Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra


Chương 14


_ La cái gì mà la ! Câm miệng ! – Bóng đen vụt tới trước mặt lấy tay bịt mồm tôi lại .

Tôi trợn mắt . Cái gã này nhìn mặt quen quen , cơ mà … dám chặn họng chị nhóc con đây là chán sống sao ?!

” Bỏ tay ta ” Tôi dùng ánh mắt truyền đạt lời nói .

_ Ngươi hứa là không la ta sẽ bỏ ra – Bóng đen thật ra là một thiếu niên khá là điển trai , mặc dù cả người khá là chật vật nhưng vẫn không che lấp được dáng vẻ bất phàm của hắn .

” Biết rồi ” Tôi liếc hắn .

_ Hô … – Đợi hắn thả tay ra tôi thở ra một hơi sau đó …

Xông lên bóp lấy cổ thiếu niên đè xuống hình thành tư thế nữ trên nam dưới .

_ Dám uy hiếp chị , cưng đây là chán sống sao ? – Tôi cười âm trầm .

_ Ngươi … Khụ … – Thiếu niên trừng tôi nhưng rồi lại ho lên sù sụ , khóe môi còn chảy ra máu .

Uy uy … Tôi chưa có làm gì hắn đi ?!

_ Đứng lên – Thiếu niên cắn răng nói .

Tôi nhẹ nhàng đứng dậy . Chị sẽ không thừa nhận là mình chột dạ đâu .

_ Không sao chứ ?

_ Khụ … – Thiếu niên gắng gượng ngồi dậy , ôm ngực thở phập phồng .

_ Ngươi bị thương ?

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt hắn , đẩy tay hắn ra cởi bỏ vạt áo bên ngoài lộ ra một mảnh thịt máu lẫn lộn vô cùng ghê người . Bởi vì thiếu niên mặc đồ đen , nhìn qua không ai nghĩ hắn bị thương như vậy .

_ Bị như vậy mà chưa chết mạng ngươi cũng dai thiệt – Tôi châm chọc .

_ Tránh ra – Thiếu niên trầm giọng uy hiếp .

Tôi đặt tay lên ngực hắn , một ánh sáng màu xanh ngọc hiện ra bao phủ cả vùng bị thương của hắn .

Thiếu niên khó hiểu nheo mắt lại nhưng là không có đẩy tay tôi ra .

_ Chậc … Gặp được chị cưng nên cảm ơn ông trời đi ! Cái mạng nhỏ này của cưng đảm bảo không có việc gì – Tôi nhếch miệng cười .

Chỉ là xuất ra vài phần năng lực chắc là sẽ không bị phát hiện tu vi đâu . Tôi có chút lo lắng nghĩ .

_ Hừ …

Ngạo kiều đi ! Nhóc con ! Nếu không phải chị tốt bụng thì cho mi chết luôn rồi .

Đến khi tôi thả tay xuống , vết thương của thiếu niên đã sớm không thấy tung tích .

_ Ngươi ?!!! – Thiếu niên sờ soạng ngực kinh ngạc .

_ Hâm mộ đi cưng ! Oa hahaha … Còn không mau quỳ xuống tạ ơn chị – Tôi đắc ý cười lớn .

_ Mơ tưởng – Thiếu niên hừ lạnh nuốt xuống lời cảm ơn vừa tới miệng . Cái nữ nhân này thiệt là đáng ghét ! Lại có dáng dấp y hệt tiểu tử kia , không biết ….

_ Ngươi , có biết ai tên Tuyên không ?

Tôi há miệng to đến mức có thể nhét vừa một trái bưởi . Tuyên ?! Má ơi , không phải là tên lúc trước tôi dùng khi giả trai hay sao ?! Này này này này này … Tôi nhớ mình cũng không có ghi thù với ai a … Thiếu niên này sẽ không là tới đòi nợ hay gì gì đó đi ?!

_ Ha ha … Ngươi hỏi chi ? – Tôi cười gượng .

_ Bộ dáng ngươi rất giống người tên Tuyên đó nhưng hắn là nam nhân . Ta hỏi vậy thôi – Thiếu niên tùy tiện đáp .

Tôi nheo mắt một lần nữa đánh giá thật kĩ thiếu niên trước mắt . Mày rậm , mắt xếch , mũi cao , điển hình mỹ nam a … Chảy nước miếng … Khoan … Trọng điểm không phải này đi . Quan trọng là …

_ Ngươi là Hiên Viên Lãng ! – Tôi hoảng thần kêu lên .

_ Ngươi biết ta ?! – Thiếu niên nhướn chân mày .

_ Ặc …

Tôi cốc đầu mình . Đồ ngu này ! Mém nữa bại lộ rồi . Cười khan vài tiếng , tôi lùi lại đằng sau :

_ Hắc … Anh bạn … Tôi còn có việc đi trước

Tôi quay đầu nhấc chân … chạy …. chạy … chạy a …

Ủa ? Sao chân tôi cách mặt đất xa vậy nhỉ ? Sao lại không di chuyển chút nào thế nhỉ ?

_ Tuyên-tiểu-tử , đúng là ngươi

Giọng nói âm trầm của thiếu niên vang bên tai . Tôi khóc không ra nước mắt . Chỉ là trêu chọc hắn một chút có cần ghi hận thế không ?!

Bị Hiên Viên Lãng xách lên nhưmột cái túi , tôi cười gượng :

_ Ai … Ai là Tuyên a …

Hiên Viên thiếu niên quay mặt tôi lại cười lạnh lùng :

_ Ra là nữ nhân . Vậy cái kia Thiên Cổ cũng là nữ sao ?

_ Ừ – Tôi đáp .

.

.

.

Xong đời !!!

_ Đúng là ngươi a – Hiên Viên Lãng cười phải nói là sáng lạn .

_ Ô ô Đại ca ! Em xin lỗi ! Em không nên trêu chọc đại ca ! Tha mạng a … – Tôi rất không nghĩa khí ôm đùi cầu tha thứ .

Hiên Viên Lãng ” … ” Hắn cái gì cũng chưa làm đi !

Mà đúng lúc này đồng bọn của tôi rốt cuộc kéo tới .

_ Tiểu Tuyết , muội làm gì mà la …

Thiên Cốt nói đến phân nửa liền im bặc nhìn tôi lấy tư thế bất nhã ôm đùi một hắc y nhân vô cùng quen mặt .

Ba người một sâu ” … “

Thiên Cốt thiếu nữ rốt cuộc không nhịn được đối cái thế giới này châm chọc . Lần trước là hôn Đông Phương , lần này là ôm đùi Hiên Viên Lãng . Tiểu Tuyết ! Hạn cuối của muội đâu ! Tiết tháo của muội đâu !

( T/g : tiểu Cốt đã từ từ bước trên con đường thành phun tào đế a … )

_ Tỉ tỉ !

Tôi buông tay ra bay lại trốn sau lưng nhóm ba người Thiên Cốt . Trở mặt còn nhanh hơn lật sách :

_ Cái gã đó có ý đồ bất chính với muội đó .

Hiên Viên Lãng * mặt đen * ” … “

Ba người một sâu * hắc tuyến * ” …. ” Là ngươi có ý đồ với người ta đúng hơn đi !

_ Lãng ca ca ! Lâu quá không gặp – Thiên Cốt ngượng ngùng lên tiếng .

_ Ngươi là … Thiên Cổ ? – Hiên Viên Lãng không quá xác định nhìn cô gái đáng yêu trước mặt . Lúc nãy nữ nhân kia bỏ chạy , hắn nhìn bóng lưng mới nhận ra nàng . Còn Thiên Cốt … Được rồi ! Cũng không khác mấy !

_ Là ta ! Còn có ta tên là Hoa Thiên Cốt . – Thiên Cốt cười cười nắm áo tôi kéo lên phía trước – Còn đây là Hoa Tuyết .

_ Đã lâu không gặp , ngươi vẫn dễ thương như vậy – Hiên Viên Lãng cười dịu dàng .

Cho nên mới nói cái gì gọi là nữ chính đãi ngộ a ! Vừa nãy đối tôi mặt lạnh , gặp tỉ tỉ mặt liền ngập tràn mùa xuân a ! Nhóc con đáng chết ! Ngươi quên ai vừa mới cứu ngươi sao ?! Tôi cắn khăn tay hận …

Bạch Tử Họa và Sênh Tiêu Mặc liếc nhìn vẻ mặt oán phụ của ai đó lắc đầu cười . Chỉ là cả hai đều không có phát hiện tươi cười này có chút … không thích hợp .

Hiên Viên Lãng chú ý đến hai vị cạnh tỉ muội họ Hoa liền biến sắc mặt , cung kính :

_ Hiên Viên Lãng bái kiến Tôn Thượng , Nho Tôn – Hắn thân là Vua của Nhân Giới , không lí nào lại không biết mặt của các Thượng Tiên .

_ Đứng dậy đi – Bạch Tử Họa lạnh nhạt gật đầu .

_ Chậc … Không phải tân kế nhiệm Đế Vương của Nhân Giới đây sao ?! Thật là ngưỡng mộ đã lâu … – Sênh Tiêu Mặc lịch sự cười .

_ Không dám nhận – Thiếu niên cúi đầu một mặt chính sắc .

_ Ôi ôi … Cái dáng vẻ ngạo mạn của ngươi đâu rồi ? Đổi tính rồi hả nhóc con ? – Tôi không khống chế được cái miệng trời đánh này , cứ thế thốt ra lời châm chọc .

_ Ngươi … – Hiên Viên Lãng trợn mắt há miệng , nhưng ngại hai vị Thượng Tiên chỉ có thể trừng tôi .

_ Tiểu Tuyết ! Bao giờ muội mới bỏ được cái tính này vậy hả ? – Thiên Cốt véo tai tôi nghiến răng .

_ Oa oa oa …. Nữ vương … Cầu tha mạng …

Cho nên nói Thiên Cốt , thật ra cô mới là boss cuối cùng đi !

Trong khi tôi bị Thiên Cốt giáo huấn , không biết gã Hiên Viên bàn chuyện gì với hai tên Thượng Tiên kia mà cuối cùng từ một đoàn bốn người một sâu , trở thành năm người một sâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN