Cái Đuôi Thứ Chín - Chương 8: Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Cái Đuôi Thứ Chín


Chương 8: Chương 8


Phòng ký túc của Quý Kiêu ở tầng ba, lúc anh và Lâm Tử chạy tới đầu cầu thang, con mèo đen đã sắp chạy xuống tới tầng hai rồi.

Quý Kiêu không chấp nhặt với con mèo hoang kia, nhưng anh lại vô cùng cố chấp với con mèo con bị mèo hoang kia tha đi, không vì lý do gì, chỉ vì mèo con kia là của Trầm Du, mèo bị mất trong tay anh, anh vô cùng nghi ngờ rằng Trầm Du sẽ bằm anh ra làm thức ăn cho mèo luôn.

Anh dựa vào lan can cầu thang nhìn xuống dưới, con mèo đen nhỏ còn đứng ở tầng hai ngẩng đầu nhìn lên anh một cái, trong mắt y mang ý nghĩa không nói nên lời, anh luôn cảm thấy mình bị con mèo nhỏ kia khinh thường.

Nói về chạy bộ, Quý Kiêu tuyệt đối đứng hạng nhất, nhưng thi chạy với mèo trên cầu thang bộ, ưu thế hoàn toàn không nghiêng về phía anh, anh vừa chạy được hai bậc thang, thì con mèo đen đã từ chiếu nghỉ nhảy thẳng xuống, xuống được tầng hai.

Quý Kiêu vừa thấy liền nóng mặt, ra khỏi dãy nhà là sân trung đội, cây a cỏ a…!một đống, để con mèo chạy ra tới đó còn muốn bắt được thì chỉ làm trò cười, anh nghiến răng một cái, chống tay lên lan can nhảy xuống.

Khi đáp xuống tầng hai, anh nghe Lâm Tử hét lên sau lưng mình: “Quý đại gia quá siêu!”
“Cút!” Quý Kiêu chửi một tiếng, lúc chân anh đáp xuống cạnh bậc cầu thang, xém nữa bị trật lăn lông lốc xuống.

Con mèo đen chỉ cách anh không đến hai mét, Quý Kiêu nhào về phía trước, muốn chụp lấy cái đuôi nó, uy con mèo không quay đầu lại, nhưng cũng rất nhanh nhẹn lủi về phía trước, chạy đến cầu thang dẫn xuống tầng một.

Quý Kiêu cũng không dễ buông tha, vừa chạy vừa hét vọng xuống tầng một: “Tầng một có ai không, bắt giùm con mèo đen!”
“Con mèo đen nào?” Giọng Ngũ Chí Quân từ tầng một vọng lên.

“Đang chạy xuống.” Lâm Tử cũng chạy xuống, “Lão Đại chặn nó lại! Nó chôm Tiểu Hoa của chúng ta!”
Lâm Tử dù vội vàng cũng không quên đặt tên cho mèo con, Quý Kiêu không thể chịu được cái tên này, nhưng cũng hét vọng theo: “Nó ngậm Tiểu Hoa đó!”
…!
Y vừa chạy xuống cầu thang quẹo qua hành lang tầng một, đã thấy trong hành lang có người đứng chờ sẵn ở đó, chặn đường.

Hai tên đội viên chạy phía sau cũng sắp đuổi sát tới, cái tên nhảy thẳng từ tầng ba xuống tầng hai còn tiện tay xách theo cái thùng, hét lớn lấy thùng chụp nó!
Lấy thùng bắt mèo?
Con người ngu ngốc! Toàn bọn ngu ngốc!
Y không suy nghĩ, chạy thẳng đến người đang đứng trên hành lang, mèo con đang ngậm trong miệng vẫn rất ngoan ngoãn, chẳng qua vóc dáng y cũng không lớn gì, ngậm con mèo trong miệng chạy một trận, răng và cổ đều ê ẩm, lại không dám cắn quá chặt.

Mặc kệ!
“Là con này hả?” Ngũ Chí Quân đang định ra ngoài hoạt động dãn gân dãn cốt một chút, vừa ra khỏi văn phòng chợt nghe Quý Kiêu và Lâm Tử hét hò, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy một con mèo đang ngậm một con mèo con vội vàng chạy thẳng về phía anh, hoảng sợ.

“Đúng đúng đúng!” Quý Kiêu liên tục hét.

Ngũ Chí Quân cảm thấy hơi nhức đầu, anh không bắt mèo, hơn nữa anh không biết con mèo kia tại sao nhìn thấy anh không tránh đi, ngược lại còn vọt thẳng về phía anh.

Ngay khi anh còn chưa nghĩ ra sẽ lấy tay vớt con mèo hay lấy chân cản nó lại, thì mèo đen nhỏ đã chạy đến trước mặt anh, sau đó làm cái chuyện khiến những người có mặt đều ngây ngẩn tại chỗ.

Con mèo đen nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên, ôm chân Ngũ Chí Quân, sau đó bốn chân nhanh nhẹn leo lên, từ cẳng chân leo lên thắt lưng anh, rồi vòng qua cánh tay men xuống dưới chân, sau đó thả người đáp vững vàng xuống đất.

Đến khi Ngũ Chí Quân kịp phản ứng, thì mèo đen nhỏ đã dựng thẳng đuôi ngậm Tiểu Hoa biến mất sau hàng rào.

“Thôi xong…” Quý Kiêu đuổi theo ra ngoài, trong trung đội hoàn toàn không tìm ra được tung tích con mèo đen, “Trầm Du nhất định sẽ giết tôi!”
“Con mèo đó chắc bị điên rồi, chạy đến chỗ chúng ta ăn trộm mèo là thế nào!” Lâm Tử lay lay mấy bụi cỏ gần đó, chuyện mới xảy ra khiến đầu óc cậu ta có hơi lơ mơ.

“Tiểu Hoa ơi…” Quý Kiêu xách cái túi nylon thức ăn bất đắc dĩ gọi một tiếng, nghĩ lại thấy cái tên này quá thô, vì thế gọi lại lần nữa, “Hoa Hoa ơi…!Hoa nhi ơi…!Đệt, trình độ đặt tên của Lâm đại gia ngài thật không bình thường!”
“Bé con ơi ——” Lâm Tử đứng bên cạnh cũng gân cổ gào theo.

“Hai thằng bây bị khùng hả!” Ngũ Chí Quân bước ra theo, “Còn chỗ nào đàng hoàng hả! Đi vô trong!”
“Đó là con mèo của chị em, là con mèo cưng mèo quý của nhà em đó, lão Đại,” Quý Kiêu xoa người chậm rãi đi vào, “Đến lúc chị ấy hỏi, em đào đâu ra con mèo dâng lên cho chị ấy đây.”
“Ba con mèo tam thể này, ngoài chợ chó mèo bán đầy ra đó, cậu ra đó mua cho cô ấy một con.” Ngũ Chí Quân nhìn nhìn đồng hồ, đi về phía phòng trực ban, con gái anh tan học đều tự đi về đội PC, mỗi ngày đúng giờ anh ta đều ra tận cổng đứng chờ.

Quý Kiêu và Lâm Tử rầu rĩ trở về ký túc, Quý Kiêu thu dọn thùng giấy và chén cơm cá vẫn chưa đụng đến, thật sự không nghĩ ra được hành vi của con mèo đen kia có ý gì.

“Tiểu Hoa là mèo cái,” Lâm Tử dựa vào cạnh cửa nhìn Quý Kiêu thu dọn, “Con mèo đen kia, lần trước em có nhìn, là mèo đực.”
“Cậu muốn nói cái gì,” Quý Kiêu vẫn còn đắm chìm trong muôn vàn cảnh tượng Trầm Du tra tấn anh vì đã vứt con mèo, “Nói trộm con mèo con về để làm vợ à…”
“Cũng không phải không thể a, tuy con mèo đen kia nhìn rất nhỏ, nhưng rồi sẽ lớn lên, lo trước tính sau.”
“…!Cậu dễ thương ghê.”

…!
Đinh Mùi ít khi bị thương, hơn nữa mới dọn nhà, không có vật gì để băng bó cho mèo con được, nhưng y không thể đem mèo con đến bệnh viện thú ý, giá quá cao, y không có dư tiền đến vậy.

Có điều y có thể đi tìm Tô Quý, tên kia suốt ngày bị thương, mỗi ngày trôi qua của con chuột cũng không tốt lắm, nên chỗ Tô Quý có đầy đủ các loại thuốc.

Lúc đến nhà Tô Quý còn sớm, chưa đến giờ y ra ngoài chơi.

“Sao cậu lại đến đây?” Tô Quý mở cửa cho cậu vào phòng, nhưng rất nhanh đã lui lại vái bước, chỉ vào túi đựng đồ trên tay cậu, “Trong đó là cái gì!”
Đinh Mùi không để ý đến y, đặt cái túi lên bàn, lôi mèo con ra, quay lại nhìn Tô Quý, “Có cách gì không? Chân sau nó bị gãy.”
“Cậu điên rồi a!” Tô Quý nhìn con mèo trong tay cậu nhíu chặt mày, “Cậu đem con mèo đó đến chỗ tôi làm gì.”
“Tôi nói chân sau nó bị gãy.” Đinh Mùi nheo mắt nhìn y, cậu biết Tô Quý sợ mèo, lúc cậu ở trong lốt mèo y cũng trốn rất xa.

“Cậu bắt tôi cứu mèo? Cậu bắt tôi đi băng bó cho một con mèo?” Tô Quý không tình nguyện chút nào, nhưng lại không dám chống lại trực tiếp Đinh Mùi, chỉ có thể vừa mở hộp thuốc vừa than thở.

Tuy Tô Quý sợ mèo, nhưng vẫn rất nghiêm túc cạo sạch phần lông ở chân sau, sau đó nắn lại phần xương bị gãy về vị trí cũ, lấy một khúc gỗ nhỏ cố định lại.

Cũng may nó chỉ là con mèo mới cai sữa, hơn nữa vừa đói vừa đau vô cùng yếu ớt, không còn sức để vùng vẫy.

“Cậu nhặt con mèo này ở đâu?” Sau khi băng bó kỹ càng, Tô Quý lại lui về sau, duy trì khoảng cách hai mét với con mèo.

“Đội PCCC.” Đinh Mùi lấy một gói thức ăn cho mèo từ trong túi ra, đặt xuống trước mặt mèo con, có lẽ chân đã bớt đau, rốt cục thì mèo con cũng rê cái mũi đến gần hít hít, rồi bắt đầu ăn.

“…!Cậu điên quá rồi.” Tô Quý sửng sốt, vậy mà chạy vào đội phòng cháy trộm mèo, “Giờ thì sao?”
“Trả lại.” Đinh Mùi liếc y một cái.

“Cậu thật sự rảnh rỗi tìm việc để làm.” Tô Quý thở dài, “Không phải cậu để ý anh đội viên phòng cháy kia chứ?”
“Cái gì?” Đinh Mùi thò ngón tay vào trong túi thức ăn cho mèo ngoáy ngoáy rồi đưa lên miệng nếm, mùi vị cũng khá ngon.

“Ân nhân cứu mạng của cậu đó.”
Đinh Mùi không nói gì, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh người nọ xách cái thùng đuổi theo cậu, xí, để ý người đó? Cười chết ta rồi.

“Mèo con.” Tô Quý thấy cậu không nói, ngồi xuống dựa vào tường cười cười, “Trước kia cậu đã từng thích người nào chưa?”
Cho đến bây giờ Đinh Mùi cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, trong lòng cậu chỉ luôn nghĩ đến việc tu được chín cái đuôi, chuyện khác cậu không dư hơi để nghĩ tới, cậu không có bạn, ngay cả người quen cũng không nhiều, trừ Tô Quý thường xuyên gặp được, thỉnh thoảng sẽ vờn nhau một trận bên ngoài, còn không ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện với cậu cũng rất ít.

“Không có, còn cậu?” Đinh Mùi ngồi xuống đối diện Tô Quý, gặng hỏi.

“Đương nhiên không có.” Tô Quý lắc lắc tay, ánh mắt có chút ảm đạm, “Ít ra mèo còn được người thích, cậu thấy ai gặp chuột mà không tránh chưa, tôi muốn thích cũng không có cơ hội…”
“Chết tiệt!” Đinh Mùi nói.

“Đi chết đi, vậy cậu có muốn thích con mèo cái trên bàn kia không a!” Tô Quý liếc trắng mắt.

“Cậu muốn chết!” Đinh Mùi trừng mắt.

Tô Quý nhích người ra xa, “Cậu nói trước đi.”
“Nếu có một ngày cậu có thể thấy được tám cái đuôi của tôi, cậu có cầu nguyện không?” Đinh Mùi hỏi y.

“Có a.” Tô Quý cũng ngước cằm suy nghĩ, “Tôi muốn trở lại lúc xưa kia, lúc tôi chỉ là một con chuột, tôi thà làm một con chuột, sống vài năm chứ không muốn sống lâu mà cô đơn như vậy.”
“Tôi không thèm giúp cậu.” Đinh Mùi gõ ngón tay lên cằm.

“Cậu đi rồi, tôi sống một mình vô nghĩa.”
“Cậu thật…!độc ác.”
Cô đơn?
Đinh Mùi đem mèo con về nhà ngủ một đêm, định sáng sớm hôm sau sẽ đem trả nó lại, nhưng cậu ngủ đến giữa trưa mới tỉnh.

Mèo con đã ăn hết gói thức ăn, còn tiểu ra sàn nhà cậu, lại còn để lại một đống phân lên tấm thảm nhỏ trước sofa.

Đinh Mùi đứng trước đống phân đó sửng sờ thật lâu mới thở dài, lôi tấm thảm vào nhà vệ sinh giặt sạch, sau đó lau dọn đống nước tiểu trên bàn nhà, rồi xách con mèo ra khỏi nhà, muốn nhanh chóng trả lại.

Vốn cậu muốn ngậm mèo con đem đến đó, nhưng đã giữa trưa, một con mèo ngậm một con mèo khác đi trên đường sẽ rất thu hút ánh nhìn người khác, nên cậu chỉ ôm con mèo đến đội PCCC, định bụng sẽ men theo đường cũ lẻn vào.

Vừa đến cổng đội, đột nhiên nghe tiếng chuông báo động trừ bên trong truyền ra, cậu dừng chân, có cháy? Cậu do dự nên nhân lúc rối loạn lẻn vào, hay chờ người đi hết rồi mới im lặng đi vào.

Không đợi cậu suy nghĩ xong, đã nhìn thấy hai chiếc xe cứu hỏa từ trong gara chạy ra, Đinh Mùi nhanh chóng ôm mèo lui lại trốn dưới tàng cây ven đường, mèo con trong lòng rõ ràng cũng bị tiếng chuông đột nhiên vang lên dọa, lo sợ giãy dụa.

Đinh Mùi lấy ngón tay che tai nó lại.

Tốc độ xe cứu hỏa rất nhanh, gần như lao khỏi gara, lúc đi ngang qua Đinh Mùi, cậu ngẩng đầu lên thoáng nhìn qua đầu xe.

Xe khá cao, cậu không nhìn rõ được bên trong, chỉ thấy một người đang ngồi dựa vào cửa sổ.

Khuôn mặt nhìn nghiêng đó, cậu đã vô cùng quen thuộc.

“Hình như cậu còn chưa ăn cơm xong?” Trương Tân Văn nhìn Quý Kiêu ngồi bên cạnh.

“Mới ăn được một miếng, một đũa rau, nếu biết sớm đã ăn thịt trước.” Quý Kiêu cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tình huống đang ăn cơm thì có hỏa hoạn thường xuyên xảy ra, họ cũng đã quen rồi.

Trận hỏa hoạn này từ một kho hàng thức ăn gia súc, kho hàng…!Trong lòng anh có chút khó chịu mơ hồ.

Một người đang đứng dưới tàng cây cạnh cổng lớn, bình thường thì Quý Kiêu cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi, sẽ không chú ý lâu, nhưng trong tay người nọ đang ôm một con mèo, chính là con mèo tam thể kia.

“Mẹ bà nó, Tiểu Hoa!” Quý Kiêu hét lên một tiếng, thò đầu ra ngoài nhìn.

Lại nhìn người ôm mèo một lần nữa, anh càng kinh ngạc, là cậu học sinh đang làm việc ở quán café!
“Chuyện gì chuyện gì!” Lâm Tử đang lái xe không thể quay đầu sang nhìn, chỉ có thể cao giọng hỏi.

“Cậu học sinh chúng ta khiêng ta đang ôm Tiểu Hoa kìa!” Xe chạy quá nhanh, chớp mắt đã không thấy nữa, Quý Kiêu đành rụt đầu vô lại.

“Tiểu Hoa trong tay cậu ta hả?” Lâm Tử hết hồn, “Anh có nhìn lầm không, có phải chưa ăn cơm rồi tụt huyết áp không.”
“Nhất định là cậu ta.” Quý Kiêu khẳng định, cậu bé kia có gương mặt rất đẹp, anh có ấn tượng rất sâu, “…!Quá kỳ lạ.”
~oOo~
Tiểu Mộc:
Hình như mấy chương làm có hơi sai sai nhân xưng ngôi thứ ba thì phải..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN