Cái bang, đợi ta - Chương 6: Háo sắc tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Cái bang, đợi ta


Chương 6: Háo sắc tử


Chương 6: Háo sắc tử

Qua một lúc lâu vẫn không cảm giác đau đớn, Lâm Tử mới từ từ hé một mắt ra nhìn chỉ thấy mũi kiếm cách nàng không quá nửa tấc, Mạc Vĩnh Thiên vận hắc y dùng hai ngón tay vững vàng chặn lại.

Lâm Tử thở phào nhẹ nhõm, tránh ra sau lưng Mạc Vĩnh Thiên biết điều im lặng, rất có tinh thần mọi chuyện giao cho huynh giải quyết, ta ở đằng sau làm rùa rụt cổ.

Giữa đường đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, Mộc Liên chẳng màng người đến là ai, rút kiếm chĩa thẳng vào mũi đối phương: “Ngươi là kẻ nào, sao lại giúp tên bất lương này?”

Mạc Vĩnh Thiên ôm quyền ôn tồn nói: “Tại hạ chỉ kẻ không đáng nhắc tới, cô nương có chuyện từ từ nói, đao kiếm vô tình không nên làm bừa.”

“Làm bừa? Ta chính là muốn giết hắn đấy! Ngươi không tránh ra đừng trách bản tiểu thư giết cả ngươi.”

Mạc Vĩnh Thiên định nói, bỗng cảm thấy tay áo bị phía sau kéo nhẹ.

“Mạc ca, nàng ấy thật hung dữ, đệ sợ hãi…”

“… Đệ đã làm cái gì?”

Lâm Tử biểu tình vô tội rưng rưng nước mắt: “Cái gì cũng không làm nha, đệ chỉ đi ngang qua nàng ấy liền hét lên ‘lưu manh’ sau đó rút kiếm chém đệ. Cái mạng nhỏ của đệ suýt chút nữa thì không giữ được rồi, may mà huynh đến kịp.”

“Vậy… sao?”

“Đệ thề từng lời của đệ đều là thật không tin huynh có thể hỏi mọi người ở đây.”

Mạc Vĩnh Thiên: “…”

Mộc Liên: “…”

Người vây xem: “…” Đây hẳn là đổi trắng thay đen trong truyền thuyết đi.

Nha hoàn đi bên cạnh Mộc Liên tức giận thay cho chủ tử: “Ngươi nói láo, ngươi khi dễ chủ tử nhà ta.”

“Ta khi dễ thế nào, ta nhiều lắm chỉ nói với nàng mấy câu.”

Mạc Vĩnh Thiên: “…” Mới nãy là ai nói chỉ đi ngang qua?

“Hừ. Tiểu Đào không cần nhiều lời, các ngươi đã không muốn sống, bản tiểu bản tiểu thư liền giúp các ngươi chết .” Mộc Liên nói mây câu lại muốn giết người, nhưng kiếm vừa giơ lên đã bị một cây quạt chặn lại, quạt chuyển động vỗ nhẹ lên tay phải của Mộc Liên, kiếm liền rơi xuống đất.

Mộc Liên sửng sốt: “Ngươi…!”

Cố Văn cười như không cười: “Tại hạ Cố Văn. Chỗ này là tửu lâu của tại hạ, nếu xảy ra án mạng thì e là tại hạ sau này khó làm ăn rồi, mong cô nương thông cảm. Hôm nay hai vị cứ dùng tự nhiên, tại hạ mời khách.”

“Thôi khỏi!” Cảm giác đau nhức ở bàn tay vẫn còn, nàng ta biết người này nhất định sẽ không để nàng như ý không thể làm gì khác hơn là phất tay áo rời đi.

Mộc Liên đi rồi Cố Văn mới quay sang nhìn mọi người, hơi cúi người xem như hành lễ.

“Chư vị khách quan xin mời tiếp tục thưởng thức.”

“… Hít!” nãy giờ người tự xưng là Cố Văn kia vẫn quay lưng về phía Lâm Tử cho nên khi hắn quay người nàng mới nhìn thấy dung mạo kia. Vừa nhìn lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Người này, nếu không một thân nam khí thế kia nàng sẽ cho rằng hắn là nữ tử cải trang đấy.

Xem đôi mắt câu hồn này, mái tóc đen mượt này, làn da mịn màng này, ôi chao, cổ áo rộng mở thế kia thật khiến người ta nghĩ sâu nghĩ xa mà.

“Cố công tử, chúng ta kết giao có được không?”

Cái người vẫn luôn đứng sau lưng Mạc Vĩnh Thiên không biết khi nào đã đứng trước mặt Cố Văn, hai tay lôi kéo ống tay áo người ta, hai mắt vẫn dán chặt vào cổ áo rộng mở ấy.

Cố Văn hứng thú nhìn Mạc Vĩnh Thư như muốn hỏi: Ngươi tìm thấy cực phẩm này ở đâu vậy?

Trán Mạc Vĩnh Thiên đổ xuống ba vạch đen, túm cổ áo Lâm Tử kéo thẳng về nhã gian lúc trước hắn và Cố Văn đã ngồi.

“Ruốt cuộc thì đệ đã làm gì cô nương ấy?”

“Đệ thật sự không có làm cái gì mà.”

Mạc Vĩnh Thiên nhướng mày: “Đệ không thì ta đành hỏi cô nương ấy vậy.” nói rồi làm bộ muốn đứng lên.

Lâm Tử vội vàng kéo tay hắn: “Mạc ca đừng đi, đệ chẳng qua chỉ hỏi một chút nàng ấy có muốn làm nương tử của đệ hay không thôi.”

Cố Văn vừa từ bên ngoài đi vào vừa hay nghe thấy không khỏi cười to một trận.

Mạc Vĩnh Thiên đỡ trán. Hắn cam đoan sự thật còn hơn thế nữa.

Cố Văn vỗ vai Lâm Tử thân thiết nói: “Tiểu tử, cái người trêu chọc nàng ta đêm nguyên tiêu chắc không phải ngươi đấy chứ.”

Lâm Tử ngại ngùng ho hai tiếng: “Ngại quá, chính là tại hạ.”

“Được, được, háo sắc tử ngươi rất hợp ý bản công tử.”

Lâm Tử hai mắt phát sáng: “Thật sao?”

“Ừ ừ, lần khác bản công tử dẫn ngươi đi, ờm, hái hoa, chịu không?”

“Làm phiền Cố huynh rồi, tại hạ xin cáo từ.”

Lâm Tử còn chưa kịp tiêu hóa xem hái hoa là cái địa phương nào, Mạc Vĩnh Thiên một lần túm cổ áo nàng kéo đi, chỉ để lại một câu nói và Cố Văn ôm bụng cười bất chấp hình tượng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN