Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn - Chương 12: “Không phải”, Tạ Kiến Vi lắc đầu nói, “Hứa Lập không phải Lục Ly”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn


Chương 12: “Không phải”, Tạ Kiến Vi lắc đầu nói, “Hứa Lập không phải Lục Ly”


Edit: DLinh

Beta: Chi

*****

Chuyện xảy ra là như thế này.

Tạ Kiến Vi và Lục Ly đang tay trong tay ngồi nhìn trăng sáng ngắm sao đêm, muốn ngọt ngào bao nhiêu thì ngọt ngào bấy nhiêu.

Bất thình lình ngay trong khoảnh khắc đó, một cách cực kì bất ngờ, Tạ Kiến Vi phát hiện một chiếc xe đang phóng như điên đến trước mặt mình, xé ngang màn đêm.

Mới đầu Tạ Kiến Vi cũng không để tâm lắm, bởi vì dù chiếc xe kia có điên dở tới đâu cũng không đến mức tông lên lề đường, nào ngờ, ngay khi ý nghĩ này mới thoáng xuất hiện trong đầu anh, một bóng người thân thuộc bỗng dưng xuất hiện trên làn đường xe chạy.

Hình như hắn đang qua đường, nhưng tâm trí lại để lên mây lên gió, ngay cả chiếc xe hơi đang gào rú cũng chẳng chú ý thấy.

Đó là Lục Ly!

Lòng Tạ Kiến Vi hoảng loạn, về mặt lý trí, anh cảm thấy Lục Ly đang ở ngay bên cạnh mình, hai người đang nắm tay nhau, nhưng khi anh quay đầu sang lại thấy chẳng còn ai bên người? Con người tên Lục Ly đang nắm tay anh hoàn toàn biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là một Lục Ly sắp sửa bị xe tông phải!

Hết thảy những điều này xảy tới trong chớp nhoáng, nhanh như tia lửa điện, nếu như chuyện này không can hệ gì tới Lục Ly, như vậy, kể cả trong khoảng thời gian ngắn đi chăng nữa, Tạ Kiến Vi vẫn có thể đưa ra quyết định chính xác, nhưng người kia lại là Lục Ly.

Tính mạng Lục Ly đang gặp nguy hiểm, thân thể Tạ Kiến Vi phản ứng còn nhanh hơn so với não anh.

Anh bước vội tới, đẩy “Lục Ly” kia ra, còn chính bản thân mình bị tông ngã ngay dưới mũi xe.

Sau đó liền xảy ra cảnh tượng mà Lục Ly chứng kiến kia  —— vì cứu Hứa Lập mà Tạ Kiến Vi bị xe tông, ngã nằm xuống giữa vũng máu.

Nghe xong câu chuyện, mặt Nhan Kha tràn đầy vẻ khiếp sợ: “Chuyện gì đang xảy ra thế này? Người bị xe tông là Hứa Lập? Nhưng Hứa Lập tự dưng lại biến thành Lục Ly?”

Tạ Kiến Vi gật đầu, hiện giờ tim anh vẫn còn đập rất nhanh, mặc dù biết chỉ là mơ, nhưng có lẽ chính khoảnh khắc nhìn thấy Lục Ly gặp nguy hiểm kia đã khơi dậy một phần kí ức mà anh không muốn đối mặt nhất trong quá khứ.

—— Một lần nọ, vì anh, thiếu chút nữa Lục Ly đã bỏ mạng tại hang ổ của người Bách Chi.

Đó là lần đầu tiên anh hiểu được cảm giác tim ngừng đập là như thế nào, mà hiện giờ anh đã được trải nghiệm lần thứ hai.

Tạ Kiến Vi nhắm hai mắt, để tâm trạng mình bình tĩnh trở lại: “Tôi quay lại xem thế nào.”

Mặt Nhan Kha hiện lên vẻ kì quái, nói một câu: “Boss… Có khi nào Hứa Lập cũng là một nhân cách khác của ngài Nguyên soái không?”

Anh nghĩ như thế cũng không có gì là lạ, nơi Tạ Kiến Vi đặt chân tới là thế giới tinh thần của Lục Ly, từ một phương diện ý nghĩa nào đó mà nói, trong thế giới tinh thần của hắn, tất cả mọi thứ đều là hắn, ý thức chủ quan là vậy, mà tiềm thức cũng vậy, đều là Lục Ly.

Nhân tính rất phức tạp, có thiện có ác, có sự xuất sắc cũng có cái không toàn vẹn, Hứa Lập có thể là một mặt tính cách nào đó của Lục Ly.

“Không phải,” Tạ Kiến Vi lắc đầu nói: “Hứa Lập không phải Lục Ly.”

Nhan Kha không hiểu vì sao anh có thể khẳng định như thế: “Tại sao?”

Tạ Kiến Vi đáp: “Tôi có thể chắc chắn Hứa Lập không phải, bởi từ đầu tới giờ, hắn đều đang lợi dụng tôi.”

Hứa Lập không thương Tạ Kiến Vi, ba năm đầu không thương, ba năm tiếp cũng chẳng yêu, sau khi Hứa Lập từ nước ngoài trở về, cố sống cố chết quấn lấy Tạ Kiến Vi, nguyên nhân chủ yếu chỉ vì người chị gái nọ của Hứa Lập.

Chị Hứa gả cho một vị công tử con nhà thế gia ở thành phố S, nhưng mấy năm vừa rồi, việc kinh doanh của nhà chồng cô liên tiếp gặp vấn đề, có thể nói đang đứng mấp mé trên bờ vực phá sản.

Hứa Lập có thể sống tự do sung sướng ở nước ngoài, công của chị hắn không thể không nhắc tới.

Dẫu gì ước muốn tự do của Hứa Lập không thể nào thiếu mối liên hệ với tiền bạc. Nhà chị gái Hứa có chuyện, Hứa Lập cũng sẽ gặp họa theo.

Sau đó, Hứa Lập nghĩ tới người tiêu tiền như rác là Tạ Kiến Vi, chỉ cần anh chịu ra tay, vấn đề phía nhà chồng của chị Hứa trăm phần trăm sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Bởi thế nên chỉ mới cách xa ba năm, Hứa Lập “bỗng nhiên” nghĩ thông suốt, phát hiện mình “yêu say đắm” Tạ Kiến Vi.

Những chuyện này có thể giấu diếm Tổng giám đốc Tạ trong mơ của Lục Ly, nhưng không thể qua mắt được Tạ Kiến Vi của hiện tại.

Anh chỉ cần tra xét một chút là hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Bởi vậy nên anh hiểu rất rõ Hứa Lập là loại người gì, cũng biết tường tận tình cảm của Hứa Lập với anh là như thế nào.

Một người như vậy, làm sao có thể là nhân cách của Lục Ly?

Dẫu sao, qua một thời gian dài tiếp xúc với bốn nhân cách của Lục Ly, dù tính tình bọn họ khác nhau hoàn toàn, còn tương đối tùy hứng, nhưng có một giao điểm chung không thể nghi ngờ.

Bất kể là Lục Ly nào, đều mang một tình yêu sâu đậm với Tạ Kiến Vi.

Nếu không yêu Tạ Kiến Vi sâu đậm, bọn họ cần gì phải ăn giấm với chính mình, chua tới mức muốn tự giết chính mình?

Nhan Kha tin tưởng Tạ Kiến Vi vô điều kiện, anh nói không phải, vậy chắc chắn là không phải, sau khi anh ta suy nghĩ một lát, lại dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ ngài Nguyên soái cố ý? Ngài ấy nhận định khi Hứa Lập gặp nguy hiểm, anh sẽ liều mạng nhảy ra cứu, bởi thế nên mới tự mình tạo dựng nên chuyện này trong mơ, mong muốn chiếu rọi nội tâm anh?”

Nếu thật sự Hứa Lập gặp tai nạn xe cộ, Tạ Kiến Vi trăm phần trăm sẽ không cứu, nhưng một khi Hứa Lập biến thành Lục Ly, Tạ Kiến Vi nhất định sẽ liều mạng.

Tạ Kiến Vi suy nghĩ một lát rồi nói: “Không nhất định, có lẽ do có người ra tay ngăn trở từ bên trong.”

Câu này lời tuy ít nhưng ý nghĩa lại rất sâu sắc.

Nhan Kha chớp chớp mắt, mất nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại.

Cũng may Tạ Kiến Vi đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Anh quay lại giấc mơ, bản thân đã nằm trong bệnh viện.

Mặc dù cảnh tượng lúc đấy trông qua cực kì đáng sợ, nhưng dẫu gì đây cũng là giấc mơ của Lục Ly, đời nào hắn để Tạ Kiến Vi chết? Vì thế, cho dù anh bị xe tông bay ngược lên trời, lượng máu chảy ra đủ để tưới hoa, nhưng hoàn toàn không đe dọa đến tính mạng, thậm chí lục phũ ngũ tạng cũng không bị thương, chẳng qua vết thương ngoài da nhìn qua có hơi ghê.

Điều không thể tưởng tượng hơn nữa chính là, Tạ Kiến Vi đang nằm trên giường bệnh, thật sự hoàn toàn không cảm nhận được cái đau.

Anh đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đấy rằng sẽ đau đến chết đi sống lại, kết quả, ngoại trừ việc không thể xuống giường, còn đâu những mặt khác, dù một phân cũng chẳng có cảm giác gì.

Cho nên mới nói… có thể nào không logic tới mức này không?

Ở đâu trên đời có người đầu đã vỡ tới mức này mà còn không cảm thấy đau nhức? Thiên vị tới mức này, Lục Đại Ly, có phải anh đã nhận thức được chuyện mình đang nằm mơ!

Tạ Kiến Vi cảm thấy mình có thể áp dụng tiêu chuẩn kép.

Logic của chính mình bỏ sang một bên, chỉ cần anh hơi không phối hợp một chút, hắn liền phân liệt thêm.

Nếu không phải vì trạng thái tinh thần của tên mất nết này không ổn định, nhất định Tạ Kiến Vi sẽ trêu chọc hắn cho đã mới thôi!

Tạ Kiến Vi từ từ mở mắt ra, lúc này, Lục Ly đang căng cứng cả người ngồi bên cạnh anh rốt cuộc mới thả lỏng một ít.

Tạ Kiến Vi ngủ mê man ba ngày ba đêm, Lục Ly vất vả suốt khoảng thời gian đó, ngồi canh cạnh mép giường, lục phủ ngũ tạng bị khuấy thành một bãi bùn nhão.

Một mặt, hắn vừa tuyệt vọng khi Tạ Kiến Vi dám bỏ qua mạng sống của mình vì Hứa Lập, mặt khác, hắn lại sợ hãi nếu anh chết thật thì phải làm thế nào bây giờ.

Không ngủ không nghỉ suốt một thời gian dài, nhưng Lục Ly hoàn toàn không thấy mệt chút nào, chỉ là trong đầu hắn đang không ngừng suy nghĩ, không ngừng tự bịa ra những giả thuyết, sau đó lại tiếp tục tự đạp đổ.

Hắn muốn anh mở mắt ra, hắn muốn anh còn sống, hắn nghĩ chỉ cần Tạ Kiến Vi không sao, như thế, hắn sẽ giúp cho ước muốn của anh được đền đáp thỏa đáng.

Tạ Kiến Vi thích Hứa Lập, vậy hắn liền đưa tặng Hứa Lập cho anh.

Chuyện anh sợ, chuyện anh lo lắng, chuyện khiến anh cảm thấy bất an, hắn có thể giúp anh giải quyết toàn bộ.

Thậm chí, Lục Ly còn mang một suy nghĩ hèn mọn, nếu mình không cho anh được những thứ anh muốn, vậy hắn sẽ để anh đạt được những ước muốn ấy.

Dù cho cả đời này, hắn sẽ chìm đắm trong biển sâu vô tận của sự hối hận và tuyệt vọng.

Những ý nghĩ này, Lục Ly đã suy tính rất nhiều, nhiều vô cùng.

Nhưng trong giây phút Tạ Kiến Vi mở mắt ra, tất cả những điều này đều biến mất.

Hắn không bỏ được Tạ Kiến Vi, làm sao hắn có thể buông tay Tạ Kiến Vi? Toàn bộ tình cảm của hắn đều dùng để yêu Tạ Kiến Vi, làm sao hắn có thể nhìn anh đi với người khác…

Không làm được, chắc chắn không làm được!

Hắn muốn Tạ Kiến Vi, tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ nếu anh đứng chung một chỗ với những người khác!

Tạ Kiến Vi mở mắt nhìn về phía hắn, im lặng suốt nửa ngày.

Lục Ly tỉnh táo lại rất nhanh, hắn không nói gì, chỉ đi qua nhấn cái chuông bên cạnh giường.

Bác sĩ nối nhau bước vào, thực hiện một chuỗi kiểm tra cho Tạ Kiến Vi đang nhíu chặt lông mày: điều kiện chữa bệnh thật quá lạc hậu, đáng tiếc đây chỉ là mơ, bằng không, anh nhất định sẽ giúp người Địa Cầu cổ có thể sống thọ gấp ba lần.

Bác sĩ giám sát vui mừng báo tin: “Ngài Tạ đã thoát khỏi nguy hiểm.”

Lục Ly thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ giám sát lại nói: “Ngài Lục, ngài cũng mau đi nghỉ ngơi một chút đi, trông lâu như vậy, nhất định…”

“Các vị…” Một tiếng nói khe khẽ yếu ớt vang lên, mặt Tạ Kiến Vi lộ vẻ hoang mang, “… Là ai?”

Lời này của anh vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lục Ly đi tới bên cạnh giường anh, đôi mắt đen nhìn anh chăm chú: “Em nói gì?”

Tạ Kiến Vi nhìn về phía hắn, mắt chớp chớp, sau đó nhíu mi nói: “Anh là ai?”

Lục Ly: “…”

Các bác sĩ vội vã đến gần, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ giám sát chau mày nói: “Mặc dù không có chuẩn đoán chính xác, nhưng chuyện này cũng không hiếm thấy, chắc hẳn do va chạm tại vùng đầu gây ảnh hưởng, trí nhớ của ngài Tạ tạm thời thiếu hụt mất vài phần…”

Ông ta nói một loạt các thuật ngữ chuyên môn, tiến sĩ y học – viện sĩ cấp một tại viện nghiên cứu – Tạ Kiến Vi, bày tỏ: lại nói mấy thứ vớ vẩn.

Tạ Kiến Vi chẳng qua là đang giả bộ mất trí nhớ.

Đây cũng là một lần buột miệng, nếu Lục Ly đối với anh tình nồng ý đậm, khắc cốt ghi tâm, không thể quên đi dễ dàng, vậy thì anh dứt khoát chọn việc mất trí nhớ, hoàn toàn quên đi tất cả, chỉ thích mình người này.

Rõ ràng Lục Ly tin, dẫu sao ngài Nguyên soái cũng xuất thân từ vùng quê, không đọc nhiều sách, rất dễ lừa gạt…

Các bác sĩ đều rời đi, Tạ Kiến Vi nói khẽ: “Tôi khát.”

Lục Ly ngẩn ra, mãi lâu sau mới phản ứng kịp, nói với giọng căng thẳng: “Anh rót nước cho em.”

Tạ Kiến Vi cười thành tiếng.

Lục Ly đỡ anh dậy, đút nước cho anh, Tạ Kiến Vi nhìn về phía hắn, hỏi: “Mặc dù không nhớ ra, nhưng nhất định anh là người rất quan trọng với tôi, đúng không?”

Tay Lục Ly run rẩy, thiếu chút nữa ném cả cốc nước lên giường bệnh.

Tạ Kiến Vi tựa như đang nhớ lại, nhưng rất nhanh sau đó anh liền chau mày nói: “Thật sự không nghĩ ra, anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không?”

“Lục Ly.” Tim Lục Ly đập cực nhanh, giọng cũng có chút khàn khàn,  “… Người yêu của em.”

Tạ Kiến Vi hơi giật mình một chút: “Người yêu sao?”

Khóe miệng Lục Ly hơi nhếch lên, giọng nói trầm trầm mê người như đêm đầu hè: “Đúng, chúng ta đã bên nhau rất lâu rồi.”

Tạ Kiến Vi nhìn hắn, một lúc sau, Tạ Kiến Vinh cũng cười cười, trong mắt hoàn toàn là sự tin tưởng tuyệt đối: “Xin lỗi, em lại quên mất người yêu của mình.”

Lục Ly cực kì tự nhiên hôn anh một cái: “Không sao, anh sẽ giúp em nhớ lại.”

Tạ Kiến Vi được hắn hôn cũng không cảm thấy phản cảm, gò má hơi ửng đỏ, cúi đầu đáp khẽ: “Vâng.”

Tác giả có lời muốn nói:

Quân sư Tạ: Vì bị giam trong phòng tối nhỏ, tôi cũng đã vắt hết óc rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN