Người bị nhắc giật mình ôm khư khư cái máy ảnh rồi quay lại sợ hãi nhìn người vừa nói.Anh ta mặc một bộ vest đen sang trọng đang cúi xuống nhìn đồng hồ rồi lại ngẩng lên nhìn tên theo dõi với ánh mắt giết người
– “a…anh định làm gì chứ? …to..tôi có làm gì đâu? ” Tên đó run rẩy trước ánh mắt đó nhưng vẫn cố lên tiếng phản bác.Hắn ta trực tiếp bỏ qua lời nói của người chụp ảnh lấy chiếc máy ảnh đó rồi đập nát
– ” ah…s..sao anh lại đập máy ảnh của tôi? T…tôi sẽ kiện các người!! “
– ” vậy thì tôi sẽ kiện anh với tội danh xúc phạm danh dự cá nhân rồi mang đồ cấm vào du thuyền!! Theo tôi biết thì người ta đã cấm chụp ảnh trên du thuyền mà không có sự cho phép đúng không? ” Người đàn ông kia đút tay vào túi quần lạnh nhạt nhìn ông ta rồi ra hiệu cho bảo vệ lôi ông ta ra ngoài
Ở bên Thiên An ,cô đang ngồi đợi những món ăn lên bàn : ” tại sao ông ta lại gọi anh là Nhị gia? “
– ” do anh là con thứ,gia tộc anh lớn nhất nhì trong nước.Dù sao anh cũng không phải kiểu người dựa vào cha mẹ.Tiếng tăm tự mình có được mà thôi!! “
-” ồ!! Thế anh trai của anh được gọi là gì? “
– ” hừm…là Phong thiếu ! ” .
Thiên An gật đầu rồi nói với Phong Thần Vũ với giọng đầy sự ngưỡng mộ: ” vậy chắc chắn là anh có rất nhiều tiền rồi!! Có thể cho em một nửa được không? “
– ” được!! Anh sẽ bảo người đưa chi phiếu cho em hay chuyển khoản? “
Thiên An nói câu đấy chủ yếu là trêu đùa anh cho vui ai dè anh tưởng thật. Thiên An vội xua tay nói mình chỉ trêu đùa anh
Phong Thần Vũ chống tay lên bàn nhìn cô mỉm cười dùng ánh mắt quyến rũ với cô : ” vậy hả? Anh cũng đang định cho em một nửa cổ phần của mình”
Thiên An thẹn thùng quay sang chỗ khác không dám nhìn Phong Thần Vũ. Một lúc sau ,có một vị đầu bếp đi tới,ông ấy đứng trổ tài nấu ăn trước mặt hai người.Thiên An rất là thích thú khi được nhìn cảnh nấu ăn trực tiếp trước mặt mình như vậy
Thiên An bận thưởng thức đồ ăn mà quên mất người bên cạnh đang nhìn cô vui vẻ.Phong Thần Vũ đột nhiên nghĩ gì đó nét mặt có phần đanh lại .Dường như sau khi Thiên An xuất hiện trong cuộc đời của anh ta,cô như một người hoạ sĩ vẽ lên những màu sắc vui vẻ lan toả cho anh ta sự hạnh phúc và muốn được che chở bao bọc cho Thiên An
Phong Thần Vũ suy nghĩ một hồi như vậy,sau khi ăn xong đưa cô đi chơi .Anh ta dựa vào lan can nhìn cô đang cười đùa
– ” alo..ba hả? “
Phong Bắc Thần đang làm việc ầm ừ vài tiếng,ông muốn nghe xem sao hôm nay thằng con này nó lại gọi điện định tâm sự thứ gì với mình
– ” chắc có lẽ là…con đã yêu rồi! ” Ánh mắt của anh vẫn hướng về phía cô , ánh mắt đó tràn ngập thứ được gọi là ” yêu “
Nghe con trai mình nói vậy ,Phong Bắc Thần đặt bút xuống bóp mi tâm giọng nói có phần trêu đùa: ” cô gái nào có phúc lọt vào mắt xanh của Tiểu Vũ vậy ? “
Phong Thần Vũ mỉm cười không nói gì.Ba anh em nhà họ rất thoải mái tâm sự mọi việc về tình yêu hay bất kì việc gì cho người ba này nghe.
Thiên An từ xa chạy lại ôm lấy anh : ” Vũ!! Em…” Vừa thấy anh ta đang gọi điện Thiên An lập tức im bặt không lên tiếng đợi anh ta nói chuyện xong
Phong Thần Vũ ôm lấy cô : ” lần sau con sẽ gọi lại!! ” Anh ta nhanh tay tắt điện thoại đi rồi vuốt má cô.Thiên An dựa vào ngực Phong Thần Vũ lay lay người anh chỉ về phía sau lưng mình
– ” em muốn đi chơi cái trò ở đằng kia!! “