Cái bóng cười - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Cái bóng cười


Chương 14


– Dường như không, những kẻ tấn công đã bỏ trốn kịp…
Bob nhanh miệng hỏi:
– Ông ấy tên là gì vậy ba?
– Ai?
– Người thuyết trình… Ông Chủ Tịch Hội ?n Chay.
– Hừm, chờ một chút… hình như tên là Harris. Phải, Albert Harris.
Bob thấy rõ ràng là những kẻ lấy cái bùa từ tay Hanibal đã tấn công ông Harris. Bob ăn xong nhanh rồi biến đi, trong khi ba mẹ cậu đang bàn luận về cuộc tấm công khó hiểu.
Bob thử liên lạc với Hanibal và Peter qua điện thoại. Có một điều chắc chắn, dù những người đàn ông da nâu có là ai đi nữa và dù mục đích của họ có là gì đi nữa, chỉ một mình cái bùa không thể cung cấp chìa khoá cho vụ bí ẩn.
Rất tiếc, Bob đã hoài công để cho điện thoại reng một hồi lâu. Ở bộ tham mưu không có ai trả lời: Hanibal và Peter vẫn chưa về!
Đúng lúc đó, thám tử trưởng và thám tử phó đang nấp trong lòng một bụi cây, thật xa nơi mà tiếng cười quỉ quái đang làm cho hai bạn khiếp hồn khiếp vía. Hai bạn đang thở hổn hển. Cành cây đã làm trầy trụa khuôn mặt khi chạy. Hai bạn bị đau sau khi vấp ngã nhiều lần và cả hai vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc. Peter cố nhìn xuyên qua màn đêm xung quanh.
– Mình không thấy gì cả. Còn cậu, Babal?
– Cũng không, mình nghĩ là giờ ta đã được an toàn.
– Chưa chắc đâu, Peter thì thầm. theo cậu mấy cái đó là cái gì vậy? Người lùn không đầu hả?
– Chắc là phải có một cách giải thích nào đó, Hanibal trả lời căng thẳng. Một cách giải thích hết sức đơn giản là có thể lúc đó ta chưa nhìn kĩ lắm. Có thể… nếu bây giờ quay trở lại đó… nhìn qua cửa sổ…
– Không được! Đừng có bắt mình làm thế! Peter phản đối. Cái bóng có tiếng cười khủng khiếp dường như đi dạo khắp nơi!
Hanibal không nói nữa. Cậu chỉ thở dài:
– Thôi, chắc là cậu nói đúng. Không nên đùa với lửa, mà mình không hề thấy cái bóng khi tiếng cười vang lên.
– Thì mình cũng có thấy đâu, nhưng nghe thôi là quá đủ rồi. Mấy trò chơi kiểu này đủ cho ngày hôm nay rồi. Mình đề nghị về nhà… thật nhanh!
Hanibal không trả lời ngay, cậu có vẻ chìm đắm trong suy nghĩ. Peter lo lắng chờ Hanibal quyết định.
– Này Peter ơi, mình có cảm giác những người đàn ông da nâu và những người đàn ông cười có liên quan với nhau trong vụ này.
– Mình cũng thấy hiển nhiên, mặc dù mình không thấy mối liên quan nào.
– Chính ta phải tìm ra mối liên quan đó, Peter à. Nhưng hiện, thì mình đồng ý với cậu. Việc hay nhất mà chúng ta nên làm bây giờ là chạy nhanh khỏi nơi này.
– Thế mới được chứ!
Peter phấn khởi tiến hành rút lui thận trọng về hướng rừng. Lần này hai cậu không bị ngã. Nhưng hai bạn tiến hành rất chậm trong bòng tối đen như mực. Cuối cùng hai cậu cũng đến được tường rào, nơi có giấu dây neo móc trong túi. Hanibal vứt neo móc qua khỏi tường nhưng lần này bị trượt, lần thứ hai cũng vậy. Đến lượt Peter ném thử. Thành công. Peter đang thử xem dây neo có chắc không thì nghe tiếng mở khoá điển hình của khẩu súng.
– Cả hai hãy quay đầu lại và tiến đến chỗ tôi!
Một hình bóng lờ mờ hiện ra trước mặt hai thám tử. Kẻ mới đến có hình dáng thon và đang cầm súng chĩa thẳng vào hai thám tử. Xấu hổ và rất lo sợ, Peter và Hanibal bước ra con đường mòn từ bụi cây. Đột nhiên Hanibal mỉm cười.
– Anh Ted! Hanibal nói. Bọn em đây mà! Hanibal Jones và Peter Crencht đây!
Ted Sandow không hề cười đáp lại. Thậm chí anh không hạ súng xuống. Trái lại, cậu bé người Anh đa nghi nhìn hai thám tử.
– Các cậu làm gì ở đây vào giừo khuya như thế này? Ted hỏi sẵng giọng.
Peter phẫn nộ:
– Kìa anh Ted! Bọn em đây mà, bọn em làm cho bà của anh, anh biết rõ mà!
– Vào giừo này à? Ted vặn lại. Trong bóng tối như thê này à? Bằng cách rình mò à? Các bạn không hề báo trước cho tôi là sẽ trở lại y lục lạo. Các bạn đã đến những góc nào của khu nhà?
– Đâu có, Hanibal liến thoắng giải thích. Bọn em nghĩ cái bùa có thể mất gần cổng vào, hay kẻ trộm có thể lợi dụng bóng tối quay trở lại. Bọn em được phép của bà anh mà… anh đừng quên là bà đã cho phép bọn em tìm cái bùa!
Ted phân vân.
– Không biết có nên tin các bạn không nữa?
Peter không thể kiềm chế được nữa:
– Thế còn bọn em! Peter kêu lên. Bọn em có nên tin anh không? Anh đã biết trước từ lâu rằng bọn em là thám tử, từ trước khi bọn em nói cho anh.Từ lúc anh tìm thấy danh thiếp của bọn em!
Hanibal cố gắng chặn miệng Peter bằng cách đá chân nhưng đã quá trễ!… Ted Sandow nhìn Peter.
– Làm sao các bạn biết được?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN