Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….
Chương 32
Lúc ăn cơm bầu không khí rất hài hòa cũng rất quỷ dị, ba người ở đây, Trịnh Triết ngồi bên cạnh tôi mặt mang ý cười, không biết đang nghĩ gì, Trịnh Sưởng ngồi đối diện tôi sắc mặt hoảng hốt, vẻ mặt ảm đạm, chỉ có mình tôi đang chăm chú ăn cơm.
Đồ ăn đều rất ngon, khẩu vị của tôi tương đối nhạt, đồ ăn trên bàn lấy tươi sống làm chủ, tôi thích nhất là món canh vịt tiềm*. Tôi ăn nhiều hai bát, chỉ nghe thấy Trịnh Triết nhẹ giọng hỏi tôi: “Thích cái này? Tôi cho người đúng giờ giao đến nhà?” Ngừng một chốc, lại từ tốn thêm một câu, “Tôi làm cậu cũng không thích đến như vậy.”
(*瓦罐的老鸭汤 search thấy cái hình giống chớ k bít món j, hihihi)
Tôi nhìn anh một cái, không đáp lại.
Loại lời này không phải phong cách của Trịnh Triết.
Với lại Trịnh Triết chưa hầm canh cho tôi bao giờ. Anh ngay cả cơm cũng chưa từng nấu qua, căn bản không xuống bếp, đều là tôi dẫn ra ngoài ăn, hoặc là mua về.
Trịnh Sưởng không có hứng thú với đồ ăn trên bàn, nhưng vừa nghe Trịnh Triết nói, mắt trần có thể thấy được cậu run một cái, quăng tôi ánh mắt nửa hoảng sợ nửa kính nể.
Tôi dường như đã có chút rõ ràng, đây là đang diễn trước mặt Trịnh Sưởng. Nhưng diễn cái gì? Diễn anh nấu cơm?
Sau đó lại không nói gì, Trịnh Triết mỉm cười tỏ vẻ bên ngoài có người quen, anh muốn ra ngoài chào hỏi, sau đó thản nhiên đứng dậy, để lại tôi cùng Trịnh Sưởng ở lại trong phòng.
Ánh mắt Trịnh Sưởng chớp động chớp động, nhìn qua không giống như là đặc biệt ổn trọng. Quả nhiên, Trịnh Triết chân trước vừa bước ra ngoài, cậu liền vui vẻ vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi tôi: “Anh thật sự ăn cơm anh hai làm?”
Tôi không biết nên nói gì, mơ hồ không rõ mà lên tiếng: “Ừm.”
Trịnh Sưởng chậc lưỡi lắc đầu: “Thật sự là em trai ruột so ra kém em trai tình, em cũng chưa từng ăn cơm của anh hai nấu.”
Em trai tình…? Từ này là chiếu theo anh trai tình*?
(*情哥哥 Tình ca ca: một loại xưng hô vs người bạn có quan hệ rất tốt, mà cũng để chỉ quan hệ yêu đương lun í.)
Thật xin lỗi, em trai tình cũng chưa từng ăn cơm của anh hai cậu.
Tôi không đáp lại, Trịnh Sưởng cũng không để ý, rất tự nhiên mà tiếp tục nói chuyện với tôi: “Trước kia em vẫn cho rằng anh hai em chính là nhân vật trong vạn bụi hoa, mảnh lá không dính vào người, kết quả anh ấy thật sự ở trong vạn bụi hoa, quay đầu liền treo cổ trên ngọn cây nhà anh rồi, thật sự là nghiệt duyên mà.”
Tôi không nghe hiểu ý của Trịnh Sưởng: “Nghiệt duyên?”
“Đúng vậy, nghiệt duyên của anh. Đối với anh em mà nói là lên bờ hồi tâm rồi, đối với anh mà nói còn không phải là nghiệt duyên sao.” Trịnh Sưởng rung đùi đắc ý, “Em vừa nhìn liền biết anh chính là loại người vô cùng tốt tính, đặc biệt đàng hoàng, nhất định là anh hai em dùng thủ đoạn nào đó mới tóm anh vào tay. Người như anh hai em đây nhưng rất xấu xa, để em nói với anh, những người đắc tội anh em, ảnh một người cũng không nương tay.”
Tôi nói: “Em cũng bị chỉnh?”
“Này cũng không phải, anh em nắm được thóp của em, em không nghe lời mà nói, không tìm phiền toái, mới có tiền tiêu vặt a.” Trịnh Sưởng phiền muộn nói, “Tiền tiêu vặt anh em cho mới là nhất, cha mẹ chỉ cho môt chút, ăn cơm cũng không đủ.”
Tôi không muốn biết cậu ấy có bao nhiêu tiền tiêu vặt. Tôi cảm thấy gia hỏa này quá mức tự nhiên rồi.
Cậu chỉ phiền muộn trong chốc lát, lấy lại tinh thần, lại ghé sát vào tôi hỏi: “Người anh em, anh chơi game rất lợi hại a, game thủ chuyên nghiệp?”
“Nghiệp dư thôi.” Tôi phủ nhận.
Tuy rằng không ít công ty game sẽ liên hệ tôi cho closed beta* của game mới, hy vọng thời điểm xác định và đánh giá tôi có thể nói tốt mấy câu cho bọn họ, hơn nữa thanh toán một số tiền nhất định để làm thù lao, nhưng đây chỉ là đãi ngộ của những người có thâm niên, không thể xem như game thủ chuyên nghiệp.
(*内测 Close beta là phiên bản thử nghiệm cho 1 nhóm nhỏ người sử dụng, thử nghiệm chưa chính thức.)
Cũng có studio liên hệ với tôi, hy vọng tôi có thể gia nhập, dù sao thương hiệu ID của tôi vẫn dùng rất tốt a, hơn nữa rất nhiều game Offline có yêu cầu rất cao với thao tác, đòi hỏi cao hơn nhiều so với loại hình game online nhiều người, một vài studio thậm chí tỏ vẻ có thể lập ra một tổ đội cho tôi làm chủ… Tôi cảm thấy được đây là cho ăn bánh, triệt để từ chối.
Trò chơi với tôi mà nói chỉ là một trò chơi. Nó không thể trở thành một thứ dựa vào để sinh tồn. Ít nhất với tôi mà nói là không được.
Tôi có nhu cầu rất thấp với vật chất, cũng không cần mua phòng ở, chị tôi vẫn thường xuyên phụ cấp cuộc sống của tôi—— không nhận sẽ khiến chị ấy khổ sở, hơn nữa có nhận hay không kỳ thật không có ảnh hưởng lớn lắm đối với tôi —— không cần phải biến game thành công việc.
Trịnh Sưởng nói: “Anh không giống như tưởng tượng của em.”
Này không kỳ quái.
Tôi không nói gì.
Trịnh Sưởng thoạt nhìn nghiêm túc một chút, cậu còn rất trẻ, nhưng lúc vẻ mặt trầm ổn rồi lại không giống học sinh chút nào: “Người anh hai sẽ thích hẳn là loại người hào quang bắn ra bốn phía, có mị lực vô cùng cường thịnh, giống như… Captain America, hoặc là siêu nhân vậy. Em nghĩ không ra anh hai sẽ thích một người phàm.”
Lời này tôi không có cách nào đáp lại. Tự bản thân cũng không hiểu Trịnh Triết vì cái gì lại thích tôi.
Một số người sẽ cảm thấy thích là một chuyện không có lý do, này rất đúng, nhưng thích không lý do chẳng qua là động tâm trong chốc lát, mà thích lâu dài nhất định sẽ có một lý do. Tôi còn chưa tìm được lý do này, tôi có dự cảm, có lẽ tôi cả đời cũng tìm không ra lý do kia.
Trịnh Triết am hiểu giữ kín bí mật, từng biểu lộ của anh đều nói rõ cái này. Anh dễ dàng nắm người khác trong tay, loại tư thái nâng nhẹ như nặng, nâng nặng như nhẹ* này, tựa như người nhạc sĩ chỉ huy một khúc ca vĩ đại.
(*Nguyên văn 举轻若重, 举重若轻 cử khinh nhược trọng, cử trọng nhược khinh: nâng vật nhẹ như nâng vật nặng-ví von năng lực mạnh, có thể thoải mái đảm nhiệm công tác nặng nề hoặc xử lý vấn đề khó khăn, nâng vật nặng như nâng vật nhẹ- cẩn thận tỉ mỉ.)
Những lời này cũng không có cách nào nói với người ngoài, tôi cũng không có thói quen nói chuyện với người khác. Cho dù thế nào, tôi xác định tôi thích Trịnh Triết, tôi yêu anh, tựa như anh cũng yêu tôi.
Trịnh Sưởng nhìn tôi, nói tiếp: “Em không ghét anh, tuy rằng lúc anh chơi game với em tuyệt không nương tay. Em cảm thấy anh rất làm cho người khác yêu thích, tuy rằng em cũng không quá thích anh. Dù sao anh cũng không cần em hoặc là cha mẹ em thích. Anh chỉ cần anh em thích là đủ rồi.”
Tôi không biết lúc nào cậu ta mới nói xong. Tôi muốn tiếp tục dùng bữa rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!