Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra


Chương 29


Suốt bao nhiêu năm sống ở thế giới này , tôi luôn luôn cùng tỉ tỉ ở ngoài thành ít đi đây đó tự nhiên không biết chuyện Khai Phong loạn nhập a !

Kì thực chuyện này cũng không phải to tát lắm , tôi chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi , không ngờ thế giới này lại là thế giới tổng hợp . Không biết còn có bộ nào khác hay không nữa ?!

Hắc hắc … Khai Phong Phủ sao ?! Quả nhiên đi xuống Nhân Giới là một quyết định thật sáng suốt đâu , còn có thể có phát hiện vĩ đại như vậy nữa . Không biết A Vũ biết sẽ phản ứng thế nào đây ?! Hê hê hê … Bánh Bao đen , Tiểu Miêu , Công Tôn gậy trúc … Hảo mong chờ gặp mặt đâu ?!

Đêm khuya tanh vắng , tôi lang thang ngoài thành tìm được một ngôi miếu đổ nát để dừng chân . Đừng hỏi tại sao tôi không ở khách điếm . Số tiền cướp được của Hiên Viên thiếu niên đã bị tôi điên cuồng mua sắm dùng hết rồi . Chỉ còn vài đồng bạc , huhu …. Tôi chỉ có thể cắn răng nhịn đau ngủ ngoài đường thôi . Không thì cả cơm cũng không có mà ăn .

Hix … Ai bảo mua sắm là bản tính trời sinh của mọi chị em phụ nữ trên đời chi ?!!

Ngả lưng nằm trên đống rơm , tôi mệt mỏi nhắm mắt lại .

Bỗng một loạt tiếng bước chân vang lên , ngay sau đó vài bóng người xông vào trong miếu .

Một nữ nhân một thân vải thô , tóc tai bù xù , sắc mặt vô cùng hoảng sợ ôm hai đứa trẻ tầm bảy , tám tuổi , một nam và một nữ .

Ba người đó lăn vào trong góc miếu , được bức tượng Phật đổ nát che lại .

Một lát sau lại có một đám hán tử xông vô , kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung ác . Một kẻ trong đám hô to :

_ Tiện nhân ! Mau ra đây!

Uy uy uy uy …. Cái gì triển khai thế này ?!

Bởi vì trời tối mà lại không có đèn đuốc nên mấy gã cũng không phát hiện ra chỗ ba mẹ con và tôi .

Hỏi tôi tại sao trong đêm tối tôi lại có thể quan sát hết mọi chuyện như vậy ?! Hỏi thừa … Tôi tu tiên đâu phải để chơi ?!Thị giác tự nhiên hơn người bình thường .

Còn ba mẹ con kia cũng không phát hiện tôi kỳ thực nguyên nhân chính là: Ba người này trốn ngay cạnh cái ổ của tôi, ngăn cách bởi một đám rơm rạ vương vãi và mấy thanh xà nhà mục nát rơi xuống nằm ngổn ngang. Nhưng do ba người quá sợ hãi, lại thêm trời rất tối, thế nên họ mới chưa phát hiện ra chỉ chưa đến một mét còn có một người , mà tôi thì lại thấy ba người rõ mồn một .

Tôi âm thầm kêu khổ . Cô nhi quả phụ này bị truy sát khả năng tôi sẽ bị liên lụy a . Đừng nói tôi không có nghĩa khí , tôi không thích vướng vào rắc rối đâu .

_ Mau ra đây cho ta ! – Mấy gã lại quát to .

Ba mẹ con run rẩy hồi lâu , biết chúng đã phát hiện ra mình , cũng không trốn nữa . Lặng lẽ chui ra ngoài .

_ Ta không gây thù gì với các ngươi , tại sao lại phải truy sát ta ? – Nữ nhân ôm hai đứa con run rẩy hỏi .

Đại hán nhíu mày lại, hai mắt trừng trừng :

_ Tại sao ư ? Ngươi mạo nhận thân thích với phò mã, vu cáo hãm hại ngài còn dám hỏi ta tại sao ?

_ Ra là Trần Thế Mỹ phái các ngươi tới giết chúng ta – Nữ nhân mím môi căm giận .

Ấy ấy … Trần Thế Mỹ , cái tên này nghe sao quen tai thế kia ?!!

_ Tên phò mã để kẻ như ngươi gọi hay sao ?! – Gã hán tử quát .

_ HẮn táng tận lương tâm , sớm muộn gì cũng gặp quả báo .

_ Tiện nhân hỗn xược !

Mấy gã rút đao bao vây ba mẹ con lại . Ba mẹ con ôm thành một đoàn , thần sắc đầy tuyệt vọng .

Ây da … Sắp có máu đổ a … Hắc hắc … Để chị ra tay làm anh hùng a !

_ Dừng tay !

_ Ai đó ? – Mấy gã giang hồ nghe thấy tiếng nói vội vàng nhìn xem xung quanh .

Tôi nhún chân từ sau tượng Phật nhảy ra ngoài . Nửa đường vạt áo bị móc lên tay bức tượng và chuyện gì đến cũng sẽ đến .

Tôi từ trên không ngã phịch xuống đất , mặt đập xuống sàn .

Mấy gã giang hồ và ba mẹ con ” … “

Huhuhu … Có ai như tôi không ?! Đi làm anh hùng mà như vậy thì còn đâu mặt mũi a …

_ Khụ … – Tôi ho nhẹ chống tay đứng dậy , vừa định nói chuyện thì hai đứa nhóc bên kia hét lên :

_ Á ….Quỷ !

_ Đâu ??!!! Quỷ đâu ?!! Quỷ đâu ? – Tôi giật mình nhảy dựng lên .

Mọi người ” … “

Thấy bọn họ mặt không chút thay đổi nhìn tôi , tôi giơ ngón trỏ chỉ vào mặt mình . Quỷ là nói tôi á hả ?!

Như để chứng thực lời nói của tôi ,bé trai gật đầu nghiêm túc nói :

_ Quỷ mặt máu !

Hả hả hả ?!Máu ?! Tôi đưa tay lên chùi mặt , sau đó thấy một màu đỏ nằm trên tay tôi .

Chảy máu?! OMG ?!

_ Huhuhuhu …. Gương mặt xinh đẹp của ta … A … Chảy máu rồi … Gương đâu … Ta sắp hủy dung rồi …

Mọi người ” … “

_ Tiểu tử ! Chỗ này không phải nơi để ngươi đùa ! Khôn hồn thì mau cút cho ta ! – Vị to con đứng đầu gằn giọng .

_ Bà nội mi , cũng dám hủy dung chị … Chị cho mấy cưng chết …. Xem chiêu … – Tôi trợn mắt xông lên .

Ba phút sau

Một đám hán tử nằm la liệt trên đất , nước mắt chảy dài đầy mặt phẫn uất . Rõ ràng là tiểu tử đó tự ngã a …. Liên quan gì đến họ ?!

_ Đa tạ tráng sĩ đã ra tay cứu trợ – Nữ nhân cảm kích cúi đầu .

_ Huhu … Mặt của mình …

Ba mẹ con ” … “

Sau khi chỉnh trang lại mặt mũi , tôi giả vờ không biết hỏi rõ mọi chuyện tại sao nữ nhân tên Phan Kim Liên này bị đuổi giết . Khụ … Nhầm … Là Tần Hương Liên .

Câu chuyện của Tần Hương Liên cùng với bản phim truyện hiện đại nói chung chẳng khác nhau là mấy , chỉ có vài tình tiết trong đó là không giống mà thôi. Đại khái là Trần Thế Mỹ vào kinh ứng thí , đỗ trạng nguyên , rồi được chọn làm phò mã. Trong khi đó ở quê nhà bị mất mùa , cha mẹ chồng qua đời vì nạn đói , Tần Hương Liên mới dắt theo hai con , cõng trên lưng bài vị của cha mẹ chồng , ngàn dặm tìm chồng. Nhưng chẳng ngờ đến được Khai Phong , Trần Thế Mỹ lại không nhận người vợ đã kết tóc se duyên với mình mà đuổi Tần Hương Liên đi . Tần Hương Liên tố cáo lên phủ nha Khai Phong, phủ doãn phủ Khai Phong xét thấy địa vị tôn quý của phò mã, muốn hòa giải hai bên nên đã an bài Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ gặp riêng nhau. Trần Thế Mỹ nói dối không chớp mắt, lừa gạt Tần Hương Liên rằng: Trước hãy tránh đi nơi khác, đợi những lời ong tiếng ve qua đi sẽ bẩm rõ với công chúa, đón ba mẹ con về phủ. Nhưng không ngờ cái mà họ chờ được lại là sát thủ do Trần Thế Mỹ phái đến .

Nói đến đây Tần Hương Liên mắt lại đỏ lên . Hai đứa trẻ cũng trề môi muốn khóc .

_ Cô đi Khai Phong báo quan lại đi . Bao đại nhân nổi tiếng thanh liêm vừa mới trở về , ta nghĩ ông ấy sẽ giúp được cô .

_ Thật sự ?! – Tần Hương Liên mừng rỡ nhưng ngay sau đó lại ủ rũ xuống – Nhưng ta không có chứng cứ , Bao đại nhân sẽ không tin ta .

Đó là chuyện của bà chị a ! Tôi giúp tới đây được rồi chứ còn muốn gì nữa .

_ Hay là … Tráng sĩ đi theo làm nhân chứng cho chúng tôi được không ?

Í … Ý này không tồi a … Như vậy là gặp được mấy nhân vật truyền kì của Khai Phong rồi .

Tôi gật đầu . Haiz … Tôi đúng là đứa thích lo chuyện hàng xóm mà .

_ Hai đứa tên gì ? – Tôi hỏi hai đứa nhóc .

_ Đệ là Ninh Nhi , bảy tuổi – Bé trai nhanh nhảu đáp .

_ Muội là Hinh Nhi , mười tuổi . Đại ca tên gì vậy ?

_ À … Ta là Tống Tuyên .

Sau một đêm nghỉ ngơi , hôm sau tôi cùng ba mẹ con lên Khai Phong cáo trạng .

Tôi và ba mẹ con quỳ giữa công đường trong tiếng hô hào vô cùng vang dội của đám quan lính . Sách … Nghe mà đau cả tai .

Tôi cũng đã được chiêm ngưỡng nhan sắc của Bao đại nhân trong truyền thuyết .

Da đen thui , mặt uy nghiêm , trên trán là ấn ký trăng lưỡi liềm .

Công Tôn gậy trúcdáng vẻ thư sinh , da trắng hơn cả tôi nữa ( oán niệm ) .

Tiểu Miêu nhìn gần còn đẹp trai hơn cả siêu sao thời hiện đại . Má ơi ! Người đâu mà tuấn tú thế này , làm sao mà bọn nam nhân chúng tôi sống ?!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN