Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 20: Mỉm cười
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 20: Mỉm cười


Sau khi hoàn tất công
việc thị sát, Tống Tử Thành yêu cầu triệu tập toàn thể công nhân viên
trong công ty đến phòng hội trường lớn để tham dự một cuộc họp. Bởi vì
có tương đối đông người, nên sẽ có khá nhiều người phải đứng. Lam Sam
mặc dù có tư cách để được ngồi ghế nhưng cô quyết noi gương cho binh sĩ
mà đứng giữa một đống người.

Cô cúi thấp nhất có thể, cố gắng khiến bản thân trở nên càng thấp càng tốt, sau đó lẩm bẩm nói:

– Nghìn vạn lần đừng nhìn thấy tôi, nghìn vạn lần đừng nhìn thấy tôi….

Tống Tử Thành đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt như đinh ghim bắn qua đây.

Lam Sam:

– ….

Vẫn may là anh không nhìn lại mà khẽ liếc đảo qua bằng một cái nhìn sắc
bén.Những người đứng xung quanh Lam Sam đều bị liên lụy vì không biết
đại Boss đang lườm ai.

Lam Sam cảm thấy mình đang lành ít dữ nhiều.

Tống Tử Thành rất tự nhiên chào hỏi xã giao một vài lời, sau đó anh bắt đầu
vào vấn đề chính trong đó vừa tán dương vừa nêu những phê bình cần cố
gắng với một mức độ vừa phải, dù sao anh mặc dù là đại Boss nhưng vẫn
không phải là người điều hành công ty nên vẫn phải để lại cho tổng giám
đốc của họ chút mặt mũi.

Sau đó, Tống Tử Thành tuyên bố rằng
trong khoảng thời gian rảnh rỗi không biết làm gì anh đã tự chủ trì công đạo với “ cuộc điều tra tố chất tận tâm của nhân viên”, hiện anh muốn
tổng kết một chút về kết quả đạt được.

Lam Sam trốn sau một người đàn ông cao 1 mét 85, to lớn vạm vỡ, đầu cúi như sắp chui vào mai. Cô
đoán mình chắc chắn sẽ bị điểm danh phê bình, không biết Tống Tử Thành
sẽ mắng cô như thế nào đây, liệu có tống cổ cô cuốn gói luôn không…. Lam Sam tự an ủi bản thân, thích cút thì cút, người như thế mà cũng đòi mở
công ty, ai thèm làm chứ!

– Trong cuộc điều tra này, có nhân
viên có biểu hiện tốt nhưng cũng có người biểu hiện chưa được tốt lắm,
lại có người biểu hiện rất không tốt. Để khích lệ căn cứ vào biểu hiện
của mỗi người hôm nay tôi sẽ tự móc tiền túi để thưởng cho họ. Dù số
tiền ấy không đáng là bao nhưng dù sao cũng đủ để thể hiện sự khẳng định cũng như phủ định của tôi đối với các bạn. Sau đây các bạn có thể tự
đánh giá lại bản thân một chút, phát huy các ưu điểm cũng như tự sửa
chữa các khuyết điểm của mình.

Nói nhiều như vậy, tóm gọn cũng chỉ mấu chốt trong hai từ: Phát tiền !!!

Vốn đại đa số còn đang nháo nhào nghi nghi hoặc hoặc không biết lão đại
điều tra bằng thủ đoạn gì mà sao đến chính họ cũng không biết, nhưng bây giờ nghe nói đến được cầm tiền, họ liền dời chú ý, liều mạng vỗ tay
trầm trồ khen ngợi.

Tống Tử Thành giơ tay lên áp chế tiếng vỗ tay, tiếp tục nói:

– Tiền thưởng của các bạn đã được tôi chuyển đến các trưởng bộ phận, các bạn
có thể tìm đến quản lí bộ phận để lĩnh. Hiện tại tôi muốn phê bình
nghiêm trọng một người cũng như biểu dương một người.

Tới rồi.!

Lam Sam ló ra từ phía sau anh chàng vạm vỡ, nhìn anh bằng cái nhìn đầy tội nghiệp.

Đôi mắt nhỏ bé đáng thương như một chú chó nhỏ bị ném ra đường ba ngày
không được một bát cơm trắng. Tống Tử Thành thiếu chút nữa không kiềm
chế được. Anh cắn răng, cố tình làm mặt lạnh như la sát:

– An Ngữ Cầm.

Thiếu chút nữa Lam Sam đã bước ra khỏi hàng, nhưng nghe thấy không phải tên mình, cô vội vàng rút chân lại.

An Ngữ Cầm là trưởng phòng khách hàng, cô ta không ngờ đại Boss sẽ gọi
đích danh mình, phản xạ có điều kiện mà “A” lên một tiếng, sau khi thấy
tất cả mọi người đều nhìn mình, cô cuống quýt cúi gằm xuống.

– Bản thân là trưởng phòng khách hàng chuyên xử lý các phàn nàn cũng như thăm hỏi đáp lễ khách hàng, vậy mà lại tuyên truyền tin tức của khách hàng
cho tất cả mọi người đều biết, ảnh hưởng đến danh dự công ty cũng như
ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự cá nhân. Cô không phải là mới làm việc
với khách hàng một hai lần, vậy tố chất chuyên nghiệp của cô ở đâu?

An Ngữ Cầm hơi khó xử, nhỏ giọng nói:

– Thưa sếp, tôi sai rồi. – Thật ra trong chuyện này cô đã ra tay hạ thêm chút
độc thủ. Tối thiểu nếu như khách hàng có thật sự trách cứ , cô có thể
nói chuyện riêng với Lam Sam mà không cần phải trực tiếp báo cáp lên
lãnh đạo. Còn về phần truyền sự tình ra ngoài, tuy trái với quy định của công ty nhưng ai có thể ngờ được đột nhiên lại bị đại Boss sờ gáy đây…

Nói chung, cô chỉ lợi dụng cơ hội này để khiến Lam Sam phải khó xử một chút vì anh chàng đồng nghiệp nam mà cô thầm mến lại lén thích Lam Sam. Cái
sổ nợ rối tung rối mù này đến chính Lam Sam cũng không biết, thấy người
đang bị phê bình không phải mình, cô nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.

Tống Tử Thành khấu trừ một tháng tiền thưởng của An Ngữ Cầm đồng thời còn
yêu cầu cô phải viết bản kiểm điểm. Sau đó anh uyển chuyển nói:

– Tiếp theo, tôi muốn biểu dương một người. Trong thời gian tôi giả trang
thành khách hàng đến đây đã được tiếp đãi chuyên nghiệp, phục vụ tận
tâm, đối với số liệu mỗi loại xe đều nắm rõ như lòng bàn tay, luôn rèn
luyện tính chuyên nghiệp để vượt qua thử thách. Điểm quan trọng nhất là: – Anh dừng lại một chút, giọng điệu bỗng trở nên hài hước: – Vượt qua
được khảo nghiệm về tiền bạc và sắc đẹp.

Các nhân viên phối hợp cười vang.

– Người đó chính là – Tống Tử Thành nhìn về phía cô, – Lam Sam.

Lam Sam sửng sốt, mở to hai mắt nhìn anh.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, người thanh niên cao lớn khẽ nhích
sang bên cạnh không che đậy cho cô nữa. Mọi người nhìn Lam Sam vỗ tay.
Lam Sam cười hì hì khúc khích vỗ tay theo mọi người.

Lão Vương không nhìn được nữa, vẫy cô:

– Còn không mau đến đây.

Lam Sam khúc khích đi đến đứng trước mặt Tống Tử Thành. Tống Tử Thành trao cho cô một phong bì bằng cả hai tay.

– Làm không tồi, tiếp tục cố gắng nhé.

– Cảm ơn tổng giám đốc Tống. – Cô nhận phong bì, tay thấy nặng trịch, thế nào cũng phải được không một vạn cũng tám nghìn nhỉ?

Lam Sam giơ
phong bì lên vẫy vẫy mọi người, mọi người đều dành cho cô một tràng vỗ
tay. Cuộc đại hội tổng kết như mộng ảo chấm dứt, Lam Sam ôm phong bì về
bàn làm việc, mở ra, òa đúng một vạn. Mọi người đứng xa xa cũng tự nhiên ghé lại chúc mừng.

Phần lớn người làm nghề tiêu thụ đều rất năng
động, mọi người vây quanh Lam Sam yêu cầu cô chia sẻ kinh nghiệm, quan
trọng nhất là làm sao để vượt qua khảo nghiệm của Boss.

Lam Sam
nghĩ nghĩ một chút, thật ra cô có làm gì đâu, từ đầu đến cuối cô còn chả biết Tống Tử Thành đang khảo nghiệm cô, cô tiếp đãi anh ta giống như
các khách hàng bình thường khác, lúc cần khách sáo thì sẽ khách sáo,
nhưng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh hay khúm núm nịnh bợ. Dù sao
Tổng giám đốc Tống người ta cũng rất phong độ, bị vứt giữa đường cũng
không lấy quan báo tư thù, nếu mà là cô chắc chắn cô sẽ không để yên
đâu.

Nói mà xem, chỉ dựa vào khuôn mặt, Tống Tử Thành cũng xài
được một đống phụ nữ đâu cần mặt dày mày dạn bám lấy cô, quả nhiên là có huyền cơ.

Tâm trạng của Lam Sam vô cùng tốt, cô luyện mồm mép
với các đồng nghiệp, từ phòng tiêu thụ truyền ra những trận cười hoan
thanh tiếu ngữ.

Cô lại gửi cho Kiều Phong một tin nhắn: Tôi đã bảo về được công việc rồi !

~\\\\\\\\(≧▽≦)/~ vỗ tay vỗ tay.

Rất nhanh, Kiều Phong trả lời cô: Chúc mừng.

Lam Sam : Muốn ăn gì? Chị mời!

Kiều Phong: Tối nay?

Lam Sam: Không không không, đêm nay tôi phải mời các đồng nghiệp đi liên hoan.

Kiều Phong: Ừ

Rốt cuộc anh vẫn chưa nói mình muốn ăn gì, Lam Sam quyết định về nhà sẽ hỏi lại anh.

Sau khi tan việc, các nhân viên ùa ra đứng tụ lại thành một đám đông, vừa
cười vừa nói chuyện, mới đi đến đại sảnh đã vừa vặn gặp Tống Tử Thành.
Mọi người đều được nhận tiền thưởng từ chỗ Tống Tử Thành nên bây giờ đặc biệt yêu mến tổng giám đốc Tống, ai cũng chào hỏi anh.

Tống Tử Thành gật đầu, hỏi:

– Định đi liên hoan à?

Tất cả đều nhìn về phía ông chủ chi Lam Sam, có người còn nháy mắt, đề nghị Lam Sam mời Tống Tử Thành.

Lam Sam liền kiên trì nói:

– Đúng vậy, Tổng giám đốc Tống có định tới không?

Tống Tử Thành chưng cái vẻ mặt “Tôi quen biết với cô à” vô cùng lạnh lùng, nhẹ nhàng lắc đầu:

– Ngại quá , không rảnh.

Lam Sam thở dài, kéo các đồng nghiệp chạy mất hút.

Cô cảm thấy rằng khẳng định Tống Tử Thành vẫn còn ghi thù, nhưng vì người
ta là người có giáo dục nên sẽ không biểu hiện ra thôi.

Vì mai
còn phải đi làm nên mọi người không dám tụ tập muộn, hơn 8 giờ đã tản
về. Lam Sam bước ra khỏi nhà hàng, cô từ chối vài ý tốt của đồng nghiệp, một mình đi về phía ga tàu điện ngầm. Vừa uống vài chén, lại có mặt cấp trên, mặt cô hơi nóng lên, cùng với làn gió mát mẻ thoáng đãng thổi bên ngoài khiến tâm trạng cũng trở nên thật thoải mái. Trên đường đến ga
tàu điện ngầm, cô ngang qua một khu vui chơi, mặt trời đã lặn từ khuya
nên các hàng bánh kẹo đang lục tục thu dọn quầy hàng.

Oa Oa … Kẹo bông?

Lam Sam đè lên rào chắn, hô to gọi chú bán kẹo bông đang đứng bên đường:

– Này ! Này ! Kẹo bông!

Chú bán kẹo càm thấy đang bị một nữ lưu manh đùa giỡn, ông không nói gì, lặng lẽ tiếp tục dọn hàng.

– Bán cho tôi một cái kẹo bông.

Nghe đên đây, ông mới đi tới.

Chiếc kẹo bông rất to, chú bán kẹo đạp qua đường, với tay qua lan can sắt đưa cho Lam Sam kẹo bông, may là cả hai đều cao nêu giao dịch mới được
thuận lợi hoàn thành.

Bán xong kẹo, chú bán kẹo lại mời chào cô thêm đồ chơi.

Lam Sam hỏi:

– Chú có gì vậy?

– Bờm tai mèo, bờm tai chuột , bờm hươu cao cổ. – Đều đội ở trên đầu.

– Cổ cháu dài, chú bán cho cháu cái hươu cao cổ đi.

Lam Sam đội trên đầu hai cái bờm, tay cầm que kẹo bông đi về phía ga tàu
điện ngầm. Giờ này đã qua giờ tan tầm nên trên tàu cũng không quá đông,
không ai chen lấn xô lên cái kẹo bông của cô nhưng dọc đường về không ít người nhìn cô, Lam Sam cũng không thèm để ý.

Về đến nhà, cô giấu cây kẹo sau lưng, gõ cửa nhà Kiều Phong.

Kiều Phong mở cửa, nhìn thấy cái bờm trên đầu cô lại càng hoảng sợ.

Lam Sam chắp tay sau lưng, chớp chớp mắt, cười hì hì với anh. Vì uống rượu nên khuôn mặt cô hơi ửng hồng, ánh mắt ướt sũng.

Kiều Phong không nén được mà đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng xoa, không cẩn thận làm rơi chiếc bờm khỏi tóc cô, anh thở dài.

Lam Sam kinh ngạc.

– Anh không định đeo bờm cho tôi đấy chứ?

– Tôi đâu ngốc như cô. – Anh vừa nói, hai tay lại đeo chiếc bờm lại cho cô, chỉnh chỉnh lại cho đẹp.

Lam Sam vui vẻ lấy từ sau lưng:

– Reng reng reng reng! … Cho anh này!

Kiều Phong nhìn thấy cây kẹo thì ngẩn người, vẻ mặt anh dường như tan ra, anh nhận cây kẹo bông và nói:

– Cảm ơn.

– Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, hai ta là ai với ai chứ. – Lam Sam vừa nói vừa giơ tay lên huých nhẹ một quyền vào vai Kiều Phong.

Kiều Phong đáp lại bằng một nụ cười.

Nụ cười của anh rất thanh thản, lại vừa sinh động như hoa nở xuân về, mùa xuân phơi phới khắp muôn nơi.

Lam Sam sửng sốt phải mất một lúc mới lắc lắc đầu, xua tay với anh:

– Lần sau anh đừng cười với tôi nhé.

– Sao vậy?

– Tôi sợ thú tính sẽ nổi lên mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN