Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em


Chương 11


Nóng! Nóng quá đi mất! Nhiệt độ hôm nay chắc gần 40 độ C, thật là quá sức chịu đựng. Nó vào văn phòng lấy đồ sau một ngày nữa hành hạ Nguyên. Rèm cửa quên chưa đóng khiến cả căn phòng nhuộm màu đỏ rực của hoàng hôn. Nó luôn khó chịu với màu đỏ này, tiến về phía cửa sổ định kéo rèm thì trông thấy Nguyên ngồi ở sân, ngước nhìn bầu trời. Lâu lắm rồi, nó mới nhìn thấy dáng ngồi đó, vì từ khi tới đây, nó khiến Nguyên bận rộn tới mức chẳng có thời gian để suy nghĩ. Con bé đứng ngây ra nhìn hình bóng đó, như ngày đầu gặp mặt, lúc nào cũng làm nó buồn theo. Nguyên có chuyện gì à? Bình thường giờ này là tới bệnh viện rồi mà? Con bé chạy hộc tốc xuống sân. Không phải vì nó muốn làm Nguyên vui đâu nhé… chỉ là… nó không chịu được cảm giác hàng tá câu hỏi bay vèo vèo trong đầu thôi. Phải, chỉ là thế!
– Này! Anh đang ngáng đường đấy.

– Vậy ngồi xuống chờ tới lúc anh không cản đường nữa đi. – Nguyên cười khẩy, mắt vẫn dính lấy bầu trời.
Nó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, gần tới mức cảm nhận được hơi nóng của nhau, nhìn rõ những giọt mồ hôi rịn ven má, nghe cả tiếng thở dài Nguyên khẽ giấu trong gió. Cùng một khoảng lặng, nhiều xúc cảm khác nhau, lâu lắm rồi mới được thế này, nó mải miết nhặt nhạnh thật nhiều nhịp thổn thức cho trái tim đang yêu.
– Anh thích hoàng hôn lắm?
– Không hẳn. Nhưng là một viễn cảnh tốt để suy ngẫm.
– … Một nhà thơ của Pháp từng ví hoàng hôn với khúc ca bi tráng. Nó giống màu của buồn thương hơn là một viễn cảnh tốt.
Nguyên nhìn nó lặng lẽ, nhưng không cười. Nguyên chẳng bao giờ cười mà nghiêm túc đuổi theo sự lãng mạn thái quá của …

nó, đó là lí do nó dễ dàng mở chiếc hộp báu của mình cho Nguyên thấy, điều mà tới An cũng không làm được.
– Em có biết hoàng hôn đỏ rực thế này có khi nào không?
– Không.
– Chỉ những ngày nắng chói chang và oi bức thôi. Thiêu trụi cả ngày rồi kết thúc bằng nền đỏ rực như một cái chết huy hoàng. Nhưng ở khía cạnh khác, lại dạy anh rằng càng khó khăn, cay đắng bao nhiêu thì cái kết càng rực rỡ bấy nhiêu.
– … Vậy nên anh chỉ sống cho cái kết?
– Chắc thế, chắc anh là loại người đó.
– Anh có biết cái kết của anh là khi nào không?
– …
– Buồn cười thật. Không biết trước được tương lai, nhưng ai cũng sống cho nó… Tương lai không phải lí do chúng ta sống, nó vốn chỉ là một điểm tựa để bấu víu vào mà cố gắng hơn thôi. Trân trọng và tranh thủ cái hiện tại anh đang đặt chân lên chẳng phải tốt hơn?
– … Đang dạy đời anh đấy à, con nhóc sống cho hiện tại?
– Khuyên nhủ nhân viên cũng là một trong những trách nhiệm mà sếp phải gánh vác.
Nguyên bật cười, nó yêu những lúc Nguyên như thế lắm, dường như mọi mệt mỏi của nó bị thổi bay trong chớp mắt.
– Anh có chuyện gì à?
– … Lại một trách nhiệm nữa của sếp?
– Không… Là mong muốn của người quan tâm anh.
– Anh biết – Nguyên xoa đầu nó, cười hị hị với nỗi buồn vơi đi chút trong đôi mắt.
– Biết mà còn hỏi.
– Vì anh muốn nghe câu nói đó của em.
Nguyên nhìn nó bằng ánh mắt nghịch ngợm luôn được dùng khi trêu chọc nó. Lucky đỏ mặt quay đi, để ngăn trái tim mình xao xuyến.
– Anh gặp lại người quen cũ, người đó đề nghị anh một chuyện… Giữa một điều anh muốn và một điều gắn liền với trách nhiệm của anh, nên chọn gì mới tốt?
– Không biết nữa. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn điều mình muốn. Nhưng tôi đâu phải anh, quyết định sau cùng vẫn là ở anh.
– Thực ra anh đã chọn từ lâu rồi, chỉ là không biết liệu như thế có tốt không.
– … Khi đứng giữa những lựa chọn, tôi luôn chọn điều mình muốn, phần lớn chúng đều mang tới những rắc rối, khiến tôi hối hận tự nhủ nếu chọn khác đi, mọi việc chắc tốt hơn. Nhưng nếu thế, liệu tôi có hạnh phúc?… Việc gì cũng có hai mặt, có cái tốt, có cái xấu, chúng ta cũng chỉ là con người, đâu thể vẹn toàn được mọi thứ. Chọn gì thì anh cũng phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình thôi. Vậy nên… – Con bé đập bốp vào lưng Nguyên mạnh tới rát cả tay – Nghĩ nhiều mà làm gì. Chọn cách nào trái tim anh mách bảo ấy, dù đau khổ, dù nuối tiếc, chí ít anh cũng có hạnh phúc, thứ đắt giá nhất hành tinh này.
Con bé nhe răng cười toe. Nguyên xoa xoa chỗ nó vừa đập, khẽ cúi xuống mỉm cười, rồi quay sang hỏi nó:

– Em có biết hạnh phúc của anh là gì không?
Đôi mắt ấy nhìn Lucky thật sâu, và nó phải cố lắm để trái tim mình không bắn ra khỏi lồng ngực, rơi bộp xuống đất. Chắc là do hiệu ứng của hoàng hôn mà đôi mắt Nguyên như long lanh hạnh phúc. Thịch! Thịch! Thịch! Nó chẳng nghe được gì hết ngoài nhịp tim mình. Mồ hôi chảy dài trên mặt, nó muốn lau đi, nhưng tay chân lóng ngóng, run rẩy, không điều khiển nổi. Gì đây? Nên nó mới không thích những chiều tà nhuốm đỏ mọi thứ, khiến nó gục ngay tại trận đôi mắt đó. Lucky ngượng nghịu quay đi, mặt nó chắc đủ để tạo nên một hoàng hôn nữa rồi.
– Ai… ai… mà biết.
– Anh đang có thứ đắt giá nhất hành tinh, thật khó để mà buông tay ra. Nhỉ?
– Kệ… anh chứ. Liên quan… gì tôi đâu.
– Hưm, nhẹ nhõm thật. Có em thật tuyệt đấy cụ non ạ.
Lucky quay sang nhìn Nguyên, một nụ cười không hề mỉm, không hề chọc ghẹo hòa lẫn trong nắng tà. Tim nó run lên, vì nụ cười dành cho nó hình như có trộn lẫn hạnh phúc vào.
“Nhẹ nhõm”, tốt quá, con bé đã làm được rồi. Lucky đong đưa chân:
– Mẹ chết cũng vào hoàng hôn đỏ rực như hôm nay, nên tôi từng ghét nó lắm… Nhưng sau hôm nay, tôi thấy khúc ca bi tráng cũng có cái thú của nó đấy chứ!
Con bé cười với nước mắt lăn dài trên má. Lần đầu tiên nó nhắc tới cái chết của mẹ mà nhẹ lòng tới vậy, hạnh phúc vương trong những giọt mặn mặn ấy. Gió thổi tung làn tóc rối, khuôn mặt Nguyên khẽ tiến sát lại, nhanh lắm, môi Nguyên chạm vào môi nó, một cái hôn thật nhẹ! Cho tới vài giây trước, nó đã không biết nụ hôn là một loại phép thuật, mọi thứ như đóng băng trong khoảnh khắc đó, cả cảnh vật, cả thời gian, cả nhịp đập trái tim nó, chỉ một thứ lan tỏa, đó là sự dịu ngọt. Nguyên giật mình lùi lại một chút, hình như còn bàng hoàng hơn nó, hai ánh mắt chạm nhau rồi bối rối quay đi. Cái gì vừa xảy ra thế? Có phải nó vừa hôn và đôi môi đang run bần bật đúng nghĩa đen là bằng chứng? Nó thề, 19 năm sống, đây là lần đầu tiên nó cảm giác được cả mạch máu chảy như thế nào. Tóc nó rối tung rồi, muốn vuốt lại nhưng không nổi, không thể điều khiển được bất kì bộ phận nào trên cơ thể, tất cả chúng đều đang mải đỏ chín lên. Trong một lúc, tâm trí gần như tê liệt hoàn toàn, nó không nghe, không thấy, không nghĩ được gì hết, bối rối tới mức muốn hét lên. Nó vừa hôn… nó vừa hôn… nó vừa hôn?????????????
– Xin… lỗi, nếu… em… không thích.
Nguyên mở lời, khiến nó giật bắn. Phản ứng của nó giống không thích lắm à? Thích quá đi ấy chứ! Con bé không dám quay lại, vì nếu nhìn Nguyên lúc này, nó chả nói năng được gì mất.
– Sao… sao làm thế?
– Anh… không… biết.
– Cách an ủi mới à?
– … Chắc thế… Là trách nhiệm của nhân viên….
Kiểu trách nhiệm này chắc chỉ có mình nhân viên như Nguyên mới nghĩ tới, con bé rúc rích cười, vẫn chưa dám quay lại nhìn Nguyên. Có vẻ như khó chịu với kiểu ngồi ngược đời của nó, Nguyên chạm vào vai nó, định kéo lại. Không được, mặt nó đang đỏ bừng lên, nếu Nguyên trông thấy thì xấu hổ chết mất. Lucky đứng bật dậy, nói chuyện với phía không có Nguyên:
– Muộn rồi, về đây!
Rồi nó biến mất bằng vận tốc ánh sáng. Ôi không, nó đang nghĩ gì vậy? Nụ hôn đầu tiên, với tình yêu đầu tiên, và phản ứng chẳng dễ thương chút nào hết.
Nó tới nhà An, phi thẳng vào phòng con bé, ôm ghì lấy rồi hét toáng lên:
– H… h… ôn, tao vừa đấy! Tao… vừa xong… tao…
– Bộp bộp, hít thở sâu nào. Một hai, một hai – An vừa vỗ vỗ vai nó, vừa hướng dẫn nó làm theo – Giờ thì bình tĩnh chưa?
Lucky gật lia lịa, An cười khẽ:
– Rồi, nói đi! Có chuyện gì?

nó, đó là lí do nó dễ dàng mở chiếc hộp báu của mình cho Nguyên thấy, điều mà tới An cũng không làm được.
– Em có biết hoàng hôn đỏ rực thế này có khi nào không?
– Không.
– Chỉ những ngày nắng chói chang và oi bức thôi. Thiêu trụi cả ngày rồi kết thúc bằng nền đỏ rực như một cái chết huy hoàng. Nhưng ở khía cạnh khác, lại dạy anh rằng càng khó khăn, cay đắng bao nhiêu thì cái kết càng rực rỡ bấy nhiêu.
– … Vậy nên anh chỉ sống cho cái kết?
– Chắc thế, chắc anh là loại người đó.
– Anh có biết cái kết của anh là khi nào không?
– …
– Buồn cười thật. Không biết trước được tương lai, nhưng ai cũng sống cho nó… Tương lai không phải lí do chúng ta sống, nó vốn chỉ là một điểm tựa để bấu víu vào mà cố gắng hơn thôi. Trân trọng và tranh thủ cái hiện tại anh đang đặt chân lên chẳng phải tốt hơn?
– … Đang dạy đời anh đấy à, con nhóc sống cho hiện tại?
– Khuyên nhủ nhân viên cũng là một trong những trách nhiệm mà sếp phải gánh vác.
Nguyên bật cười, nó yêu những lúc Nguyên như thế lắm, dường như mọi mệt mỏi của nó bị thổi bay trong chớp mắt.
– Anh có chuyện gì à?
– … Lại một trách nhiệm nữa của sếp?
– Không… Là mong muốn của người quan tâm anh.
– Anh biết – Nguyên xoa đầu nó, cười hị hị với nỗi buồn vơi đi chút trong đôi mắt.
– Biết mà còn hỏi.
– Vì anh muốn nghe câu nói đó của em.
Nguyên nhìn nó bằng ánh mắt nghịch ngợm luôn được dùng khi trêu chọc nó. Lucky đỏ mặt quay đi, để ngăn trái tim mình xao xuyến.
– Anh gặp lại người quen cũ, người đó đề nghị anh một chuyện… Giữa một điều anh muốn và một điều gắn liền với trách nhiệm của anh, nên chọn gì mới tốt?
– Không biết nữa. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn điều mình muốn. Nhưng tôi đâu phải anh, quyết định sau cùng vẫn là ở anh.
– Thực ra anh đã chọn từ lâu rồi, chỉ là không biết liệu như thế có tốt không.
– … Khi đứng giữa những lựa chọn, tôi luôn chọn điều mình muốn, phần lớn chúng đều mang tới những rắc rối, khiến tôi hối hận tự nhủ nếu chọn khác đi, mọi việc chắc tốt hơn. Nhưng nếu thế, liệu tôi có hạnh phúc?… Việc gì cũng có hai mặt, có cái tốt, có cái xấu, chúng ta cũng chỉ là con người, đâu thể vẹn toàn được mọi thứ. Chọn gì thì anh cũng phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình thôi. Vậy nên… – Con bé đập bốp vào lưng Nguyên mạnh tới rát cả tay – Nghĩ nhiều mà làm gì. Chọn cách nào trái tim anh mách bảo ấy, dù đau khổ, dù nuối tiếc, chí ít anh cũng có hạnh phúc, thứ đắt giá nhất hành tinh này.
Con bé nhe răng cười toe. Nguyên xoa xoa chỗ nó vừa đập, khẽ cúi xuống mỉm cười, rồi quay sang hỏi nó:
– Em có biết hạnh phúc của anh là gì không?
Đôi mắt ấy nhìn Lucky thật sâu, và nó phải cố lắm để trái tim mình không bắn ra khỏi lồng ngực, rơi bộp xuống đất. Chắc là do hiệu ứng của hoàng hôn mà đôi mắt Nguyên như long lanh hạnh phúc. Thịch! Thịch! Thịch! Nó chẳng nghe được gì hết ngoài nhịp tim mình. Mồ hôi chảy dài trên mặt, nó muốn lau đi, nhưng tay chân lóng ngóng, run rẩy, không điều khiển nổi. Gì đây? Nên nó mới không thích những chiều tà nhuốm đỏ mọi thứ, khiến nó gục ngay tại trận đôi mắt đó. Lucky ngượng nghịu quay đi, mặt nó chắc đủ để tạo nên một hoàng hôn nữa rồi.
– Ai… ai… mà biết.

– Anh đang có thứ đắt giá nhất hành tinh, thật khó để mà buông tay ra. Nhỉ?
– Kệ… anh chứ. Liên quan… gì tôi đâu.
– Hưm, nhẹ nhõm thật. Có em thật tuyệt đấy cụ non ạ.
Lucky quay sang nhìn Nguyên, một nụ cười không hề mỉm, không hề chọc ghẹo hòa lẫn trong nắng tà. Tim nó run lên, vì nụ cười dành cho nó hình như có trộn lẫn hạnh phúc vào.
“Nhẹ nhõm”, tốt quá, con bé đã làm được rồi. Lucky đong đưa chân:
– Mẹ chết cũng vào hoàng hôn đỏ rực như hôm nay, nên tôi từng ghét nó lắm… Nhưng sau hôm nay, tôi thấy khúc ca bi tráng cũng có cái thú của nó đấy chứ!
Con bé cười với nước mắt lăn dài trên má. Lần đầu tiên nó nhắc tới cái chết của mẹ mà nhẹ lòng tới vậy, hạnh phúc vương trong những giọt mặn mặn ấy. Gió thổi tung làn tóc rối, khuôn mặt Nguyên khẽ tiến sát lại, nhanh lắm, môi Nguyên chạm vào môi nó, một cái hôn thật nhẹ! Cho tới vài giây trước, nó đã không biết nụ hôn là một loại phép thuật, mọi thứ như đóng băng trong khoảnh khắc đó, cả cảnh vật, cả thời gian, cả nhịp đập trái tim nó, chỉ một thứ lan tỏa, đó là sự dịu ngọt. Nguyên giật mình lùi lại một chút, hình như còn bàng hoàng hơn nó, hai ánh mắt chạm nhau rồi bối rối quay đi. Cái gì vừa xảy ra thế? Có phải nó vừa hôn và đôi môi đang run bần bật đúng nghĩa đen là bằng chứng? Nó thề, 19 năm sống, đây là lần đầu tiên nó cảm giác được cả mạch máu chảy như thế nào. Tóc nó rối tung rồi, muốn vuốt lại nhưng không nổi, không thể điều khiển được bất kì bộ phận nào trên cơ thể, tất cả chúng đều đang mải đỏ chín lên. Trong một lúc, tâm trí gần như tê liệt hoàn toàn, nó không nghe, không thấy, không nghĩ được gì hết, bối rối tới mức muốn hét lên. Nó vừa hôn… nó vừa hôn… nó vừa hôn?????????????
– Xin… lỗi, nếu… em… không thích.
Nguyên mở lời, khiến nó giật bắn. Phản ứng của nó giống không thích lắm à? Thích quá đi ấy chứ! Con bé không dám quay lại, vì nếu nhìn Nguyên lúc này, nó chả nói năng được gì mất.
– Sao… sao làm thế?
– Anh… không… biết.
– Cách an ủi mới à?
– … Chắc thế… Là trách nhiệm của nhân viên….
Kiểu trách nhiệm này chắc chỉ có mình nhân viên như Nguyên mới nghĩ tới, con bé rúc rích cười, vẫn chưa dám quay lại nhìn Nguyên. Có vẻ như khó chịu với kiểu ngồi ngược đời của nó, Nguyên chạm vào vai nó, định kéo lại. Không được, mặt nó đang đỏ bừng lên, nếu Nguyên trông thấy thì xấu hổ chết mất. Lucky đứng bật dậy, nói chuyện với phía không có Nguyên:
– Muộn rồi, về đây!
Rồi nó biến mất bằng vận tốc ánh sáng. Ôi không, nó đang nghĩ gì vậy? Nụ hôn đầu tiên, với tình yêu đầu tiên, và phản ứng chẳng dễ thương chút nào hết.
Nó tới nhà An, phi thẳng vào phòng con bé, ôm ghì lấy rồi hét toáng lên:
– H… h… ôn, tao vừa đấy! Tao… vừa xong… tao…
– Bộp bộp, hít thở sâu nào. Một hai, một hai – An vừa vỗ vỗ vai nó, vừa hướng dẫn nó làm theo – Giờ thì bình tĩnh chưa?
Lucky gật lia lịa, An cười khẽ:
– Rồi, nói đi! Có chuyện gì?
– Tao… vừa… vừa… h… hôn.
– Hả? Nói to lên!
– Tao vừa hôn. – Con bé quát to vào tai An với cái giọng ngượng nghịu.
– Gì? Gì? Gì cơ?
– Hôn… hôn ấy! Hôn!
Nó ôm ghì An, giãy đành đạch.
– Bỏ tao ra. – An đạp Lucky, cố dứt ra – Hôn ai cơ?
– Còn ai nữa, là Nguyên. Nguyên đấy!
– Thật hả? Thật chứ?

– Ừ!
An cười tươi rói, rồi như nhớ ra điều gì đó, xị mặt lại.
– Cái biểu hiện vừa vui vừa buồn của mày là sao?
– Không… có gì đâu.
An xua xua tay, nhe răng, nhưng rõ ràng con bé chẳng vui gì lắm. Mà thôi kệ, nó không còn tâm trí nào để hạch họe An lúc này đâu.
– Thôi về đây!
– Gì? Mày chạy tới đây chỉ để nói thế?
– Tất nhiên. Há há.
– Điên rồi. Kiềm chế đi không sái quai hàm đấy.
– Cứ thử yêu đi rồi xem mày còn nói thế được không. Há há há…
Con bé phá lên cười rồi bỏ về.
Ăn cơm, tắm, học, lướt web, nằm trên giường… làm gì thì nó vẫn cứ giữ đúng nhịp độ: cười tủm tỉm và vẫy vẫy chân 5 phút một lần, sờ tới bợt cả môi, và việc duy nhất nó có thể nghĩ là sự ngọt ngào tưởng có thể tung tóe ra ngoài khi môi nó chạm môi Nguyên.
– Ch… chào!
– Ờ… chào! – Nguyên gãi gãi đầu – Hôm qua ngủ ngon chứ?
– À… ừm…
Lucky khẽ liếc Nguyên, đúng lúc Nguyên cũng quay sang nhìn trộm. Cả hai đều giật mình, rồi nó lùi lại, chạy biến đi. Trời ạ, nó lại vừa làm cái gì nữa vậy? Con bé nổi tiếng là ăn gan cọp biến thành thỏ đế từ bao giờ thế? Nó muốn nói chuyện với Nguyên lắm cơ mà, muốn hỏi Nguyên có thích nó không mà lại làm thế, muốn biết cảm giác của Nguyên về nụ hôn đó như thế nào, muốn biết đấy có phải nụ hôn đầu của Nguyên không… thế nhưng, sao đôi chân nó chả nghe lời gì hết? Nửa dưới thì cứ chạy, nửa trên thì gào thét muốn quay lại. Ngồi vào bàn làm việc được một lúc, nó lại nghĩ tới cảnh chiều qua, rồi mặt lại đỏ bừng lên. Không được, không được, đang làm việc mà. Trấn tĩnh! Trấn tĩnh! Trấn tĩnh nào!
– Mày đang làm cái trò gì thế?
An nghệt mặt ra với ánh mắt sợ sệt sự không bình thường của một con bé đang đập bộp bộp đầu mình vào tường. Lucky vẫn đập liên tục vào tường:
– Tĩnh tâm! Tĩnh tâm! Tao đang tĩnh tâm.
– … Hôm khác tao tới sau.
An lùi dần rồi định chuồn thì bị nó tóm lại:
– Tới rồi thì vào đi.
– … Vâng… vâng… tránh xa em ra đã.
An rít một hơi trà, rồi thở dài:
– Mày có thể bỏ cái bộ mặt đó đi được không? Tởm quá!
– Ế… tao đang vui nên chả chấp mày đâu.
– Sao cũng được. Không phải tao tới đây góp vui đâu. Mày cứ thế này chẳng tốt chút nào.
– Ừ, rồi sao?
– … Thế còn con bé ở bệnh viện thì sao? Mày đừng vội sung sướng quá mà quên mất hiện thực.
“Rầm!”, có tiếng rơi vang vọng trong đầu nó thì phải. À, là nó, là con bé đang đuổi theo những đám mây thì bị An giật dây, rơi tọt xuống mặt đất. Sao nó có thể quên được cái thực trạng phũ phàng mà nó từng dằn vặt chứ? Lucky thôi không cười nữa, mặt nó sầm lại, cúi gằm xuống hai ngón cái đang bấm vào nhau.
– Có thể tao quá đáng khi nói điều này, nhưng mày đừng hi vọng để rồi thất vọng. Người thứ ba thì không bao giờ được chúc phúc đâu.
– … Tao biết, nhưng…
– Đừng nhưng nhị! Kể cả nếu Nguyên có yêu mày đi chăng nữa, liệu mày có vui vẻ được khi cướp hạnh phúc của người khác không?
– … Tao… không… – Lucky rơm rớm nước mắt.
– Nói thế chắc mày đủ hiểu. Hãy suy nghĩ những gì tao nói, rồi cố gắng kiềm chế tình cảm lại đi. Tao về đây.
Nó biết chứ, nó biết là không nên cướp hạnh phúc của người khác, nhất là một cô gái như thế. Cô bé đó chỉ tầm tuổi nó, nhưng phải ngồi xe lăn và sống trong mùi thuốc sát trùng, còn nó thì chạy tung tăng và hôn bạn trai của cô ấy. Nó không nên hạnh phúc như thế, không nên chút nào. Con bé luôn chọn điều mình muốn, nhưng lần này, điều nên làm lại khiến nó suy nghĩ nhiều hơn. Vì nó từng đau khi phát hiện Nguyên có bạn gái, nên nó biết bị niềm tin phản bội là như thế nào, cảm giác đó đau lắm, cả trái tim, cả tinh thần dường như không còn chút sức lực. Nó có thể đặt cảm giác đó vào vai một cô gái đang phải đấu tranh với nỗi đau thể xác như vậy sao? Lucky òa khóc, vì nhận ra hình như nó không chọn điều nó muốn nữa.
Nó khóa cửa văn phòng, cố tình về thật muộn để không gặp Nguyên. Trời tối rồi, chắc Nguyên đã …

tới bệnh viện, con bé lò dò về. Tới giữa sân thì nó sững lại, Nguyên đang dựa lưng vào cổng. Không tới bệnh viện à? Có phải chờ nó không? Trước khi kịp suy đoán câu trả lời thì nó đã chạy ra phía sau, trèo tường mà về rồi. Một chiếc gai ở dây leo kéo rách váy, khiến con bé giật mình ngã xuống bụi rậm ở chân tường. Cuối cùng, nó phải gọi người tới đón vì không thể về với đầu gối chảy máu, chiếc váy rách tới tận cạp và tóc tai dính đầy lá.
Có nụ hôn đầu hôm qua, và giờ nó thảm hại thế này đây.
Sau ngày hôm đó, nó liên tục tránh mặt Nguyên. Cứ nhìn thấy đối tượng từ xa là nó chạy vèo đi nấp. Nó không dám đối diện Nguyên, mà đúng hơn là nó không dám đối diện chính bản thân mình. Nó chỉ đang chạy trốn để thỏa mãn thứ lương tâm đang sống dậy trong nó thôi. Sau vài hôm chờ nó ở cổng mà không gặp được, Nguyên thôi không chờ nữa. Cũng có vài lần vô tình gặp mặt, nhưng cứ khi Nguyên mở miệng là nó lại cắm mặt đi thẳng, coi như không thấy. Chắc nhận ra nó đang tránh mặt, nên Nguyên cũng thôi không nói với nó nữa. Khoảng cách hai đứa cứ xa dần, xa dần.
Gần như lúc nào nghĩ về Nguyên, nó cũng khóc, nó yếu đuối thế này từ bao giờ?
– Mày định để mắt đỏ hoe tới khi nào? Thế là tốt cho tất cả.
– … Tao biết.
– Thế thì đừng khóc nữa.
– Nếu bảo dừng là dừng được thì tao có thế này không?
– … Mày phải sớm biết tình yêu vốn là không thể với chúng ta mà. Kể cả không có con bé đó, bố mày cũng có để yên không?
– Tao biết, tao biết, tao biết. Mày đừng nói nữa được không?
– Ngốc quá! – An ôm chặt lấy con bé rồi khóc – Thực ra tao cũng không biết nên làm gì nữa đây? Thế nào mới là tốt cho mày?
– Tao thấy thật bất công. Vì đến sau mà tao không có quyền yêu? Không được đấu tranh vì tình yêu của mình sao?
– …
– Tao từng nghĩ kể cả không hạnh phúc vì cướp Nguyên từ tay người khác, tao vẫn chấp nhận nếu được ở bên Nguyên, nhưng tao lại không thể, tao không thể như thế.
– … Biết thế này, mày không yêu có phải tốt hơn không?
An à, không đề phòng được đâu! Tình yêu tới có bao giờ báo trước đâu, tới lúc nhận ra thì chúng ta đã đang yêu rồi. Một ngày nào đó, khi yêu, An sẽ biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN