Cái bóng cười - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Cái bóng cười


Chương 17


– Không phải trong, Peter à, Hanibal chỉnh. Mà có thể là tại một nơi mà mặt trời và mặt trăng luôn luôn chiếu sáng tại cùng một thời điểm.
– Nhớ lại đi! Bob nói. Ngày xưa một số dân tộc xây đền thờ sao cho mặt trời chiếu sáng tại những điểm rất chính xác.
– Rất tiếc, Hanibal nói, là không có cấu trúc nào giống như vậy gần đây.
– Mà giả sử có, Peter nói thêm sẽ rất khó xác định điểm mốc chính xác.
– Tiếc thật, thám tử trưởng thở dài.
Đột nhiên Hanibal bình tâm trở lại
– Biết đâu được! Hanibal gợi ý. Có thể Đại Não không nói đến một cái gì đó phức tạp đến thế. Chẳng hạn ông muốn nói mặt trời hay mặt trăng trông giống hình con mắt khi đứng nhìn từ một đèo núi hay từ một thung lũng. Xem nào! Ta có biêtc hỗ nào đặc biệt bị kẹp giữa hai bờ dốc quanh đây không?
– Mình nghĩ là khôn có đâu, Hanibal à, Peter nói. Mà cũng không có gì chứng minh là chỗ đó nằm gần đâu đây. Bob có nói là phe Chumash li khai có chỗ giấu khắp mọi nơi.
– Và Đại Não đã tiên đoán là sẽ không bao giờ có người đàn ông nào tìm ra được kho báu! Lưu Trữ Nghiên Cứu nhắc lại.
– Ôi! Hanibal kêu. Mình chắc chắn là Đại Não muốn thách thức những người đã thắng mình bằng cách tự nghĩ ra một câu bí ẩn…
Rồi quay lại với ý nghĩ ban đầu, Hanibal nói.
– Phải chi ta biết tại sao những người đàn ông da nâu ất nhất định lấy cho bằng được cái bùa.
– A! Bob kêu. Xém chút nữa quên! Mình còn có tin chó các cậu. Kẻ trộm của bọn mình và tên đồng loã của hắn đã tấn công ông Harris.
– Sao?
Bob kể lại sự kiện y như ba mình đã nói sau khi nghe tin tức ở đài, Hanibal đứng phốc dậy:
– Ta hãy đi gặp ông Harris! Có thể ông ấy sẽ có điều gì quan trọng báo cho tạ Nhưng một đứa phải ở lại đây trực điện thoại. Máy ghi âm không thể đặt câu hỏi lại được.
– Nếu Peter chịu… Bob đề nghị.
– Hoàn toàn đồng ý! Peter nhận lời.
– Ta sẽ mang bộ đàm theo để liên lạc với Peter! Hanibal nói. Như vậy cậu có thể cho bọn mình biết khi có tin từ Trạm Tiếp Âm Ma.
Sau khi tra danh bạ tìm địa chỉ Hội ?n Chay, Bob và Peter đi lấy xe đạp. Chỉ mất mười phút để đến trụ sở hội ở phố Las Palmas, đó là một ngôi nhà kiểu gô tích, nằm ở cuối cùng của một khu nhà, gần chỗ ra khỏi thành phố.Sát gần đó những ngọn đồi trọc nâu nâu chạy xuống gần ngay ven đường. Một lối đi chạy dọc phía sau các ngôi nhà ở Las Palmas, ở đó chính là cửa ra của các nhà xe.
Dựng xe đạp trước cổng, hai thám tử bấm chuông. Một người đàn ông chân ngắn và dáng người thô thiển ra mở cửa. Hai thám tử xin gặp ông Harris.
– Chào các bạn trẻ, giọng ông Harris vang lên từ cuối hành lang. Được rồi anh Sanders à, tôi biết hai cậu này. Mời hai bạn vào! Rất vui có dịp gặp lại các bạn! Tôi không nghĩ các cậu đến sớm thế. Hai cậu đến ghi tên vào Hội, đúng không?
Sanders, rõ ràng là nhân viên của ông Harris, trở về làm việc gần một chồng carton, ở cuối tiền sảnh. Hanibal vội vàng nói rõ là mình không đến đây để gia nhập Hội.
– Cháu rất tiếc thưa chú, tụi cháu đến đây chỉ để xin gặp chú nói chuyện.
– Các cậu muốn nói chuyện với tôi à? Được thôi, ta vào văn phòng đi. Đi cẩn thận nhé! Chúng tôi đang bố trí văn phòng, như các cậu thấy đấy. Tôi sẽ rất vui nếu các cậu vào Hội với chúng tôi. Chúng tôi cần nhiều người có thiện chí. Hiện tôi phải tự mình làm mọi việc, cùng hai trợ lí trung thành. Đi! Theo tôi!
Hai thám tử phải tìm đường đi giữa những núi hồ sơ, sách, tờ quảng cáo. Ông Harris đẩy một cánh cửa nặng nề bằng gỗ sồi, mời khách vào một căn phòng rộng lớn, sáng sủa, bàn ghế bố trí như văn phòng. Ông ra ngồi sau một cái bàn đồ sộ và ra hiệu mời hai thám tử ngồi.
– Sao các cậu gặp tôi có chuyện gì?
Hanibal bắt đầu nói:
– Tụi cháu vừa mới hay tin vụ chú bị tấn công.
– à, phải! Một tên điên khùng đã lao vào người tôi. Thật ra có đến hai tên, nhưng chỉ có một tấn công tôi. Tôi đang đứng nói chuyện trên bục… Tất nhiên là tôi tự vệ, và khán giả cũng gọi cảnh sát. Khi đó hai tên kia mới bỏ chạy.
– Tại sao chúng lại tấn công chú? Bob hỏi.
– Quả thật tôi không hiểu.
– Chúng có nói gì chú không? Hanibal hỏi.
– Không nói tiếng Anh, tên tấn công tôi la lối rất nhiều, nhưng không hiểu là chữ nào hết.Tôi thử bắt giữ nó lại nhưng nó đã trượt khỏi tay tôi. Khi cảnh sát đến thì hai tên đó đã đi lâu rồi. Tôi đoán chắc la hai tên không bình thường căm ghét người ăn chay.
– Dạ cháu biết, thưa chú , Hanibal nói. Nhưng cháu nghĩ chú bị tấn công không phải do chú ăn chaỵ?
Ông Harris ngạc nhiên
– Thế á? Ông thốt lên. Vậy tại sao chúng lại tấn công tôi? Cậu có ý kiến gì về việc này không?
– Dạ có, thưa chú.Bob thẳng thắn trả lời. Tụi cháu biết…
Bob đột ngột ngưng lại, vì nghe thấy một tiếng động yếu ớt, gần mình trong văn phòng. Ông Harris cũng nghe thấy và thắc mắc nhìn quanh.
– Tít!Tít!Tít!
Bob hiểu ngay đó là gì: Peter đang cố liên lạc bằng bộ đàm. Hanibal cũng nghe được tiếng tít tít, cậu đột ngột đứng dậy.
– Xin lỗi chú, tụi cháu có việc đột xuất phải về ngaỵ Tụi cháu sẽ quay lại ngay khi có thể.
– Được thôi, Hanibal à. Tôi còn ở đây một thời gian nữa. Sau đó tôi sẽ đi gặp bà Sandow. Tôi ghé thăm bà ấy hàng ngày, dù sao nếu không có bà ấy, tôi cũng không thể mở văn phòng Hội ở đây, tại Rocky.
– Da.
Rồi Hanibal quay đầu, hấp tấp bước ra khỏi văn phòng. Hanibal và Bob biết rõ rằng Peter không thể liên lạc được khi hai bạn còn đang ở trong một toà nhà… ít nhất là ở khoảng cách như thế này. Hai bạn vội vàng bước qua hành lang chất đầy đồ đạc và ra ngoài sân. tại đó, Hanibal nhìn thấy một bụi cây um tùm giữa cổng và cửa vào, vôi ra đó ngồi và bấm nút máy phát.
– Thám tử trưởng nghe đây, nói đi!
Giọng Peter vang lên khá nhỏ, Hanibal và Bob cúi gần lại để nghe.
– Thám tử phó đây, có nghe không? Trả lời đi!
– Thám tử trưởng và Lưư trữ nghiên cứu nghe rõ. Nói đi!
– Babal hả? Giọng Peter run lên vì xúc động. Mình vừa mới nhận được hồi âm từ Trạm Tiếp Âm Mạ Một cậu đã nhìn thấy người đàn ông da nâu. Chiếc xe đậu ở phố Las Palmas, gần…
– Hanibal, Bob gần như thét lên, chính bọn chúng kìa!
Hanibal đứng phốc dậy, ngón tay Hanibal tự động ngắt máy, buộc Peter phải im lặng. Nhưng hiện, cả Hanibal và Bob đều không nghĩ đến Peter. Một trong hai người đàn ông da nâu mà ba thám tử đang tích cực tìm kiếm, đang đứng gần cổng, gần xe đạp của hai bạn. Người đàn ông da nâu kia cũng mặc áo trắng, đã đứng giữa hai thám tử và cửa nhà. Hai gã đàn ông đã nhìn thấy Hanibal và Bob, nét mặt hung hăng, tay hươ dao, hai gã đang tiến đến gần hai bạn. Hai thám tử không thể đến được xe đạp. Còn đường rút lui vào nhà thì đã bị chắn. Hanibal không do dự:
– Chạy, thẳng ra núi, Bob ơi!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN