Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 29: Vô tình gặp gỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 29: Vô tình gặp gỡ


Tiểu Du Thái thật sự
hạnh phúc thật sự rất rất hạnh phúc – mộng cảnh ngày hôm nay rất rõ
ràng, giống hệt như thật, cả cảm giác nóng rực như lửa trên da, sự khiêu gợi của từng đường cong trên cơ bắp, thậm chí cô còn cảm nhận được cảm
giác đau đớn khi môi mình va phải hàm răng của anh.

Sự tuyệt vời này cô thật không bao giờ mong muốn phải tỉnh lại.

Từ phút giây đầu cô vẫn nhắm mắt đắm chìm trong nụ hôn của anh, sau đó cô
bỗng nhiên mở mắt nhìn lại người đang nằm dưới cô. Cô nhìn vào đôi mắt
anh, sâu trong đôi đồng tử đen láy như ẩn chứa một tâm tình phức tạp,
vừa lạnh lẽo như băng, vừa nóng rực như lửa. Nhận ra cô đang mở to mắt,
anh đột nhiên híp mắt lại, ánh mắt anh như điện nhìn chằm chằm vào cô.

Tiểu Du Thái thoáng chốc hoàn toàn tỉnh táo.

Chó má, đây không phải là một giấc mơ à á á á !!!

Tuy rằng suốt quá trình vô cùng kỳ ảo mà cô cũng chẳng hiểu nổi có chuyện
gì đã xảy ra nhưng kết quả hiện nay chính là cả người cô đang đè lên
người tổng giám đốc nhé!

Anh ta có vẻ đang vô cùng tức giận nữa chứ!

Đôi mắt hạnh của Tiểu Du Thái trợn tròn, cô toát mồ hôi hột vì hoảng sợ.
Trong tình huống cấp bách này, cô thông minh đột xuất, nhắm hai mắt lại, rũ đầu xuống, buông thõng người… giả vờ bất tỉnh..

Ngô Văn cực kỳ muốn nói cho cô biết rằng: Hành động này tuyệt đối không hay đâu!

Nếu đã choáng váng đến thế có thể cố gắng quá độ thêm chút nữa để trông
giống như vừa chết bất đắc kỳ tử được không ! Xin hãy tôn trọng chỉ số
thông minh của của người bị hại với nhé! Thiên ngôn vạn ngữ chỉ hội tụ
thành ba chữ:

– Tiếu – Hái – Vi !

Tiểu Du Thái vẫn ghì đầu trên gáy anh, cô nghe thấy những lời thừa thãi của anh.

Ngô Văn hít sâu , nói:

– Cô đứng ngay dậy cho tôi.

Cô vẫn không nhúc nhích, ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngô Văn tiếp tục nghiến răng:

– Cô mà không đứng dậy là tôi cởi quần áo cô ra đấy. – Vừa nói xong, anh cảm thấy nếu làm vậy thì tương đối lưu manh, sự uy hiếp này thật thiếu uy
lực quá, nên lập tức bổ xung: – Cởi xong còn chụp hình lại.

Tiểu Du Thái từ từ mở mắt, kinh ngạc nhìn anh, hữu khí vô lực nói:

– Tổng giám đốc Ngô Ngô Ngô Ngô? Sao sao có chuyện gì xảy ra thế? Tôi tôi tôi
tôi đang ở chỗ nào thế này? – Vừa nói vừa đỡ đầu anh đứng lên.

Vào thời điểm này, Ngô Văn cực kỳ muốn ném cái đầu heo của cô trở lại bể
nước nóng… Nhưng lúc này anh cần phải lấy khăn tắm che ngay tiểu huynh
đệ bồng bột của mình lại đã.

Tố chất tâm lý của Tiểu Du Thái vốn nghèo nàn, cô ngồi chồm hỗm một bên, chán nản cúi đầu cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Ngô Văn định chê trách cô một hai câu, nhưng chợt nhận ra mình không biết
phải nói như thế nào. Nói gì đây? Chẳng lẽ nói: “ Đồ lưu manh dám dở
trò sàm sỡ tôi, tôi sẽ chết cho cô xem” à? Đây vốn không phải lời thoại
của các đại cô nương hay sao…

Trầm mặc một hồi, Ngô Văn tức giận nói:

– Cô có bản lĩnh cưỡng hôn tôi, cô có bản lĩnh tiếp tục không?

Tiểu Du Thái kích động nói:

– Tổng giám đốc Ngô tôi sai rồi! Vừa rồi tôi chỉ nằm mơ, tôi mơ thấy bạn trai
cũ của tôi! Tôi xin lỗi xin lỗi xin lỗi, cầu xin ngài đừng vứt bỏ tôi…

Ngô Văn vừa bối rối vừa ngạc nhiên:

– Cô không bị nói lắp à?

– Ôi chao? – Tiểu Du Tháng ấn ngón tay lên môi, hình như là thật? Từ trước
đến nay khi nói chuyện với anh lúc nào cô cũng hoảng hốt đến mức….

Cơ duyên xảo hợp, nghiễm nhiên lại trị khỏi bệnh nặng của đối phương, Ngô
Văn cảm thấy vui vẻ vì giúp được người khác, anh không còn tức giận nữa.

Anh thầm nghĩ, vốn cũng chẳng có gì để tức giận. Cô vốn không cố ý, chẳng
qua chỉ coi anh là bạn trai cũ của mình, lại nói tiếp vậy có phải tình
cảm của cô ấy đối với người bạn trai cũ này vẫn còn rất sâu nặng không?
Hóa ra là một cô gái si tình. Thế nhưng … phải trở thành một người thế
thân tóm lại cũng không phải là một chuyện đáng vui vẻ. Ngô Văn không
muốn khiến một cô bé si tình phải khó xử nên để cô đi, đồng thời đối với ánh mắt van nài của cô, anh đảm bảo sẽ không đuổi việc cô.

Anh
ngồi yên trên mặt đất cho đến khi cô rời đi. Dáng người cô cũng không
được xem là nóng bỏng, vậy mà lại khiến anh rạo rực, chiếc eo thon gọn
dịu dàng nhỏ nhắn dường như không thể chịu nổi một cái xiết mạnh, cộng
với làn da trơn mịn và cơ thể mềm mại…. ( vừa tự thể nghiệm)

Với hành động vừa bị gián đoạn, anh bỗng nhiên không biết đó là may mắn hay tiếc nuối nữa.

—-***—–

Lam Sam đến cửa hàng đồ chơi mua một con chuột chạy bằng điện, con chuột
được làm trông y hệt như thật, cao đúng bằng một con chuột bình thường,
bên ngoài có phủ một lớp lông nhân tạo màu tro xám, rất chắc chắn, có
thể bò, ngẩng đầu cúi đầu theo một biên độ nhất định, lại còn có thể kêu chit chit.

Vào ngày quốc tế thiếu nhi, Lam Sam tặng Schrodinger con chuột này.

Hành vi thuộc loại hạ lưu vô sỉ này lại được Kiều Phong ngầm đồng ý, đồng
thời anh còn định làm nội ứng cho Lam Sam. Sau khi Lam Sam bày con chuột vào phòng khách, anh ôm Schrodinger vào phòng khách, đặt nó dưới đất.

Schrodinger theo thói quen khinh bỉ liếc nhìn Lam Sam, sau đó nó liền thấy một con chuột to đùng đang ngồi dưới bàn nước.

A a a…. Không được , meo meo meo meo meo meo !

Schrodinger hoảng hốt sợ hãi chạy, nhưng con chuột vẫn đuổi theo nó không thôi,
cuối cùng khi nó bò lên kệ đựng TV, nó ngồi xổm xuống run rẩy.

Tuy rằng con chuột tạm thời không bò được đến nơi, nhưng nó vẫn không có
cảm giác an toàn. Schrodinger nhìn Kiều Phong đầy vẻ đáng thương: – Meo
meo!

Kiều Phong vờ như không hề để ý tới nó, anh vẫn cúi đầu đọc báo.

Lam Sam điều khiển từ xa khiến con chuột ngẩng đầu lên, kêu chit chit với Schrodinger.

Schrodinger do dự mãi, cuối cùng lấy hết can đảm leo xuống, nhanh như điện xẹt nhảy vào lòng Kiều Phong.

– Meo meo meo meo meo meo! – Nó làm nũng trong lòng Kiều Phong.

Kiều Phong ôm lấy Schrodinger, thả nó lại xuống đất.

Schrodinger quả thật không thể nào tưởng tượng rằng chủ nhân của nó sẽ đối xử với
nó như vậy, mà đúng lúc này con chuột cũng đang chạy đến gần. Nó không
còn cách nào khác là lại nhảy lên sofa, nhìn thẳng về phía Lam Sam. Cô
gái này đang cầm trong tay một thứ gì đó có hình thù kỳ quái, không biết có ăn được không, nhưng bây giờ nó cũng chẳng kịp nghĩ đến chuyện đó,
nó rất không tự nhiên mà xoay sang phía cô, ngồi bên cạnh cô kêu một
tiếng thăm dò.

– Ngoan nào, đừng sợ đừng sợ. – Lam Sam ôm
Schrodinger trên đùi, một tay xoa đầu nó, một tay ấn điều khiển từ xa
điều khiển con chuột đi đến dưới chân cô. Sau đó cô đá văng con chuột ra xa: – Chết đi, con chuột thối tha kia!

Con chuột bị đá nằm trên mặt đất, kêu “Chít chit hai tiếng rồi bất động.

Schrodinger bắt đầu quay lại nhìn kỹ Lam Sam một lần nữa.

Sau đó cô xoa đầu nó, nó cũng không né tránh nữa, lúc cô đụng vào nó gãi
gãi nó cũng lặng lẽ chịu đựng, thậm chí lúc cô không cẩn thận chạm vào
vết sẹo trên chân nó, nó cũng chỉ hơi ngượng nghịu mà nhếch chân lên một chút.

Kiều Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

Lam Sam bế Schrodinger, nói với Kiều Sam:

– Nói chung là ở nhà nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe, anh có phải là trạch nam chuyên sống về đêm không thế?

Kiều Phong buông tờ báo xuống, lại hỏi:

– Không phải cô cũng vậy sao?

– Đấy là tôi bị lây của anh…. Thôi chúng ta ra ngoài đi chơi đi, đi chơi bi a được không?

– Cũng được.

Lam Sam tìm trên bản đồ một cửa hàng bi-a ở gần đấy, Kiều Phong từ chối, anh móc từ trong ví ra một tấm thẻ rồi đưa cô:

– Chỗ này chắc là có bi –a nhỉ?

Lam Sam vừa nhận tấm thẻ, cô nhìn xem, là thẻ hội viên của một trung tâm
giải trí. Đầu năm nay hình như các trung tâm giải trí thường hay phát
thẻ hội viên cao cấp với các ưu đãi đặc biệt, khiến cho những người
ngoài như chúng ta dù có tiền cũng chẳng thể vào.

Lam Sam vuốt ve tấm thẻ hội viên vàng óng, đáp:

– Có thể chứ, nhưng sao anh lại có thẻ hội viên của trung tâm này thế, chẳng lẽ bình thường anh hay đi đến đó à?

– Anh trai tôi cho đấy.

Lam Sam không hỏi thêm nữa.

Hai người nhanh chóng đến trung tâm giải trí. Phục vụ ở đây có thái độ rất
khiêm tốn, đưa họ đến phòng bi – a. Trên đường đến phòng bi-a họ đi qua phòng phi tiêu, Lam Sam đột nhiên đứng mãi không đi trước cửa phòng:

– Chỗ các anh có phòng phi tiêu à?

– Vâng thưa cô.

Lam Sam chợt thay đổi quyết định:

– Kiều Phong, chúng ta cùng chơi phi tiêu đi.

– Tôi không chơi đâu.

– Không sao hết, tôi sẽ dạy anh.

Lam Sam còn đang định thuyết phục Kiều Phong thì bỗng nghe có tiếng gọi cô cách đó không xa:

– Lam Sam?

Cô nhìn lại, ặc, đây không phải đại Boss của các cô à, sao mà khéo thế.

Tống Tử Thành nghìn vạn lần cảm ơn trời phật, anh thiên tân vạn khổ sắp xếp
kịch bản cũng chẳng thấy đâu, kết quả là tự nhiên ra ngoài đi chơi lại
gặp được con mồi săn anh đang nhắm. Ôi đúng là duyên số! Nhưng cái thằng cha đứng bên cạnh cô lúc này sao mà ngứa mắt thế.

Đàn Tử và Tống Tử Thành cùng nhau đi tới, nhìn Lam Sam bằng đôi mắt sáng ngời, cười cười vẫy cô:

– Xin chào người đẹp.

Lam Sam chào hỏi hai người, Tống Tử Thành hỏi:

– Định chơi phi tiêu à?

– Ừ. – Lam Sam gật đầu: – Sếp có muốn tham gia cùng chúng tôi không nhỉ?

– Được thôi.

Lam Sam chỉ định mời khách sáo thôi không ngờ anh lại thật sự đồng ý, nhưng mà chơi phi tiêu thì phải nhiều người chơi mới vui.

Thật ra trong phòng bao còn một đám người đang chờ hai người Tống Tử Thành,
thế mà bây giờ anh không hề do dự cho bọn họ leo cây để theo hầu Lam Sam vào phòng phi tiêu.

Suốt toàn bộ quá trình Kiều Phong chưa hề
nói thêm câu gì, nhưng thật kỳ lạ là không ai dám bỏ qua sự hiện hữu của anh. Đàn Tử móc bao thuốc, lịch sự mời anh. Kiều Phong lắc đầu:

– Tôi không hút thuốc.

Đàn Tử có phần khinh thường anh:

– Có phải đàn ông không thế.

Trái lại Kiều Phong không hề phản ứng, dù sao ngày nào cũng có người hoài
nghi anh liệu có phải đàn ông hay không, anh mà cứ đi phản bác họ chẳng
phải có ngày chết mệt hay sao.

Lam Sam nghe thấy vậy có chút mất
vui, hiện tại cô đang đi cùng Kiều Phong, cô coi anh là người một nhà,
cô có thể mắng anh nhưng người khác thì không được. Nhưng Đàn Tử này là
bạn của Boss, cô nhịn.

Tống Tử Thành hỏi Lam Sam:

– Thi đấu không?

– Được ngay.

– 301 hay 501?

– 301 đi.

Kiều Phong khó hiểu nhìn Lam Sam, Lam Sam giải thích luật chơi cho anh:

– 301 là quy tắc thi đấu, điểm khởi đầu cảu cả hai đội đều là 301, điểm sẽ
tăng dựa theo điểm đạt được của người chơi qua từng vòng, ai điểm cao
hơn sẽ dành chiến thắng. Còn 501 là đồng điểm. – Cô lại nói thêm cho anh về một vài quy tắc khác.

Tống Tử Thành hỏi Lam Sam:

– Nếu đã thi đấu thì phải có phần thưởng chứ. Cá cược gì đây?

Lam Sam không biết nên các cược phần thưởng gì mới được, hôm nay gặp được
một đối thủ sộp vốn nhiều khả năng sẽ kiếm được một khoản tiền kha khá,
nhưng hình như Kiều Phong không biết chơi nên nếu vào cùng một đội với
anh thì khá mạo hiểm, còn chưa thể biết được ai thắng ai thua nên cô
không dám chơi lớn. Vậy nên cô đá lại vấn đề này về phía anh:

– Sếp đặt cược gì thì tôi theo cái đó.

Tống Tử Thành gật đầu:

– Người thắng sẽ phải thực hiện một yêu cầu của người thua, chỉ cần không quá đáng quá.

– Được.

Lúc này phục vụ bê đồ uống đến cho Lam Sam và Kiều Phong, trên khay là một
chai bia và một ly nước chanh. Đàn Tử vốn tưởng rằng nước chanh là của
Lam Sam nhưng không ngờ cô lại đỡ lấy chai bia, vậy hẳn ly nước chanh là của tên tiểu bạch kiểm rồi, anh cầm lấy ly nước nhấp từng ngụm nhỏ một
cách từ tốn.

Được mở rộng tầm mắt, Đàn Tử cười chế nhạo Kiều Phong;

– Uống ngon không?

Kiều Phong không nghe ra ngụ ý châm chọc trong giọng điệu của cậu ta nên gật đầu đáp:

– Tạm được.

Lam Sam nhìn ra ngay, mẹ nó, cô thật sự muốn ném phi tiêu trúng ngay hai lỗ mũi của tên Đàn Tử này.

Nếu chỉ là một cô gái thiếu nữ tính thì họ sẽ dễ dàng chiếm được thiện cảm
của người phụ nữ khác; nhưng nếu là một người đàn ông thiếu nam tính,
anh ta thường sẽ phải chịu sự khinh thường và xa lánh của những người
nam giới khác. Đàn Tử vốn mang theo địch ý với “tình địch của anh
Thành”, hiện thấy anh chàng kia lại thiếu nam tính nên coi thường cũng
là chuyện bình thường.

Cuộc thi bắt đầu, bốn người chia làm hai
đội, Lam Sam và Kiều Phong một đội, Tống Tử Thành và Đàn Tử ở một đội.
Tống Tử Thành thể hiện phép lịch sự mời phe Lam Sam ném trước.

Đối với các bài thi về độ chuẩn xác vận động, Lam Sam thực sự cực kỳ có
thiên phú, từ nhỏ cô đã thích chơi bắn cung, còn mệnh danh là “ Thần
tiễn” ở phố cô nữa, không ai dám trêu chọc vào cô hết; lớn hơn một chút
cô theo ông nội học bắn cung với ước mơ được tham gia thi đấu cho đội
tuyển bắn cung quốc gia để mang lại vẻ vang cho đất nước nhưng chẳng
được như ý. Đến sau này cô chuyển sang bộ môn đấu vật nhưng đều không
đạt được thành tích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN