Có tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài phòng bệnh.
Nhưng sức sống bừng bừng của ngày mùa Hè dường như không liên quan gì đến tôi.
Thẩm Diên Tri xách cổ éo em gái đi vào.
“Em tuyệt đối không xin lỗi cô ta! Em nói cho anh biết, anh đừng khinh người quá đáng!”
Cô ta giãy giụa không ngừng, cuối cùng bị Thẩm Diên Tri đá vào đầu gối.
Chỉ chút nữa thôi là quỳ ở trước giường tôi.
“Cô!” Cô ta lườm tôi.
Như là một trò cười, nhưng tôi thật sự không có tâm trạng đi để ý cô ta, hơn nữa người đàn ông đứng sau lưng cô ta cũng làm tôi chướng mắt.
Tôi dứt khoát nằm xuống giường, nhắm mắt lại coi như không nhìn thấy.
“Xin lỗi.”
Đến cuối cùng, cô ta vẫn nhỏ giọng nói xin lỗi.
“…”
“Khanh Khanh.”
Tôi nghe thấy anh gọi tên mình.
Thật ra tôi vốn không muốn mở mắt.
Chỉ là tiếng phụ nữ la hét thất thanh, rất ầm ĩ.
“Anh làm gì vậy! Anh! Anh đứng lên!”
“…”
Trường hợp Tổng giám đốc Thẩm Thị quỳ gối, đại khái cũng rất hiếm thấy.
Anh quỳ trước giường bệnh của tôi, mi mắt cụp xuống, ánh sáng phủ sau lưng anh.
Thẩm Nhụy Hân ở bên cạnh kéo anh lên, cô ta đang khóc.
“Anh! Anh đứng lên! Anh đừng quỳ…”
“Dự vào cái gì mà anh phải quỳ, anh nhìn anh xem…”
“Thẩm Diên Tri!”
Không biết từ khi nào, Thẩm Nhụy Hân đã khóc lóc thảm thiết ở bên cạnh.
Tôi không muốn nhìn thấy cảnh này, hơn nữa tôi đã không còn cách nào cộng tình được nữa.
Thẩm Nhụy Hân không kéo được anh, cuối cùng chính cô ta khóc chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng ve kêu dần đi xa.
Tôi nhìn vào mắt anh.
Có lẽ là ánh nắng quá mãnh liệt, một tầng sáng chói bao quanh đồng tử của anh.
Giống như rất lâu trước kia, ở nơi xa xăm nào đó trong trí nhớ, cũng là ánh mắt này, tiếng ve kêu này.
Tôi đột nhiên muốn khóc.
Không biết vì sao.