Quý Kiêu cảm thấy rất buồn bực, anh thật sự quá bất cẩn, cứ thế mà để câu nói kia vuột ra khỏi miệng ngay lúc đó. Đổi lại là người khác còn đỡ, nhưng đây lại là Đinh Mùi, một cậu bé thiếu rất nhiều dây thần kinh, một khi lực chú ý bị vấn đề nào đó hấp dẫn thì sẽ ngay lập tức biến thành chỉ có một dây thần kinh đó.
Đã ba ngày liên tục Đinh Mùi chưa tươi cười lấy một lần, ngày nào cũng bị vấn đề sau khi tu ra chín cái đuôi sẽ không thấy được Quý Kiêu nữa không ngừng tra tấn đến khổ sở, Quý Kiêu cố gắng nói thế nào cũng không có tác dụng.
Lúc biến thành hình mèo ngồi ở bên hồ tu dưỡng, Đinh Móng Nhỏ rõ ràng trở nên không quá chuyên chú.
Rất nhiều lần Quý Kiêu nhìn thấy nó mới duy trì trạng thái bình hoa nhỏ chưa được bao lâu thì đã ngã từ trên ghế cụng đầu xuống mặt đất, sau đó lại giống như bị hoảng sợ mà xù lông nhảy dựng lên, đứng trên mặt đất ngây ngốc một hồi lâu sau mới lại nhảy lên ngồi lại trên ghế tiếp tục.
Còn thường xuyên ôm đuôi thất thần những lúc phơi nắng.
Như thế không được, Quý Kiêu thả lỏng cơ thể chậm rãi chìm xuống đáy hồ, ôm phiến đá lớn trầm tư, đầu óc Đinh Mùi không có chuyển biến, trạng thái hiện tại chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Hơn nữa anh không biết trong đầu Đinh Mùi rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, đừng để đến lúc việc này còn chưa có manh mối gì đã lòi ra thêm chuyện khác.
Quay về phải tìm chú ngay mới được.
Trước khi hết phép một ngày, Quý Kiêu dẫn theo Đinh Mùi chuẩn bị rời làng du lịch, cơ thể Đinh Mùi đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ có cảm xúc là vẫn luôn rất suy sút. Đối với việc bà lão cầm một túi cá nhỏ phơi khô đem cho hai người mang theo ăn trên đường, Đinh Mùi dường như cũng hoàn toàn không có hứng thú.
“Cậu nhỏ kia tâm tình không tốt rồi.” Bà lão cười tủm tỉm nhìn Quý Kiêu.
“Dạ, cậu ấy hơi…. Buồn bực chút.” Quý Kiêu cười cười, cậu nhỏ kia cái gì cũng viết lên trên mặt, ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng cậu không tốt, hơn nữa cậu nhỏ kia vẫn là động vật đơn bào, vừa chui đầu vào là không cách nào thoát ra được.
“Bất kể là chuyện gì,” bà lão ngồi trên ghế bập bênh dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng lắc lư, vỗ vỗ ngực mình, “Đều phải tùy tâm.”
“Vâng.” Quý Kiêu cũng theo bản băng mà vỗ vỗ theo lên ngực mình, ngoại trừ nhớ tới một cước mà hôm đó Đinh Mùi cho anh thì tạm thời không hiểu được gì khác, lời của bà cụ này nghe có vẻ rất triết lý, nhưng loại người không có tuệ căn như anh đoán chừng không thể nào ngộ ra chỉ trong một lát được.
“Bà nói với anh cái gì vậy?” Đinh Mùi hỏi lúc đứng cùng Quý Kiêu nhìn tấm bảng chỉ dẫn bị đổ ngoài ruộng gần chỗ chờ xe.
“Nói phải tùy tâm.” Quý Kiêu châm thuốc ngậm lên.
“Tùy tâm?” Đinh Mùi nhìn chằm chằm anh nửa ngày, cuối cùng có thể là suy nghĩ bị lạc đề, duỗi tay sờ lên băng cá nhân trên mặt anh, “còn đau không?”
“Căn bản là không đau, từ nhỏ đến lớn tôi đều lăn lộn ngoài đất hoang, vết thương nhỏ xíu này cũng chỉ giống như sứt cái móng tay thôi, không cảm giác gì.”
Quý Kiêu xoa xoa tóc cậu, không đau? Không đau mới là lạ, hôm qua lúc ngáp một cái anh còn đau đến nghe răng nhếch mép đây.
“A..” Đinh Mùi rất nghiêm túc gật đầu mấy cái, “Da mặt anh dày.”
“Cút đi.” Quý Kiêu thở dài, những lúc mà không nên phản ứng nhanh thì phản ứng của Đinh Mùi lại không chậm một chút nào.
“Tùy tâm là có ý gì?” qua một hồi lâu Đinh Mùi đột nhiên hỏi một câu.
Quý Kiêu kẹp thuốc trên tay, suy nghĩ một lúc: “Không biết, nghĩa trên mặt chữ thì là nghe theo trong tim mình mách bảo.”
Đinh Mùi không nói gì, cúi đầu nhìn mũi giày xuất thần.
Lăn lộn một ngày, hai người về tới thành phố quen thuộc, thời gian mười ngày, bọn họ bởi vì đề tài chín cái đuôi mà mỗi người đều có rối rắm trong lòng.
Đinh Mùi vừa xuống xe là phải ngay lập tức đi tìm Tô Quý, từ khi Trần Tu Vũ rơi vào giấc ngủ trở đi, cậu vẫn chưa gặp lại Tô Quý, có hơi không yên tâm về cậu ấy.
“Sao không nghỉ một lát rồi đi?” Quý Kiêu hơi mệt, nhìn bộ dạng Đinh Mùi tràn trề tinh lực mà cảm khái, già rồi a.
“Không có việc gì, chỗ Tô Quý cũng có thể nghỉ ngơi được, chỉ là nói chuyện phiếm thôi, cũng không đi đâu,” Đinh Mùi cười cười, “Buổi tối tôi đến tìm anh, đừng đóng cửa.”
“Ừm, vậy tôi về trong đội ngủ một giấc,” Quý Kiêu giúp Đinh Mùi gọi một chiếc tắc xi, “cậu nhớ gọi điện cho Lục Khoan báo với anh ấy là cậu về rồi nhá.”
“Anh gọi đi.” Đinh Mùi rất dứt khoát.
“Được rồi được rồi, tôi gọi cho.” Quý Kiêu cười cười, đóng cửa xe.
Nhìn xe biến mất ở đầu đường, Quý Kiêu móc điện thoại ra bấm gọi cho Lục Khoan.
“Về rồi?” Lục Khoan vẫn như cũ vừa ngậm thuốc vừa nói chuyện.
“Ùm, tình trạng thân thể Đinh Mùi khá ổn.”
“Vậy được rồi.”
“Lục Khoan,” Quý Kiêu do dự một chút, “Buổi chiều tôi muốn gặp chú, anh có thể liện hệ được với chú không?”
“Không cần liên hệ, cậu trực tiếp cho chỗ lần trước tìm chú ấy là được, mấy ngày nay chú đều ở đó.” Lục Khoan không hỏi nhiều tại sao Quý Kiêu lại muốn tìm chú, “Đinh Mùi đâu rồi?”
“Đi tìm Tô Quý, Trần Tu Vũ sao rồi?” Mặc dù cảm thấy hỏi cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Quý Kiêu vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Vẫn như công chúa ngủ trong rừng vậy, đừng bận tâm, nếu có thể tỉnh, cuối cùng ngủ đủ rồi thì sẽ tỉnh thôi.”
Lúc Quý Kiêu đang ở trong văn phòng Ngũ Chí Quân trả phép, Lâm Tử từ lầu hai phi như bay xuống:
“Quý đại gia, người đã trở lại rồi à! Tôi đây sắp chết rồi! Sao nhìn mặt mũi lại uể oải thế này?”
“Hét cái gì mà hét? Có tí kỷ luật nào nữa không!” Ngũ Chí Quân liếc anh một cái, “Quý Kiêu đây là đi vào viện chăm sóc mẹ cậu ấy, cũng không phải đi du lịch, cậu hưng phấn cái gì?”
“A….,” Lâm Tử dựa vào khung cửa liếc nhìn Quý Kiêu một cái, khóe miệng không nhịn được cười lên, “Mẹ cậu thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Cũng khá ổn,” Quý Kiêu cầm túi lên đẩy Lâm Tử ra ngoài hành lang, “Không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi,” Lâm Tử nhìn thoáng qua văn phòng Ngũ Chí Quân, sáp lại người Quý Kiêu, “Sắc mặt không tồi, tuần trăng mật sướng chứ?”
“Lượn, cậu có nói được câu nào đứng đắn không vậy?”
“Có nha, quà Campuchia của tôi đâu?”
Quý Kiêu bỏ túi lên sàn nhà, đảo ở trong một hồi lâu, từ dưới cùng lấy ra một món đồ ném vào tay Lâm Tử: “Cho cậu đấy.”
Lâm Tử nhìn chằm chằm món đồ trong tay một lúc lâu, cuối cùng đá một cái vào mông Quý Kiêu: “Tôi đệt, ông đây đợi cậu nửa tháng, ngày nào cũng vườn không nhà trống mà nhớ cậu, thế mà cậu lại mang về cho tôi một cục đá cuội?”
“Thế nào?” Quý Kiêu quay lại ngã ra giường nhìn Lâm Tử, cục đã này là anh nhặt ở trên mặt hồ, anh cảm thấy cái hồ kia rất thần kỳ nên đã mang về, “Cậu cứ nói xem có muốn hay không đi.”
“Muốn, là cọng cỏ tôi cũng muốn,” Lâm Tử bỏ cục đá vào trong túi, “Mặt cậu sao thế này?”
“Lúc leo núi nhặt đá cho cậu bị quệt phải, cảm động chưa?”
“Cảm động chết tôi rồi, cậu lượn sang một bên đi, cái đồ không có lương tâm,” Lâm Tử xoay người đi ra ngoài, “Hôm nay tôi còn phải trực ban, cậu còn nửa ngày nghỉ nữa đúng không?”
“Ùm, trước khi làm lại tôi còn phải ra ngoài một chuyến nữa, cậu muốn mua gì không?”
“Không có, cậu nghỉ ngơi đi,” Lâm Tử đang giúp anh đóng cửa lại còn một khe nhỏ thì đột nhiên đứng bên cửa nói một câu, “Quý đại gia, cậu có tâm sự.”
“Không sai, chờ lúc tôi thật sự không suy nghĩ nổi nữa nhất định sẽ tìm cậu nói hết ra, tri âm đại gia.” Quý Kiêu vẫy vẫy tay.
Tô Quý thoạt nhìn cũng không tệ lắm, không giống như tình cảnh bi thảm mà Đinh Mùi lo lắng, lúc mở cửa nhìn thấy Đinh Mùi đứng ở ngoài, cậu ấy cười đến mức đôi mắt cũng híp hết lại: “Cậu về rồi.”
“Nhìn cậu cười ngốc quá.” Đinh Mùi nhìn Tô Quý mà cũng muốn cười theo.
“Cái đuôi còn đau không?”
“Hết đau rồi, cái đuôi thứ 8 cũng bắt đầu ngoi ra rồi.” Đinh Mùi bước vào nhà ngồi lên sô pha, nhắc tới việc này cậu lại theo thói quen mà vui vẻ, nhưng nghĩ nghĩ, lại nhớ tới chuyện sau này không thể nhìn thấy Quý Kiêu nữa, lập tức thở dài.
“Tốt quá rồi, nhưng tại sao cậu lại thở dài?” Tô Quý đặt khay trà lên bàn rồi ngồi xuống đất, bắt đầu pha trà, tuy rằng lần nào pha xong Đinh Mùi cũng không uống, nhưng tiếp đãi cậu thì nhất định phải có.
“Nếu mà tớ có chín cái đuôi, thì sẽ không thấy được Quý Kiêu nữa,” Đinh Mùi duỗi tay chọc lên chóp mũi Tô Quý một cái,
“Cũng không thấy được cậu nữa, sẽ không còn ai chơi đuổi bắt với cậu nữa.
Tô Quý thế mà lại rất bình tĩnh, chậm rãi châm nước nóng vào trong ấm trà: “Bây giờ cậu mới nghĩ đến chuyện này à?”
“Ừm.” Đinh Mùi xoa xoa mũi.
“Chuyện này từ ngày đầu tiên cậu bắt đầu tu luyện không phải đã nên biết rồi à, một ngày nào đó những người quen biết cậu đều sẽ không gặp được cậu nữa.” Tô Quý có hơi không biết nói gì.
“Trước kia không nghĩ tới thật, làm sao mà nghĩ được xa như vậy, cùng lắm là ngóng trông sao cho nhanh chóng tu luyện ra được chín cá đuôi thôi,” Đinh Mùi nằm xuống trên sô pha,” Cho nên bây giờ tớ thấy rất phiền.”
“Đúng là chậm chạp,” Tô Quý thở dài, “Cho nên tóm lại chú nói cậu đặc biệt là bởi vì cậu là một con mèo duy nhất trì độn đến mức không nghĩ đến kết quả sau này à…..”
“Cậu im miệng đi.” Đinh Mùi vươn tay búng nhẹ cái chén trà mà Tô Quý vừa khen ngợi.
Tô Quý đặt cái ly xuống, đang định rót thêm nước thì từ trong phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên một chuỗi tiếng lục lạc.
Âm thanh lục lạc quen thuộc này làm Đinh Mùi đột nhiên nhảy vọt lên khỏi sô pha, vọt vào phòng ngủ.
Trên mép giường Tô Quý treo một cái lục lạc nhỏ, giống với cái trên tay của Đinh Mùi, là lục lạc của Trần Tu Vũ. Lúc Đinh Mùi vọt tới bên cạnh lục lạc, nó lại nhẹ nhành vang lên một tiếng.
“Tại sao lại thế này?” Đinh Mùi quay đầu lại, phát hiện Tô Quý vẫn ngồi im tại phòng khách, hỏi xong câu này, lục lạc trên tay cậu cũng kêu lên một tiếng, tiếng kêu này so với tiếng kêu lúc đong đưa ngày thường là hoàn toàn bất đồng, cậu nhảy dựng lên chạy về phòng khách, “Tô Quý!”
“Vẫn luôn vang như vậy,” Tô Quý vẫn ngồi trước khay trà, “Chú nói người có thể làm lục lạc kêu, chỉ có Trần tu Vũ.”
“Đó là có ý gì? Anh ấy tỉnh lại rồi?” Đinh Mùi thật sự giật mình, lục lạc của Trần Tu Vũ còn có thể vang, những người khác đều không thể?
“Chú cũng không biết lý do tại sao, tóm lại ngày nào cũng vang.” Tô Quý cười cười, rất bình tĩnh.
Đinh Mùi khe khẽ thở dài, gác gằm lên vai Tô Quý, gần như đã hiểu được một chút tại sao Tô Quý lại bình tĩnh như vậy.
Quý Kiêu dừng xe máy bên ngoài sân nhỏ, bước vào sân mà ngỡ ngàng. Sân không láng xi măng mà chỉ là nền đất thường, hiện giờ nền đất đã bị xới tung lên, khắp nơi toàn là những đống đất.
Chú đang đứng chống quốc giữa sân, miệng ngậm thuốc.
“Chú đào đất làm gì vậy?” Quý Kiêu đứng ở cửa sân, không biết nên đặt chân vào đâu.
“Trồng chút rau.” Chú chậm rãi nhả ra một ngụm khói.
“…Cũng hứng thú thật.”
“Tìm tôi có việc gì?”
“Ừm, giờ tôi vào hay chú ra đây?” Quý Kiêu liếc nhìn trong sân lung tung rối loạn, chưa chờ chú trả lời đã lui ra ngoài trước, nếu đi vào chắc chắn sẽ dẫm dính bùn đầy chân.
Chú đi theo ra, đứng ngoài sân dậm dậm chân, toàn là đất đỏ: “Đinh Mùi có việc gì hả?”
“Chú,” Quý Kiêu ngồi trên xe máy nhìn người, “Chú có chín cái đuôi à?”
“Đúng, giống như cây quạt vậy, rất đẹp.” chú ngồi xuống một cục đã lớn cạnh sân tường.
“Thật sự?” Quý Kiêu cần phải xác định lại chuyện này có phải thật không, câu trả lời không đứng đắn tí nào của chú làm anh hơi không tin được.
“Lừa cậu tôi cũng không mọc ra thêm được một cái nữa.”
“Vậy tại sao chú còn ở đây? Mèo chín đuôi không phải là nên phi thăng rồi à, thành tiên, biến mất? Tại sao chú vẫn còn có thể ở lại?” Quý Kiêu ôm cánh tay, nghe giọng điều này của chú, hẳn là không phải lừa anh.
Chú cười haha một hồi, ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Làm sao? Lo lắng sau này không gặp được Đinh Mùi nữa hả?”
“Không phải tôi lo lắng, đương nhiên là tôi cực kỳ buồn phiền vì chuyện này, nhưng hiện tại đang là Đinh Mùi, cậu ấy còn buồn bực hơn tôi, mãi tới hôm qua cậu ấy mới cẩn thận suy nghĩ việc này,” Quý Kiêu cau mày, nghĩ đến dáng vẻ buồn bực của Đinh Mùi anh lại hơi đau lòng, “Bây giờ một mặt tôi sợ không gặp được cậu ấy nữa, một mặt lại sợ cậu ấy vì chuyện này mà ảnh hưởng tới việc tu luyện cái đuôi, không phải là cậu ấy vẫn luôn muốn tu được chín cái đuôi à?”
“Tu luyện cái đuôi là một quá trình, không phải kết quả,” chú trả lời không chút suy nghĩ, nhặt nhánh cây từ dưới đất lên gẩy gẩy bùn trên giày mình xuống, “Mọi việc tùy tâm.”
Tùy tâm, lại là tùy tâm!
“Tùy tâm cái đầu chú ấy,” Quý Kiêu thật sự không rõ cái tùy tâm này rốt cuộc là tùy tâm cái gì, “Tôi nói với chú, bây giờ để Đinh Mùi tùy tâm, có khả năng cậu ấy sẽ không tu luyện cái đuôi nữa, vậy không phải là uổng phí 200 năm sao, thần kinh à!”
“Vậy còn nếu tùy tâm cậu thì sao?” chú cười, hơn nữa còn cười rất lớn, kìm không được.
“Cười cái lông,” Quý Kiêu có chút bất đắc dĩ, “Nếu thật sự tôi tùy tâm thì….. mẹ nó quá vô đạo đức.”
“Nói thử tôi nghe xem có bao nhiêu vô đạo đức nào.” Chú ngừng lại không cười nữa.
“Tôi sẽ ước một nguyện vọng, làm cho trước khi tôi chết, Đinh Mùi sẽ không thể tu luyện ra được chín cái đuôi,” Quý Kiêu nhìn chằm chằm chú, đây là ý định thật sự của anh, bất kể cảm thấy có bao nhiêu mong muốn để Đinh Mùi có thể tu ra chín cái đuôi, nội tâm anh vẫn là không muốn rời xa Đinh Mùi, “Tôi không vĩ đại được như vậy, nếu tôi thật sự tùy tâm, tôi hy vọng Đinh Mùi chỉ là một người thường, có thể cũng tôi già đi, cũng nhau chết, cứ như vậy.”
Chú buông nhánh cây trong tay xuống, đứng lên duỗi người: “Đáng tiếc, nguyện vọng đó Mèo chín đuôi không thực hiện được.”
Phản ứng của chú vượt ngoài dự đoán của Quý Kiêu, dường như nguyện vọng của Quý Kiêu xem ra cũng bình thường, không có gì lạ, Quý Kiêu thanh giọng nói: “Chú không trách cứ tôi một chút à?”
“Cho nên cậu đến tìm tôi, là muốn biết tại sao rôi tu ra được chín cái đuôi rồi, những vẫn còn có thể lưu lại đây đúng không?” chú vỗ vỗ đất trên quần áo, “nếu Đinh Mùi cũng có thể như vậy, cũng là một lựa chọn không tệ, đúng không?”
“Xem như vậy đi, không phải chú vẫn luôn bảo cậu ấy đặc biệt à, đặc biệt chỗ nào đâu? Tôi cảm thấy đôi khi cậu ấy phản ứng cực kỳ chậm, tính tình đặc biệt lớn thì không có gì đặc biệt nữa.”
“Cậu rất ngốc, thật ra Đinh Mùi đặc biệt ở chỗ cậu ấy vẫn luôn luôn tùy tâm,” chú nở nụ cười, vỗ vỗ yên sau xe máy, “đi, tôi dẫn cậu đi gặp một người.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai thấy bọn nhỏ.
Ước chừng còn có cái mười chương tả hữu kết thúc, sau đó các ngươi muốn nhìn cái gì phiên ngoại có thể điểm đơn, đừng quá thái quá là được, nói như vậy ba cái phiên ngoại khả năng cũng đã là ta hạn mức cao nhất, khụ khụ……