Tiếng ve kêu khiến lòng người phiền loạn, chiều hôm đó bởi vì cả hai người đều không bỏ được mặt mũi cho nên không về nhà cùng nhau.
Thẩm Diên Tri ở phòng học, cuối cùng khi làm xong đề vật lý thứ ba, cậu ném bút xuống bàn, lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô.
“Rất giỏi, nói em hai câu là em không để ý đến anh luôn.”
“Không trả lời tin nhắn đúng không, được, sau này đừng trả lời nữa.”
“…”
Bỗng nhiên có tiếng xe cứu thương vang lên.
Cậu nhìn chằm chằm tà dương bên ngoài.
Sau đó cất điện thoại, đi theo đám người đang kéo nhau đi hóng chuyện xem là đã xảy ra chuyện gì.
Trên điện thoại còn mấy tin nhắn cuối cùng cậu gửi đi.
“A, rốt cuộc là ai nuông chiều để em có cái tính này hả?”
“Ha ha ha, thì ra chính là anh.”
“Chờ một chút, anh đây đến dỗ em.”