Cái Đuôi Thứ Chín - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Cái Đuôi Thứ Chín


Chương 62


Quý Kiêu nhìn Đinh Móng Nhỏ trước mắt, ánh sáng màu lam đang phát ra trên người nó dần trở nên mạnh mẽ hơn, sau vài giây, luồng sáng này thậm chí có hơi chói mắt, anh không thể không lấy tay che lại một chút, qua kẽ ngón tay, anh thấy được cảnh tượng Đinh Móng Nhỏ trông như đang ở trong một giấc mơ kỳ ảo.
Nó cảm thấy trong thân thể mình có chỗ nào đó đang thay đổi, nhưng nó không biết được là chỗ nào.
Loại cảm giác này rất đặc biệt, giống như ngày xuân chồi non vươn ra khỏi bùn đất, nhẹ nhàng giãn ra, cơ thể nó ngày càng nhẹ nhàng, nó cảm giác bây giờ mình chỉ cần nhảy nhẹ một cái là có thể bay lên không trung.
Giống như một phiến lông chim màu đen cực kỳ to lớn, nếu thật sự như vậy, nó sẽ không cần phải lo lúc nhảy từ trên cao xuống sẽ bị mắc lại trên cành cây nữa, cũng sẽ không bị hụt chân mà dùng cằm tiếp đất nữa.
Nó định nhảy thử một chút, có điều lúc đang đong đưa cái đuổi lấy đà chuẩn bị nhảy, nó đột nhiên cảm giác được cơ thể có thay đổi rất lớn.
Cái đuôi.
Đúng vậy, cảm giác cái đuôi của nó khác với mọi ngày.
“Móng nhỏ, cái đuôi của cậu,” Quý Kiêu kinh ngạc trừng mắt nhìn nó, bàn tay đang che mắt chậm rãi thả xuống, “Chín cái……”
Cái đuôi thứ tám của Đinh Móng Nhỏ không biến mất, giữa một mảng ánh sáng màu lam chói mắt, Quý Kiêu thấy được cảnh tượng mà cả đời này anh cũng không thể quên được, nếu có kiếp sau, chắc chắn anh cũng sẽ nhớ rõ thời khắc này.
Sau đuôi Đinh Móng Nhỏ tỏa ra một làn sương khói màu đen nhàn nhạt, Làn sương này giống như là có sinh mệnh, nhẹ nhàng phiêu động trong không khí, phiêu tán đi rồi lại tụ lại, cuối cùng ngưng kết lại với nhau, theo tám cái đuôi khác nhẹ nhàng đong đưa, trở nên ngày càng rõ ràng.
Đây là cái đuôi thứ chín của Đinh Móng Nhỏ.
Ngay trong tình huống không thể nào nghĩ tới, Đinh Móng Nhỏ mọc ra cái đuôi thứ chín.
Mèo chín đuôi, bây giờ nó là một con Mèo chín đuôi chân chính, giống như chú vậy, có chín cái đuôi lớn uy phong lẫm liệt, cái nào cũng thật đẹp, làm cho người khác có cảm giác khiếp sợ không chân thật.
Nó quay đầu lại, nhìn chằm chằm đuôi mình, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám…… Chín!
Nó lắc lắc cái đuôi, lại tập trung tinh thần đếm lại một lần nữa, không sai, chín cái!
Nó đột nhiên quay đầu nhìn Quý Kiêu, trong mắt hơi ánh lên nước mắt, bởi vì kích động là râu cũng hơi run rẩy.
Hai trăm năm! Từ khi nó bắt đầu có kí ức đã bắt đầu chuyên tâm tu luyện đến tận bây giờ, dùng biết sao nhiêu thời gian, hao tổn biết bao nhiêu tinh lực, từ lúc cõi lòng còn tràn đầy hy vọng cho đến khi thất vọng, lại bùng lên hy vọng rồi lại đối mặt mới thất vọng, cứ như thế lặp đi lặp lại giữa năm tháng dài dặc, thậm chí nó đã không còn nhớ rõ mục đính ban đầu mình tu luyện cái đuôi rốt cuộc là gì……
Mãi cho đến khi gặp được Quý Kiêu.
Người đàn ông này, người đàn đông với nụ cười ôn nhu có thể làm cho lòng nó cảm nhận được ấp áp chính là người có duyên chân chính với nó.
Bởi vì Quý Kiêu, nó bắt đầu vụng về giao lưu với nhân loại, vụng về mà thể hội những tình cảm mà nó đã từng khinh thường, bàn bè, người thân, người yêu.
Nó dần dần thích ứng với cuộc sống như vậy, có vui vẻ, có ưu thương, sẽ cười, sẽ tức giận, sẽ lo lắng, sẽ rơi lệ, cũng sẽ có lúc trong lòng tràn ngập hạnh phúc và ấm áp.
Bị người khác vướng bận, cũng vướng bận người khác.
Loại trả giá để nhận lại cảm giác tốt đẹp này là thế giới hoàn toàn mới của nó.
Ý nghĩa chân chính của chín cái đuôi là gì, nó chưa từng hiểu được, nhưng tại khoảnh khắc này, nó đã không cần nghĩ nữa, nó đã biết được đáp án.
“Móng nhỏ….” Quý Kiêu nhìn giọt nước trong mắt nó, không biết biểu đạt cảm thụ trong lòng như thế nào, giọng nói cũng hơi run lên, anh không biết rốt cuộc Đinh Mùi đã đợi ngày này bao lâu, anh chỉ có thể tự cảm thấy mình may mắn khi có thể cũng cậu chiêm ngưỡng khoảng khắc này, ở bên cậu, cùng cậu kích động, cùng cậu vui vẻ.
Đinh Móng Nhỏ nâng móng vuốt lên, ấn trên mũi anh một cái, bàn chân rất lớn nhưng vẫn mềm mại như cũ, một chạm này làm cho lòng anh cũng mềm nhũn theo.
“Tôi yêu cậu,” Quý Kiêu nắm bàn chân của nó, im lặng một hồi đột nhiên nói một câu, “Tôi yêu cậu, Đinh Mùi.”
Thân thể nó cũng bị chấn động theo những lời này, ba chữ này làm nó hơi choáng váng, một chân trước chống trên sàn nhà suýt nữa thì trượt đi mất.
Lúc Quý Kiêu nói xong câu này, buông chân nó xuống, nghển cổ nhìn thoáng ra phía sau: “Tôi còn tường nói nhiều thêm mấy câu thì có thể mọc ra thêm một cái nữa chứ, sẽ còn nhiều hơn chú một cái, Mèo mười đuôi, quá trâu bò……”
Ngu ngốc!
Sao lại có thể có người ngu ngốc như vậy chứ!
Nó nâng chân lên dùng đệm thì vỗ vào mặt Quý Kiêu, loài người ngu ngốc!
Vào những lúc như này thế mà lại có ý nghĩ như vậy, quá phá hoại không khí!
Quý Kiêu xoa xoa cái đuôi của nó: “Trêu cậu đấy, có điều lời tôi nói là thật lòng, tôi lớn như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên nói ra lời buồn nôn như vậy, cậu không cảm động chút nào sao?”
Đinh Móng Nhỏ thu hồi móng vuốt, cúi đầu thở dài một hơi, đúng vậy, một con mèo thở dài một hơi, ngày hôm nay của Quý Kiêu thật sự thần kỳ, thế mà anh lại có thể nhìn thấy mèo thở dài.
Nhưng điều càng thân kỳ hơn xuất hiện ngay sau đó.
Đinh Móng Nhỏ nhìn anh một cái, anh sáng màu lam trên người dần nhạt đi, như là bị thu lại trong cơ thể nó.
Mà cùng với đó, thân thể nó cũng bắt đầu trở nên mờ ảo, Quý Kiêu cảm giác mình có thể nhìn thấy được cả đồ vật phía sau Đinh Móng Nhỏ, anh há miệng thở dốc không nói ra tiếng.
Đang khi anh cảm thấy Đinh Móng Nhỏ có thể sẽ cứ như vậy mà biết mất rồi hoảng hốt một trận, dưới chân Đinh Móng Nhỏ tràn ra một làn sương mù màu trắng, anh cúi đầu, cũng trong vài giây ngắn ngủi này, anh thấy được tay Đinh Mùi chống dưới làn sương trắng.
Đây là lần đầu tiên, Đinh Mùi biến trở về hình người trước mặt anh.
“Cậu làm tôi sợ gần chết!” Một lúc lâu sau Quý Kiêu nới nói ra được một câu, nhào qua ôm Đinh Mùi vào lồng ngực, hung hăng xoa tóc cậu.
“Tôi phát hiện ra anh thật sự ngốc.” Đinh Mùi ôm eo Quý Kiêu, ngửa mặt gác lên vai anh.
“Bây giờ mới phát hiện ra à, chậm rồi.” Quý Kiêu cười, “Kẻ ngốc vừa mới ước một nguyện vọng, muốn cậu với kẻ ngốc cùng nhau già đi.”
“Ông Quý này,” Đinh Mùi cọ mặt lên cổ anh, “Tôi yêu anh.”
“Cảm động chết rồi, cảm động quá đi!” Quý Kiêu quay đầu lai hôn lên tai cậu, “Cảm động đến mức tôi không đứng lên nổi nữa rồi, làm sao đây ông Đinh.”
“Vậy anh cứ ngồi im đấy đi.” Đinh Mùi đẩy anh ra, đứng lên cầm lấy điện thoại xem danh bạ.
“Gọi cho ai thế?” Quý Kiêu quỳ trên mặt đất một lúc lâu rồi, bây giờ muốn đứng lên thực sự hơi khó khăn, chân tê không chịu được, chỉ có thể tiếp tục chống tay quỳ trên mặt đất.
“Lục khoan với chú,” đối với việc trong thời gian ngắn như vậy mọc ra liền hai cái đuôi, Đinh Mùi kích động đến mức ngón tay đều run run, ấn mấy cái cũng chưa mở ra được số điện thoại của Lục Khoan, cậu ném điện thoại lại cho Quý Kiêu, “Anh bấm gọi đi.”
Lục Khoan với chú đang ngồi đối mặt nhau, đã qua một lúc lâu, Lục Khoan đã hút hết ba điếu thuốc, chú lại giống như hóa thạch, nhắm hai mắt không hề nhúc nhíc.
“Tôi bảo này, tôi thu hồi lại câu hỏi vì sao chú không biến mất vừa nãy nha,” Quý Kiêu búng búng tàn thuốc, “Chú đừng có hứng thú nhất thời mà chơi trò biến mất ở đây đấy.”
“Chờ.” Rốt cuộc chú cũng lên tiếng, cười nhẹ một chút rồi lại trở về trạng thái trước.
“Chờ chú biến thành cục đá à,” Lục Khoan gác chân lên bàn, “Chú mà cũng có lúc hồi hộp sao, không phải chú rất tin tưởng vào Đinh Mùi à, bây giờ cũng lo lắng?”
“Tôi là không tin tưởng Quý Kiêu, con người mà, suy cho cùng vẫn là đầu óc có hơi không theo kịp.” chú chậm rì rì trả lời.
“Chú thôi đi, còn giáo dục Đinh Mùi nữa cơ đấy,” Lục Khoan tà tà liếc chú một cái, “Thế mà bây giờ lại diễn trò trước mặt một con người nói con người khác không được.”
“Chuyện này không giống,” chú mở to mắt, “đối với các cậu tôi vẫn là tràn ngập tình yêu.”
“Được rồi, tôi cũng rất yêu quý mấy con mèo ngốc các chú,” Lục Khoan nở nụ cười, “Đừng nôn nóng, tôi đặc biệt tin tưởng Quý Kiêu.”
“Bời vì 2 cậu đều là con người ngu ngốc.” chú đứng lên vận động thân thể một chút, vừa làm được hai động tác thì đột nhiên ngừng lại.
“Trật eo?” Lục Khoan thu chân lại, nhanh chóng đứng dậy muốn tới đỡ một chút.
“Đinh Mùi mọc ra cái đuôi thứ chín rồi.” Chú cong eo nói một câu.
“Chú cảm nhận được?” Lục Khoan nhướng mày, có hơi ngoài ý muốn, mới nãy còn nói mọc ra tám cái đuôi, bây giờ thế mà đã thành chín cái, đây là lần đầu tiên anh trải qua chuyện có Mèo Chín đuôi chân chính mọc ra chín cái đuôi ngay bên người mình.
“Ừm.”
Lục Khoan nghe được qua điện thoại Đinh Mùi vì vui vẻ mà nói năng cũng lộn xộn cả lên, cũng không nhịn được hơi muốn cười, anh cũng vui vẻ như Đinh Mùi, tuy là anh không có miệt mài theo đuổi gì với chuyện Mèo Chín đuôi, nhưng ít nhất anh biết rằng, để có được ngày hôm nay, Đinh Mùi không hề dễ dàng một chút nào, đây không phải chuyện bỏ thời gian ra liều mạng tu luyện là có thể đạt được.
Việc này đòi hỏi kỳ ngộ, cần phải có kiên nhẫn.
Quan trọng nhất là phải ngộ ra được ý nghĩa chân chính của cái đuôi thứ chín.
“Tôi muốn gặp chú, tôi có chuyện muốn hỏi người.” Đinh Mùi nói một lúc lâu, cuối cùng cũng quay lại vấn đề chính.
Lục Khoan đưa điện thoại cho chú, chú cười cười: “Đinh Mùi này, tối nay con nghỉ ngơi cho tốt, chiều mai lại đây tìm chú, bây giờ chú còn có chuyện quan trọng hơn.”
“Ùm, vậy ngày mai sáng con đi tìm Tô Quý trước.” Đinh Mùi không truy hỏi chú là chuyện gì nữa, cậu biết chuyện mà chú không nói thì có truy hỏi cũng vô dụng, hơn nữa hiện tại cậu cũng không để bụng mấy chuyện này, cậu có thể ở bên Quý Kiêu, như thế này là đủ rồi.
“Chú muốn đi đâu?” sau khi chú súp điện thoại, Lục Khoan hỏi một câu.
“Cùng tôi đi đến hầm mộ,” chú xoay người đi ra ngoài, “Cậu biết không, xuất hiện một con Mèo chín đuôi chân chính là một sự kiến rất lớn, rất lớn……”
“Cho nên?”
“Cho nên chúng ta nhanh chân đến xem Trần Tu Vũ thử.”
“Được.” Lục Khoan gật đầu xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra mấy tờ tiền lẻ 10 đồng.
“Làm gì vậy?” chú nhìn anh.
“Tiện đường mua ít trứng gà tre luôn……”
Quý Kiêu ôm Đinh Mùi nguyên một đêm không tài nào ngủ nổi, anh thực sự cũng không quá nắm chắc nguyện vọng của mình, tuy được nhắc nhở bởi nguyện vọng của chủ nhân trước kia của chú, nhưng anh không nghĩ tới nguyện vọng này của anh sẽ làm Đinh Mùi ngay lập tức mọc ra chín cái đuôi, anh có hơi lo lắng Đinh Mùi sẽ biến mất trong lồng ngực anh.
Nguyên cả một đêm, cứ lâu lâu anh lại mở mắt ra nhìn chằm chằm Đinh Mùi một lúc, còn sờ cậu một chút, bấy giờ mới có thể xác định được Đinh Mùi vẫn còn ở đây, tuy là hành động này có hơi trẻ con, nhưng anh vẫn kiên trì làm một đêm.
Đinh Mùi thì lại ngủ rất say, dáng vẻ như thể mệt chết rồi, ngay đến cả xoay người cũng rất ít, thi thoảng sẽ mơ mơ màng màng lẩm bẩm vài câu, cũng không nghe rõ được là nói gì, có điều nghe giọng điệu có vẻ rất vui vẻ.
Trời sắp sáng rồi rốt cuộc Quý Kiêu cũng chịu không nổi nữa, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Nhưng cảm giác còn chưa ngủ được bao lâu đã bị Đinh Mùi xoay tới xoay lui lăn lộn mà tỉnh.
“Anh không ngủ à.” Đinh Mùi gối lên cánh tay anh, đôi mắt sáng lấp lãnh nhìn anh.
“Ừm, không dám ngủ, cứ cảm thấy nhắm mắt một cái là cậu sẽ biến mất không còn tăm hơi,” Quý Kiêu ngáp một cái, “Lòng ngài thật rộng, ngủ ngon lành một đêm giống như heo vậy.”
“Dậy thôi?” Đinh Mùi ôm Quý Kiêu, dán trước ngực anh.
“Đừng mà, hôm nay tôi được nghỉ, tôi ngủ thêm một lát.” Quý Kiêu gác chân lên người Đinh Mùi, mặt chôn vào hõm vai cậu.
“Tôi muốn đi đến nhà Tô Quý, anh đi cùng với tôi đi.”
Hôm nay nắng rất đẹp, mà gần đây thời tiết đều rất đẹp, bình minh càng ngày càng sớm, buổi sáng cứ hơn chín giờ một chút là ánh nắng ấp áp đã chiếu xuống rồi.
Quý Kiêu híp mắt ngẩng đầu hít sâu một hơi, không khí ấm áp đi vào trong tràn ra khắp cơ thể, rất thoải mái.
Hôm nay anh không lái xe, Đinh Mùi muốn chậm rãi tản bộ tiện thể phơi nắng một chút.
Vì thế Quý Kiêu tản bộ trên đường đến nhà Tô Quý, bên chân là Đinh Móng Nhỏ một cái đuôi, anh đi rất chậm, bởi vì Đinh Móng Nhỏ ở trạng thái một cái đuôi……Chân hơi ngắn một chút, tóm lại là vừa đi vừa nhảy theo bên chân anh, thi thoảng còn bị con bướm hay gì đó bên đường hấp dẫn, sau đó huy động móng vuốt dựng đuôi lên đuổi theo một trận.
“Tôi cũng đến ngại bảo cậu là mèo,” Quý Kiêu nhìn Đinh Móng Nhỏ truy đuổi ở trong bủi cỏ đến lung tung rối loạn, cuối cùng đội mấy cọng cỏ trên đầu chui ra mà không thu hoạch được gì, “Tố chất chuyên nghiệp của cậu như thế này cũng quá thấp rồi.”
Đinh Móng Nhỏ ngước đầu lên nhìn anh một cái, trong ánh mắt có chút khinh thường, xí, anh thì biết cái gì, đây là lạc thú, đuổi chơi chơi thôi, ai nói nhất định phải vồ một cái là bắt được!
Thời gian ban ngày như thế này Tô Quý thường sẽ nằm ngủ ở trong nhà, cho nên sau khi Quý Kiêu ngõ cửa một lúc lâu Tô Quý mới đeo dép lê ra mở cửa, khuôn mặt lộ ra sau cánh cửa còn mang theo vẻ ngái ngủ, sau khi nhìn thấy Quý Kiêu thì hơi giật mình: “Quý Kiêu?”
Meo ngao ngao!
Đinh Móng Nhỏ đang treo ở sau quần Quý Kiêu, vừa thấy Tô Quý thì lập tức nhảy xuống, chui qua khe cửa đi vào nhà, bấu vài cái lên đồ ngủ của Tô Quý rồi trèo lên vai cậu.
Tô Quý hoảng sợ, lui về sau vài bước.
Đinh Móng Nhỏ rất vui vẻ mà ôm đầu Tô Quý, liếm lên mặt cậu vài cái, Tô Quý thật sự hoảng sợ không hề nhẹ, nghiêng ngả lảo đảo cuỗi cùng ngã ra trên sô pha.
“Đừng có liếm linh tinh, tôi còn đang ở đây đấy nhé!” Quý Kiêu chỉ chỉ Đinh Móng Nhỏ.
“Đây là làm gì đây?” Tô Quý dùng ngón tay chọc chọc bụng Đinh Móng Nhỏ, cậu không dám trực tiếp túm ông giời này từ trên vai xuống, sợ nó sẽ xòe móng ra cào mình mất.
“Điên rồi.” Quý Kiêu cười cười, đi qua xách cổ Đinh Móng Nhỏ lên bế nó ra khỏi người Tô Quý, “Cái đuôi thứ chín mọc ra rồi.”
“Cái gì?” Tô Quý sửng sốt, sau đó ngay lập tức nhảy dựng lên khỏi sô pha, cũng không rảnh lo gì khác, lao đến đoạt lại Đinh Mùi từ tay Quý Kiêu giờ lên trước mặt nhìn, giọng nói cũng run rẩy, “Thật vậy sao! Ông trời ơi, rốt cuộc cũng tu ra rồi!”
Meo ngao ngao! Ngao ngao!
Nó rất vui vẻ mà quơ quào bốn chân trong không trung một chút, meo ngao ngao!
Dáng vẻ cao hứng của Tô Quý làm nó thấy bản thân rất hạnh phúc, bạn tốt bởi vì mình mà mừng rỡ như điên làm lòng nó tràn ngập ấm áp.
Tô Quý quay đầu nhìn Quý Kiêu, vừa định hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra thì một chuỗi tiếng chuông rất cho truyền ra từ phòng ngủ.
Lục lạc đeo trên cổ Đinh Móng Nhỏ cũng cùng lúc phát ra tiếng chuông giống vậy.
Sau khi một tiếng vang lên, tiếng chuông không ngừng lại như ngày thường mà lại vang lên một lần nữa.
Hai người một mèo đồng thời an tĩnh trở lại, Đinh Móng Nhỏ với Tô Quý đều nghe ra được, tiếng chuông này có biến hóa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN