Cái bóng cười - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Cái bóng cười


Chương 37


Alfred Hitchcock
Cái bóng cười
Trinh thám thiếu nhi
Chương 19
Kho báu
– Harris, không được động đậy! cảnh sát trưởng Reynolds ra lệnh. Bắt giữ người này và lục soát hắn! Tên đồng loã thứ nhì đâu?
Một cảnh sát xuất hiện từ bóng tối, đẩy Carson ra phía trước.
– Thưa sếp, hắn đây!
Trong khi bị lục soát, Harris liên tục mỉm cười. Một viên cảnh sát lấy được cái túi khá đầy, anh ta đưa cho cảnh sát trưởng để xem trong túi có gì. Ông huýt sáo khẽ, rồi ông nhìn tên tội phạm vẫn đang mỉm cười.
– Harris à, túi này đầy vàng. Nói cách khác, anh đã tìm ra kho báu, tốt nhất anh nên chỉ cho chúng tôi chỗ giấu kho báu. Chúng tôi đã hỏi thông tin về anh.
– Thế á? Harris chế giễu đáp. Tôi nghi lắm. Tất nhiên là mấy tên da đỏ bẩn thỉu kia đã kể cho ông về tôi. Nhưng chẳng lẽ ông lại tin chúng?…
– Tôi cũng đã nói chuyện với cảnh sát úc, Reynolds tuyên bố.
Lần này Harris tái mặt.
– Úc à?… Nhưng làm sao các anh biết..?
– Hanibal, cháu kể đi. Ông này…
Trước khi cảnh sát trưởng kịp kết thúc câu nói, một con chim khổng lồ chợt sà xuống đậu lên đầu ông Harris. Nó to cỡ bằng con quạ, có cái mỏ lớn màu vàng và đen, cái mào nâu hình răng cưa, ức và bụng màu trắng, đuôi và cánh khía nhiều. Trên cái thân đồ sộ có cái đầu khá lớn so với kích thước của nó.
– Cái… cái..gì vậy? Peter cà lăm khi thấy con vật kì lạ xuất hiện.
Trước khi có ai kịp trả lời, con chim há to mỏ, rồi phá lên tiếng cười man rợ, tiếng cười quỷ quái như lấp đầy vực hẻm.
– Tiếng cười!Peter kêu. Đó là tiếng con chim!
– Trước mặt cậu là một con kookaburra, Hanibal không hề ngạc nhiên giải thích, thường hay được gọi là chim trả Châu úc. Đó chính là con vật mà mình không nhớ tên được, một con chim có tiếng cười gần giống người.
Hanibal lấy cái đèn pin rọi vào người Harris. Với con chim đậu trên đầu, tên bất lương tạo thành hình cái bóng gù cao lớn, có cái đầu giống chim và luôn cử động.
– Đấy là cái bóng cười của chúng ta! Hanibal thông báo. Ông Harris và con vật nuôi kookaburra… mà chỉ có ở úc mới có loại chim này.
Ông Harris đồng tình, rồi nhún vai.
– Vậy chính Hanibal đã vạch mặt tôi hả? Tôi đã lo chuyện này, tại con chim này. Nên tôi có thử xua đuổi nó đi vì tôi không nỡ giết chết nó. Nhưng nó lại tìm về với tôi, nó cứ ở trong khu đất và phá lên cười không đúng lúc chút nào.
– Không phải mình con chim làm anh bại lộ, Harris à. Hanibal đã phát hiện là anh ăn bánh mì kẹp thịt. Sự vô tâm đã làm anh thất bại.
– Hanibal đúng là một thám tử giỏi, đáng lẽ tôi phải dè chừng Hanibal nhiều hơn! Tuy nhiên tôi chưa chịu thua đâu. Tôi chắc rằng mọi người muốn gặp lại Bob và mấy cậu bé da đỏ bình yên phải không?
– Harris, anh không nê làm cho tình thế thêm trầm trọng! Reynolds rằn giọng.
– Còn anh, dường như anh ảo tưởng nhiều quá đấy! Tôi không hề có ý định để bị bắt. Tôi đã dự phòng tất cả rồi.
Rồi Harris cười xảo trá.
– Ta hãy nói chuyện thẳng thắn. Trong cái túi anh cầm trong tay có vàng. Không nhiều như tôi mong đợi nhưng cũng tạm đủ. Tôi sẽ thương lượng. Vậy tôi yêu cầu số vàng đó, không hơn và sự tự do của tôi. Tôi biếu anh hai thằng Carson và Sanders, như vậy anh sẽ có thành tích là bắt giữ hai người.
– Đồ đểu! Sanders tức giận định lao vào bóp cổ sếp.
Hai cảnh sát kéo hắn lại. Harris lại phá lên cười xảo trá.
– Kìa, kìa Sanders! Xét tình hình hiện tại thì mạnh ai nấy lo cho mình chứ! Ta đang đề nghị một cuộc giao kèo với cảnh sát: tự do và số vàng này để đổi lấy bọn nhóc và phần còn lại của kho báu Chumash!
– Chúng tôi không chấp nhận giao kèo nào hết! cảnh sát trưởng tuyên bố. Chúng tôi sẽ tự tìm ra mấy cậu bé.
– Anh lầm rồi! Tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch phòng tình huống xấu nhất. Anh sẽ không thể tìm ra mấy cậu bé trừ khi tôi chỉ chỗ cho anh.
– Harris, tôi ảnh cáo anh…
– Không! Harris cắt ngang bằng một giọng sắt đá. Chính tôi cảnh cáo anh. Trừ phi anh trả lại vàng và tự do cho tôi, còn không anh sẽ không bao giờ trông thấy bọn nhóc nữa. Chúng không thể tự giải thoát cho mình, chúng cũng không thể kêu cứu. Chúng không có nước và thức ăn. Nếu anh để cho tôi đi cùng với cái túi này thì ngay khi đến nơi, tôi sẽ gọi điện về cho anh thông báo chỗ mấy thằng bé. Nếu không, chúng sẽ chết!
– Anh sẽ không dám để chúng chết, như vậy anh sẽ là tội phạm giết người!
Harris mỉm cười.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN