Cái bóng cười - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Cái bóng cười


Chương 29


– Bob ơi! Peter nói. Bọn mình có thể giúp lẫn nhau. Cậu hãy thử bò lại gần đây và chúng mình sẽ ngồi áp lưng vào nhau.
Hai cậu cực nhọc, nhưng cũng làm được. Không để phí thời gian, Peter tiến hành tháo sợi dây trói chặt hai cổ tay Bob. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Peter. Nhưng cậu nghiến chặt răng và kiên trì làm tiếp. Peter làm việc một hồi. Cuối cùng cậu mệt lạ dừng lại.
– Mình không làm được, Peter thú nhận.
– Chắc là do cánh tay bọn mình bị trói, Bob trả lời.
Peter không từ bỏ kế hoạch tự giải thoát và vẫn tiếp tục suy nghĩ tìm cách khác để đạt mục tiêu.
– Nếu ông Harris không lấy dao của mình, thì mình đã có thể cầm dao bằng răng và…
– Răng! Bob la lên ngaỵ Đó là cách mà bọn mình đang tìm. Bọn có thể dùng răng làm lỏng nút thắt dây.
– Sáng kiến hay! Chờ một chút! Để mình nằm bên hông!… Rồi cậu làm đi!
Peter quay lưng lại, Lưu trữ nghiên cứu cúi xuống cổ tay bạn. Răng Bob kẹp vào nút thắt thứ nhất như chiếc êtộ Peter kéo về phía mình. Phần mình, Bob cũng làm y như vậy. Sau ba lần thử không có kết quả, Bob nghỉ một chút rồi thử lại lần nữa.
– Mình thấy lỏng ra một chút rồi! Peter thông báo. Bây giờ cậu hãy thử làm bằng tay.
Hai bạn lại ngồi xoay lưng vào nhau và Bob cố làm cho dây giãn ra. Lần này Bob tháo thành công nút thắt thứ nhất. Nút thắt thứ nhì dễ tháo gỡ hơn. Một hồi sau, hai tay của Peter được tự do, Peter nhanh chóng tháo dây trói chân ra rồi cởi trói cho Bob.
Cuối cùng hai thám tử lấy lại khả năng di chuyển tự do và không bỏ sót thời gian đánh giá tình thế. Peter chạy ra các cửa sổ phía trước để xem xét. Còn Bob xem xét cửa sổ duy nhất nhìn ra phía sau nhà chòi. Peter thất vọng thông báo:
– Phía này không làm gì được hết! Cửa sổ có mấy tấm ván đóng ngang rồi. Mà dù bọn mình có ra được bằng ngả này thì cũng không đi được bao xạ Mình nhìn thấy có người canh gác. Ngay cả vào ban đêm hắn cũng sẽ nhanh chóng bắt giữ chúng ta thôi. Hắn có cái đèn dầu to phía sau lưng.
Mặt trời đã lặn mất sau ngọn núi cao nhất bà hoàng hôn màu tím đang dần bao trùm cảnh vật xung quanh. Trên núi, vào mùa đông, màn đêm xuống rất nhanh.
Bob tuyệt vọng nhìn cửa sổ phía sau.
– Phía sau cũng không có cách gì hết! Bob thở dài. Cửa sổ này dường như trực tiếp đưa ra một vách thẳng đứng, chỉ cách có một dải đá chật hẹp. Không có hi vọng gì! Nhìn này!
Hai thám tử buồn bã quay vào phòng.
– ít nhất mình cũng biết bọn mình đang ở đâu. Peter nói. Từ cửa sổ phía sau mình nhận ra một cái đèo gần nhà Sandow. Có lẽ bọn mình đang ở cách nhà Sandow khoảng tám cây số., trong vùng cao nhất của khu đất nhà này. Theo đường chim bay thì bọn mình cách nhà Sandow không xa lắm.
Bob suy nghĩ một hồi.
– Nếu bọn mình phát được tín hiệu bằng đèn, cuối cùng Bob nói, thì sẽ có thể nhìn thấy từ nhà. Mà vì Hanibal đang tìm bọn mình, thế nào cậu ấy cũng ghé qua khu biệt thự, nên chúng ta phải khẩn trương ra hiệu.
– Chỉ còn việc tìm ra nguồn sáng!
Hai thám tử lục soát nhà chòi, hai cậu đều biết là sẽ rất khó có thể tìm ra cái đang cần. Nhà chòi thô sơ mà hầu như không có đồ gỗ và Harris là một tên xảo trá quá khôn lỏi nên đã phònh ngừa trước.
Tuy nhiên, cũng giống như nhiều người quá tự tin, Harris đã tỏ ra bất cẩn. Bob nén lại tiếng kêu đắc thắng khi phát hiện ra dưới đống giẻ rách, một thùng gỗ có chứa cái đèn dầu.
– ánh sáng, đây là ánh sáng! Bob vừa nói vừa hươ cái đèn dầu đầy bụi bặm. Vẫn còn một nửa bình dầu. Bọn mình sẽ có thể phát tín hiệu kêu cứu bằng morse, bằng cách che rồi để lộ ánh sáng.
– Bọn mình không có diêm, Peter nhắc nhở. Nhất định phải tìm cho ra!
Hai thám tử tiếp tục lục soát kĩ nhà chòi. Và một lần nữa, sự may mắn lại đến với hai bạn. Trong ngăn kéo cái bàn có một hộp diêm cũ. Bob nhanh nhẹn quẹt một cây diêm và châm sáng đèn dầu. Phần mình Peter lượm nắp đậy của một cái hộp to: cái đó sẽ dùng làm vật chắn khi phát tín hiệu SOS.
Hai thám tử ra cửa số phia sau.
Khi đó hai bạn đứng sững lại, miệng há hốc.
Một khuôn mặt tối sậm đang nhìn hai bạn qua kính cửa sổ. Rồi đột ngột cửa mở ra thật lớn và hai người đàn ông da nâu, vẫn mặc bộ quần áo trắng kì quặc, nhảy vào trong phòng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN