Cái Đuôi Thứ Chín - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Cái Đuôi Thứ Chín


Chương 37


Đinh Móng Nhỏ như một tia chớp màu đen biến mất qua bên kia tường, lòng Quý Kiêu trầm xuống một chút, tuy rằng anh không thể biết chắc được, nhưng tại sao Đinh Móng Nhỏ lại đi theo anh? Trước đó thì sao? Lúc mình đang ăn cơm đã tới chưa? Liệu cậu có phải đã biết anh với cô cái này đi xem mắt?
Cứ cho là trong đầu anh biết rằng việc mình đi xem mắt với cô gái này là hoàn toàn bình thường đi, nhưng đối phương là Đinh Móng Nhỏ, là một con mèo, lại còn là con mèo vừa mới nói với anh ” Tôi thích anh”…. Mà anh không muốn Đinh Mùi hiểu lầm anh vì chuyện này, lại càng không muốn cậu chịu bất kỳ tổn thương nào vì việc này.
“Rất xin lỗi, cô tự mình về nhé,” Quý Kiêu quay đầu lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô gái gượng cười, “Tôi có một chút việc gấp phải đi ngay.”
“A… Thế…..” Cô gái hơi do dự, trong mắt có chút thất vọng, nhưng hơn hết là không hiểu chuyện gì.
Quý Kiêu không màng giải thích, cũng không đợi cô gái nói hết lời, mặc kệ cô xoay người chạy trên đường.
Hướng mà Đinh Móng Nhỏ chạy là về Đội cứu hộ, anh chạy một mạch về tới cổng Trung đội cũng không nhìn thấy bóng dáng của Móng Nhỏ, vọt lên lầu 2 ký túc xá, đẩy cửa phòng mình ra, căn phòng vẫn y nguyên như lúc anh đi, không có ai, cũng không có con mèo nào.
“Lâm Tử!” Quý Kiêu đẩy cửa phòng Lâm Tử, Lâm Tử đang đeo tai nghe nằm trên giường nghe nhạc, anh đi đến kéo tai nghe xuống, “Đinh Mùi hôm nay tới Trung đội phải không?”
“Đúng rồi, Cậu làm gì mà to tiếng thế, xem mắt xong rồi? Sao về sớm vậy,” Lâm Tử ngồi dậy trên giường, nhìn thấy sắc mặt Quý Kiêu rất xấu, “Cậu làm sao đấy?”
“Cậu ấy có tới? Cậu gặp cậu ấy rồi? Cậu nói cái gì với cậu ấy rồi?”
“Cậu ấy nói đi ngang qua xem thử,” Lâm Tử bị anh quát đến hơi ngơ ra, phản ứng của Đinh Mùi đã thấy có gì đó khác thường, giờ Quý Kiêu cũng như thế, ” Tôi bảo là khi nào cậu đi xem mắt về thì tôi nhắc cậu gọi lại cho cậu ấy…..”
“Cậu nói cái gì?” Quý Kiêu sửng sốt một chút, nắm chặt lấy vai cậu, “Cậu nói cái gì cơ?”
“Tôi bảo là khi nào cậu về thì tôi nhắc cậu gọi điện thoại cho cậu ấy, tôi đệt, hai người chơi trò gì đây, đều hỏi lại một vấn đề,” Lâm Tử không hiểu gì đẩy Quý Kiêu ra, “Ông đây bị 2 người hành đến choáng cả đầu!”
“Không có việc gì cậu đi nói với cậu ấy tôi đi xem mắt làm cái trứng gì!”
Quý Kiêu nóng nảy đá một cái vào tủ đầu giường của Lâm Tử
Lâm Tử ngây cả người ra, trầm mặc nhìn Quý Kiêu vừa đá xong cái tủ cau mày, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Chân đau rồi đúng không đồ ngốc.”
“Đau chết mất.” Quý Kiêu ngồi xổm xuống ấn ấn trên chân, “Lúc tôi với cô gái kia ăn cơm xong, đang tiễn người ta đến nhà ga thì gặp phải Đinh Mùi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ấy bỏ chạy.”
“Cho nên cậu về trút giận lên người tôi phải không?”
Lâm Tử đưa tay lên nhéo nhéo mũi, “Cậu nói với tôi thì có tác dụng cái lông gì, đi tìm cậu ấy đi!”
Quý Kiêu không nói nữa, nhảy dựng lên kéo cửa chạy ra ngoài.
Lúc cửa vừa bị Quý Kiêu đẩy ngã, điện thoại Lâm Tử vang lên, anh cầm lên nhìn, là Thẩm Du.
“Chàng trai, Quý Kiêu về chưa?”
“…… Về rồi, mà lại đi ra ngoài rồi.”
“Cậu biết có chuyện gì không, em ấy có nói gì với cậu không?
Giọng Thẩm Du từ trong điện thoại rất có từ tính.
“Cậu có biết buổi tối nay em ấy bị cái quỷ gì không?”
“Vấn đề?” Lâm Tử nhìn thoáng qua cửa bị Quý Kiêu xô rớt cả xuống,
“Cậu ấy lúc nào mà không có vấn đề!”
“Con gái người ta vừa lên xe đã gọi điện cho chị, nói là Quý Kiêu bị điên, đang đưa cô ấy về giữa đường thì tự nhiên bảo có việc, ném người ta một mình trên đường xong chạy mất.” Thẩm Du cũng hơi to đầu, hành động này trong mắt ai cũng sẽ hơi giống như bị điên.
“A—–” Lâm Tử ôm điện thoại xoay người trên giường, “em cũng không biết là có chuyện gì.”
Đinh Mùi ngồi trên sàn nhà, tay vòng xuống ôm chân, cằm gác lên đầu gối ngồi đối diện nhìn Tô Quý pha trà, đổ qua đổ lại một hồi.
“Uống không?” Tô Quý pha trà xong đưa qua một ly.
“Không,” Đinh Mùi cau mày, “Thật khổ sở.”
“Uống nước không?”
“Không.”
“Vậy ăn đồ ăn cho mèo không?” Tô Quý cười, nhấc ly trà uống một ngụm.
“Cậu muốn chết à?” Đinh Mùi nâng mí mắt liếc cậu một cái.
“Đừng đánh tớ,” Tô Quý nhanh chóng cọ cọ ra phía sau, “Vết thương của tớ vừa mới lành xong.”
“Tô Quý,” Đinh Mùi không nhúc nhích, vẫn ôm chân, mặt cực kỳ buồn bực, lông mày nhíu lại, “Tớ thấy khó chịu quá.”
“Sao thế?” Tô Quý biết việc cậu chạy đến đây giờ này chính là nguyên nhân, chỉ là Đinh Mùi không nói, cậu cũng không dám hỏi, “Cậu bị thương hả?”
“Không có, trong lòng rất khó chịu,” Đinh Mùi cắn cắn môi,
“Cậu đã bao giờ cảm thấy như vậy chưa?”
“Cái đuôi của cậu lại mất?”
Đinh Mùi lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Quý Kiêu đi xem mắt, tớ thấy được.”
Tô Quý hơi giật mình, chén trà vẫn cầm ở trên tay không uống ngụm nào, nhìn chằm chằm mặt Đinh Mùi một lúc lâu:
“Mèo nhỏ, cậu thích Quý Kiêu à?”
“Ừ.” Đinh Mùi rũ mắt xuống nhìn mũi chân mình.
“Ây,” Tô Quý kinh ngạc phát hiện, thế mà hốc mắt Đinh Mùi lại lấp lánh nước mắt, cậu nhanh chóng lại cạnh bên Đinh Mùi, “Cậu khóc à?”
Đinh Mùi nâng tay lên ngăn đôi mắt lại, nhưng không kiên trì được bao lâu thì từ bỏ, duỗi tay ôm lấy Tô Quý, mặt chôn trên mai cậu khóc òa lên một tiếng.
Cả người Tô Quý cứng đờ ra dùng tay chống trên sàn nhà, bên tai là tiếng khóc thương tâm của Đinh Mùi, nhất thời cậu không biết phải làm thế nào. Xưa nay cậu chưa bao giờ thấy Đinh Mùi khóc, hơn nữa còn không phải im lặng mà rơi nước mắt, đây là hàng thật giá thật mà khóc.
Tô Quý vẫn luôn cảm thấy Đinh Mùi không có cảm xúc gì, cậu cũng như Đinh Mùi, cũng sẽ tu luyện, lang thang ở nhân gian, chờ một ngày nào đó tinh lực cạn kiệt sẽ lặng lẽ tìm một chỗ nào đó mà biến mất, mà Đinh Mùi không giống vậy, Đinh Mùi có mục tiêu rõ ràng, ngoại trừ tu luyện ra cái đuôi thứ chín ra cậu không có ý nghĩa nào dư thừa khác, vẫn luôn chuyên tâm với một việc này, bất luận là việc gì hay ai khác đều không làm cậu phân tâm.
Mà hiện tại, cậu lại vì một người bình thường, ghé vào vai mình thương tâm khóc lớn.
“Đinh Mùi,” Tô Quý nhẹ nhàng vỗ lên lưng Đinh Mùi, ” Nín nào, nín nào….”
“Im miệng.” Đinh Mùi gạt tay cậu ra, giọng nói lẫn với tiếng nức nở.
Tô Quý do dự một chút, không nói chuyện nữa, cậu không nghĩ bây giờ là lúc để chọc giận Đinh Mùi, không khéo Đinh Mùi sẽ đánh cậu.
Đinh Mùi vẫn khóc tới tận khi Tô Quý cảm thấy eo mình cũng sắp đứt ra mới chậm rãi ngừng, ngẩng đầu lên nhìn mình: “Mắt của tớ sưng hết lên rồi đúng không?”
“Ừ.” Tô Quý nhìn đôi mắt cậu, đỏ lên rồi, “Giống như 2 quả cà chua nhỏ.”
“Cậu muốn chết đúng không?” Đinh Mùi ấn ấn mắt, mắt sưng rồi, còn cộm cộm, khó chịu thật.
Tô Quý đưa chén nước cho cậu, cậu cầm lấy cái ly uống một hơi đến cạn, sao đó súc súc miệng, hít một hơi rồi nhổ ra: “Tô Quý, lúc cậu thích người kia, cũng khó chịu như vậy à?”
“Hả?” Tô Quý đang cầm ấm trà định rót, nghe xong câu này tay nhẹ run lên một chút, xong lại nhẹ cười,
“Tớ không nhớ rõ lắm, lâu lắm rồi.”
Không nhớ rõ, ai tin chứ, Đinh Mùi cắn cắn môi, lần nào Tô Quý nhắc đến chuyện này cậu cũng thấy được ánh mắt cô đơn của cậu ta.
“Tớ đi đây.” Đinh Mùi đứng lên, cúi đầu sửa lại quần áo.
“Cậu đi đâu?”
“Đi tìm chú.” Đinh Mùi xoay người kéo cửa đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại Tô Quý mới bất đắc dĩ mà nhỏ giọng nói một câu:
“Thế anh ấy tìm không thấy cậu thì sao?”
Quý Kiêu ngồi ven đường dưới tầng nhà Đinh Mùi, nhìn chằm chằm ba bốn cái tàn thuốc dưới chân sững sờ. Đinh Mùi không về nhà, anh gọi điện cũng không ai bắt máy, anh không biết phải đi đâu tìm Đinh Mùi nữa.
Bây giờ anh hối hận xanh cả ruột, lúc đi gặp cô gái kia, nếu nói thật luôn với Đinh Mùi thì tốt rồi, không sợ Đinh Mùi giận, ít nhất anh còn có thể giải thích một chút, nếu thật sự tức giận lên, cùng lắm anh không đi gặp người ta nữa, dù sao cũng không định có gì với cô gái kia.
Hiện tại mọi chuyện thành ra thế này, anh lăn lội một hồi, thật sự buồn bực đến cực điểm.
Điện thoại chợt sáng lên, có tin nhắn đến, là Lâm Tử, đây đã là cái thứ 4.
Cậu mẹ nó bao giờ thì về vậy, đây là muốn ăn phạt đúng không?
Buổi chiều lúc về ký túc xá chưa có xin phép Ngũ Chí Quân, bây giờ cũng chưa nói năng gì, Ngũ Chí Quân đã gọi điện thoại cho anh anh cũng chưa nhấc máy, lòng anh loạn thành một đống.
Phía sau có tiếng bước chân, anh không để ý, người đi qua anh nãy giờ rất nhiều, có mấy người còn đứng lại nhìn một chút mới đi, anh không quan tâm mình bị người khác nhìn như vậy, anh chỉ muốn tìm được Đinh Mùi.
Nhưng tiếng bước chân này là đang đi về phía anh, đi đến tận bên cạnh anh mới dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, một người cũng tầm tầm tuổi Đinh Mùi đang đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần nhìn anh, có chốc lát anh đã nhìn nhầm người này thành Đinh Mùi.
“Có việc gì không?”
“Quý Kiêu?” Cậu nhóc kia nhìn anh cười cười.
“Quý Kiêu đứng lên, nhìn cậu dò xét một chút:”Đúng vậy, cậu là ai?”
“Tôi là Tô Quý.”
“Tô Quý?”Quý Kiêu nhanh chóng lật lại ký ức một chút, đột nhiên bật lên 1 chuyện, tự sướng, ” Cậu…. là ch……”
“Ùm, con chuột.” Tô Quý gật đầu.
“Cậu tìm tôi có việc gì vậy?” Quý Kiêu không nghĩ tới một con chuột hóa thành hình người sẽ là như thế này, anh còn tưởng là chỉ có mèo móng nhỏ đáng yêu xinh đẹp mới có thể biến thành một người đẹp trai như vậy.
Tô Quý cúi đầu, móc từ trong túi ra một tờ giấy đưa lại: “Đinh Mùi đến rừng cầu đá, anh có muốn đuổi theo tìm không?”
Rừng cầu đã ở ngoại ô thành phố, rất xa, Quý Kiêu nhìn địa chỉ trên tờ giấy, không hiểu sao lại liên tưởng đến mấy chuyện nhảy cầu tự tử, lập tức có hơi nôn nóng:
“Cậu ấy đến cầu đá làm gì?”
“Tâm trạng không vui, đi tìm chú bình tâm lại” Tô Quý cười cười.
Quý Kiêu cất tờ giấy vào túi, ngồi lên xe máy: “Tâm trạng của tôi cũng chẳng ra sao, cậu cấy cũng không thèm hỏi tôi rốt cuộc là làm sao, tôi đi xem mắt chứ cũng có phải đi kết hôn đâu!”
“Cậu ấy sao hiểu được mấy chuyện đó, anh….” Tô Quý ôm cánh tay nghĩ nghĩ,
“Chịu đựng chút, tâm trạng Đinh Mùi đang không tốt”
“Ừ, cậu ấy nếu muốn thì đánh chết tôi cũng được, cảm ơn cậu.”
Quý Kiêu nổ máy, một đường biết mất ở giao lộ.
Đinh Mùi chưa bao giờ đến rừng cầu đá vào buổi tối. Tòa phá kiều này nhìn vào buổi tối còn khó nhìn hơn cả ban ngày, sắp nhìn không ra là tòa kiều nữa rồi, đen sì một khối.
Cậu đi xuống dưới cầu, tìm một phiến đá lớn ngồi lên phía mỏm nhìn xuống ảnh phản chiếu của bản thân cách chưa tới một mét dưới mặt sông xuất thần.
“Có tâm sự gì hả?” Tiếng chú vang lên từ phía sau.
Đinh Mùi theo bản năng mà nhảy lên phía trước một chút, cậu sợ chú lại lên cơm mà kéo đuôi cậu, lúc xoay người lại mới nhớ mình hiện tại không có đuôi.
“Con muốn đổi chỗ tu luyện cái đuôi.” Đinh Mùi sở trên mông mình, bây giờ cái đuôi thứ tám đã ra một ngọn nhỏ, không biết chú có đồng ý cho mình rời đi không.
“Cháu không hợp với Lục Khoan?” chú rung rung quần áo, Đinh Mùi người được mùi than bên từ người chú.
“Chú đang sưởi bếp?” câu giơ tay lên phẩy phẩy trước mũi, cậu không thích mùi này, “Con với Lục Khoan không có vấn đề gì, anh ấy khá tốt.”
“À,” chú ngồi xổm xuống bờ sông, đưa tay xuống quấy động mặt nước, “Vậy thì chính là vị cậu lính cứu hộ kia.”
Đinh Mùi đột nhiên quay đầu: “Làm sao người biết được?”
“Loại chuyện này ấy mà, trốn đi chỗ khác cũng vô dụng,” chú cười hắc hắc 2 tiếng, “Đinh Mùi này, những việc này sớm muộn gì con cũng sẽ phải trải qua, con trốn được Quý Kiêu, sẽ lại có Quý Ngựa, Quý Lừa,….”
“Người im đi!, Chú mới là lừa!” Đinh Mùi cau mày, vì Quý Kiêu mà cậu mới buồn phiền, nhưng chú nói như vậy cậu vẫn sẽ tức giận, “Chú là cái đồ mèo già rụng lông”
Chú cũng không tức giận, vẫy vẫy tay, “Nào, lại đây ngồi với chú một lúc.”
Đinh Mùi nhíu mày, lại ngồi xồm bên cạnh chú, cùng người nhìn chằm chằm nước sông.
“Yêu, hận, thích, ghét, thương tâm, khổ sở, vui vẻ,” chú chậm rãi mở miệng, “Những thứ đó đều là những cảm xúc không thể thiếu, người có mà mèo cũng có, tu luyện cái đuôi có, không tu luyện cái đuôi cũng phải có, nếu không có những cảm xúc ấy, sẽ không viên mãn, dù cho cuối cùng tu luyện ra được chín cái đuôi cũng sẽ không đạt được điều con muốn.
“Nhưng mà con muốn cái đuôi.” Đinh Mùi nhẹ giật giật trong lòng, những chuyện này cậu đã nghe Quý Kiêu nói qua, cậu không phải là không thể hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, nhưng ngoài mặt vẫn là không chịu thua.
“Ngốc.” chú tổng kết một câu đơn giản.
Đinh Mùi liếc chú một cái, vừa định mở miệng lại ngưng lại, đột nhiên nghe thấy âm thanh xe máy từ xa truyền đến, vào lúc nửa đêm yên tĩnh như thế này có vẻ cực kỳ rõ ràng.
“Quý Kiêu.” Đinh Mùi nhảy dựng lên, xoay người chạy về phía âm thanh phát ra, nhưng chạy hai bước lại dừng, định quay lại nói với chú một tiếng mà lại phát hiện ra chú đã đi đâu mất tiêu.
Cậu đứng dưới cầu không nhúc nhích, tiếng xe máy của Quý Kiêu dừng lại trên cầu, tiếp theo cậu nghe được Quý Kiêu xuống xe, sau đó là tiếng xe máy dựng không vững ngã ra trên cầu.
“Đinh Mùi!” tiếng Quý Kiêu từ trên cầu truyền đến, “Cậu có ở đây không?”
Đinh Mùi nép vào dưới cầu, cậu còn chưa nghĩ xong nên đối mặt với Quý Kiêu như thế nào, mình khổ sở dưới chân cầu từ nãy tới giờ như vậy đúng là không còn mặt mũi nào, cậu không muốn để Quý Kiêu phát hiện.
Lúc Quý Kiêu chạy từ trên cầu xuống bờ sông, cậu vọt lại trốn sau chân cầu.
Cậu có thể nghe thấy tiếng Quý Kiêu chật vật đi trên bờ sông toàn là đá lởm chởm, ở chỗ này không có ánh trăng, nhân loại ngu ngốc cơ bản là không thấy rõ đường.
“Đinh Mùi, cậu đừng trốn tôi,” Quý Kiêu cất tiếng gọi vang vọng trong bóng tối dưới cầu đá, “Đinh…”
Đinh Mùi nghe tiếng nước xáo động, tiếp theo là giọng nói đầy bất đắc dĩ của của Quý Kiêu: “Tôi đệt.”
Cái tên ngố này thế mà ngã xuống sông, Đinh Mùi ló nửa cái đầu ra khỏi chân cầu thoáng nhìn trộm về bên kia, Quý Kiêu lê bước từ dưới sông chậm rãi đi lên, còn hắt xì một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN