Cái Đuôi Thứ Chín - Chương 16: 16: Dự Cảm Của Mèo Nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Cái Đuôi Thứ Chín


Chương 16: 16: Dự Cảm Của Mèo Nhỏ


Một con mèo đi vòng vòng liên tục trên bàn, Quý Kiêu chưa từng thấy tình huống này bao giờ, anh chưa từng nuôi bất kỳ loài vật nào, bây giờ dáng vẻ con mèo nhỏ cáu kỉnh lại còn thường xuyên liếc mắt khinh bỉ với anh là rốt cuộc muốn bày tỏ cái gì, anh thật sự không lĩnh hội nổi.

Nhìn một lúc, phải cầm lấy di động gọi điện thoại cho Trầm Du: “Chị đẹp, chị rất hiểu về mèo phải không?”
“Chuyện gì, chị đang đắp mặt nạ.” giọng nói Trầm Du bên kia có hơi kỳ dị.

“Con mèo của bạn em, bây giờ đang ở trong phòng em, em cột nó trên bàn…” Quý Kiêu nhìn chú mèo đen nhỏ, “Bây giờ nó cứ xoay vòng vòng, muốn làm cái gì vậy?”
“Đem về từ lúc nào vậy?” Trầm Du nghiến răng cố gắng không để ảnh hưởng đến làn da chỉ vừa mới đắp mặt nạ dưỡng lên.

“Giữa trưa đã đem nó về rồi, cho tới bây giờ, cũng không làm gì hết a, chỉ không ăn không uống thôi.”
“Đồ ngốc, nó muốn đi nặng rồi! Không có cát mèo thì cho nó ra ngoài đi!” Trầm Du nói xong thì cúp điện thoại.

Quý Kiêu cầm di động như hiểu ra, vội vội vàng vàng, từ giữa trưa nhìn thấy vật nhỏ này cho đến giờ nó vẫn chưa vệ sinh lần nào, bây giờ nghẹn đến cáu kỉnh luôn à?
“Vuốt Nhỏ, mày muốn đi nặng hả?” Quý Kiêu cởi sợi dây cột vào bàn ra, ôm nó đặt xuống đất, “Vậy mày đi ra ngoài nha, Tiểu Hoa vẫn làm ở hành lang, một chút nữa tao dọn cho mày.”
Nó nghiến răng không muốn để ý đến sợi dây vẫn cột cổ nó, đang định bước ra ngoài cửa, vừa nghe liền quay phắt đầu lại, trừng Quý Kiêu, hành lang? Đi! Nặng! Ở! Hành! Lang!
Vậy mà bắt nó đi vệ sinh trên hành lang? Nó không nghe lầm đấy chứ!
“Đi đi.” Quý Kiêu mở cửa phòng ký túc ra, giựt giựt sợi dây, “Tiểu Hoa cũng đi ở hành lang mà, nó đi ở đầu này, còn mày…!tao ôm mày qua đầu kia vậy.”
Lúc Quý Kiêu ôm lấy chú mèo nhỏ, nó vùng vẫy kịch liệt, bốn móng vuốt hết cào lại cấu, làm anh tay chân luống cuống nhanh chóng đi ra ngoài: “Đừng vùng vẫy nữa bé cưng! Lại vẩy hết nước tiểu lên người tao!”
Anh vội vội vàng vàng ôm mèo chạy về phía đầu kia hành lang, lúc đi ngang qua WC, mèo nhỏ trong ngực đột nhiên vùng vẫy, cái đuôi dựng thẳng, cố gắng luồn xuống dưới nách anh chui qua, kêu meo meo với WC.

Quý Kiêu sửng sốt hai giây: “Mày…!muốn đi WC?”
Meow meow meow meow!
Đương nhiên là muốn vào WC, đồ ngốc!
Quý Kiêu do dự một chút, ôm nó đặt xuống đất, từ khi con mèo này trộm Tiểu Hoa, anh đã cảm thấy con mèo của Đinh Mùi thật có hơi không giống mèo thường, không biết chừng đã được người ta huấn luyện việc vệ sinh trong WC…!
Bốn chân con mèo đen nhỏ vừa chạm đất liền phóng vào trong WC, kéo lê dây thừng lên đất, Quý Kiêu nhanh chóng đi theo.

Vừa theo vào WC anh vừa kinh ngạc, vật nhỏ nhảy lên bồn cầu, rồi chổng mông muốn ị, cái đuôi chỉa thẳng ra sau như cây gậy nhỏ.

Quý Kiêu vô cùng hứng thú ngồi xuổm trước bồn cầu, mặt đối mặt với nó, muốn nhìn thử mèo đi ị như thế nào.

Nó nghe tiếng động Quý Kiêu theo sau thì đã hơi bực mình, tiếp theo thấy Quý Kiêu lại ngồi xổm trước mặt mình, quả thực chỉ muốn đâm đầu vào bồn cầu chết quách đi cho xong.

Bệ bồn cầu rất trơn, đệm thịt dẫm lên bề mặt cũng không chắc chắn lắm, vừa cố gắng giữ vững, vừa phải nhịn chờ Quý Kiêu đi ra mới tiếp tục, làm râu mép nó cũng run rẩy.

Giữ tư thế đó một lúc lâu, vậy mà Quý Kiêu cũng không có ý muốn rời đi, còn cười cười với nó: “Táo bón?”
Con người ngu ngốc…!
Nó đã không còn tâm tình để nghĩ ngợi thêm nữa, nhảy xuống khỏi cầu, chạy ra bên ngoài nhà vệ sinh, sau đó đứng thẳng người lên, chân trước chống lên cửa, đẩy đẩy đóng cửa lại.

Sau đó từ khoảng hở dưới cánh cửa chui vào.

Quý Kiêu trợn mắt nhìn một chuỗi động tác liền mạch của nó, loại động tác ngay đến chó cũng chưa thể nghĩ ra, mà một con mèo chỉ khoảng mấy tháng tuổi lại hành động ngay trước mắt anh.

“Lâm Tử ——” anh nhảy lên lao ra khỏi WC hét thất thanh, “Mẹ nó đây là con mèo yêu! Đi vệ sinh muốn ngồi bồn cầu lại còn phải đóng cửa!”
Vốn dĩ nó định đi nặng xong sẽ tìm cách trốn đi, nhưng cửa sổ trong WC đều đóng kín, hai cái quạt hút gió đang quay vù vù, không ra được.

Hơn nữa, không để nó có thời gian tìm cách khác, những người không có ca trực trong trung đội PCCC rảnh rỗi đến mức chỉ chưa ra đếm lá cây đều đã tràn vào WC, bao vây xung quanh nó.

Nó hơi hối hận mới vừa rồi đi nặng xong còn ráng kéo chốt xả nước, khi mấy người kia biết nó chẳng những biết đóng cửa đi vệ sinh trên bồn cầu, còn biết xả nước, quả thực muốn nổ tung.

Nó chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm chân trước mặc cho người ta đang bao vây quanh nó, móng vuốt cứ xòe ra, rồi rụt vào, rồi lại xòe ra, rồi lại rụt vào.

“Thôi thôi,” rốt cuộc Quý Kiêu vươn tay ra xách nó lên khỏi mặt đất, ôm nó về phòng, “Một con mèo tinh mà còn bị mấy người dọa sợ rồi, đi đánh bài đi, Lâm đại gia cược giùm anh một gói thuốc nhé.”
Chú mèo nhỏ không biết là bị dọa hay vì nguyên nhân nào khác, chôn đầu trong cánh tay anh, giấu đuôi nó vào bụng, thoáng nhìn tựa như một quả cầu lông đen bóng.

Quý Kiêu rửa mặt xong vào phòng liền đóng kín cửa và cửa sổ lại, đặt nó lên giường, tháo dây quanh cổ nó ra: “Đinh Vuốt Nhỏ, hôm nay mày làm tao sáng mắt nha…!Tự tìm chỗ ngủ đi, tao muốn đi ngủ, ngày mai tao phải dậy sớm.”
Nó ngồi ngay ngắn trên giường, tự mình tìm chỗ ngủ là sao? Nó không phải Tiểu Hoa, nó không ngủ trong thùng giấy, cũng không ngủ dưới đất, nó phải ngủ trên giường, ngủ trên giường!
Quý Kiêu cũng không để ý đến nó, bắt đầu cởi quần áo, cởi áo xong đến cởi quần, cuối cùng ngay cả quần lót cũng cởi sạch, sau đó để thân mình trần truồng lăn ra giường, cầm điện thoại lên chơi.

Nó nhanh chóng quay đầu đi, người này sao lại như vậy…!Nó cảm thấy râu mép trên mặt mình muốn cháy rụi.

Tuy đều là con trai, nhưng có chưa từng nhìn thấy cơ thể trần trụi của người khác, đặc biệt là người nọ còn không thèm để ý mà nằm bên cạnh nó, đương nhiên, là vì bây giờ nó là một con mèo…!
“Mày không muốn ngủ trên giường?” Quý Kiêu vừa chơi di động, vừa thò tay kéo cái mền đắp, thì phát hiện chú mèo đen nhỏ vẫn ngồi ở mép giường, lắc lắc đầu không biết bị cái gì, anh vươn tay chọt chọt con mèo nhỏ bên cạnh một cái, “Không thì…”
Nó bị Quý Kiêu chọt một cái thành ra ngồi không vững, té xuống ngay thắt lưng Quý Kiêu, nó lại càng hoảng sợ, một bàn chân đè lên lưng Quý Kiêu, cố gắng đẩy, làm người ta ngượng quá đi.

“Mày không ngủ trên gối đầu của tao, tao sợ đến đêm đè mày dẹp lép luôn,” Quý Kiêu nhìn chú mèo đen nhỏ đang cúi đầu lấy chân đẩy đẩy mình, “Mày làm gì vậy hả? Mát xa?”
Mát cái đầu anh! Nó không thèm để ý đến Quý Kiêu, tiếp tục dùng chân đẩy, đáng tiếc thân hình quá nhỏ, không có một chút lực nào, đẩy cả buổi trời chỉ đẩy bản thân về sau đến mệt lả.

“Mày cứng đầu với ai hả,” Quý Kiêu nhìn vui vẻ, tay vỗ vỗ lên gối đầu, “Tới đây ngủ, Đinh Vuốt Nhỏ.”
Nó cũng không chấp nhận cái tên mà đem ra so với Đinh Ngực Lép cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng bây giờ phản đối không ăn thua, nó nhanh chóng nhảy lên lên người Quý Kiêu, nhảy từng bước nhỏ về phía gối đầu, dưới chân là làn da ấm áp mà co giãn của Quý Kiêu, nó nhảy có chút cẩn thận từng li từng tí..

Quý Kiêu nhìn bàn chân chú mèo nhỏ từng bước từng chạm lên bụng rồi lên đến ngực mình, cảm thấy đệm thịt nho nhỏ mềm mềm êm êm chơi rất vui, lúc nó chuẩn bị chạm xuống đột nhiên vươn tay nắm lấy gáy nó nhấc lên rồi lại thả xuống bụng mình: “Chạy lại một lần nữa nào, đè đã lắm.”
Đồ điên!
Lần thứ hai nó lại đạp lên bụng Quý Kiêu chạy về phía gối đầu, lần này không cẩn thận nữa, mà khi đạp lên ngực anh, chân sau đột nhiên xòe vuốt ra, đạp xuống một cái.

“A ——” Quý Kiêu khẽ nhổm người lên, xách nó ném lên gối đầu, “Mèo ngu, cũng không biết rụt vuốt lại một chút à…”
Trên đầu giường Quý Kiêu còn đặt một cái mền nhỏ, sau khi nó bị ném lên gối đầu liền nương theo đó lộn một cái, ngửa bụng lên trời rồi lăn xuống khe hở giữa gối và cái mền, ở đây rất tốt, nó đặt bàn chân lên bụng mình, ngửa mặt lên trời nhắm hai mắt lại.

Lăn qua lăn lại suốt một ngày, nó cũng mệt mỏi, ngày mai phải tìm cách trốn đi mới được, đi tìm Lục Khoan, nhờ hắn ra liên hệ với Bác Hai, mấy chuyện như thế này chỉ có Bác Hai mới có thể giải quyết.

Có gì đó trùm lên người nó, nó mở mắt, thấy Quý Kiêu đặt một cái áo gối đã được gấp lại lên bụng nó, sau đó nghiêng người nằm xuống xoay mặt về phía nó.

“Vật nhỏ này, thật ra mày không phải là một con mèo đúng không.” Quý Kiêu nhìn nó một lúc, đột nhiên mở miệng.

Nó hoảng sợ, cố gắng không động đậy, chỉ có cái đuôi ngoắc ngoắc một cái, tại sao Quý Kiêu đột nhiên nói như vậy? Mình lòi đuôi từ chỗ nào? Nó cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như chỗ nào cũng được giấu rất kỹ.

“Tao cảm thấy mày có thể nghe hiểu tiếng người,” Quý Kiêu gối đầu lên cánh tay, hơi thở khẽ phả vào lớp lông trên người nó, có hơi ngưa ngứa, nó uốn éo cái eo, ngón tay Quý Kiêu đang xoa xoa lông nó, “Đinh Mùi đã huấn luyến mày hả? Đi ngủ cũng phải có thể diện như con người à?”
Nó nghiêng đầu sang nhìn Quý Kiêu, xem ra Quý Kiêu chưa thật sự nhìn ra nó không phải là một con mèo, hình như trước khi ngủ chỉ muốn nói chuyện một chút mới ngủ được, điểm này có hơi giống Quý Kiêu.

Rất lâu rất lâu trước đây nó và Tô Quý đã một lần cùng qua đêm giống thế này ở một bãi đất hoang, ngày đó Tô Quý luôn kể lể dong dài, nói hơn một tiếng đồng hồ mới ngủ.

“Ngày mai có thời gian tao muốn đến trường lần nữa, xem Đinh Mùi có đi học không,” Quý Kiêu nắm lấy bàn chân nó, ấn lên đệm thịt một cái, vuốt liền xòe ra, rồi lại rụt vào, “Tao đem mày đi cùng nhé?”
Vậy chắc chắn anh không thấy được Đinh Mùi, đồ ngốc.

Nó có hơi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, phải làm sao đây?
“Vuốt Nhỏ,” Quý Kiêu lại đổi sang chân khác tiếp tục ấn ấn, “Chắc mày không thích cái tên này, tao đổi cái tên khác cho mày nhé, gọi Đệm Thịt được không, hay là Đuôi Xù? Đuôi Đuôi? Xù Xù?…!Xù Xù không được, lỡ đâu lại bị người ta nghĩ sai…”
Nó rụt chân lại, anh cứ xù xù xì xì đi, tôi ngủ đây.

Nó uốn éo người, trở mình lăn về phía cái mền, lấy bàn chân chụp lên lỗ tai, đè chặt xuống, ôm kín đầu.

“Làm ồn đến mày hả? Ngủ đi, khuya đừng tưới nước tiểu lên giường tao là được.” Quý Kiêu vui vẻ, kéo mền lên đắp.

Nếu nó biết đến nửa đêm sẽ bị làm tỉnh giấc, có đánh chết nó cũng không ngủ lại trong phòng Quý Kiêu.

Tiếng chuông báo động vang vọng xuyên qua màn đêm xé toạc mộng đẹp, nó nhảy dựng lên theo Quý Kiêu, rớt xuống cái mền bên cạnh, lông trên người dựng đứng như trái cầu lông vì quá hoảng sợ, biến thành một con nhím.

Thì ra trên thế giới này còn có tiếng báo động làm người ta hồn phi phách tán hơn cả tiếng chuông di động nữa!
Tốc độ mặc quần áo của Quý Kiêu cũng làm nó ngạc nhiên, nhanh hơn rất nhiều so với lúc anh cởi ra, từ quần lót đến một quần áo hoàn chỉnh, cảm giác chỉ trong khoảng mười giây, lông dựng lên khắp người nó còn chưa rũ xuống được, Quý Kiêu đã cắm đầu lao ra khỏi cửa phòng ký túc xá.

Ngay sau đó nó nghe được tiếng mở cửa ở phòng Lâm Tử, anh ta cũng chạy ra.

Cháy? Cuối cùng nó cũng phản ứng kịp, từ trên mền nhảy xuống khỏi giường, chạy theo ra ngoài cửa phòng, Tiểu Hoa cũng xù hết lông co rúm trong thùng giấy, nó nhìn thấy Quý Kiêu và Lâm Tử trượt xuống dưới bằng trụ thoát hiểm.

Lúc Quý Kiêu trượt xuống còn thoáng liếc nhìn qua, thấy một cái đầu mèo đang thò ra khỏi cửa, lúc đi ra không nhớ đóng cửa, vật nhỏ này sẽ trốn đi mất thôi…!
Nó và Quý Kiêu liếc nhìn nhau một cái, không đợi nó nhìn kỹ, Quý Kiêu đã trượt xuống rồi.

Đột nhiên nó có hơi không an lòng, loại cảm giác bất an này đã xuất hiện từ lúc nó bị làm tỉnh giấc, nhưng nó không biết rõ nguyên nhân từ đâu.

Nó phóng nhanh đến trụ thoát hiểm, ngồi xổm nhìn xuống, đó là một cái lỗ thông xuống dưới đất, có thể nhìn thấy bóng người chớp lóe, nó không phải là một con mèo hay xen vào việc người khác, nhưng cảm giác của nó rất nhạy bén, khi nó cảm thấy bất an, nhất định là có chuyện gì đó sẽ xảy ra, nếu như có chuyện xảy ra với Quý Kiêu…!
Nó cũng nhảy xuống cái lỗ, trong lúc rơi xuống không giữ thăng bằng tốt, đụng vào ống trượt, có điều lúc rơi xuống thì bên dưới quá tối, không có ai chú ý thấy nó.

Sau khi rơi xuống đất, nó liếm liến cái lưng bị đập trúng, lùi vào trong góc tìm bóng Quý Kiêu.

Tuy Quý Kiêu rất đáng ghét, lại hay dài dòng, nhưng anh ấy là một người tốt.

Những người xung quanh đều mặc đồng phục bảo hộ theo lối đi chạy ra ngoài, nó tìm được Quý Kiêu giữa đống người mặc giống hệt nhau, lúc Quý Kiêu nhảy lên xe cứu hỏa nó có hơi kinh ngạc, thì ra người kia có thể nhanh nhẹn và nhẹ nhàng đến thế.

Nó men theo bờ tường chạy tới, nhảy lên chiếc xe của Quý Kiêu, nằm sấp xuống giá đỡ ở đuôi xe, nó muốn đi theo Quý Kiêu.

Lúc xe khởi động giá đỡ rung lên bần bật, không đợi nó tìm được tư thế hợp lý, đã té từ trên xe xuống.

Chết tiệt!
Nó lăn hai vòng trên mặt đất rồi nhảy lên, cái xe chết tiệt!
Xe cứu hỏa từ trong gara xông ra ngoài, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, nó phóng theo sau như một viên đạn.

Nó ít khi chạy như vậy, với tốc độ như thế này nó chỉ có thể duy trì được trong một thời gian rất ngắn, hơn nữa vì tốc độ cao, nó sẽ mệt đến chết mất, nhưng nó phải đuổi theo chiếc xe này, nó không muốn Quý Kiêu gặp phải chuyện không may.

Nó giống như một mũi tên màu đen lao trong màn đêm, mỗi khi bàn chân chạm xuống mặt đất lại mạnh mẽ bắn lên, nhảy một bước rất xa giữa không trung, nhưng nếu trong vòng một phút mà nó không thể nhảy lên giá đỡ ở đuôi xe kia, nó sẽ phải bỏ cuộc…
~oOo~
Tiểu Mộc:
Một ngày = 48 tiếng đi, mới có thể làm hết những gì muốn làm…!
Thật sự không nỡ để mọi người chờ đợi, nhưng không đào ra được thời gian rảnh rỗi luôn….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN