Cái Đuôi Thứ Chín - Chương 11: Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Cái Đuôi Thứ Chín


Chương 11: Chương 11


Giọng nói của người nọ Đinh Mùi chưa từng nghe thấy, là một người lạ, cậu ghét người ta gọi mình là mèo con, lại càng ghét một người lạ gọi cậu như vậy, hơn nữa…!làm sao người kia biết cậu là mèo?
Cậu đứng lên quay người lại, một người đàn ông hai tay đúi túi quần nhìn rất bình thường đứng sau cậu, đang mỉm cười với cậu.

Đinh Mùi không nói gì, cậu không thích nụ cười của người kia, so với lúc cậu giả vờ cười còn giả tạo hơn, mặc dù cậu không biết vì sao người kia lại gọi mình như vậy, nhưng cậu không định để tâm tới.

Ngay khi cậu muốn quay người ngồi xuống tiếp tục nghiên cứu bánh xe, thì người đàn ông đột nhiên rút tay từ trong túi quần ra, vẫy vẫy với cậu: “Mèo Con.”
Trong tích tắc Đinh Mùi thấy được ánh sáng xanh trong lòng bàn tay hắn ta, cả người đều sững sờ, màu của ánh sáng này cậu rất quen thuộc, đây là màu sắc của chính bản thân cậu.

Màu sắc của mèo chín đuôi đều khác nhau, có những màu chỉ khác một chút xíu xiu, nhưng đều là những màu có một không hai, Đinh Mùi biết rất rõ màu của mình ra sao, không bao giờ nhìn sai.

Ánh sáng này người bình thường có thể bắt chước được, nhưng đối với mèo chín đuôi, lại không thể cưỡng được sức hấp dẫn từ nó.

“Có muốn không? Mèo Con?”, người đàn ông huơ huơ tay, xoay người từ từ bước đi từng bước, “Đến đây.”
Trong đầu Đinh Mùi vô cùng mâu thuẫn đối với người kia, nhưng ánh sáng ấy lại làm cậu gần như không thể kiểm soát được chính mình, bàn chân dợm bước theo người đàn ông, người đàn ông cười cười, quay đầu nhìn cậu một cái: “Đi theo ta.”
Đinh Mùi không nói gì, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại, chậm chạp đi theo sau người đàn ông kia dọc theo con đường về phía trước.

Cậu rất muốn ngừng lại, ít ra thì cũng muốn ngoáy đầu lại nói với Quý Kiêu còn đang chờ mua trà sữa một tiếng, nhưng khát vọng với ánh sáng xanh kia khiến cậu không làm được gì, chỉ bước từng bước về phía trước.

Hình như không đúng, Đinh Mùi nhíu nhíu mày, có gì đó không đúng rồi.

Nhưng không ngừng lại được.

Khi Quý Kiêu ôm hai ly trà sữa đi ra, Đinh Mùi không còn đứng cạnh xe anh nữa, anh sửng sốt một chút, chạy trốn rồi? Không phải chứ! Vô duyên vô vớ chở cậu nhóc kia loanh quanh khắp cả thành phố, đùa giỡn hết đoạn đường vẫn chưa cho anh biết lý do thì đã trốn mất tiêu!
Anh nhìn nhìn xung quanh, thấy Đinh Mùi ở cách mình khoảng bốn năm chục mét, cậu ta đang chậm chạp đi theo sau một người đàn ông.

Quý Kiêu không nghĩ tới nghĩ lui chi cho mệt, trực tiếp đuổi theo, ở ngay sau lưng cậu hét một tiếng: “Đinh Mùi!”
Khoảng cách không quá xa, giọng Quý Kiêu chắc chắn khiến Đinh Mùi nghe được, nhưng bước chân cậu ta không một chút ngập ngừng, vẫn giữ nguyên tốc độ bước đi.

Làm Quý Kiêu cảm thấy kỳ lạ chính là, anh hét muốn khàn giọng, ngay cả người ở bên kia đường cũng nhìn qua, nhưng Đinh Mùi và người đàn ông đi phía trước cậu đều giống nhau, không có bất kỳ phản ứng nào.

Anh cảm thấy chuyện này quái lạ, đuổi tới kéo cánh tay Đinh Mùi: “Ê!”
Đinh Mùi bị anh kéo đến lắc lư, rốt cuộc ngừng lại, người đàn ông phía trước dường như cũng hơi hơi ngừng lại, nhưng nhanh chóng bước tiếp về phía trước.

“Hả?” Đinh Mùi quay lại liếc qua Quý Kiêu, vẻ mặt ngỡ ngàng, giống như một người vừa mới được đánh thức từ trong mộng.

“A gì mà a,” Quý Kiêu vỗ vỗ mặt cậu, “Gọi mà cậu không nghe hả? Cậu muốn đi đâu? Người kia là ai?”
“…!Tôi không biết.” Đinh Mùi nhíu nhíu mày, Quý Kiêu mười vạn câu hỏi tại sao nhanh chóng kéo suy nghĩ cậu lại, anh quay đầu nhìn người đàn ông kia.

“Anh gì ơi, chờ một chút!” Quý Kiêu đã nhìn ra vấn đề, bước nhanh về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông dừng lại, quay đầu sang, ánh mắt quét khắp người anh.

Hôm nay Quý Kiêu ra ngoài không thay quần áo khác, vẫn đang mặc trang phục huấn luyện ngắn tay của đội, anh liếc thấy ánh mắt người nọ nhìn khắp người mình, nhưng anh không nghĩ mình đẹp trai đến mức khiến một người đàn ông nhìn anh như vậy, anh hắng giọng một cái: “Anh quen cậu nhóc kia hả?”
“Không quen.” Người đàn ông nói ngắn gọn một câu, quay đầu bỏ đi.

“Khoan đã!” Quý Kiêu còn muốn đuổi theo, người kia chắc chắn có vấn đề, anh muốn hỏi cho rõ.

“Quý Kiêu,” giọng Đinh Mùi từ sau lưng anh truyền đến, rất bình tĩnh, “Thôi bỏ đi.”
“Bỏ qua?” Quý Kiêu do dự một chút, người đàn ông đã đi khá xa, anh quay về lại cạnh Đinh Mùi, quan sát kỹ gương mặt cậu một lúc, không nhìn ra được chút khác thường nào.

Đinh Mùi cầm lấy ly trà sữa trong tay anh, uống một hơi liền trả lại, khó uống quá đi…!uống mấy cái thứ này nhiều quá chắc chắn rụng sạch lông!
Quý Kiêu còn định muốn nói gì nữa, nhưng thấy phản ứng của Đinh Mùi, không biết chừng Đinh Mùi có biết người kia? Vì một vài nguyên nhân nên không tiện nói ra với anh?
“Đi tiếp nha?” Đinh Mùi đi đến cạnh xe máy đột nhiên quay đầu lại khẽ cười, đôi mắt cong lên.

“…!Ừ.” Quý Kiêu thật sự không hiểu cấu tạo đầu óc của cậu nhỏ này.

Xe máy của Quý Kiêu là Trầm Du tặng, là quà sinh nhật của Quý Kiêu sau khi cô nhận tháng lương đầu tiên từ khi đi làm, Quý Kiêu không chạy nhiều, bình thường không có dịp để lấy ra chạy, hơn nữa còn chưa từng chở ai.

Đây là lần đầu tiên chạy lâu như vậy, chạy như bay trên đường hơn một giờ liền, Đinh Mùi còn muốn tốc độ, gió thổi vào mặt anh đến mức tê dại.

“Tìm chỗ ăn đã, về muộn quá không giải thích được với người nhà cậu.” Quý Kiêu thật sự chịu hết nổi rồi, quay đầu về sau hét.

“Nhà tôi không có ai.” Đinh Mùi nói nhỏ xíu.

“Cái gì?” Quý Kiêu giật mình.

“Đi ăn thôi.” Đinh Mùi nhoài người kề sát vào tai anh nâng giọng.

Sau khi tìm đại một quán ăn nhỏ ngồi xuống, Quý Kiêu phát hiện cậu nhỏ kia không biết gì về món ăn, lấy thực đơn đưa cho cậu ta để cậu gọi món, cậu nhóc nghiên cứu nửa ngày rồi ném trở lại trước mặt Quý Kiêu: “Đọc không hiểu, chọn đại đi.”
“Cậu thích ăn gì?” Quý Kiêu cầm thực đơn lên nhìn, tên những món ăn đơn giản trong một quá nhỏ như vậy mà cũng không hiểu, không lẽ cậu nhỏ này chưa từng ăn cơm ở ngoài sao.

Đinh Mùi chống cằm suy nghĩ một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Cá.”
“Cá như thế nào?” Quý Kiêu nhìn thực đơn hỏi tiếp.

“Cá là được,” Đinh Mùi nhíu mày, “Sao anh đáng ghét như vậy chứ.”
“Vì cậu quá nóng nảy, em trai à.” Quý Kiêu cười cười, vẫy tay gọi chủ quá, “Ăn cay được không?”
“Không.”
Quý Kiêu chọn một phần đầu cá hấp, anh thích ăn cay, nhưng những món anh gọi đều không thêm ớt, để chìu theo cậu nhóc tính tình quái đản này.

Đinh Mùi không muốn uống gì, hơn nữa nhắc đến thức uống thì vẻ mặt vừa bực bội vừa khinh bỉ, anh đành phải gọi một bình trà.

“Được rồi, nhiêu đó thôi, đủ chưa?” Quý Kiêu hỏi Đinh Mùi.

Đinh Mùi có hơi bất đắc dĩ, người nọ luôn luôn tươi cười dịu dàng hỏi rồi hỏi, cậu thở dài, “Ừm.”
Cậu ăn rất ít, chỉ vài miếng đã ăn không nổi nữa, cho dù chỉ chọn một món, cũng đã đủ no.

“Vậy bây giờ có thể trả lời câu hỏi sáng nay của tôi chưa?”
Đinh Mùi có xung động muốn lật bàn, cậu nghiến răng trừng Quý Kiêu: “Chưa có ai nói anh rất lằng nhằng sao!”
“Thật sự chưa có, bình thường tôi không lằng nhằng,” Quý Kiêu nhìn Đinh Mùi đang trợn mắt mím môi, có hơi buồn cười, “Cậu trả lời hết những câu tôi hỏi, tôi đã không hỏi nhiều như vậy, phải không.!”
“…!Được.” Đinh Mùi hít một hơi, chậm rãi thở ra, bắt mình bình tĩnh lại, nhân tiện sắp xếp câu chữ, nhưng im lặng một lúc cậu lại có hơi xấu hổ, “Sáng nay anh hỏi tôi cái gì?”
Cậu không nhớ rõ cụ thể sáng nay Quý Kiêu đã hỏi cậu những gì, chỉ nhớ đại khái về chuyện giữa cậu và con mèo hoang kia thôi.

“Lẻn vào ký túc xá chúng tôi trộm mèo mun Tiểu Hoa, là cậu hả?” Quý Kiêu cũng không biết cậu thật không nhớ rõ hay giả vờ không nhớ, cũng may anh tốt tính hỏi lại lần nữa.

“Ừ, là tôi.” Chỉ có thể trả lời như vậy, Đinh Mùi ngước cằm, “Anh có thể đừng gọi Tiểu Hoa Tiểu Hoa được không, quê một cục.”

“Không phải tôi đặt, là thằng nhóc họ lâm.” Quý Kiêu cười cười, nhấp ngụm trà, “Với trình độ của nó, mèo mun con chắc chắn sẽ gọi Mun nhỏ.”
“Im đi.” Đinh Mùi cau mày đập bàn một cái, Mun nhỏ? Mun Nhỏ?
Quý Kiêu đã gần quen với tính tình lúc vui lúc buồn của Đinh Mùi, nhưng cái đập tay lên bàn này cũng dọa anh nhảy dựng, rụt người vô ghế, “Cũng đâu có gọi con mèo của cậu là…”
“Anh còn nói nữa hả?” Đinh Mùi nhìn anh.

“Con mèo…!con kia, là cậu nuôi, sau đó thì sao, vì sao nó muốn bắt cóc Tiểu Hoa?” Quý Kiêu cẩn thận hỏi tiếp.

“Làm sao tôi biết.” Đinh Mùi liếc xéo anh, câu trả lời lần này gọn gàng nhanh chóng.

“…!Được rồi, vậy chân Tiểu Hoa bị gãy là cậu băng bó hả?”
“Ừm.”
“Giỏi, câu hỏi cuối cùng,” thật ra Quý Kiêu còn muốn hỏi mèo nhà cậu làm sao biết trong ký túc xá của đội có mèo bị gãy chân, nhưng thấy Đinh Mùi khẽ nheo đôi mắt tràn đầy cáu kính, anh lo sợ Đinh Mùi mới vừa đập bàn xong, lần tới chắc chắn sẽ đập thẳng vào mặt anh, đành phải bỏ qua câu hỏi này, “Cậu lẻn vào trung đội tôi bằng cách nào? Trực ban nói chưng từng tiếp khách.”
Đinh Mùi đoàn Quý Kiêu sẽ hỏi câu này, không suy nghĩ mà trả lời, “Bắt con mèo tự đi vào.”
Ừ, câu trả lời này quá hoàn hảo, con mèo tự lẻn ra, đương nhiên con mèo sẽ tự đi vào.

Lần này đến lượt Quý Kiêu nheo mắt, anh nheo mắt nhìn Đinh Mùi, muốn đoán mức độ chân thật trong những lời này một chút, nếu muốn kể về một chú chó, anh còn có thể tin được, đằng này lại là một con mèo?
“Cậu đã huấn luyện mèo mun…!à không, chú mèo đen đó à?”
“Vừa nãy không phải là câu hỏi cuối cùng rồi sao,” Đinh Mùi nhắc nhở anh, nét mặt rất thản nhiên, “Trả lời xong.”
“Được, trả lời xong,” Quý Kiêu cười cười, “Cậu nhóc chẳng biết đùa gì cả.”
Lúc ăn cơm cơ bản Quý Kiêu không nói lời nào, lúc ở nhà anh phải chịu sự phân biệt đẳng cấp thấp ngang bằng một bộ xương trong một vũ trụ, nhưng phép tắc lại không cẩu thả, lúc ăn cơm không nói linh tinh là nề nếp gia đình, còn nữa, ví dụ như không được chạm muỗng vào chén phát ra âm thanh, không được bốc tay v.v…!
Lúc ăn, trừ khi người khác mở lời nói trước, nếu không anh có thể im lặng ăn hết bữa cơm.

Lúc Đinh Mùi ăn cũng không phát ra tiếng, yên lặng giống như một con mèo, Quý Kiêu không biết vì sao anh lại nghĩ Đinh Mùi giống mèo, có lẽ do những ngày qua có nhiều chuyện liên quan đến mèo xảy ra, nên bây giờ dáng vẻ Đinh Mùi cúi đầu yên lặng ăn cá, đã làm anh có cảm giác này.

Đặc biệt cậu ấy ăn cá rất điêu luyện, xương cá nằm trong đĩa sạch sẽ đến mức không còn một chút gì, giống như đã được rửa sạch.

Hai người yên lặng ăn xong, một câu cũng không nói, thế mà không cảm thấy xấu hổ.

“No chưa? Tôi thấy cậu ăn không nhiều.” Quý Kiêu thấy Đinh Mùi buông đũa, cũng đặt đôi đũa trong tay xuống theo.

Đinh Mùi sờ sờ bụng, ấn xuống: “No rồi, phình bụng.”
“Ăn như mèo ngửi.” Quý Kiêu nhìn động tác của cậu có hơi buồn cười, “Lúc tôi mười lăm tuổi y như trâu vậy, ăn cỡ nào cũng không no.”
“Còn chạy xe nữa không?” Đinh Mùi không nói theo anh.

“…!Cậu,” Quý Kiêu có hơi cạn lời, “Sắp chín giờ, tôi chở cậu về nhà, lần sau đi tiếp.”
“Ờ.” Đinh Mùi cũng không ép buộc, gật gật đầu.

Lần sau đi nữa a, tuy lần này chưa đã ghiền, nhưng về nhà thì có thể leo lên ban công nhảy xuống chơi cho đã.

“Nhà cậu ở đâu?” Quý Kiêu tính tiền xong đứng lên.

“Sau giao lộ.”
“A, gần nhà tôi.” Quý Kiêu đột nhiên nhớ trên đường đi đón Trầm Du đã thấy con mèo đen, “Lần trước tôi đón chị tôi về nhà có thể đã nhìn thấy con mèo của cậu, con mèo ngốc đó, không ngờ còn có thể làm được những chuyện này…”
Đinh Mùi có nén mong muốn cào lên mặt Quý Kiêu một cái, trừng mắt liếc anh một cái rồi xoay người ra khỏi quán ăn.

Quý Kiêu chở Đinh Mùi đến khu vực sau giao lộ, Đinh Mùi không cho đi nữa, bắt anh dừng lại ven đường.

“Chở đến khu nhà cậu cũng không sao.”
“Không, tôi muốn đi dạo.” Đinh Mùi luôn không khéo nói chuyện, nghe có chút chướng tai, cũng may Quý Kiêu đã quen, thật không biết cậu nhỏ này bình thường nói chuyện với người khác cũng giống như vậy hay không nữa.

“Vậy đi đi, tôi về đây, có muốn lấy số điện thoại không?” Quý Kiêu nghĩ nghĩ.

“Không,” Đinh Mùi không do dự, cậu không thích di động, cũng không thích cảm giác lúc này cũng bị người ta tìm được, “Tôi muốn chạy xe sẽ đến đội phòng cháy tìm anh, cám ơn anh hôm nay đã chở tôi đi chơi.”
Đinh Mùi nói xong liền xoay người bỏ đi, Quý Kiêu vẫn còn đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng cậu một lúc mới đề máy xe.

Nghe tiếng máy xe dần dần xa, Đinh Mùi nhìn xung quanh, không có ai, liền lách người vào trong bóng cây ven đường.

Chú mèo đen nhỏ từ trong bóng cây nhảy ra giữa ánh đèn đường.

Trong hình người suốt một ngày, cậu đã nhịn hết mức rồi, nếu không phải vì được chơi chiếc xe máy kia, cậu mới không kéo dài thời gian như vậy.

Cậu vui vẻ bước từng bước nhỏ, cái đuôi vui vẻ nhẹ nhàng phe phẩy phía sau, cảm giác bàn chân từ từ đè xuống rồi bật lên khiến cậu rất hưởng thụ.

Có điều cậu cũng chỉ hưởng thụ được vài phút thôi, khi nhảy đến tòa nhà cậu ở, cậu thấy được một chiếc xe đang đậu ở đầu hành lang.

Cậu rất ấn tượng với chiếc xe màu đen, biển số xe có bốn số 6 liên tục, đó là xe của Lục Khoan.

Đồ đáng ghét!
Cậu thấy Lục Khoan đang ngồi ở ghế lái hút thuốc, chạy tới hai bước nhảy lên đầu xe, cậu bước từng bước đến trước kính chắn gió, vuốt hung hăng cào lên lên mui xe, sau đó cách lớp thủy tinh nhìn Lục Khoan.

Lục Khoan ném tàn thuốc ra ngoài cửa sở, rồi mở cửa xuống xe, vươn tay túm lấy gáy cậu, không chờ cậu vùng vẫy, liền nhét cậu vào trong áo khoác mình, sau đó kéo khóa kéo lên.

Cậu vô cùng tức giận, đây là chuyện gì! Cố gắng ngọ nguậy một lúc, trong lớp áo cậu gần như không phân biệt được trên dưới nữa, mới bấu vào áo Lục Khoan mò lên được cổ áo, thò đầu ra, dùng hết sức búng tai hắn, tỏ ý vô cùng bất mãn.
~oOo~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN