Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 23: Cọp cái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 23: Cọp cái


Đoán được tâm sự của
Lam Sam, Kiều Phong cảm thấy mình cần phải nói vài lời làm rõ mọi
chuyện. Ngay sau đó anh nghiêm nghiêm túc túc nói:

– Tôi không định nói chuyện yêu đương với phụ nữ có chỉ số thông minh dưới 104.

Lam Sam vẫy vẫy tay:

– Được rồi, anh đang thẳng thắn nói rằng anh sẽ không nói chuyện yêu đương với phụ nữ, tôi hiểu mà.

Kiều Phong cau mày:

– Tôi đã nói tôi không phải là….

Lam Sam không để anh giải thích, cô cắt lời anh:

– Anh không phải là gay, anh là chuẩn man, vô cùng đàn ông, máy bay chiến đấu!

Kiều Phong hơi khó xác định:

– Cô có thật sự hiểu không đấy?

– Hiểu chứ!

Anh rộng lòng gật đầu, hiểu là được rồi.

Hai người liền bắt đầu dọn cơm ra để chiến đấu. Trước khi Kiều Phong kịp
động đũa thì có chuông báo email trên di động. Anh mở ra xem, là Carina
đang gửi cho anh một tấm hình, một bức ảnh chụp một bát mì có trứng gà
ốp la, màu vàng và màu đỏ hòa quện rất đẹp mắt.

Kiều Phong vờ như không thấy, đặt điện thoại xuống bắt đầu ăn.

Reng, lại thấy tiếng chuông báo.

Carina: Không ngon bằng anh làm.

Kiều Phong do dự một chút rồi trả lời: Sinh nhật vui vẻ.

Carina: Cảm ơn anh! Em cứ tưởng anh đã quên rồi cơ!

Kiều Phong: Ừ , tôi đang định ăn cơm.

Anh lại một lần nữa đặt di động xuống, nhưng nó lại không nghe lời anh nhất định không buông tha mà vang lên.

Carina: Em thấy hơi nhớ anh.

Kiều Phong: Không cần nhớ anh, anh đang định ăn cơm.

Carina: Em muốn được gặp anh.

Kiều Phong ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời: Em nói chuyện với anh thế này, bạn trai em có biết không?

Carina: Chúng em đã chia tay rồi.

Kiều Phong: Vậy à, anh định đi ăn cơm.

Carina: Kiều Phong!

Kiều Phong không biết phải làm như thế nào để kết thúc câu chuyện này, ám
chỉ anh đưa ra đã rõ ràng đến vậy nhưng cô vẫn không chịu bỏ qua.

Lam Sam vừa ăn vừa xem Kiều Phong “cứ đặt đũa xuống rồi cầm di động lên” và “cứ đặt di động xuống rồi cầm đũa lên” với thái độ hơi lưỡng lự, sau
cùng anh cầm di động trong tay, thoạt nhìn hơi khó chịu.

– Làm sao thế? – Lam Sam hỏi.

Căn cứ vào những ngày chung đụng gần đây, Kiều Phong cho rằng, tuy Lam Sam
có hơi ngu ngốc nhưng khả năng giao tiếp của cô không tồi. Ngay sau đó
anh đưa di động cho cô:

– Cô có thể giúp tôi kết thúc cuộc trò chuyện này được không?

Dựa trên nguyên tắc tôn trọng quyền riêng tư của người khác, Lam Sam không
đọc các tin nhắn trò chuyện phía trên mà bắt đầu xem từ bức ảnh bát mì
trứng gà ốp la. Vừa nghĩ đến Kiều Phong đã từng nấu cơm cho người này,
tâm tình Lam Sam không khỏi cảm thấy chua xót không thoải mái, giống như bảo bối của mình bị chia xẻ với người khác vậy. Cô nhìn anh bằng một
cái nhìn tìm tòi nghiên cứu:

– Cô ấy là gì của anh nhỉ?

– Một người bạn bình thường.

Lam Sam bĩu môi:

– Không tin, anh đã từng nấu cơm cho cô ấy.

Kiều Phong mím môi một cái:

– Chỉ mỗi một bát mì.

Chỉ một bát mì? Trong giây lát, lòng Lam Sam chợt dâng trào một cảm giác đắc ý, cô nói:

– Người này rõ ràng đang ủ mưu với anh mà.

Kiều Phong chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu:

– Không có khả năng.

– Vì sao?

Anh không trả lời.

Lam Sam đọc lại đoạn hội thoại vừa xong, lại thấy Carina gửi tới một tin nhắn, cô thì thầm:

– Vì sao không để ý đến em? Lại còn khóc, khóc thầm nữa chứ…. Kiều Phong, anh quen với người này à? Sợ tội à?

– Không quen, không sợ.

– Vậy để tôi giúp anh trả lời nhé?

– Tốt lắm.

Lam Sam liền trả lời: Chán ghét em nữa kìa.

Sau đó cô đưa trả di động cho Kiều Phong, hỏi:

– Mai anh định làm gì? – Mai là đến phiên nghỉ của cô, còn về phần Kiều
Phong, anh ta dường như ngày nào cũng chẳng có việc gì để làm.

Kiều Phong đáp:

– Sáng sớm đi chợ mua thức ăn với cô, đến chiều thì đi đánh tennis.

– Hẹn với ai rồi à?

– Một người vẫn chơi tennis được mà.

– Chơi một mình thì mất vui, thôi để tôi chăm sóc sức khỏe cho anh đi.

– Được thôi.

…****….

Tống Tử Thành đặt trước mặt một tập tài liệu, bên cạnh là cái mà hình
laptop bật sáng cứng nhắc, anh cầm từng trang từng trang tư liệu cứng
nhắc kia lên kiểm tra với thần thái chăm chú.

Đàn Tử không nói một lời ngồi xán lại bên cạnh anh, cũng chú ý binh tình xuy chuyển kia.

Lúc này hai người họ đang ngồi yên tĩnh trong một quán cà phê , mỗi người
uống một ly trà mạn Trung Hoa. Ánh sáng trong quán cà phê này hơi tối,
tia sáng từ chiếc bình phản chiếu phác họa đường cong khuôn mặt họ tạo
nên một sự lạnh lẽo âm u.

Nhìn một lúc, Đàn Tử nói:

– Điều tra cũng thật tỉ mỉ, không hổ là thám tử chuyên nghiệp.

Tống Tử Thành không thèm để ý tới cậu ta.

Đàn Tử lại nói:

– Anh Thành, anh điều tra về Lam đại mỹ nữ thế, nếu cô ấy biết liệu có còn không thích anh không?

– Có, nên anh sẽ không để cho cô ấy biết.

Đàn Tử chỉ xuống dưới:

– Quen biết anh bao nhiêu năm, em chưa bao giờ thấy anh đối xử với ai mà để
tâm như vậy đấy, thậm chí phải dùng đến thám tử tư nữa. Phí nhiều công
sức vậy có đáng không, anh Thành, cô gái này có gì hay chứ? Chẳng phải
chỉ được mỗi xinh đẹp chút thôi à….

Tống Tử Thành đem sự chú ý
chuyển sang cái màn hình cứng ngắc, anh vẫn nhìn về trước mặt nhưng
dường như ánh mắt đã chuyển đến nơi nào xa xăm lắm. Mấy ngày nay, vừa
nhắc đến Lam Sam, Tống Tử Thành liề lập tức nhớ đến vẻ xinh đẹp mê mệt
chết người của cô, bóp chết sự kiêu ngạo của anh. Anh không hẳn là người lòng dạ rộng rãi, sao có thể không ghi hận chứ, hận đến nghiến răng
nghiến lợi, thế nhưng càng hận bao nhiêu lại càng cảm thấy không cam
lòng bấy nhiêu và điều đó cũng chỉ riêng anh biết được. Càng hận, anh
lại càng muốn chinh phục cô, giẫm nát sự kiêu ngạo của cô, càng muốn….

– Đàn Tử, phụ nữ cũng giống như đồ ăn. Vừa mềm mại vừa ngon miệng không khó
nuốt, thì chỉ là người phù hợp. Món ăn thật sự ngon không phụ thuộc vào
những điều đó, phải tốn công mất sức nhai. Phụ nữ chính là vậy, càng
nhai càng có mùi vị, ăn nhiều vẫn không ngấy. – Tống Tử Thành nói.

Đàn Tử cảm thán từ đáy lòng:

– Anh Thành, anh thật đê tiện.

Tống Tử Thành vẫn không để ý đến cậu ta, lại cúi đầu tiếp tục xem tư liệu.

Đàn Tử hỏi:

– Vậy anh cảm thấy Tô Lạc có mất công nhai không?

– Tô Lạc là một phụ nữ thông minh thức thời, để một người phụ nữ như vậy bên cạnh cậu sẽ không cần phải bận tâm nhiều.

– Vậy sao anh lại chia tay với cô ấy? – Đàn Tử cảm thấy hơi bất bình thay
cho vị nữ thần trong lòng mình, cậu ta chỉ vào một tấm ảnh chụp Lam Sam
cứng nhắc nằm trên bàn: – Vì cái kẹo mè xửng này của anh á? – Thế là cậu ta đã đặt cho cô một cái biệt danh khá hay nhé.

– Thứ nhất,
Tô Lạc muốn rất nhiều, anh không thể đáp ứng được; Thứ hai, anh thật sự
đã chán ngấy cô ả; nếu không có Lam Sam thì sẽ có Hoàng Sam, Lục Sam…. – Tống Tử Thành vừa bật hình ảnh tư liệu lên xem. Lật mấy tờ, nhân vật
chính trong bức ảnh chụp từ một biến thành hai người.

Đàn Tử ngạc nhiên nói:

– Đâu ra cái tên tiểu bạch kiểm này thế? Bạn trai cô ấy à?

Tống Tử Thành nheo mắt nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong hình:

– Không phải.

– Sao anh biết?

– Tiền của anh không phải để vứt đi.

Đàn Tử có phần không phục:

– Em thấy anh chàng này cũng không tồi, không chừng sau này sẽ trở thành kình địch của anh đấy.

Tống Tử Thành cười nhạo, nụ cười của anh không che giấu sự khinh miệt, anh nhướn lông mày:

– Là anh ta?

Đàn Tử kỳ quái nhìn Tống Tử Thành:

– Anh Thành, anh biết tên này à?

Tống Tử Thành không trả lời.

…..****……

Vì đi đánh tennis nên Lam Sam đặc biệt thay đổi một bộ trang phục tennis.
Áo thun Polo màu đỏ, quần short thể thao màu vàng nhạt, giầy thể thao
màu đỏ trắng, tóc buộc cao. Cách phối hợp màu sắc này thật giống như
chim công, nếu mà người bình thường mặt thì chả khác gì lôi thần, thế
nhưng ai bảo từ vóc dáng cho đến khuôn mặt của cô đều đẹp đây nên hoàn
toàn trấn áp được những màu sắc khó chơi này.

Nếu so sánh, Kiều
Phong khiêm tốn hơn nhiều. Trang bị từ trên xuống dưới là một cây trắng
đen hai màu, Lam Sam quan sát anh từ xa đến gần từ trên xuống dưới rất
nhiều lần, sau cùng lắc đầu than thở:

– Thôi, quay lại tôi chọn cho anh mấy bộ quần áo khác đi.

Sân vận động cách đó không xa, hai người định đi bộ đến. Lam Sam từ chối ý
tốt của Kiều Phong tự cầm vợt tennis của mình, cả đường cô vừa đi vừa
nghịch vợt. Chiếc quần short thể thao ngắn khoe toàn bộ cặp đùi thon
dài tuyệt đẹp vô cùng cân đối của cô, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường.

Lam Sam đi phía bên ngoài, ngay sát lề đường, Kiều Phong
đi ở bên trái cô. Có một cậu thiếu niên tầm mười tám đôi mươi đạp một
chiếc xe đạp điện lái qua, đi gần tới phía sau họ. Thấy Lam Sam, anh
chàng sáng mắt lên, cố đổi hướng tạt vào gần lề đường.

Lam Sam
vốn đang nói chuyện với Kiều Phong, đột nhiên thấy mông mình bị người
nào đó vỗ mạnh một cái, ngay sau đó cô cảm thấy một cơn gió phóng vù qua người. Trong nháy mắt cô hiểu ra mình đã bị người ta sàm sỡ rồi, cô lập tức nổi giận:

– Đồ lưu manh! Mày đứng lại cho tao!

Lam Sam không hề nghĩ ngợi, vắt giò chạy theo.

Vốn người thường thì sao đuổi kịp động cơ xe, nhưng con người Lam Sam này
sống lại quá mạnh mẽ rồi, vừa chạy cô vừa cầm vợt tennis trên tay phi
một cái thật mạnh, vừa nhanh vừa chuẩn trúng ngay giữa gáy tên tiểu lưu
manh kia.

Tên tiểu lưu manh mất thăng bằng, ngã xuống.

Lam Sam xông lên, bất chấp việc cậu ta đang nhổm dạy mà giơ chân đạp điên cuồng một cách sảng khoái, cô lại cầm vợt tennis đập anh ta, vừa đánh vừa
chửi:

– Đồ lưu manh, đánh mù cái mắt chó của mày luôn, dám sờ mó bà à, bà đánh chết mày luôn!

Kiều Phong hơi bị khớp. Ngay từ đầu , khi kịp phản ứng với việc Lam Sam bị
sàm sỡ, bản thân là một người đàn ông, việc đầu tiên anh nghĩ đến là
phải bảo vệ cô. Thế nhưng bây giờ xem ra hình như người cần được bảo vệ
thật sự lại là tên tiểu lưu manh nằm dưới đất kia kìa…

Kiều Phong lặng lẽ quay đi, nhặt một quả bóng tennis. Lúc anh trở về, tên nhóc kia đã thôi không còn phản kháng, chỉ biết kêu rên:

– Tôi sẽ báo công an.

– Báo đi báo đi không báo thì mày là con tao!

Kiều Phong móc di động ra:

– Hay để tôi báo cảnh sát vậy, cô kiềm chế đánh bớt thôi.

– Không cần, cảnh sát quá phiền hà. – Lam Sam ngừng tay, đá tên tiểu lưu manh
thêm vài đá: – Hôm nay tạm tha cho mày, nếu lần sau còn dám…

– Chị hai! Em không dám nữa đâu ạ!

Lam Sam gật đầu, cất vợt đi, phất tay gọi Kiều Phong:

– Đi thôi.

Kiều Phong ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô, anh lại định cầm vợt hộ cô,
nhưng Lam Sam không cho, tự vác vợt trên vai. Động tác này kết hợp với
sắc mặt âm trầm của cô giống như cô không phải đang khiêng vợt bóng bàn
mà là khiêng Đại Khảm Đao.

Cô gái này có phần hơi bạo lực….

Chờ họ đi đủ xa, tên tiểu lưu manh cảm thấy đủ an toàm mới đứng sau lưng Lam Sam hô to:

– Cọp cái! Cẩn thận sau này không ai thèm lấy cô đâu.

– Mày….. – Lam Sam xoay người định chạy lại đánh hắn, nhưng hắn đã đạp như bay chạy mất tiêu rồi.

Kiều Phong kéo tay Lam Sam:

– Lam Sam đừng nóng giận.

– Hừ!

Khuôn mặt của Lam Sam vẫn âm trầm như cũ, dù sao bị sàm sỡ thì chẳng ai giữ
nổi tâm trạng vui vẻ bao giờ. Cô vác cây vợt như một hung thần ác sát,
khí thế này giống như gặp người giết người gặp Phật giết Phật không ai
cản nổi. Kiều Phong yên lặng đi bên cạnh Lam Sam, cầm vợt quy củ sau
lưng, thân dài dáng thẳng, như một kiếm khách tiêu sái tuấn dật.

Đi một lúc, Lam Sam đột nhiên ngang ngược quay sang hỏi Kiều Phong:

– Anh có thấy tôi giống cọp cái không?

– Không giống. Cô vốn là như vậy.

Người này, nói vài lời hữu ích một chút không được sao! Lam Sam bất mãn, trừng mắt nổi giận với anh:

– Anh không sợ tôi à?

Trong đôi mắt Kiều Phong hàm chứa một nụ cười thản nhiên, anh nói:

– Hổ cũng không cắn được người dậy thú đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN