Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 1: Vô tình gặp gỡ
Thời điểm cuối tuần chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để cùng bạn bè ra ngoài lêu lổng dạo chơi thư giãn.
Trên đường đến ga tàu điện ngầm, Lam Sam vốn định sẽ chiến đấu một trận trên xe, nhưng suy đi tính lại chút chút đã nhé. Hôm nay ở trung tâm triển
lãm quốc gia nhất định là vô cùng đông đúc, dựa theo tình hình giao
thông ở thành phố B hiện nay mà nói thì nhất định có thể đạt đến mức độ
kêu cha gọi mẹ luôn. Ngay sau đó cô quyết định sẽ dựa vào cặp chân dài
thon thả khêu gợi của mình mà bôn ba một chuyến.
Quả nhiên không
ngoài tính toán của cô, vừa ra đến đường cái, ngay đường dành cho người đi bộ đã sôi sùng sục như một nồi nước dùng bánh chẻo, bành trướng,
nhung nhúc ,chen chúc một chỗ với nhau, không ai cử động nổi. Thỉnh
thoảng lại có vài tình huống lái xe cướp đường, khiến cho tiếng kèn vang lên ồn ào xung quanh kèm theo trận trận mắng chửi, cho dù giọng nói đầy táo bạo vẫn đầy mùi vị ai oán.
Thật thương cảm biết bao! Lam Sam đồng tình cảm thán nhưng cước bộ vẫn không hề ngừng lại.
Vài anh chàng tài xế ven đường thấy mĩ nữ ngang qua, lập tức bấm còi như điên.
Lam Sam không ngờ rằng họ đang bấm còi với cô, cô chỉ cảm thấy đám người này rỗi hơi đến nhức trứng rồi.
Một chiếc xe phi đến, gã ngồi trên xe kéo cửa kính xuống, cười hì hì nhìn Lam Sam:
– Người đẹp ơi, thích gì nào?
Lam Sam liếc mắt:
– Thích ông tổ nhà anh.
Tên bị mắng cũng không thèm tức giận, trái lại tỏ ra như vừa được nhận một vinh dự to lớn. Hắn ta cười hì hì:
– Ông tổ anh già rồi, chắc chả động đậy được nữa đâu, hay em xem thử anh xem thế nào?
Lam Sam không thèm đáp lại, cô cúi xuống nhặt một viên đá dưới gốc cây, giơ tay ném một cái.
– Ôi! – Tên nhãi ôm gáy kêu đau.
Lam Sam vỗ tay, đắc ý hất tóc, bỏ đi.
…..—–…..
Tiểu Du Thái đang đứng trước cổng trung tâm triển lãm quốc gia, mãnh liệt nhìn về dòng người phía xa xa đang cuồn cuộn tràn về.
Tiểu Du Thái là biệt danh Lam Sam đặt cho cô, Lam Sam nói rằng cô nàng quá
tài năng nên không có cái tên nào thích hợp hơn là Tiểu Du Thái.
Từ đằng xa, liếc mắt một cái Tiểu Du Thái đã nhìn thấy Lam Sam. Quá dễ để
nhận ra, đầu năm nay những cô gái cao trên mét bẩy cũng thật hiếm hoi
mà.
Lam Sam hôm nay ăn mặc rất nhàn nhã thoải mái nhé. Phía trên
diện một cái áo màu đỏ có họa tiết hoa sam vô cùng tôn da, phía dưới là
một chiếc quần bò màu xanh da trời, ôm lấy đôi chân dài thon thả thẳng
tắp, cùng với đôi chân màu xanh lá mạ và chiếc túi xách tay, hoàn toàn
không đeo trang sức.
Nói chung là người đẹp thì vẫn cứ là người đẹp, cho dù có ăn mặc tùy tiện thế nào.
Cô nàng có mái tóc đen nhánh với những lọn xoăn lớn hờ hững trên vai.
Những cơn gió mùa xuân như một tên lưu manh, cứ hờ hững thổi qua như
không ngừng vén tóc nàng.
Lam Sam nghỉ chân, mắt nhìn bốn phía để tìm Tiểu Du Thái trong biển người mênh mông.
Nhiều người quá, cô không sao tìm nổi…
Thấy Lam Sam đang định móc di động ra gọi, Tiểu Du Thái không còn cách nào khác là tự đưa thân tới:
– Lam Sam, cậu lại không tìm thấy tớ rồi.
Lam Sam cất di động đi, xoa xoa đầu cô:
– Ngoan.
Ngoan cái em gái nhà ngươi ý.
Tiểu Du Thái đẩy cô ra:
– Đi thôi, chị đây đưa em đi trải đời một chút.
Trung tâm triển lãm dĩ nhiên là để triển lãm, triển lãm dĩ nhiên sẽ cung cấp
thêm cho người ta kiến thức, thế nhưng cái triển lãm được tổ chức ngày
hôm nay thì…. Hoàn toàn có thể gọi là: Văn hóa nghệ thuật đặc sắc của
thành phố B.
Lúc đầu Lam Sam nghe Tiểu Du Thái nói còn muốn đến
xem, rồi còn ngượng ngùng, sau đó chỉ còn cảm thấy thật nhàm chán. Văn
hóa cái gì chứ, không phải toàn là những chuyện về XXOO kia à, có cái gì đáng để gọi là văn hóa đâu?
Tiểu Du Thái nghiêm túc chăm chú phê bình cái nhìn phiến diện của cô, mấy lần còn bày tỏ hiểu biết với trình độ văn hóa vô cùng hot này, sau cùng biểu đạt: mục đích của chúng ta vô cùng trong sáng, chỉ để mở rộng tầm mắt thôi nhé.
Được rồi, ừ thì mở rộng tầm mắt. Ngay sau đó Lam Sam đến đây.
Dạo vài vòng quanh trung tâm triển lãm, cô phát hiện ra, đúng là kiến thức ở đây thật sâu rộng, nào là các loại kiến thức về bảo vệ sức khỏe, các
quảng cáo về bổ thận tráng duơng này, các loại hàng “tình thú” này, vân
vân và mây mây… Ngoài ra còn có các hoạt động giao lưu với các PJ xinh
đẹp, có người còn đòi hỏi vài hành động giới thiệu cụ thể với người đẹp
nữa kìa.
Tại trung tâm triển lãm được chia làm vài khu riêng
biệt, trong đó có khu D chuyên trưng bày các dụng cụ tình thú, rất rộng, thậm chí còn chia thành mấy phân khu. Lam Sam và Tiểu Du hăng hái đứng
một bên vừa xem vừa tấm tắc hiếu kỳ, cảm thấy sức sáng tạo của con người quả thật ngày càng vô hạn. Đại JJ cái gì đó đều thua hết, có vài dụng
cụ họ còn không thể nhận ra, túm tụm lại để suy đoán xem nó dùng để làm
gì nữa cơ.
Đi tới đi lui, đến khu triển lãm búp bê tình dục.
Ừ, cái này trái lại họ đều biết. Thế nhưng lệnh của Lam Sam lại rất là hết ý là, búp bê tình dục có hay không chẳng được. Không có vẫn tốt hơn có
nhiều nhé.
Được rồi, đây chỉ là kiến thức trong trường học thôi.
Có vài cái được ca tụng là siêu mô phỏng, quả thật vô cùng giống thật, đủ để đánh tráo giả thành thật.
Tiểu Du Thái chỉ vào một cái mẫu búp bê mô phỏng giận dữ nói:
– Lam Sam, cậu xem này, cái này mà giá 9 vạn tám nghìn tệ đấy, ai mà dở hơi thừa tiền đi mua cái này chứ?
Ặc, câu này cũng rất có lý đấy.
Lam Sam đi tới, đâm một cái khiến con búp bê kêu meo meo. Ánh mắt hơi lóe
sáng , quét một cái cô thấy một cái siêu mô hình búp bê khác trong góc
phòng. Tuy rằng được cất ở một chỗ khá hẻo lánh, nhưng nó lập tức thu
hút cô.
Nó ngồi trên ghế, mặc áo sơ mi trắng, quần màu rám nắng, tóc ngắn, rất ngăn nắp sạch sẽ. Chính là mắt hơi rũ xuống như đang suy
tư, mi thanh như họa, đôi mắt vô cùng trong sáng, sạch sẽ.
Quá
giống thật. Nếu không phải vì ánh mắt nó hơi dại ra, Lam Sam còn tưởng
là người thật đấy chứ. Thế nhưng khẳng định người thật chẳng có ai được
đẹp như thế này đâu.
Tiểu Du Thái cũng phát hiện ra , cô nàng dắt tay Lam Sam, sung sướng không gì bằng nói:
– Là đàn ông! Ở đây còn có búp bê tình dục thế này á? Ai chà chà…
Vừa nói vừa kéo Lam Sam chạy đến xem.
Lam Sam cũng rất phấn khích.
Vừa mới nhìn thấy từ xa, cảm thấy cũng không tồi, đến gần lại càng kinh hồn vạn chúng.
Da thật là trắng, nhưng sắc trắng không hề ảm đạm mà sáng bóng như người
thường. Các đường nét trên gương mặt nó tương đối ôn hóa, ngũ quan vô
cùng tinh xảo nhưng không làm vơi bớt sự khôi ngô, tinh tế mà không hề
tuấn lãng, như một thiếu niên anh tuấn thuộc dòng dõi quý tộc, mũi cao
thẳng tắp, mi sài, đôi lông mày thanh đậm, đôi mắt đen huyền… Khi ngồi
kín đáo tại vị trí này, tạo nên một trạng thái tĩnh lặng tựa như một bức chân dung do một đại họa sĩ vẽ, từng nét từng nét một, phác họa tỉ mỉ
cẩn thận thừng nét, mỗi chi tiết đều vô cùng hoàn mĩ.
Nhưng dù
sao, có đẹp hơn thế cũng chỉ là giả, cũng giống như những loại hàng đẹp
mắt bày đầy ngoài kia. Nghĩ đến đây, Lam Sam cũng bớt hưng phấn, xoa cằm lặng lẽ thưởng thức.
– Lam Sam cậu nói xem, rốt cuộc đây có phải đàn ông hay không chứ? – Tiểu Du Thái hơi nghi ngờ, chỗ này bày
toàn các búp bê gái xinh đẹp, sao tự nhiên lại thò ra một tên đẹp mắt
đến thế này chứ? Chẳng lẽ vì khẩu vị của nhà thiết kế dành cho các nữ
cường vương ư? Nghĩ đến đây cô nàng vỗ đét một cái, rất có khả năng nhé.
Lam Sam cũng không biết nên không dám trả lời, cô đột nhiên sờ soạng cái
cằm dễ thương một cái, nở một nụ cười vô cùng tà mị háo sắc:
– Lớn lên mà đẹp trai thế này, nhất định chỉ có cái loại công tử bột thôi.
“Công tử bột” nào đó hơi động đậy, nhưng Lam Sam và Tiểu Du Thái vừa nói chuyện nên không nhận ra.
Còn Tiểu Du Thái lại nhằm trúng vị trí giữa hai chân nó mà ngắm, cố gắng
tìm một bằng chứng thuyết phục để xác định đây đúng là búp bê.
Đáng tiếc cái quần hơi rộng, vạt áo lại khá dài, khi ngồi xuống che đúng vị
trí quan trọng kia. Nói chung là cô không nhìn được.
Sau khi Lam Sam sờ cằm nó, lại cầm một bên mặt, xoay qua bên kia nói:
– Nghe tớ nói này Tiểu Du Thái, bây giờ khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển,
mặt mũi thế này cũng là bình thường. Hay là cậu mua một con, chơi từ
đêm đến sáng luôn, thế nào?
Tiểu Du Thái vẫn đang nghiên cứu:
– Tớ nhất định phải xác định được giới tính của nó đã, không đến lúc mua phải búp bê gái lại phải đem trả lại.
Lam Sam lại nói:
– Vậy dễ thôi, cậu vạch quần ra là thấy rõ ngay thôi.
Tiểu Du Thái không phải không muốn tiến đến vạch quần, nhưng đứng trước đông người thế này mà vạch quần vạch áo thì có vẻ không được hay ho cho lắm, mặc dù đây chỉ là một búp bê tình dục, nhưng búp bê cũng có sĩ diện của búp bê chứ nhỉ… Cô ngẩng đầu lên ngó quanh, xung quanh không có nhân
viên trông coi nào. Thực ra vốn là có, nhưng người đẹp quanh đây nhiều
quá, các nhân viên đều chạy đi xem hết cả.
Thật chẳng chuyên
nghiệp chút nào. Tiểu Du Thái khá tức giận, đang kết luận có nên vạch
quần ra xem không, trên đầu chợt có giọng đàn ông vang lên:
– Sao cô lại có thể làm như vậy chứ? – Giọng nói rất gần, từ phía búp bê tình dục vọng lại.
Tiểu Du Thái vô cùng phấn khích:
– Lam Sam, cậu xem này, nó còn biết hờn dỗi nữa kìa. Ha Ha ha, không biết có thể thở gấp nữa không nhỉ….
Lam Sam kinh ngạc không nói lên lời. Tiểu Du Thái chỉ nghe được tiếng “hờn
dỗi”, nhưng cô nàng rõ ràng không nhìn thấy nó cử động, đang nghiêng đầu tránh tay cô.
Còn có ánh mắt nó nữa, chớp mắt đã có thần, lúc này đang cau mày khiển trách cô.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển đến nỗi có khả năng đem lại những biểu cảm tinh tế đến thế này ư?
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào chứ….
Hiện tại, suy nghĩ trong đầu Lam Sam là phải chạy thôi.
Nhưng cô còn chưa kịp thực hiện chiến lược lui binh, chỉ kịp thấy nó, à
không, “hắn”, hắn đột nhiên đứng dậy, vì động tác quá mạnh nên chân đập
vào ghế, cái ghế bị đẩy dịch ra vài phân, tạo lên một âm thanh ma sát
chói tai.
Tiểu Du Thái hoảng sợ đến mức ngã dập mông xuống đất, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt duơng mắt nhìn hắn.
Sắc mặt hắn ta có vẻ không được tốt lắm, đen xì như một đám mây xám xịt.
Lam Sam đỡ Tiểu Du Thái dậy, xin lỗi hắn:
– Xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy ngài, ngài… Xin hãy từ từ chọn, he he, từ từ lựa chọn…”
Nói xong, cô kéo Tiểu Du Thái chạy trối chết khỏi khu D.
Mãi đến khi thoát khỏi khu D, Tiểu Du Thái vẫn cảm thấy hơi không thật, tinh thần cô nàng vẫn rất hoảng hốt:
– Lam Sam Có phải cái con búp bê đó đã thành tinh không nhỉ?
Lam Sam dở khóc dở cười, lay đầu cô nàng:
– Đó là một người thật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!