Cái bóng cười - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Cái bóng cười


Chương 33


– Tất cả chúng ta xuống vách đá! Natches quyết định, như thể chuyện chỉ là vài bước chân chim bước trên một lối đi rải cát mịn.
– Leo xuống vách này à? Peter hoảng sợ, vội vàng lùi lại.
– Với chúng tôi không nguy hiểm!
Bob nhìn Peter rồi lại nhìn Natches.
– Được, chúng tôi sẽ liều, không còn cách nào khác! Bob cố gắng nói bằng một giọng không run.
Peter hiểu rằng đành phải chấp nhận.
– Trước khi đi, ta hãy phát vài tín hiệu.
Bob và Peter lại cửa sổ, rồi phát đi vài tín hiệu bằng morsẹ Sau đó cả bốn leo qua cửa sổ. Ra đến ngoài, Natches và Nanika tìm thấy hai thân cây rắn chắc, cột đầu dây vào đó, rồi thả xuống dọc theo sườn vách. Hai anh ra hiệu cho Bob và Peter.
– Chúng tôi có dây curoa trên ngực và vai, Natches giải thích. Các anh bám vào dây curoa ở vai và leo lên lưng, chúng tôi sẽ mang các anh xuống dưới.
Peter leo lên lưng Natches, còn Bob leo lên lưng Nanikạ Không nói thêm tiếng nào nữa, hai chàng Yaquali tiến hành leo xuống dọc vực thẳm. Peter nhắm mắt lại, cậu có cảm giác đầu mình đang quay như chong chóng, và chính mình đang té xuống khoảng không. Bob tuyệt vọng bám chắc lấy Nanikạ Hai anh chàng Yaquali gần như nhảy búng lên trên thành đá, nhanh nhẹn và khéo léo như ruồi đâu trên tường.
Hai anh trượt dọc theo dây, dịch chuyển từ sóng đá đến hốc đá, không bao giờ dừng hay đi chậm lại. Thỉnh thoảng hai anh đu đưa trong khoảng không, Bob và Peter càng bám chặt hơn. Hai anh khéo léo bay khỏi sườn đá bằng một cú đá chân nhanh nhẹn và rơi đúng điểm đã chọn để đá thêm một lần nữa. Hai anh thực hiện những cú nhảy gần như trong bóng tối hoàn toàn. Đối với dân vùng núi này, việc leo xuống vực thẳm cũng dễ như dân thành phố đi dạo trên hè đường.
Bob và Peter có cảm giác “chuyến đi xuống địa ngục” này kéo dài hàng thế kỉ.
Cuối cùng hai thám tử cũng hiểu rằng hai người này đã chạm chân xuống mặt đất. Hai bạn thận trọng thả tay và mở nắt ra.
– Rồi! Bob nhẹ nhõm kêu. Cám ơn các ông. Các ông giỏi quá!
Natches mỉm cười
– Không khó lắm, thậm chí dễ nữa.
Tất cả bước nhanh dọc theo con dường mòn dẫn đến chỗ hai anh đậu chiếc xe cũ. Đúng lúc cả nhóm ra đến con đường, đèn pha của một chiếc xe lớn chiếu vào làm loé mắt tất cả. Ông Harris bước ra khỏi bóng tối, chĩa súng săn vào cả nhóm.
– Sa… Ỏ Bob cà lăm. Làm thế nào ông…
– Tìn ra các người hả? Dễ thôi! Tôi nhìn thấy tín hiệu bằng đèn của các cậu và tôi lùi lại để xem.
– Ôi! Peter rên rỉ.
Ông Harris phá lên cười, rồi quay sang trợ lí của mình. Tên Sanders cũng đang đứng đó cầm vũ khí. Nanika lợi dụng giây phút sơ hở đó. Anh nói nhỏ cái gì thật nhanh vào tai Natches, rồi xông vào Harris. Tên ăn chay giả khéo léo né được, rồi đập vào đầu anh một cái. Nanika té xuống đất bất tỉnh.
– Ông Harris ơi! Sanders la lên. Coi chừng! Tên kia chạy trốn!
Trong nháy mắt Harris quay lại, nhưng Natches đã lao vào bóng tối. Harris hoài công tìm kiếm: không có ai hết. Hắn quay lại trừng trừng nhìn Bob và Peter.
Hắn tức thời mất đi lòng tự tin. Rồi hắn bình tĩnh lại,lạnh lùng tuyên bố:
– Không sao, cứ để hắn chạy, ta cũng sắp đi xa khỏi chỗ này, hắn sẽ không làm gì được ta.
Sanders không giấu được sự lo lắng.
– Sếp có chắc không?
– Tất nhiên! Đồ ngu! Mày đi thay gác cho Carson đi và bảo nó đến đây. Ta sẽ mang mấy thằng nhóc điên này theo cùng. Cứ gặp chúng trên đường đi hoài, ta mệt lắm rồi. Phải giải quyết dứt điểm chuyện này.
Bob và Peter độ nhiên hoảng sợ, hiểu rằng lần này không còn cách gì thoát khỏi tay hắn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN