Quý Lạc Thanh ngẩn ra, sự đau đớn chẳng khác gì bị nện một đòn chí mạng khi phải nhìn thấy cô hôn người khác ban nãy, đều bị ném ra sau đầu.
Anh nghe thấy Nhan Thời Oanh nói, “Gã ban nãy chính là bộ trưởng câu lạc bộ máy móc, người vẫn luôn cạnh tranh với bọn em suất tập huấn.
Sau khi gã nghe bảo em sẽ phụ trách việc nộp đơn đăng ký cho câu lạc bộ kịch nghệ, liền muốn…”, cô ngừng một chút, như thể ấp úng mà khẽ cắn môi.
Quý Lạc Thanh sau khi ngẩn ra một chốc liền không dám tin đỏ mặt.
“Thật quá đáng mà”, anh tức giận đến độ thân thể đều hơi run lên, nhìn thấy bộ dáng hơi nhíu mày, cúi gục đầu của Nhan Thời Oanh, sự thương tiếc cùng phẫn nộ chẳng khác gì bị châm một mồi lửa, nhanh chóng lan rộng và thiêu đốt lồng ngực anh.
“Em nghe nói học trưởng có cách giành được suất tập huấn lần này”, Nhan Thời Oanh nâng mắt, tràn ngập hi vọng nhìn anh, “Học trưởng có thể giúp em được không ạ?”
Cô vốn tưởng Quý Lạc Thanh sẽ không có lý do gì để từ chối mình vì suy cho cùng, nếu anh đã muốn làm hẳn sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng không ngờ, Quý Lạc Thanh lại trầm mặc.
Anh như thể cực kì khó xử nói, “Xin lỗi, anh không làm được.
Những việc khác anh đều có thể đồng ý, chỉ duy nhất chuyện này…”
“Đây là điểm mấu chốt của anh, cho dù là người anh thích nhất…!Cũng không được!”
Anh dùng hết sức hoàn thành những lời trên, sau đó dùng ánh mắt thấp thỏm bất an nhìn Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh lập tức hiểu rõ.
Anh không phải không thể, mà là không muốn.
Việc này chẳng khác gì bắt ép một vị quan chính trực thanh liêm nhận hối lộ, đây cũng là điểm giới hạn cuối cùng mà anh tuyệt đối sẽ không vượt qua.
Cũng đúng thôi…!Nếu anh thật sự là dạng người thích lạm dụng đặc quyền thì trong Học viện đã sớm một bước lên trời, càng đừng bàn đến chuyện có được Tần Thư Dao.
Nhưng đến tận khi Tần Thư Dao thành đôi với các nam chính khác, anh đều chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chẳng có chút tiếng tăm gì.
Chẳng qua Nhan Thời Oanh cũng không thất vọng.
Khi nghe Âu Dương Tấn Không nhắc đến cô cũng chỉ hoài nghi, hiện tại cô đã có thể khẳng định, thân thế của Quý Lạc Thanh thật sự kinh người.
Dạng người thiện lương, luôn tuân thủ điểm giới hạn đạo đức như anh…!Cô không hề chán ghét, ngược lại còn đánh giá cao.
Nếu ngay cả cô anh cũng từ chối vậy chứng minh, anh cũng sẽ không dễ dàng khom lưng với bất kì ai.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hơn nữa cô cũng đã đốt bỏ đơn xin của Thương Tự Hoài, việc chủ động xin Quý Lạc Thanh giúp đỡ chẳng qua chỉ vì muốn tăng thêm sự đảm bảo mà thôi.
Khi Nhan Thời Oanh đang muốn đáp lời, Quý Lạc Thanh lại nói, “Em còn nhớ trước đây từng hỏi anh về chuyện tham gia nhóm của giáo sư Thẩm không?”
Nhan Thời Oanh vẫn nhớ lúc đó mình từng nhờ Hứa Uyển Vận giúp mình điều tra vài điểm đáng nghi về Quý Lạc Thanh.
Khi đó cô đã nghi ngờ, rõ ràng anh đã vào được nhóm của giáo sư Thẩm, vì sao còn muốn rút khỏi danh sách quý giá kia.
“Thật ra ngay từ đầu, anh đã là một thành viên trong nhóm của giáo sư Thẩm, nhưng sau này anh mới biết được, anh có thể vào đó là vì giáo sư Thẩm trong lúc vô tình biết được thân phận của anh”
Quý Lạc Thanh không kiềm được lén nhìn Nhan Thời Oanh một cái, vừa nhỏ giọng giải thích, vẻ mặt đầy thấp thỏm.
“Cho nên không phải vì anh không muốn giúp em, mà là…”
Mà là ngay cả bản thân anh, cũng tình nguyện từng đi từng bước một.
Nhưng khi anh còn chưa nói xong, Nhan Thời Oanh đã phát ra một tiếng thờ dài.
Thôi vậy, nếu việc tập huấn đã vô vọng vậy cứ nhờ anh quạt gió thêm củi một chút cho kế hoạch của cô thôi.
“Em hiểu ý của anh rồi, chuyện này học trưởng không giúp được cũng không sao đâu ạ”, cô buông cổ tay anh ra, chăm chú nhìn vào anh, “Nhưng ít nhất…!Em không muốn để người bạn thân nhất của mình phải mãi thất vọng”
Quý Lạc Thanh lập tức liền hiểu, cô đang ám chỉ chuyện lần trước cô nhờ vả mình.
Lần đầu tiên, Quý Lạc Thanh sinh ra một sự chán ghét đến cực hạn với Tần Thư Dao.
Cô hết lần này đến lần khác tìm anh đều chỉ vì chuyện của Tần Thư Dao, nhưng Tần Thư Dao từ trước đến nay, ở trước mặt anh, chưa từng nhắc đến Nhan Thời Oanh nửa chữ.
Ban đầu khi mới quen hai người, anh luôn cho rằng Tần Thư Dao là lửa, mà cô lại như băng.
Hiện tại, cảm giác của anh về hai người lại hoàn toàn tương phản.
Việc không thể giúp đỡ cô khiến nội tâm Quý Lạc Thanh đã tràn ngập sự áy náy, cho nên với yêu cầu này, anh nói thế nào cũng không thể từ chối.
Nhưng càng như vậy, anh liền càng có chút phiền chán người đang đòi hỏi không chút kiềm chế kia.
Nhưng nếu làm vậy có thể khiến cô thấy vui vẻ…
Quý Lạc Thanh trầm mặc khẽ gật đầu.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh như thở phào một hơi, không nán lại nữa.
Nhìn theo bóng Nhan Thời Oanh khuất xa, nội tâm Quý Lạc Thanh dần xuất hiện chút mờ mịt.
Từ nhỏ ông nội đã dạy anh đừng lạm dụng đặc quyền, giữ vững điểm cuối vốn là một việc làm đúng.
Nhưng khi nhìn thấy những gì cô phải đối diện, sự kiên trì của anh vẫn đúng sao?
Gần đến giữa trưa, Nhan Thời Oanh nhận được tin nhắn đầy phấn khởi của Tần Thư Dao, báo rằng hôm nay Quý Lạc Thanh quả thật đã chủ động hẹn gặp nàng.
Có được kết quả thế này, ít nhiều cũng nhờ có sự tư vấn của cô.
Nhan Thời Oanh vô cùng hứng thú nhìn tin nhắn.
Cô nhớ, ngày Tần Thư Dao hẹn Việt Tu Ninh và Hạ Phồn Dịch hình như cũng chính là hôm nay đi?
Cô mở bảng tin của Tần Thư Dao, quả nhiên thấy được mấy tấm hình chụp hiện trường chuẩn bị cho buổi hoạt động.
Cô thầm ghi nhớ địa điểm và thời gian.
Buổi sáng, sau cuộc tham quan các cảnh điểm xung quanh do học viện tổ chức, bởi vì sắp bước vào thời kì nắng nóng, thời tiết dần nóng bức hơn, cho nên hoạt động buổi chiều trực tiếp đổi thành hoạt động tự do.
Gần đây có một công viên nhạc nước, đại đa số học sinh đều định buổi chiều đến đó chơi.
Tuy lần du lịch này là học viện tổ chức với quy mô tập thể, nhưng đa số vẫn chọn đi chung với những người bạn thân của mình.
Nhan Thời Oanh cũng không phải ngoại lệ, vì phong cách ăn mặc của cô hoàn toàn khác với trước đây, nên mỗi lần đến khoa luôn có vài nam sinh để ý cô, thông qua đủ loại phương thức xin số của cô.
Cô đã quá ngán ngẩm mấy chiêu trò kia, cho nên cô đã lập nhóm đi chơi với những thành viên khá thân với mình ở Thánh Bạc.
Vốn nói là ba người, nhưng sau khi tập hợp mới phát hiện trong nhóm nhiều thêm một người, đúng là nam sinh lần trước ngồi bên cạnh giúp cô nướng thịt.
Nhan Thời Oanh vừa nhìn liền biết ý đồ của cậu ta.
Nhưng cô cũng không vạch trần, cứ theo lẽ thường cùng những người còn lại mua kem, đi dạo chơi.
Dạo đến một cửa hàng bán nước, Nhan Thời Oanh vừa nhìn liền thấy được biển hiệu đầy lóa mắt kia của câu lạc bộ âm nhạc, chung quanh đông như trẩy hội, hẳn đó chính là hoạt động mà Tần Thư Dao đã kể.
Nhưng Nhan Thời Oanh nhìn một vòng lại không tìm thấy Tần Thư Dao và nhóm người Hạ Phồn Dịch đâu.
Sau đó, Nhan Thời Oanh liền giả vờ nói khát nước, sai nam sinh nướng thịt kia làm chạy chân đi mua đồ uống.
Mấy người còn lại quyết định đến mấy quầy trò chơi gần đó ngồi nghỉ, Nhan Thời Oanh tìm một cái cớ thoái thác, sau đó một mình đi dạo một vòng các trò chơi xung quanh cửa hàng.
Lúc đi ngang qua vòng đu quay cực lớn, Nhan Thời Oanh quả nhiên nhìn thấy Quý Lạc Thanh cùng Tần Thư Dao đang cùng ngồi trên một băng ghế dài.
Tần Thư Dao vẻ mặt dịu dàng, dè dặt trò chuyện với Quý Lạc Thanh, cô gái ngày thường linh động hoạt bát giờ phút này lại cực kì dịu ngoan.
Nếu thế giới này có tồn tại hiệu ứng đặc biệt, Nhan Thời Oanh có lẽ sẽ nhìn đến những trái tim hồng phấn đang bay lượn lờ xung quanh nàng.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Khi nhìn xuống người nàng, trên đùi thế nhưng bị quấn một lớp băng vải.
Xem ra nàng không những chấp nhận kiến nghị trước đây của cô, mà còn rất có tâm trong việc tạo ra vết thương.
Nhớ đến những gì sáng nay Thương Tự Hoài nói với cô, chẳng trách gã cố ý giải thích mình không hề làm Tần Thư Dao bị thương, mà Tần Thư Dao cũng không nói chuyện này với cô.
Như vậy, Hạ Phồn Dịch và Việt Tu Ninh thì sao?
Nhan Thời Oanh đứng ẩn khuất dưới tàng cây, cẩn thận đánh giá một vòng xung quanh, và ở nơi có nhiều nữ sinh nhất, cô nhìn thấy Việt Tu Ninh.
Hắn ngồi trên một bậc thang, mái tóc hơi vén lên màu nhạt dưới ánh mặt trời như thể đang tỏa sáng.
Trong tay hắn cầm hai que kem đã chảy gần hết, nhưng hắn cứ để mặc kem nhỏ giọt xuống bụi cỏ.
Vây xung quanh hắn có không ít nữ sinh, họ đều đang thì thầm to nhỏ với nhau về vẻ ngoài xuất sắc của hắn.
Đối với chuyện ấy, Việt Tu Ninh chỉ vờ như không thấy, mặt không cảm xúc nhìn Tần Thư Dao ngồi chung một chỗ với Quý Lạc Thanh, đáy mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tần Thư Dao lại hoàn toàn không hề phát hiện tầm mắt của Việt Tu Ninh, ngược lại còn không ngừng chủ động bắt chuyện với Quý Lạc Thanh.
Nhan Thời Oanh khóe miệng nhếch lên ý cười như có như không.
Cô giả vờ như thể vô tình đi đến trước mặt Việt Tu Ninh, tựa như ngẫu nhiên gặp được mà chớp mắt gọi, “Việt Tu Ninh?”
Nhìn Nhan Thời Oanh đứng trước mặt, Việt Tu Ninh liền như thể dần sống lại, trong mắt cũng dần có ánh sáng.
Nhan Thời Oanh còn dáo dác nhìn khắp nơi, “Dao Dao đâu? Cậu ấy không phải nói hôm nay sẽ đi chung với hai người sao…”
“Đừng nhắc đến cô ta nữa”, cô còn chưa nói xong, Việt Tu Ninh đã trầm giọng ngắt lời cô.
Nhan Thời Oanh im bặt, trầm mặc trong chốc lát mới cười nhạt nói, “Vậy em đi trước nha, bạn của em còn đang đợi…”
Còn chưa dứt lời, Việt Tu Ninh thuận tay ném kem ốc quế vào thùng rác, bước xuống bậc thang sau đó kéo cô đi, “Đi theo tôi”
Hai người đi xuyên qua dòng người, dần đi tới một góc khuất vắng lặng.
Việt Tu Ninh dừng lại, cũng không nói gì, chỉ trầm mặc đưa lưng về phía cô.
Nhan Thời Oanh đứng phía sau hắn, âm thầm nhếch miệng cười, nhưng giọng nói lại cực kì dịu dàng, “Việt Tu Ninh? Có phải anh đang không vui không?”
Nghe cô hỏi vậy, Việt Tu Ninh liền nhìn thẳng vào cô.
“Em là người bạn thân nhất của Tần Thư Dao…!Đúng không?”
Nhan Thời Oanh không rõ nội tình khẽ gật đầu.
Tốt lắm!
Việt Tu Ninh đột nhiên kéo cô vào lòng, cúi đầu xoa gương mặt cô.
Hắn thế nhưng đến tận hôm nay mới biết được, Tần Thư Dao vẫn luôn xem hắn như lốp xe dự phòng.
Chỉ nhìn cảnh nàng nói chuyện với Quý Lạc Thanh, hắn liền biết nàng đã thích Quý Lạc Thanh rất lâu rồi.
Chỉ trách nàng từ bấy lâu nay giấu giếm quá kĩ, hắn vốn không thể phát hiện điều khác thường.
Trước nay chỉ có hắn xem người khác là lốp xe dự phòng, thân phận của hắn muốn loại nữ nhân gì mà không có.
Vốn cho rằng nàng chỉ là khó theo đuổi mà thôi, lại không ngờ cô gái có gia thế thường thường này cũng dám đối xử với hắn như vậy.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nếu nàng biết…!Hắn quen với người bạn thân nhất của nàng thì sao nhỉ?
Vào lúc ý nghĩ kia lóe qua, Việt Tu Ninh cúi người, như thể trả thù mà hung hăng hôn lên môi Nhan Thời Oanh.
Vào khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, Việt Tu Ninh liền không thể khống chế mà ghì chặt lấy cô, ánh mắt thoắt chốc cũng xoay chuyển vô vàn cảm xúc.
Không…!Không đúng, cô khác với nàng!
Cảm nhận được cô ngoan ngoãn đáp lại hắn, trái tim Việt Tu Ninh lập tức mềm nhũn.
Tần Thư Dao sẽ lợi dụng phản bội hắn, nhưng Nhan Thời Oanh vĩnh viễn sẽ không làm vậy.
Sao hắn có thể giận cá chém thớt, phát tiết nỗi hận thù với Tần Thư Dao lên người cô chứ?
Cô vẫn luôn tốt với hắn, mỗi lần hắn khó chịu hoặc buồn bã, cô luôn ở bên cạnh hắn, dịu dàng, bao dung cho tính tình và tính chiếm hữu quá mức của hắn.
Hắn mất mẹ từ nhỏ, cha hắn tuy ngoài mặt đau đớn nhưng sau lưng lại không ngừng thay đổi tình nhân.
Sau khi lớn lên, hắn kế thừa sự phong lưu của cha và mỹ mạo của mẹ, như thể trả thù mà không ngừng thay đổi phụ nữ, từ trước đến nay chưa từng lặp lại.
Nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của cha mình, hắn sẽ có khoái cảm khi trả thù thành công.
Hắn vốn tưởng tính tình của hắn trời sinh như thế, nhưng giờ khắc này, nhờ có Nhan Thời Oanh hắn bỗng phát hiện, hắn chỉ vì thiếu cảm giác an toàn mà thôi.
Hắn tựa như một chú chim không biết đường về, luôn không ngừng tìm kiếm nơi làm tổ, hiện tại hắn rốt cuộc tìm được hòn đảo nhỏ có thể ngừng chân.
Việt Tu Ninh tham lam chiếm lấy đôi môi của người con gái trong lòng.
Nhan Thời Oanh.
Đừng để tôi bay đi nữa.
Hắn sẽ dùng cánh chim che giấu hòn đảo nhỏ này, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Hắn từ rất lâu đã hiểu rõ một chuyện…!Tình yêu của hắn chính là hoàn toàn chiếm hữu..