Bức thư tình thứ mười ba, đây là bức thư tình thứ mười ba mà tôi đã nhận được.
Tất nhiên là mấy bức thư đó không phải viết cho tôi, tất cả chúng đều do các bạn học nữ nhờ tôi chuyển đến cho Giang Dư. Cầm chặt bức thư được xếp tinh xảo đáng yêu, tôi nhìn theo bóng lưng ngượng ngùng chạy đi của cô bạn kia, lặng lẽ thở dài. Liệu tôi có nên nói cho các nữ sinh ấy biết rằng Giang Dư không thích nhận mấy món đồ này, những lần như vậy đều là do tôi thay cậu ấy giải quyết hết số thư đó.
Tôi cầm một xấp thư tình đầy màu sắc rồi đứng chặn Giang Dư ở chỗ ngoặt của hành lang, không giải thích câu nào mà trực tiếp nhét chúng và tay của cậu ấy.
「Đều là tâm ý của người ta, tốt xấu gì thì cậu cũng nên xem qua một chút đi chứ.」
Giang Dư nhìn chăm chăm vào đống đồ trên tay tôi rồi bất chợt ngước mắt lên nhìn tôi, hỏi.
「Cậu có muốn tôi xem chúng không?」
「Hả? Đây là chuyện của cậu mà, cậu tự quyết định đi.」
「Cậu không cảm thấy tức giận sao?」
… Tôi… Nên cảm thấy tức giận?
Siết chặt chai nước trong tay, Giang Dư vừa đi lướt qua tôi vừa xoa xoa vai của mình.
「Tôi không thích họ thì xem những thứ đó để làm gì. Thay vì cho những cô gái đấy chút hy vọng thì chẳng phải dứt khoát từ chối sẽ tốt hơn nhiều sao.」
Tôi có cảm giác rằng dường như Giang Dư không được vui.
[10]
Giang Dư và tôi xảy ra chiến tranh lạnh. Nói một cách chính xác hơn thì chính cậu ấy là người đơn phương tạo nên cuộc chiến tranh lạnh này.
Điểm mấy chốt ở đây là tôi không biết nguyên nhân là gì, tôi luôn cảm thấy gần đây tính tình của Giang Dư luôn không được ổn định, con người này thật sự khó tính mà.
Khi chúng tôi gặp nhau ở hành lang, theo thói quen tôi sẽ tiến lại gần rồi hỏi Giang Dư có cần tôi giúp lấy nước hay không, cậu ấy sẽ cố tình quay đầu đi như không hề nhìn thấy tôi.
Tính ra cuộc cá cược của chúng tôi cũng sắp được một tháng, chẳng lẽ từ nay Giang Dư muốn vạch ra ranh giới rõ ràng giữa tôi và cậu? Nhưng mà tôi chưa có học trộm đủ bí kíp của thầy nữa, ai lại không muốn được dạy kèm miễn phí một thầy một trò kia chứ.
Tôi rầu rĩ nằm tựa đầu lên mặt bàn, cô bạn thân cẩn thận chọc chọc vào vai của tôi, hỏi:「Hai người cãi nhau à?」
Tôi lắc đầu, bực dọc xoay xoay cây bút. Hừ, có phải Giang Dư rất thích làm động tác này hay không.
「Nếu có chuyện gì chẳng phải nói ra sẽ tốt hơn sao. Cậu chủ động đi hỏi thử xem.」
Đúng ha, tôi được cái dẻo miệng mà, thế nên tôi đã mua hộp sữa canxi từ cửa hàng tạp hóa rồi đem đến lớp để hỏi Giang Dư chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ấy vùi đầu trong mớ bài tập, còn tôi thì mặt dày tiếp cận cậu, nói câu được câu mất để tìm chủ đề bắt chuyện.
「Wow, câu này đúng thật khó quá đi. Tôi suy nghĩ mất mười phút mà chẳng nghĩ được gì.」
Giang Dư không có phản ứng gì, tôi không từ bỏ ý định, đẩy hộp sữa canxi đến trước mặt của cậu rồi nói:「Cái này là cho cậu đấy, có cảm động không?」
Lại không thèm phản ứng, tôi dứt khoát một tay cướp luôn bài tập của Giang Dư, cuối cùng cậu cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi.
「Cậu bị làm sao vậy?」
Cậu ấy lấy lại quyển sách bài tập từ trong tay của tôi về, một tay cầm bút, lơ đễnh vẽ vẽ viết viết lên tờ giấy nháp.
「Châu Hạ Di, cậu tò mò về tôi sao?」
Tôi liều mạng gật đầu như gà con mổ thóc.
「Tò mò về chuyện gì?」
「Rốt cục thì tại sao cậu lại học giỏi như vậy! Bạn học này, mời cậu chia sẻ bí quyết của mình đi.」
「… Cậu thực sự muốn đứng nhất trong kỳ thi?」
「Tất nhiên rồi.」
Giang Dư cáu kỉnh đóng quyển sách bài tập lại, sau đó lấy ra vài cuốn sổ ghi chép từ trong hộc bàn ra.
Tôi bối rối khi cầm quyển sổ ghi chép cậu ấy ném qua cho mình, nhất thời sững người.
Đột nhiên Sở Tiêu Tiêu hẹn Giang Dư ra ngoài để nói chuyện.
「Giang Dư, tớ có chuyện muốn tìm cậu.」
Giang Dư đứng dậy, lướt đi ngang qua người tôi rồi theo Sở Tiêu Tiêu rời khỏi lớp học.
[11]
Giang Dư cùng Sở Tiêu Tiêu gần đây trở nên thân thiết, trong lớp cũng bắt đầu lan truyền những tin đồn khác nhau.
Có người nói ngày hôm đó Sở Tiêu Tiêu hẹn gặp Giang Dư ở bên ngoài là vì muốn tỏ tình, mà Giang Dư cũng đã đồng ý rồi.
Sau đó lại nghe thấy những tin đồn về Giang Dư và Sở Tiêu Tiêu từ bàn phía sau truyền đến, tôi bực dọc bịt tai lại, cố gắng tập trung vào những từ vựng tiếng Anh.
Thật sự không thể học được chữ nào, tranh thủ lúc đi WC tôi ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Khi ra đến cửa thì bắt gặp Sở Tiêu Tiêu đang cầm quyển sách, đứng cạnh Giang Dư hỏi đông hỏi tây, hít sâu một hơi, tôi giả vờ như không thấy gì, giữ bình tĩnh mà đi ngang qua chỗ của hai người bọn họ, trong lòng có cảm giác như Giang Dư đang dõi theo mình.
「Châu Hạ Di.」
Giang Dư ở phía sau gọi tên tôi nhưng bị tôi phớt lờ đi, bước chân của tôi dần nhanh hơn và rồi tôi biến mất ở chỗ ngoặt hành lang.