Khi Quý Kiêu logout thì ngón tay đã muốn co rút, suốt một đêm chiến dấu, đánh đến đâu cũng có người đột nhiên lao ra đánh lén anh, giết đến mức độ bền trang bị cũng không còn.
Chồng ơi, logout thôi, chúng ta bị bao vây.
Kẹo Bong Bóng trốn trong thành dùng kênh vợ chồng nhắn tin cho Quý Kiêu, Quý Kiêu đang đi mua dược cho Kẹo Bong Bóng, trên đường đi bị vài người chặn đường, giết nửa ngày mới chạy thoát thân đến khu an toàn, tranh thủ nhắn tin trả lời y:
Bao vậy cậu đó, ông ơi, rốt cuộc là ông chọc ghẹo người ta kiểu gì, khiến cho không đội trời chung thế này hử.
Mẹ kiếp, thằng đó ngang nhiên đùa giỡn bổn cung, nói cũng rất khó nghe, ai mà chịu nổi, tôi lên thế giới mắng mấy đứa nó hai tiếng đồng hồ.
Đứa nào mắt đui dám đùa giỡn cậu chứ, quá lắm thì đói bụng ăn quàng thôi…!
Cút xéo!
Cuối cùng Quý Kiêu bị chặn đến không còn cách nào khác, chỉ có thể logout, trước khi logout anh còn thoáng liếc qua kênh thế giới, tràn ngập tin của bên đối phương liên tục spam, mỗi khi tình hình dần dần lắng xuống, thì Kẹo Bong Bóng đều rất đúng lúc trồi lên chọc đối phương một câu, tiếp sau đó là một trận spam điên cuồng hơn, nội dung đều y như nhau: Tề Tiểu Bạch Kẹo Bong Bóng, gian phu dâm phụ chết tiệt!
Mắng chửi cũng không có trình độ, tuy có thể coi là có vần, lúc đó Quý Kiêu mãnh liệt mong thời gian chờ logout có thể lùi lại để đề xuất họ đi theo Kẹo Bong Bóng học một khóa,kẻ đã mắng liên tục hai tiếng đồng hồ rồi mà không câu nào giống câu nào.
Mới nằm lên giường chưa được đến hai phút, Lâm Tử cười khì khì cầm một túi hạt dẻ rang đường đẩy cửa bước vào.
Quý Kiêu ở ngay trong ký túc xá của đội PCCC, cả một tầng lầu này ban đêm chỉ còn lại hai người đàn ông độc thân là Quý Kiêu và Lâm Tử, các đồng nghiệp đã kết hôn thì nếu không có ca trực, bình thường sẽ về nhà.
“Làm gì đó?” Quý Kiêu kéo mền đắp.
“Ké máy tính,” Lâm Tử lấy ngón chân mở máy tính Quý Kiêu vừa tắt, “Hôm nay em còn chưa cho Mao Mao ăn.”
“Cậu bệnh nặng rồi…”
Mao Mao là con mèo Lâm Tử nuôi trên máy tính, một con mèo trắng nhỏ xíu, mỗi ngày phải cho ăn, dắt đi dạo, tắm rửa, gãi ngứa…, Quý Kiêu nghĩ không biết một thằng con trai lớn xác rồi mà suốt ngày dính lấy máy tính nuôi một con mèo giả thì có gì hay, đây là chuyện chỉ dành mấy cô bé mười mấy tuổi thôi.
“Cái đồ không có tình thương.” Lâm Tử nhét một hạt dẻ vào miệng Quý Kiêu, “Đàn ông không thích động vật nhỏ đều là đàn ông xấu.”
“Ờ, ngài thì có tình thương, mèo bị thương thì bắt tôi ném đi.” Quý Kiêu liếc mắt nhìn cậu ta, “Còn ở đó làm một làm tịch, mèo hoang không gần gũi con người a, mèo hoang sẽ bỏ đi a…”
“Em chỉ nói sự thật! Con mèo hôm nay đó, đem về thì cũng chạy mất thôi, nó cũng đâu có cho anh đụng tới nói, còn ở đó trưng bản mặt yêu thương ra.” Vẻ mặt Lâm Tử khinh thường nhạo anh một trận, rồi tập trung kiểm tra Mao Mao có rận hay không.
Quý Kiêu cười không ra tiếng, nhớ đến con mèo đen nhỏ hôm nay, khi anh kéo nó ra khỏi ống cống mới phát hiện chân nó bị một thanh sắt đâm vào, nên mới bị mắc kẹt trong đó không nhúc nhích được.
“Cậu nói coi…!con mèo ngu như vậy…!có thể trưởng thành không?”
“Đừng quan tâm, con mèo kia cũng đâu phải mèo con, nó đã lớn được như vậy, không cần anh quan tâm cũng có thể tiếp tục lớn lên.” Lâm Tử ngừng tay kề sát vào mặt Quý Kiêu nhìn anh một lúc, “Bình thường anh cũng không thích động vật a, sao lại không quên được con mèo kia a, vì mùa xuân đến rồi sao, cái mùa đa sầu đa cảm đó.”
“Giờ là mùa thu được không, mùa xuân là mùa cậu động dụ.” Quý Kiêu phất phất tay với cậu ta, “Lo cho Mao Mao của cậu đi, tôi ngủ đây, lúc đi nhớ đóng kín cửa cho tôi.”
“Hôm nay em ngủ lại phòng anh.” Lâm Từ đang nhìn chằm chằm màn hình đột nhiên nói một câu.
“Ai cho!” Quý Kiêu mới nhắm mắt sắp sửa ngủ, vừa nghe xong lập tức bật người dậy, lúc ngủ anh hay lăn qua lăn lại, ghét nhất bị người nằm cạnh cản trở, mẹ anh vẫn luôn lo lắng sau này cưới vợ về nửa đêm anh đá con người ta xuống giường mất thôi.
“Đêm xuân đằng đẵng, anh không cô đơn sao.” Lâm Tử quay sang cười với anh, kề lại nháy mắt một cái.
“Đừng nói nhảm,” Quý Kiêu kéo áo cậu ta, “Nói, phòng cậu bị cái gì?”
“Em vừa mới ăn mì…!làm đổ…”
“Đổ ở đâu?”
“Trên giường,” Lâm Tử gãi gãi đầu, “Không thì qua đây chen chúc với anh làm gì, anh nghĩ em muốn chắc, tối đi ngủ ôm một ông già còn không bằng ôm gối ôm, không gian tưởng tưởng cũng không có…”
Lâm Tử lúc ngủ cũng không hay hơn Quý Kiêu bao nhiêu, tuy không ngáy ngủ không nghiến răng, nhưng ngủ say sẽ ôm chặt lấy Quý Kiêu, suốt một đêm Quý Kiêu chỉ lo đẩy cậu ta ta, mỗi lần đẩy xong chưa được mấy phút lại xoay qua ôm tiếp.
“Lâm Tử, cậu ông nội tôi hả,” hơn nửa đêm Quý Kiêu bị bắt chơi kéo co đùa đùa giỡn giỡn như show giải trí có chút nổi điên, đạp một phát vào bụng Lâm Tử, “Cậu muốn cái gì đây?”
Lâm Tử lăn thẳng từ trên giường xuống, vừa tiếp đất liền tỉnh, tiếp theo vô cùng mạnh mẽ nhảy dựng lên, túm lấy quần áo quăng trên ghế mặc vào, vừa mặc vừa xông ra ngoài, miệng còn hét: “Mẹ kiếp, nửa đêm rồi còn cháy…”
Quý Kiêu bị cậu ta làm cho ngây ngẩn, nằm trên giường mơ hồ nghe Lâm Tử chạy thẳng ra ngoài về phía cột trượt cuối hành lang, nghĩ thầm thằng nhóc này chắc trượt xuống rồi mới tỉnh lại quá.
“Quý Kiêu, con mẹ nó anh bị bệnh hả.” Chưa được bao lâu Lâm Tử phẫn nộ quay trở lại, kéo quần lên, nhìn bộ dạng như vậy hẳn là chưa tới cây cột thì đã tỉnh, “Anh làm gì vậy a? Làm em sợ tới mức tưởng có cháy.”
“Đừng nói xàm, cậu ngủ dưới đất cho tôi, lớn già đầu rồi mà ngủ không nên thân, không phải nói hai thằng đàn ông ngủ thì không có không gian tưởng tượng sao, còn hùng hùng hổ hổ ôm được rồi thì càng ôm càng chặt, còn để cho tôi ngủ không…” Quý Kiêu kéo mền lên quấn mình thành cái kén, nằm ở giữa giường xoay mặt vào trong tường bất động.
Lâm Tử đứng cạnh giường vài giây, tự hỏi mình nhào luôn vào phía trong tường hay cứ nằm ngủ sau lưng Quý Kiêu cho xong, cuối cùng cậu ta quyết định, cứ nhào vô trong đi, nằm bên ngoài lúc nào cũng có thể gặp nguy cơ bị đạp xuống giường.
Trong khoảnh khắc Lâm Tử nhảy lên lấy đà, tiếng còi báo động trong hành lang vang lên ỏm tỏi, cậu ta mới vừa nhảy lên phân nửa còn đang lơ lửng bị phân tâm, đầu gối đập xuống mép giường, cả thân người đổ ập về phía trước, mặt đập lưng Quý Kiêu.
“A…” Quý Kiêu cũng nhảy dựng lên, bị cậu ta đập như vậy, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, “Mẹ nó, sao cậu cắn tôi!”
Lâm Tử không quan tâm đến anh, đứng lên ôm miệng chạy ra ngoài, Quý Kiêu cũng vừa mặc quần áo vừa chạy theo sau, tuy đã ngủ say tưởng như lạc vào cõi thần tiên, nhưng động tác cả hai chạy ra ngoài rồi trượt xuống cột trượt ngoài hành lang đều theo một phản xạ có điều kiện không cần suy nghĩ.
Dù đã hơn nửa đêm, nhưng những người có mặt phải hoàn tất việc mặc đồng phục và tập hợp trong vòng ba phút, khi chuẩn bị lên xe xuất phát, trung đội trưởng Ngũ Chí Quân thổi còi, nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay: “Kiểm tra đột xuất, xếp hàng!”
“Mẹ nó,” Lâm Tử đã nhào đến vô lăng, vừa nghe xong, nhỏ giọng chửi một câu, “Lão Đại rất có tinh thần.”
Quý Kiêu không nói gì, chuyện kiểm tra đột xuất này cũng không phải lần đầu tiên, lão Ngũ chuyên môn chọn lúc đi ngủ để tập hợp khẩn cấp, để kiểm tra tốc độ phản ứng của đội viên có đạt tiêu chuẩn hay không…!
Mọi người xếp thành hai hàng đứng trước mặt Ngũ Chí Quân, nghe anh ta sang sảng đánh giá, liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của tốc độ phản ứng PCCC và sự cần thiết nâng cao chất lượng nghiệp vụ…!vân vân và vân vân.
Nửa đêm không được ngủ còn bắt ra kiểm tra đột xuất, thế nhưng chuyện này cũng không làm mọi người bất mãn, họ đã gặp quá nhiều đám cháy, đủ loại bi kịch, có thể đến hiện trường sớm chút nào là có thể thêm hy vọng chút đó.
Lúc kiểm tra xong trở về phòng, cũng đã gần bốn giờ sáng, Quý Kiêu ngồi bên mép giường không còn chút buồn ngủ nào, ngược lại Lâm Tử vừa cởi quần áo nằm xuống giường đã ngủ, chưa bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.
Quý Kiêu có chút nhàm chán, tựa vào đầu giường lấy di động ra ấn ấn mấy cái, giờ đã quá nửa đêm không thể làm phiền người ta, suy nghĩ nửa ngày, ấn vào dãy số của Kẹo Bong Bóng một cái, rời giường đi tiểu.
Không quá hai phút Kẹo Bóng Bóng nhắn tin lại, cái tên yêu quái chết tiệt nhà cậu!
Quý Kiêu vui vẻ, nhét điện thoại xuống dưới gối rồi nằm xuống, nhắm hai mắt lại, Lâm Tử bên cạnh trở mình, anh nhanh chóng lấy tay đẩy ra, đẩy Lâm Tử trở về vị trí cũ.
…!
Đinh Mùi ngồi trên thành ban công, bỏ chân ra ngoài khẽ đung đưa, tối nay y vẫn chưa ra ngoài hoạt động, vẫn luôn đứng trên thành ban công, lắng nghe đủ loại thanh âm trong tòa nhà.
Tiếng cãi nhau, tiếng trò chuyện, tiếng dạy con, tiếng điện thoại, lao xao lao xao vang vọng qua các bức tường.
Trăng treo trên bầu trời, y ngẩng đầu nhìn chằm chằm rất lâu, trò này chơi rất vui, từ khi y có ký ức thì chưa từng thay đổi, đương nhiên, trí nhớ của y không tốt lắm, cho nên trong mấy trăm năm qua ánh trăng có thay đổi hay không, y cũng không thể hoàn toàn xác định.
Đinh Mùi co người lại, đạp lên lan can ban công, chậm rãi đứng lên, y đang ở tầng 15, không quá cao, nhưng giữa khung cảnh trước tối đen sau lại sáng rực này, từ nơi đây nhìn xuống, vẫn rất có cảm giác, cái cảm giác dọa người nhưng lại hấp dẫn người ta muốn chìm đắm vào trong đó.
Y giang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu, từ trên ban công nhảy xuống.
Gió vang bên tai u u trầm thấp, bao trùm lấy người y, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, khóe miệng Đinh Mùi lộ ra một nụ cười mỉm.
Giữa không trung, y trở nên dần trong suốt, bóng đêm như xuyên thấu qua thân thể y.
Thân thể dần dần co rút lại, cảm giác co rút vừa thoải mái lại vừa được kéo giãn ra, đây là một biểu đạt kỳ quái, nhưng vô cùng chính xác…!
Y biến thành một con mèo đen nhỏ ngay giữa không trung.
Một con mèo đen nhỏ có đôi mắt hổ phách.
Đôi mắt hổ phách là do rất lâu trước đây một cô gái nhỏ đã nói sau khi y giúp cô gái đó thực hiện nguyện vọng để rồi mất đi một cái đuôi, cô gái nói, đôi mắt của mày màu hổ phách, thật đẹp.
Vì y nghe được từ ngữ miêu tả khéo léo này mà trong một lần đi ngang qua bờ nước, đã vươn cổ ra nhìn hình phản chiếu của mình, nghiên cứu đôi mắt của mình một lần.
Nhưng hiện thực có làm y hơi thất vọng, hổ phách gì chứ, chỉ là màu vàng, phần lớn mắt mèo đều có màu như vậy, màu vàng, chính giữa có một vòng tròn đen nhỏ, đôi khi vòng tròn đen đó khép lại thành hình thoi dựng thẳng.
Y mang theo hồi ức rối loạn rút rút chân sau lại, chuẩn bị dùng một tư thế tao nhã nhẹ nhàng đáp xuống tường rào, rồi lại dùng một tư thế ưu nhã nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bờ tường, sau đó tao nhã bước đi dọc theo chân tường hòa vào bóng đêm.
Nhưng ngoài dự đoán của y chính là, đáp xuống miếng gạch vỡ đầu bờ tường không phải là đệm thịt mềm mại của chân trước, mà lại là cằm y.
Y phán đoán không chính xác vị trí của bờ tường, y đáp xuống đầu tường trong tư thế cằm hạ xuống trước, rồi liều mạng vung vẩy bốn cái móng vuốt trong lúc cả người đập mạnh vào bức tường trượt thẳng xuống dưới, cuối cùng đáp đất bằng cái bụng té lăn ra mặt cỏ.
Nỗi khiếp sợ ngoài dự đoán của mọi người này khiến y rất căm tức, nhảy dựng, Meow một tiếng vô cùng uất ức, lại còn cố hết sức khống chế thanh âm, làm âm cuối đánh một vòng cua rớt xuống thành tiếng ngao.
Nói nhìn nhìn xung quanh, xung quanh rất yên tĩnh, may mà giờ là nửa đêm, không có người nào nhìn thấy nó lấy tư thế dọa người như vậy rớt xuống đất, nếu không biết tình huống chắc chắn sẽ cho rằng nó là con mèo nhà nào đó bị ngược đãi ném xuống đất.
Nó run run thân thể, rũ sạch bỏ bám trên lông xuống, sau đó dán sát vào chân tường bước từng bước, cái đuôi dựng thẳng lên cao ngạo.
Con đường này y vẫn chưa quen lắm, y mới đến đây chưa lâu, nơi ở trước vì phá bỏ di dời mà không thể tiếp tục ở được nữa, y chọn rất lâu mới chọn được nơi này, rất gần con đường lớn vào công viên trung tâm thành phố, y thích đến đây vào ban đêm ngây ngốc một lúc, để tìm cảm giác rời xa đám đông.
Mới vừa đi được một lúc, ngã rẽ cuối đường có một người xuất hiện, bóng người bị đèn đường kéo dài ra, dài đến mức hắt đến tận dưới chân y, nó nhảy qua một bên, trong tình huống bình thường, y nguyện ý duy trì khoảng cách tương đối xa một chút với con người.
Nhưng người nọ hình như đã thấy nó, đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó đi thẳng về phía y.
Y dừng chân lại, tim dần đập nhanh hơn, nhìn con người ban đầu có chút do dự rồi lại vô cùng kiên định đi về phía y.
Xong rồi, y lắc lắc cái đuôi, muốn đem cái đuôi gắn sau mông giấu đi, nhưng nếu thật sự người nọ có thể nhìn thấy bộ dáng chân chính của y, có giấu đuôi đi cũng vô dụng, hơn nữa cái đuôi lớn như vậy, mà mông nó thì không to cho lắm…!
“Mày là…!một…” Người nọ rốt cục cũng bước đến trước mặt y, y có thể nhìn rõ trên khuôn mặt người đàn ông này vẻ vừa mừng vừa sợ lại có chút khó tin, vẻ mặt này y đã quá quen thuộc, mấy trăm năm qua y đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt y đã không còn nhớ rõ, chỉ có ánh mắt kỳ vọng mãnh liệt thế này là y không thể nào quên.
Đối với câu hỏi của người nọ, y không trả lời, lần đầu tiên y còn kêu meow meow một tiếng như khẳng định, nhưng thời gian quá dài, đã lười mở miệng, dù sao cái đuôi thứ tám của y thật vất vả mới mọc ra được sẽ sớm không còn nữa, đây mới là sự thật không thể lảng tránh.
Y ngồi yên lặng, người nọ thấy y không phản ứng, ngồi xổm xuống thật ca36nt hận hỏi một câu: “Mèo chín đuôi sao?”
~oOo~
Tiểu Mộc:
Mai đi làm rồi.
Bắt đầu một năm điên cuồng mới.
Trên wattpad đang có 13 truyện được đăng, tui ko thích con số 13.
Định làm thêm 1 bộ, của Lâm Tử Tự.
Tui còn chưa quen với lối viết văn của Vu Triết.
Sở Hàn Y Thanh và Vu Triết là 2 lối viết văn trái ngược nhau.
Lâm Tử Tự cũng là một lối hành văn khác nữa, không khó nhưng câu chữ khác lắm.
Ôm một lúc 3 bộ, có vẻ hơi quá sức thì phải.
Cần cân nhắc tiếp..