền đi thu thập thập phương thần khí . Đến lúc đó cô nhớ lại mọi chuyện liền xong . Ai mà biết lúc này lại bị phát hiện …
_ Anh bạn đang xem thường chỉ số IQ của chị đây hử ? Thay thế Bạch Tử Họa đoạn dạy Thiên Cốt ngự kiếm , thay thế luôn gã Đông Phương , rõ mồn một như thế mà chị không hoài nghi sao được !! – Tôi khinh bỉ nhìn Vũ Hoàng ( từ giờ gọi là Vũ Hoàng đi nha )
_ Tôi không phải là giúp cô sao ? Cô phá hủy kịch tình như vậy nếu không có tôi cố hàn gắng thì không biết thế giới này sẽ ra sao đây – Vũ Hoàng tỏ ra cáu gắt .
Biết mình đuối lí tôi liền im lặng .
_ Mà này , nếu nội dung truyện thật sự bị hủy thì có sao không ?
_ Tôi cũng không rõ nhưng Đại Thần căn dặn ít nhất phải giữ nguyên những nội dung quan trọng , còn những nội dung lặt vặy khác có thay đổi cũng chả sao ?! – Vũ Hoàng vuốt cằm nói .
_ Gã Đông Phương hình như không có tình cảm với Thiên Cốt như vậy … Đoạn hắn ta vì Thiên Cốt chết có diễn ra không … – Tôi nhăn màytrầm giọng . Biết trước tôi đã không xen vào để giờ mọi chuyện rối cả lên .
_ Chuyện này … – Vũ Hoàng ấp úng nhìn tôi , trong lòng âm thầm phỉ nhổ chỉ số EQ của tôi .
Nhìn là biết gã Đông Phương Úc Khanh thích cô ta thế mà cũng không đoán ra . Hắn thích cô thì dĩ nhiên có chết cũng chết vì cô a … IQ cao mà sao EQ thấp thế … Cả Bạch Họa nhìn qua là thấy hắn ta có hảo cảm với cô a … Mấy nội dung tình cảm sớm bị cô lật đổ hết rồi .
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ , mặt ngoài Vũ Hoàng thiếu niên vẫn tỏ ra vô hại lắc đầu :
_ Tôi nghĩ chắc không sao đâu !
_ Thôi kệ ! Tới đâu hay tới đó – Tôi phẩy tay ra vẻ không quan tâm .
_ Thế tại sao cô lại ở đây ?
Ờ há … Lúc nãy sao tôi ra ngoài nhỉ ?! Lúc này mới nghĩ tới mục đích ban đầu của mình , một cỗ cảm giác như sóng trào dâng lên ,tôi bụm chặt hai chân , vừa chạy đi vừa la to :
_ Chết ! Mót quá , mót quá , nhà xí đâu rồi ?!
Vũ Hoàng ” … “
— —–
Sáng hôm sau
_ Ưm …
Trên chiếc giường nhỏ , cô gái với mái tóc đen như mực , khuôn mặt thanh tú , làn da trắng nõn đang say giấc nồng .
Từ ngoài cửa một chàng trai bước vào đến cạnh giường , ánh mắt ôn nhu như nước nhìn cô gái . Chàng trai khẽ lay cô gái .
_ A Tuyết ! Mau dậy đi !
Và thế là cô gái mạnh xoay người một chân giơ lên đạp bay chàng trai .
Một cột máu vòng một hình Parabol ra ngoài cửa .
” Bịch “
Một đệ tử đi ngang qua nhìn chàng trai lấy tư thế chó ăn phân đáp đất , rất lạnh nhạt nhấc chân bước qua người chàng .
Cảnh tượng thế này đã diễn ra hơn ba ngày nay , bọn đệ tử trong Thục Sơn quả thực đã thói quen .
Chàng trai ( bớt văn nghệ đêeeeeeee ) … Khụ … Đông Phương ngửa đầu một góc 45o ưu thương nhìn trời xanh . Hắn nhớ ngày đầu tiên bọn đệ tử thấy hắn chật vật bay ra khỏi phòng A Tuyết liền thế nào quan tâm , lo lắng , hỏi han a … Thế mới nói , thói quen gì gì đó thật đúng là đáng sợ !
( T/g : Đông Phương thiếu niên , để tiểu Tuyết mỗi ngày ngược ngươi thế này ta cũng đau lòng lắm * cười lạnh * …. Nhưng mà … Vì giải trí các độc giả … Ngươi tiếp tục chịu ngược đi … Oa hahahaha )
Trong phòng , tôi vẫn chìm vào giấc ngủ , khóe môi còn vương nụ cười tà ác .
Đến giữa trưa , tôi mới miễn cưỡng ngồi dậy qua loa chải đầu thay y phục chuẩn bị đi xem nghi thức trao cung vũ .
Ra khỏi cửa liền bắt gặp ” Vũ Hoàng ” thiếu niên .
_ Yoh ! A Vũ ! – Tôi nhe răng phất tay .
” Vũ Hoàng ” thiếu niên kì quái nhìn tôi , sau đó cung kính chấp hai tay :
_ Vân Ẩn bái kiến chưởng môn
Tôi ” … ” Cái tên khốn này , còn giỡn nữa .
Tôi nghiến răng vừa định giáo huấn hắn một chút nhưng chợt ngừng lại nhìn chằm chằm hắn .
Không phải Vũ Hoàng , đôi mắt tà khí đó không phải của thiếu niên ấy . Cả thái độ cũng vậy . Nếu tôi đoán không sai thì đây chính là Vân Ế đi . Chắc là hắn vẫn chưa gặp mặt Thiên Cốt nên mới hiểu lầm . Chậc … Xem ra bị nhận nhầm thế này cũng có cái thú .
_ Không cần đa lễ – Tôi vờ nghiêm chỉnh .
_ Chưởng môn , nhị vị trưởng lão gọi người bảo có việc muốn nói .
_ Nhưng nghi thức trao cung vũ cũng sắp bắt đầu rồi …
Đã diễn thì phải diễn cho chót a … Hắc hắc …
_ Đây là ý của nhị vị trưởng lão , mời chưởng môn theo đệ tử
_ Hảo !
Có chiêu thức gì cứ tung ra đi thiếu niên , chị đây tiếp hết .
Theo Vân Ế đi càng ngày càng xa chính điện , vào một rừng trúc , tôi dừng chân .
_ Chưởng môn … – Vân Ế thấy tôi dừng hơi khó hiểu .
Tôi dùng ánh mắt mình tự cho là vô cùng quyến rũ liếc nhìn thiếu niên :
_ Ẩn , người ta biết chàng nhớ người ta mà . Đi tới đây đủ xa rồi , mau lại đây a ~~~~
Mặt Vân Ế nháy mắt biến sắc , hắn không ngờ tới Vân Ẩn lại cùng tân chưởng môn có ” gian tình ” .
_ Chưởng … Chưởng môn …
_ Ẩn ~~~~ Không có ai ở đây chàng không cần kêu ta thế đâu . Gọi Bảo Bối là được ~~~ – Tôi uyển chuyển lại gần Vân Ế , tay đặt lên ngực hắn nũng nịu . Trong lòng âm thầm chảy nước miếng . Body tên này cũng tốt thiệt .
Vân Ế run lẩy bẩy đẩy móng vuốt của tôi ra , khóe miệng giật liên hồi :
_ Chưởng môn , nhị vị trưởng lão …
_ Ai da ~~~ Ẩn thật là đáng ghét gì đâu á ~~~~ Người ta đã bảo không có ai không cần giả vờ mà ~~~ – Tôi giậm chân giận dỗi .
Cơ mặt Vân Ế thiếu niên toàn bộ đều đông cứng , cái thế giới điên cuồng này khiến hắn muốn tìm chết a … Ai đó làm ơn lôi nữ nhân này cút .
_ Bảo … Bảo bối à … Ta có việc … Đi trước đây – Vân Ế lùi ra sau lắp bắp .
_ Ẩn ~~~~~~~~ Chưa gì hết lại bỏ người ta là sao ~~~~
_ Bảo bối … Lần sau ta sẽ đền bù cho nàng nha – Nói xong Vân Ế thiếu niên cuống quít phi thân bỏ đi . Hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình .
Hắn sợ hắn ở lại thêm phút giây nào nữa trinh tiếtcủa hắn sẽ mất sạch …
( T/g : Mồ hôi …. )
Tôi đứng tại chỗ nhìn bóng thiếu niên khuất dần sau đó rất không hình tượng cười bò ra cả đất .
_ Oa hahahahhah …. Chết cười mất thôi …. Sao mà mấy thiếu niên này ngây thơ thế không biết … Hahahaha … Nhân vật phản diện mà làm như là con gái nhà lành … Oa hahahahahahahaha …
Nữ chính đã điên ! Có việc tìm bác sĩ thần kinh !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!