Đến tận khi thấy Quý Lạc Thanh từ phòng y tế trở về, nam sinh ban nãy đụng phải anh mới ngượng ngùng đến nói.
“Chuyện ban nãy thật ngại quá…!Anh không sao chứ?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Hạ Phồn Dịch lại âm dương quái khí chen ngang một câu, “Hy vọng chân của anh không bị gãy”
Quý Lạc Thanh, “?”, là anh bị ảo giác sao? Vì sao anh bất giác lại thấy ngữ khí của cậu cứ kì lạ là như thế nào?
“Đúng rồi, Hạ Phồn Dịch…”, Quý Lạc Thanh còn chưa nói xong, lại bị Hạ Phồn Dịch ngắt lời, “Cứ gọi tôi là Tiểu Hạ”
“A…”, anh lại quên mất, “Đơn xin tập huấn của chúng ta đã được phê duyệt rồi, cậu muốn tham gia không?”
Tập huấn?
Chính là đợt huấn luyện kín nhiều ngày kia sao?!
Ánh mắt Hạ Phồn Dịch sáng lên, “Tôi muốn!”
Nhìn thấy Quý Lạc Thanh đánh dấu tick vào tên của cậu trên danh sách, Hạ Phồn Dịch cười tủm tỉm vỗ vỗ vai anh, “Cảm ơn anh nha, Tiểu Quý”
Cậu giống như lơ đãng hỏi, “Đúng rồi, Oanh Oanh cũng sẽ đi nhỉ?”
Quý Lạc Thanh chậm rãi ngẩng đầu, “Cái gì?”
“Thì là Nhan Thời Oanh ấy, haiz, anh cũng biết quan hệ giữa tôi với cô ấy rồi đó…”
Cậu còn chưa nói xong, Quý Lạc Thanh đã rút vai khỏi khuỷu tay Hạ Phồn Dịch.
Hạ Phồn Dịch nhất thời mất thăng bằng, cả người lảo đảo, suýt chút nữa té ngã.
Quý Lạc Thanh khẽ đẩy mắt kính, vẻ mặt vô tội nhìn cậu, “Xin lỗi, tôi còn phải đi hỏi các thành viên khác, xin được đi trước”
Thấy Quý Lạc Thanh đi xa, nam sinh nướng thịt rốt cuộc không kiềm được hỏi, “Ừm thì…!Cậu và Nhan Thời Oanh…!Quan hệ rất tốt sao?”
Hạ Phồn Dịch sắc mặt liền thay đổi, “Cậu đừng ăn nói lung tung”, nhưng đồng thời, trong lòng cậu lại không kiềm được ngập tràn sự vui vẻ.
Thì ra quan hệ giữa cậu và Nhan Thời Oanh, người ngoài nhìn vào đều thấy tốt sao?
***
Ngày hôm sau, khi Nhan Thời Oanh đến Thánh Bạc, còn chưa kịp đi vào đã bị Ngôn Nhữ Yên gọi lại báo rằng bộ trưởng bảo cô đến văn phòng một chuyến.
Cảnh Văn An? Y gọi cô đến làm gì?
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh không khỏi nghĩ thầm, nhưng khi cô bước vào văn phòng bộ trưởng lại phát hiện bên trong không một bóng người.
Rõ ràng gọi cô đến mà y lại đi mất, Nhan Thời Oanh trong lòng thầm mắng một tiếng, bỗng nhiên cô nhìn thấy một tập hồ sơ để trên bàn.
Cô cầm lên xem, đó thế nhưng là hồ sơ tài vụ có liên quan đến việc xây dựng công ty.
Sau khi mở ra lật xem vài trang, Nhan Thời Oanh có chút kinh ngạc, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà lợi nhuận công ty lại khả quan đến vậy.
Nghĩ đến việc trong cốt truyện gốc, y bằng tốc độ sấm rền gió cuốn quật ngã mấy công ty độc quyền, Nhan Thời Oanh thầm cảm thán, quả nhiên mọi thứ không phải là thổi phồng.
Khi cô đang say sưa xem thì bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến giọng của Cảnh Văn An, “Em đến rồi à?”
Y vuốt tóc bước vào, đuôi tóc có chút ướt dính trên chiếc trán trơn bóng của y, trông rất có cảm giác ướt át đầy gợi cảm.
Khi thấy cô đang xem tập hồ sơ trên bàn, y cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt cười, “Vừa hay anh đang muốn nói chuyện này với em”
Thần sắc y rất bình thường, như thể đã quên hết những chuyện xảy ra trong bữa tiệc đột xuất ở sảnh chính hôm đó.
ngôn tình hay
Nhưng y càng thong dong như thể không có việc gì, Nhan Thời Oanh càng có ý nghĩ muốn đùa giỡn với y.
Cô đặt hồ sơ xuống, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ nhìn Cảnh Văn An, “Anh! Tất cả đều do anh làm sao? Anh thật sự quá cừ!”
Cảnh Văn An còn chưa kịp đáp lời đã bị Nhan Thời Oanh đột nhiên nhào đến, ôm lấy eo y.
Cô ngẩng đầu, tươi cười hồn nhiên nhìn y, như thể hành động kia chỉ là đang làm nũng, lấy lòng anh trai mình, trong mắt đơn thuần là sự sùng bái thuần túy.
Thân thể cô đẫy đà lại mềm mại, ánh mắt Cảnh Văn An hơi tối lại, ngay sau đó y khẽ cười vuốt tóc cô.
Thấy y như không có việc gì mà dung túng việc cô tiếp cận, trong lòng Nhan Thời Oanh thầm mắng một câu chán phèo.
Vào lúc cô định buông tay, sửa lại làn váy, cả người Nhan Thời Oanh bỗng nhiên bị nhấc bổng lên.
Trong chớp mắt cô đã bị Cảnh Văn An không chút khó khăn ôm lên, ngồi trên đùi y.
“Hình như em rất lạnh thì phải”, y nheo mắt cười khẽ, sau đó mở vạt áo khoác bao lấy cô, hô hấp của hai người lập tức gần trong gang tấc.
Chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể kia hoàn toàn bao trùm lấy cô, như thể khiến cô và Cảnh Văn An hòa làm một.
Tư thế gần gũi cùng khoảng cách như vậy khiến Nhan Thời Oanh cảm thấy có chút quá sức chịu đựng.
Cô chống tay lên ngực Cảnh Văn An, bất giác gọi, “Anh…”
“Hửm?”, Cảnh Văn An khẽ đáp, như không hề phát hiện điều gì, lại rút ngắn khoảng cách.
Đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy kia của y không hề chớp mà nhìn thẳng vào cô, trong mắt như tỏa ra ánh sáng.
“Đúng rồi, Thời Oanh đã có bạn trai chưa?”, y như thể đột nhiên nhớ ra nên hỏi cô.
Rõ ràng hôm đó y đã biết…
Nhan Thời Oanh cố ý khẽ gật đầu, giả vờ ngượng ngùng, “Vâng…”
Giây tiếp theo, Cảnh Văn An liền cúi người, cùng cô kề vai sát má, cười nói, “Nếu vậy…!chắc bạn trai em sẽ không giận chứ?”
Khi y cười, lồng ngực đều hơi rung lên, giọng nói dễ nghe như tiếng đàn cello khiến tai cô có chút tê dại, đến nỗi ngay cả ngón chân cũng bất giác cuộn lên.
Nhan Thời Oanh sắc mặt ửng hồng, thầm mắng y quả là một con hồ ly.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của Hạ Phồn Dịch.
“Phòng bộ trưởng sao lại khóa rồi…!Nhan Thời Oanh đang ở bên trong đúng không?”
Nhan Thời Oanh cuộn người trong lòng Cảnh Văn An, nội tâm chợt chấn động.
“Em đột nhiên nhớ ra mình còn chưa đến phòng đạo cụ lấy đồ, anh đợi em một chút”, cô vội vàng tìm một cái cớ, thoát khỏi vòng ôm của Cảnh Văn An.
Trên mặt Cảnh Văn An không có cảm xúc gì, y buông tay ra, như cũ nhàn nhạt cười, “Ừm, anh đợi em”
Bầu không khí tràn ngập sự mờ ám ban nãy lập tức tiêu tan không còn một chút gì.
Nhan Thời Oanh nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, sau đó như thể không có việc gì mở cửa.
Hạ Phồn Dịch đang nói chuyện với Ngôn Nhữ Yên, khi nhìn thấy Nhan Thời Oanh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, cậu ngẩn người.
Còn chưa kịp nói gì, Nhan Thời Oanh đã đi lướt qua cậu.
Hạ Phồn Dịch muốn đuổi theo cô, nhưng vừa đi được vài bước lại bị Cảnh Văn An gọi lại, “Hạ Phồn Dịch, cậu đến đúng lúc lắm”
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nghe thấy tiếng của Cảnh Văn An, trong lòng Nhan Thời Oanh thầm nhẹ nhàng thở phào.
Mới đi đến cửa phòng đạo cụ, Nhan Thời Oanh theo bản năng quay đầu nhìn ra sau, lại phát hiện Hạ Phồn Dịch không biết khi nào cũng đi theo mình, chẳng qua cậu cách cô khá xa.
Cậu đứng phía bên kia hành lang, vừa quay đầu nói gì đó, vừa không nhanh không chậm đi về phía cô.
Nhan Thời Oanh không để tâm, trực tiếp bước vào phòng đạo cụ.
Khi cô đang suy nghĩ nên lấy thứ gì thì tốt, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc mang theo chút kinh ngạc, vui sướng.
“Nhan Thời Oanh?!”
Từ phía sau một chiếc rương lớn, Việt Tu Ninh thò người ra, hắn bước đến, dứt khoát kéo cô vào lòng.
“Sao em biết tôi đang ở đây? Có phải em nhớ tôi không?”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tay vuốt ve cánh môi cô, nụ cười xán lạn như có thể chiếu sáng tất cả bụi bặm.
Nhan Thời Oanh lại chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ đến chuyện Hạ Phồn Dịch rất nhanh cũng sẽ vào đây, khi nhìn thấy cảnh cô và Việt Tu Ninh thân mật như thế sẽ liên tưởng đến điều gì, không cần nói cũng biết.
“Nhan Thời Oanh!”
Nghe được tiếng của Hạ Phồn Dịch truyền đến từ bên ngoài phòng đạo cụ, Nhan Thời Oanh như một con cá, vội vã thoát khỏi vòng ôm của hắn, sau đó lại như thể không có việc gì cười nói, “Đợi một chút nữa nhé, vì em có hẹn đối diễn với người khác”
Nói xong cô tùy ý chọn một đạo cụ bình thường để trong phòng, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa cô suýt chút nữa đâm phải Hạ Phồn Dịch, Hạ Phồn Dịch vội vàng đỡ lấy cô, không ngừng lảm nhảm hỏi cô xem có bị đụng trúng hay gì không.
Nhan Thời Oanh trong lòng không khỏi thở phào, xem ra chỉ còn cách vài bước nữa cậu sẽ vào được phòng đạo cụ, quả thực nguy hiểm đến độ khiến tim cô đập thình thịch.
Hạ Phồn Dịch lại hoàn toàn không có chút phát giác, bắt đầu nói chuyện kịch bản với Nhan Thời Oanh.
Mà cô lại không khỏi âm thầm chú ý xem Việt Tu Ninh có ra khỏi phòng đạo cụ phòng hay không.
Đến tận khi Cảnh Văn An xuất hiện, Nhan Thời Oanh mới vội vàng tạm biệt Hạ Phồn Dịch, “Tôi còn có việc chưa bàn xong với bộ trưởng, đi trước nha”
Nhan Thời Oanh vừa đi vừa suy ngẫm, những người này đều tập trung trong cùng một câu lạc bộ, như vậy thật sự có chút quá nguy hiểm.
Nếu thêm vài lần tương tự như hôm nay, chỉ cần cô bất cẩn một chút thôi sẽ bị lộ ngay.
Nghĩ đến đây, Nhan Thời Oanh thầm gọi một tiếng trong đầu,【 “Hệ thống” 】
Hệ thống ngàn năm không chút cảm giác tồn tại nhanh chóng online, 【 “Ta đây” 】
16/7/2023.