Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 3: Đại thần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 3: Đại thần


Lam Sam đến được bệnh
viện, kiểm tra vài cái, may là xương khớp không bị tổn thương. Bác sĩ để cô nằm thẳng xuống, dán một lá cao thuốc, rồi kê thêm vài đơn thuốc
khác, cho phép cô về nhà nghỉ ngơi, mấy ngày tới không được cử động cổ
mạnh.

Bị thương cũng có cái hay ví dụ như… cô có thể xin nghỉ ốm.

Lãnh đạo trực tiếp của cô gọi là lão Vương, là một người đàn ông trung niên
đã li hôn. Lão Vương nghe thấy Lam Sam xin nghỉ ốm một tuần, ông ta rống lên trong điện thoại, chỉ hận không thể ném cô trở lại lò luyện đan.

Lam Sam cau mày vì bị ông ta mắng, cô kéo di động ra xa, bình tĩnh đáp:

– Được, vậy mai tôi vẫn sẽ đi làm, nhưng tôi nói trước nhé, hiện tôi đang dán
cao, mùi rất kinh, cổ còn bị băng bó, nếu sếp không sợ khách hàng lo
ngại về công ty chúng ta toàn là những kẻ lỗ mãng, tôi sẽ cố gắng dựng
người dậy mà làm kẻ hầu người hạ chịu khó chịu khổ phục vụ sếp.

Lão Vương lại than thở vài câu, không còn cách nào khác là đành đồng ý với yêu cầu của cô.

Một tuần sau, Lam Sam đã khỏi hẳn, quang vinh anh dũng quay lại với công việc.

Đồng nghiệp và cấp dưới đều nhiệt tình chào hỏi, an ủi cô. Không thèm quan
tâm là thật lòng hay giả dối, Lam Sam nhận toàn bộ các lời thăm hỏi,
cười đến mức cơ mặt đông cứng lại.

Trước tiên cô đến phòng nhân sự, chuyên viên phụ trách nhân sự là Tiểu Lưu vừa thấy Lam Sam, liền cười nói:

– Ôi, vui quá, chị Lam đã đến rồi.

Lam Sam vui vẻ hơn:

– Sao, nhớ tôi đến thế cơ à?

– Nhất định rồi. – Tiểu Lưu là người Đông Bắc, lúc nói chuyện không để ý, khẩu âm sẽ vẫn khá quê, rất vui tính: – Không chỉ có em, cả công ty này ai
cũng này ai cũng nhớ ngài hết. Nhìn xem, giám đốc Vương không có ngài
thì dường như sắp lìa cả tay ra rồi.

Lam Sam hiểu ý Tiểu Lưu khen cô là trợ thủ đắc lực của giám đốc Vương, cô nhái giọng của Tiểu Lưu:

– Em đừng vùi dập chị thế, chị ngu dốt lắm.

Tiểu Lưu cười nói:

– Ngài cứ khiêm tốn. Ở đây có ai không biết đến sự tài giỏi của ngài đâu, đừng nói đến chỉ tiêu doanh thu, kể cả là bán hàng đa cấp cũng rất ổn nhé.

– Em giỏi thế, đáng nhẽ phải làm thầy bói chứ.

Lèo nhèo với Tiểu Lưu một lúc, cô chạy về phòng tiêu thụ. Công ty hiện cô
đang làm việc tên là “Công ty buôn bán ô tô 4S”, quy mô chỉ tầm tầm hạng trung. Một tay phòng tiêu thụ đều do lão Vương quản lý, dưới ông ta có
hai đội trưởng, một trong số đó là Lam Sam. Hai đội trưởng quản lý hai
đội tiêu thụ biệt lập, không có ngày nghỉ lễ Tết, một đội chịu trách
nhiệm tiếp đãi khách hàng, một đội có trách nhiệm khai thác khách hàng
bên ngoài, trách nhiệm của hai đội này là luân phiên.

Hôm nay đến phiên Lam Sam phải đón tiếp khách hàng. Lúc Lam Sam về phòng, vài nhân
viên phụ trách cố vấn tiêu thụ đang ghé tai nhau buôn chuyện phiếm, một
tuần cô không đến, họ khá thoải mái nha.

Lam Sam bắt họ trở lại vị trí làm việc, nên họ không tán gẫu nữa mà có người cúi đầu chơi game trên di động.

Lam Sam cũng không phải là quản lý quá nghiêm khắc khiến cấp dưới phải oán
hận. Dù sao trong giờ làm việc ngày hôm nay, hiện vẫn chưa có khách đến. Cô rót một ly cà phê, sờ sờ cổ, hết sức linh hoạt, vừa nhâm nhi vừa
nghe ngóng, không tồi, không bị lưu lại mùi cao dán.

Một lúc sau, vài vị khách lục tục kéo vào. Một số nhân viên tiêu thụ đang bận rộn,
nhiệt tình đón tiếp, tham khảo nhu cầu của khách rồi rẫn khách đi xem xe v.v.

Bán xe không phải như bán cải trắng, giao dịch mười vạn tệ,
không thể chỉ một lần là thành. Nhân viên cố vấn tiêu thụ tiếp vài ba
khách, vẫn chưa được đơn hàng nào, chỉ ghi lại thông tin để lần sau
khách tiếp tục quay lại xem xe. Lam Sam sợ mất khách nên theo sau chân
họ tươi cười.

Lại có người đẩy cửa bước vào, mọi người trong đại sảnh nghe thấy tiếng động đều ngẩng đầu lên nhìn, thái độ của họ đều
như gặp ma hết.

Anh ta có thân hình cao lớn, mặc một bộ đồ rằn ri dành cho lao động chân tay thấp kém, nước da màu đồng lồ lộ, vừa nhìn
đã biết là dân lao động. Trên mũi vẫn đeo cái kính râm to đùng, tay đang kẹp nửa điếu thuốc còn đang cháy dở. Quần áo thì bẩn thỉu, chỗ nào
cũng dính vôi vữa. Một người như vậy lại bước vào một nơi sáng sủa sạch
sẽ như phòng trưng bày ô tô hạng sang làm gì.

Hai nhân viên bán
hàng nhìn nhau, họ đều không có ý định đón tiếp vị khách này. Bọn họ
chính là kiểu bọ ngựa bắt ve, luôn nghĩ chúng ta chỉ bán xe cho kẻ có
tiền, anh không có tiền, chúng tôi chẳng thừa hơi phí sức cho anh. Thậm
chí có nhân viên nông cạn còn nói với anh ta rằng:

– Người anh em, chúng tôi không bán xe kéo đâu.

Anh ta cũng chẳng tức giận, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề:

– Xem cũng không được à?

Lam Sam trừng mắt lườm cấp dưới, cô đi tới, lễ phép cười với anh ta, liếc nhìn điếu thuốc trên ta anh:

– Thưa ngài, khu vực này chúng tôi cấm hút thuốc, xin ngài hãy tắt thuốc.

– Thật ngại quá. – Anh ta nói, tiện tay ném điếu thuốc vào gạt tàn ở góc phòng.

Lam Sam đưa tay ra, làm một tư thế “Mời”:

– Mời ngài qua bên này, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện.

Anh khá bất ngờ, nhưng vẫn theo Lam Sam đến khu tiếp khách. Lam Sam hỏi anh ta muốn uống gì, anh trả lời là trà, ngay lập tức Lam Sam đích thân rót cho anh một ly trà.

Mọi người trong đại sảnh khó hiểu nhìn họ.

Vị khách này họ Ngô, đang đến xem xe cho em trai mình. Em trai anh ta là kiểu người khá nhàm chán và bướng bỉnh.

– Cứ nhất định phải đích thân quay biển số xe cơ. – Anh ta oán giận nói.

Trong lòng Lam Sam đã có phán đoán của mình. Tin tức được tiết lộ chính là
nếu không đi quay biển số, anh ta sẽ có biện pháp khác. Không phải là
quyền, thì chính là tiền.

Lam Sam không đổi sắc mặt, lại hỏi:

– Vậy em trai anh đã lựa chọn loại xe nào chưa? Hoặc anh ấy có thiên về kiểu dáng nào không?

– Nó hả, nó thích khiêm tốn, không quá phô trương.

Lam Sam cười, giọng vẫn nhẹ nhàng:

– Nếu ý ngài đã vậy, chúng ta sẽ xem những mẫu mã xe theo kiểu dáng khiêm tốn, nhưng nội thất sang trọng, có gu một chút.

Anh tháo kính râm xuống, gật đầu với cô, nhe răng cười:

– Rất đúng ý tôi, tôi cũng thích vậy.

Vừa thấy mặt anh ta, Lam Sam khá sững sờ. Người này rất đẹp trai. Ngũ quan
cường tráng rõ nét, vô cùng khỏe khoắn, nhưng không phải cái kiểu mạnh
mẽ thô lỗ.

Thói quen rèn luyện hàng ngày giúp Lam Sam nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô đề cử với anh một chiếc xe được đánh giá không tồi:

– Ngài thấy A4 thế nào? Nó sẽ giúp chúng ta tiết kiệm được một khoản kha khá đấy.

Anh ta lại hỏi:

– Người đẹp này, cô không sợ tôi vừa từ công trường tới, không mua nổi xe của cô à?

Lam Sam thầm nghĩ, chị đây mà coi ngài là thợ xây thì uổng phí mấy năm chị
lăn lộn rồi. Không có mắt nhìn người sao có thể làm nghề tiêu thụ chứ.
Cứ căn cứ theo cách ăn mặc để phán đoán địa vị xã hội cũng không sai,
nhưng đấy không phải là khuôn vàng thước ngọc đâu. Điều phản ánh chân
chính thân phận của một người chính là cách giao tiếp và khí chất của
anh ta. Người này vừa vào cửa đã không hề khúm núm, khí chất tỏa ra rất
mạnh mẽ, dễ dàng nhận thấy không phải là kẻ dưới, bị chế nhạo cũng không hề tự ti mặc cảm hay vội vàng xao nhãng mà phản bác, đấy là kiểu nhàn
nhã mà không quá bức bách nên rất tự tin, thong thả, bị yêu cầu tắt
thuốc cũng có thể xin lỗi và thuận theo, nên thấy được là được xuất thân gia giáo không tồi…

Nói chung không bao giờ có chuyện cô nhìn nhầm người đâu.

Anh nhấp một ngụm trà, đặt ly trà xuống và nói:

– Tôi không để ý dòng A bao giờ, chỗ các cô có R8 không?

Tuy biết anh ta rất có tiềm năng, nhưng khi nghe nói thế, tim Lam Sam đập nhanh một nhịp.

Một chiếc xe R8 mới coong không cũng đã hơn 200 vạn tệ đấy.

Lam Sam ôm ấp cái nhìn kính nể dẫn anh ta đi thử xe.

Sau khi xem xét thu được kết quả tương đối hài lòng, anh ta chọn màu trắng, là chiếc mới nhất vừa về hiện nay. Lam Sam định giục anh ta làm hợp
đồng kiểm định, không ngờ anh đã đi trước một bước nói:

– Không tồi, lấy cái này đi, hôm nay tôi đặt trước nửa tiền, mấy ngày nữa sẽ đến lấy xe.

…. Rất hào phóng!

Theo các thông tin anh ta điền trong tư liệu , nhìn thấy ở mục số điện thoại liên lạc có viết hai số điện thoại di động.

– Một là của tôi, hai là của em trai tôi. – Anh ta giải thích.

Tiếp theo là ký hợp đồng, giao tiền đặt cọc và các quy trình tiếp theo. Lam Sam dẫn cấp dưới nhiệt tình tiễn anh ta về.

Lúc quay lại phòng, ánh mắt các thuộc cấp nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

…..

Thẳng cho đến giờ tan tầm, khi về đến nhà, tâm trạng Lam Sam vẫn còn khá kích động. Không phải cô chưa từng bán được những chiếc xe hạng sang, nhưng
hôm nay vị thổ hào này vô cùng dứt khoát, thậm chí còn không thèm liếc
qua giá, thật đúng là hiếm gặp. Nghề bán ô tô vốn được phân chia thành
các thang bậc. Ở mỗi showroom bán xe, các nhân viên kiếm lợi trên cùng
một không gian, giá cả cụ thể đều do nhân viên bán hàng nắm rõ, nếu bán
trên mức giá quy định trong bộ phận, cô sẽ nhận được 35% lợi nhuận , nếu theo quy định này, số tiền cô nhận được tương đối khả quan. Hơn nữa còn thêm tiền thưởng tháng nữa chứ… Càng nghĩ càng vui, ngay lập tức cô gọi cho Tiểu Du Thái để khoe.

Tiểu Du Thái nhận điện thoại , không ngờ cô nàng cũng đang đắc ý, lên tiếng trước:

– Lam Sam, hôm nay tớ nhìn thấy một loại gia súc!

– Là dê hay là ngựa thế? Cái gì mà chưa được gặp thế, để cậu phải phấn khích thế này?

– Là con người! Tớ muốn chết đây, cậu không biết hắn ta ghê gớm đến mức nào
đâu. Người ta 15 tuổi đã lên đại học, lại còn trâu bò nhất trường đại
học, đến năm 25 tuổi đã là phó giáo sư rồi đấy.

A, hóa ra là thành phần tinh anh cơ đấy, Lam Sam bình tĩnh trả lời:

– Người trâu bò cũng thật là nhiều nhỉ… Sao cậu lại biết hắn ta thế?

– Tớ không biết hắn đâu, chỉ mới được đọc tài liệu về hắn thôi. Gần đây công ty mình có một hạng mục lớn, muốn mời vài cố vấn cao cấp. Cấp trên ra
trọng trách, các chị em trong phòng bất kể bán sắc hay phải cầu cha xin
mẹ thế nào, nói chung là nhất định phải cướp anh ta về.

Lam Sam cảm thấy cô nàng này hơi quá lời:

– Có loại thần thánh như vậy cơ à?

– Có, thật sự có mà! Loại gia súc này cậu có biết ác nhất là gì không? Anh ta vốn là một giáo sư vật lý, đối với công việc của chúng ta chỉ thuần túy như chơi cổ phiếu vậy, ôi đâu biết người trần mắt thịt như chúng ta
phải lăn lộn đến mức nào chứ.

Lam Sam hiểu cái biểu cảm này rồi, cô an ủi cô nàng:

– Cậu cũng có làm phải nghiên cứu đâu.

– May mà tớ không làm nghiên cứu, cậu không biết khi sếp tớ nghiên cứu tư
liệu của lão tổ tông đó thì biểu cảm đặc sắc đến mức nào đâu, nếu không
có ai ở đó, ông ấy hẳn sẽ quỳ xuống mà vái lạy mất. Tiếc là trong tư
liệu thiếu ảnh chụp nên tớ chưa được diện kiến dung nhan đại thần.

Lam Sam nói:

– Chắc chắn là rất khó coi, kẻ khác người nghịch thiên đến vậy, nếu mà còn dễ
nhìn thì còn để ai sống nổi nữa chứ? Chắc chắn lúc đó anh ta cũng không
sống nổi mà bị bạn cùng phòng hạ độc 108 lần rồi.

Tiểu Du Thái sâu sắc đồng ý.

Luyên thuyên một hồi với Tiểu Du Thái về đại thần biến thái, Lam Sam kể cho
cô nàng nghe về đơn đặt hàng lớn hôm nay mình vừa kiếm được. Tiểu Du
Thái cũng rất cao hứng – làm thịt Lam Sam.

Vừa dập máy thì có
tiếng chuông cửa, là người giao thức ăn do Lam Sam đặt đến, vì cô buôn
điện thoại quá hăng say nên giờ vẫn chưa thấy đói, nhìn thoáng qua cơm
nước lại chẳng có khẩu vị gì, nên lập tức vứt sang một bên không thèm
ăn.

Đến buổi đêm, trong giấc mơ, Lam Sam thấy mình đang ngủ trên rất nhiều nhân dân tệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN